Chương 73 + 74
Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Chương 73: Nam thần trường quân đội [13]
Tiếng xé gió vang lên, có thể thấy được hắn dùng lực đạo cực lớn, tốc độ cực nhanh mà nhào đến.
Gương mặt ôn hòa tươi cười của Niệm Mị không hề có một chút kinh hoảng, cô lùi chân phải về phía sau một bước, đầu gối hơi khuỵu. Đầu tránh thoát khỏi sự tập kích bất ngờ của Phương Tuấn Kiệt, chân phải tùy tiện được cô nâng lên, nhanh chóng nhắm ngay dưới háng Phương Tuấn Kiệt mà đá tới.
"Á!"
Một tiếng hét thảm vang lên, sau đó tất cả những người đàn ông đang có mặt ở đây đều cảm thấy bên dưới của mình dường như đau nhức, theo bản năng ôm chặt lấy nơi nào đó.
Phương Tuấn Kiệt đau đớn ngã trên mặt đất, cuộn thành một đoàn.
Mị Nhược Tâm lấy bộ đàm ra rồi nói: "Sân bắn khóa mười!"
Một phút sau có hai binh sĩ nâng cáng lại đây, mặt không cảm xúc mà kéo Phương Tuấn Kiệt lên trên cáng, nâng rồi rời đi.
Chờ sau khi hai binh sĩ kia rời đi, thì giọng nói của Mị Nhược Tâm mới vang lên.
"Phương Tuấn Kiệt trừ mười quân công, Hàn Vận cộng mười quân công!"
Phương Tuấn Kiệt còn chưa được nâng đi xa bỗng nghe thấy những lời này suýt nữa hộc máu. Nếu không phải do hạ thể quá đau, thì hắn có lẽ sẽ nhảy dựng lên! Người bị hại là hắn đấy có được không hả? Vì sao bị khấu trừ quân công cũng là hắn cơ chứ?
Một đám người cũng có chút ngơ ngác.
"Ở Huyền Hoàng, đấu một mình thì có thể, nhưng người thua phải chuyển mười quân công cho người thắng!"
Giọng nói lạnh lẽo của Mị Nhược Tâm vang lên bên tai của bọn họ.
Mọi người đều đã hiểu rõ, rồi nhìn sang Phương Tuấn Kiệt đã bị nâng đi xa, trong mắt ngăn không được đồng tình!
"Đánh không thắng mà còn gây chuyện, hãi! Tự làm bậy không thể sống mà!"
Nụ cười dịu dàng của Niệm Mị lộ ra nhè nhẹ ác ý, ánh mắt ôn hòa nhìn quét một vòng mọi người.
Từ Linh giương mắt không phục nhìn đôi mắt ôn hòa của Niệm Mị, Kiển Dịch cũng nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Bắn súng tiến hành hai đợt, Niệm Mị toàn trúng tâm, tổng cộng hai trăm điểm, không thể nghi ngờ lại đứng thứ nhất!
Kiển Dịch Vân một trăm điểm, xếp hạng thứ hai!
Nam Phi 95 điểm, đứng thứ ba!
"Hàn Vận khóa mười, lần đầu xạ kích hai trăm điểm! Đứng đầu toàn khóa, phá kỷ lục của Huyền Hoàng! Cộng mười quân công!"
Sau khi kết thúc phần bắn súng là đến thời gian cơm trưa, cả đám người Niệm Mị theo Mị Nhược Tâm đi tới nhà ăn của trường quân đội Huyền Hoàng.
Nhà ăn tổng cộng có sáu cái cửa quầy, mà trên mỗi cửa đều dùng thuốc màu đỏ cam vàng lục thanh lam khác nhau, viết một, hai, ba, bốn, năm, lẫn lộn!
Khi thấy sáu cửa quầy đủ màu đứng cạnh nhau kia, nụ cười ôn hòa trên mặt Niệm Mị trong nháy mắt cứng đờ.
Kiển Dịch Vân cũng nhíu mày lại.
Mị Nhược Tâm đang nhận một đống phiếu từ trong tay thủ vệ ở nhà ăn.
Màu đỏ đưa cho Niệm Mị, màu cam đưa cho Kiển Dịch Vân, màu vàng đưa cho Nam Phi...
Đưa tới trong tay Lý Vân Vân trong tay chính là phiếu màu xanh lá.
Cuối cùng chỉ còn lại có một đống phiếu màu lam, chia cho những người còn lại.
"Đây là phiếu cơm của mấy người, mỗi người tự mình đến nơi tương ứng lấy cơm. Hôm nay là ngày huấn luyện đầu tiên của mọi người. Cho nên trong một tháng tới này đồ ăn đều là do trường học cung cấp, nhưng sau ngày huấn luyện thứ hai mươi lăm thì mấy người phải làm nhiệm vụ để kiếm quân công! Nhiệm vụ có thể nhận ở khu nhiệm vụ. Độ phong phú của món ăn quyết định bởi thành tích của mỗi người. Một giờ sau tập hợp, hiện tại giải tán!"
Mị Nhược Tâm nói rõ xong hêt thảy, trực tiếp đi về phía một cửa quầy, Niệm Mị đi theo phía sau cô ấy.
"Khi nào thì cô rời khỏi trường học?"
Mị Nhược Tâm không hề quay đầu lại, nhưng giọng nói lại truyền vào trong tai Niệm Mị.
"Năm ngày sau!"
Niệm Mị có chút kinh ngạc.
"Không phải là huấn luyện hai mươi lăm ngày à?"
"Mấy người phải huấn luyện hai mươi lăm ngày nhưng tôi chỉ huấn luyện mấy người năm ngày mà thôi! Năm ngày có người tốt nghiệp thứ hai đến huấn luyện mấy người!"
Niệm Mị hiểu rõ gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Ánh mắt liếc về phía cửa sổ có người nhiều nhất, Niệm Mị liền cười dịu dàng.
Phương Tuấn Kiệt cũng trở về đội ngũ trước khi đợt bắn súng kết thúc, bắn một súng, đạt được một tấm phiếu màu lam, lúc này đang xếp hàng tại cửa quầy có số người nhiều nhất. Hắn trừng mắt nhìn Niệm Mị, một bộ dạng muốn phun lửa.
_____
Chương 74: Nam thần trường quân đội [14]
Niệm Mị không thèm quan tâm ánh mắt của hắn, cửa quầy thứ nhất chỉ có vài người, mà những người này trên người đều mang theo hơi thở làm cho người ta sợ hãi, nhưng Niệm Mị lại giống như cảm thụ không đến vậy, chỉ lo lấy đồ ăn cho mình rồi tìm vị trí ngồi xuống.
Chờ sau khi cô ngồi xuống được hai phút thì Kiển Dịch Vân cũng ngồi xuống đối diện với cô.
"Làm sao em lại tới được nơi này?"
Kiển Dịch Vân nhìn Niệm Mị, trong mắt hơi hơi có chút không xác định, nhưng cuối cùng cũng vẫn mở miệng nói ra.
Niệm Mị ôn hòa cười nói: "Người trong nhà nghe được anh muốn tới Huyền Hoàng!"
"Sao tôi lại không biết em lại lợi hại như thế?"
"Mỗi người đều có bí mật của riêng mình!"
Kiển Dịch Vân phức tạp nhìn Niệm Mị, cô là vì hắn mới đến nơi này ư?
Niệm Mị ôn hòa cười, tựa như đang giỡn mà nói: "Đừng nhìn tôi như thế, tôi sẽ tưởng rằng anh yêu tôi đấy!"
Kiển Dịch Vân không có trả lời, nhưng vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Niệm Mị như trước.
Từ khi nào mà cô lại thay đổi nhiều như thế? Còn muốn ưu tú hơn cả hắn, trên mặt không hề còn trang điểm, cá tính ôn hòa nhưng lại không mất đi vẻ đường hoàng.
Nam Phi và Lý Vân Vân bưng đồ ăn cũng bước tới. Cả hai người đều muốn ngồi bên cạnh Niệm Mị, nhưng cuối cùng Nam Phi vẫn không đoạt thắng nổi Lý Vân Vân, nên đành phải ngồi xuống bên cạnh Kiển Dịch Vân.
"Này?"
Lý Vân Vân vươn tay huơ huơ trước mặt Kiển Dịch Vân.
"Tuy rằng Hàn Vận rất lợi hại, nhưng anh cũng không cần mê mẩn cô ấy đến vậy chứ?"
Khi Kiển Dịch Vân lấy lại tinh thần, thì thấy Niệm Mị đã bắt đầu ăn cơm. Lúc này hắn mới cầm lấy chén đũa của mình rồi bắt đầu ăn.
Huấn luyện cả một buổi sáng, khiến hắn cũng đã cạn hết sức lực, cơn đói như đánh thẳng từ trước đến sau. Đáng lẽ là phải từng miếng từng miếng ăn đám đồ ăn phong phú trước mặt này mới đúng.
Nhưng cố tình hắn ăn lên lại tựa như nhai sáp, chẳng muốn ăn!
...
Thời gian huấn luyện cũng qua thật nhanh, thấm thoắt đã trôi qua năm ngày rồi, mà Mị Nhược Tâm cũng đã biến mất ở trước mắt đám người Niệm Mị.
Trong năm ngày này Niệm Mị vẫn luôn đang phá kỷ lục của Huyền Hoàng, quân công cũng đã tích lũy tới một trăm! Kiển Dịch Vân thường xuyên sẽ nhìn Niệm Mị mà phát ngốc, vì thế huấn luyện so những người khác chậm hơn một chút. Thoắt một cái, người xếp hạng sau Niệm Mị cũng đổi thành Nam Phi.
Niệm Mị thành công lên làm lớp trưởng khóa mười, trên bảng xếp hạng của khóa mười thì cô đứng vị trí thứ nhất, thứ hai là Nam Phi, thứ ba mới đến Kiển Dịch Vân.
Khi Kiển Dịch Vân thấy giữa tên của hắn và Hàn Vận có hai chữ Nam Phi chen giữa thì nắm tay bỗng siết chặt lại.
Ngày thứ sáu ở trường quân đội Huyền Hoàng, cả đám người Niệm Mị nghênh đón vị huấn luyện viên mới.
Trịnh Thành Yến mặc một thân quân trang, ánh mắt dừng lại ở trên người Niệm Mị.
Đây là cái tên nhân yêu mà em họ nói à? Nhìn qua thật sự giống đàn ông thật!
Từ Linh vui sướng khi người gặp họa nhìn Niệm Mị, bởi vì chị họ của cô ta cũng là một trong số người tốt nghiệp trong năm nay.
Cô ta đã ở trước mặt chị họ mình nói xấu Niệm Mị không ít, nhưng đồng thời cũng khen cô không ít.
Dù sao thì tính ghen tị của người chị họ này của cô ta cũng không phải lại mạnh bình thường. Đặc biệt là người được Mị Nhược Tâm vẫn luôn nổi trội hơn chị ta thích, như vậy khẳng định sẽ bị Trịnh Thành Yến chán ghét! Rồi tra tấn!
"Hàn Vận!"
Trên mặt Trịnh Thành Yến mang theo nụ cười hiền hòa, gọi tên Hàn Vận lên.
Niệm Mị từ trong đội ngũ đứng dậy.
"Có!"
"Nghe nói các hạng vận động của cô đều khá tốt, vì vậy cho nên hôm nay tôi muốn dạy chính là cách đấu, liền từ cô tới đây phối hợp với tôi làm mẫu đi!"
Niệm Mị tươi cười dịu dàng, thấy ác ý hiện rõ trong đáy mắt của Trịnh Thành Yến, nụ cười càng ngọt ngào thêm vài phần.
"Được!"
Giọng nói của Niệm Mị còn chưa dứt hết thì chân của Trịnh Thành Yến cũng đã tiến tới đây.
Cô ta am hiểu nhất chính là cách đấu, hơn nữa theo như cô ta được biết thì Mị Nhược Tâm cũng chưa có dạy cho nhóm người này cách đấu, như vậy thì cô ta để Niệm Mị ra đây làm làm mẫu, thì liền có thể quang minh chính đại mà đánh Niệm Mị một trận, đến lúc đó liền nói Niệm Mị không có năng lực ứng biến là được rồi!
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Trịnh Thành Yến càng sâu thêm vài phần!
_oOo_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro