Chương 61 + 62: Nam thần trường quân đội
Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Chương 61: Nam thần trường quân đội [1]
"Vận Vận, sắp bắt đầu đính hôn rồi, còn đang ngẩn người nghĩ gì thế?"
Một giọng nam lạnh lẽo vang lên bên tai Niệm Mị.
Con ngươi trống rỗng chậm rãi hoàn hồn, trong mắt bắt đầu trở nên ôn hòa.
"Vân, anh đi ra ngoài trước đi!"
Niệm Mị nở nụ cười dịu dàng nhìn người đàn ông đang lôi kéo trước mặt mình.
Người này là vị hôn phu của Hàn Vận, Kiển Dịch Vân!
Năm mười tám tuổi Hàn Vận đính hôn với hắn. Ngày hôm sau đính hôn thì người đàn ông này liền đi đến trường quân đội, một lần đi chính là mười năm.
Trong mười năm ấy thỉnh thoảng hắn cũng sẽ gửi cho Hàn Vận một phong thư, nói với cô rằng hắn rất nhớ cô.
Hàn Vận vẫn luôn đợi hắn mười năm, nhưng mà mười năm sau khi hắn xuất hiện trước mắt Hàn Vận thì tay ôm phụ nữ, tay nắm trẻ con.
Khi Hàn Vận lạnh giọng chất vấn cô tính lúc đó làm gì, hắn nói hắn chỉ coi cô như một người em gái!
Đợi mười năm, từ mười tám đến hai mươi tám, dành cả mười năm chỉ để nghe được một câu như vậy.
Điều đó khiến cả người Hàn Vận hoàn toàn hỏng mất, muốn cho Kiển Dịch Vân biết lễ độ một chút.
Chỉ là cô không hề dự đoán được rằng, Kiển Dịch Vân trong mười năm vừa qua đã hoàn toàn biến thành một đại quân phiệt hung ác tàn nhẫn.
Mà hậu quả khi chọc tới hắn chính là toàn gia tộc bị giết, mà chính mình càng không ngoại lệ!
Linh hồn hiến tế, cô triệu hồi Niệm Mị!
Nguyện vọng của cô là đem tất cả những thứ mà Kiển Dịch Vân đã làm với cô trả lại toàn bộ!
Kiển Dịch Vân nhìn Niệm Mị, cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không biết ở chỗ nào, cũng không thể nói nên lời.
Hắn không thích vị hôn thê này của mình, tuy rằng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng mà trước nay hắn lại không hề chú ý đến cô.
Mà việc đính hôn này cũng chỉ là do trong nhà sợ hắn tiến vào trường quân đội không làm ra thành tích gì, ra ngoài sẽ không cưới được vợ, cho nên bèn đính hôn trước với cô. Dù sao cô cũng thích hắn, chắc chắn sẽ không ghét hắn chuyện này.
Điều này Kiển Dịch Vân cũng biết, cho nên hắn không hề cự tuyệt. Gia đình hai nhà bọn họ cũng không phải là đại gia gì đó, cho dù tính hắn có được thành tích, muốn cưới một người vợ tốt hơn thì cũng có thể từ hôn với cô. Dù sao thì gia tộc của cô không lớn, hắn vẫn có thể đắc tội được!
Kiển Dịch Vân nhìn kỹ Niệm Mị vài lần, lớp trang điểm che phủ khuôn mặt làm hắn không thấy rõ bộ dạng vốn dĩ của cô.
Diện mạo của Hàn Vận thanh tú, chỉ là cô vẫn luôn không tự tin, từ mười tuổi đã bắt đầu trang điểm ở trước mặt Kiển Dịch Vân nên hiện tại làn da đã bị đồ trang điểm ăn mòn nghiêm trọng, không hoá trang hầu như không thể nhìn nổi.
Kiển Dịch Vân nhìn vài phút, cũng không nhận ra được cái gì, đành phải gật đầu đi ra ngoài.
Dù sao hôm nay đính hôn, ngày mai hắn liền phải đến trường quân đội, cho dù vị hôn thê này có điểm gì lạ thường đi chăng nữa thì cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Niệm Mị nhìn Kiển Dịch Vân rời đi cho đến cửa được chốt lại, thì cô mới chuyển mắt, nhìn người con gái trang điểm dày đậm trong gương.
Cầm trang sức bên trên tháo xuống, Niệm Mị nhanh chóng xóa hết lớp trang điểm, lộ ra một gương mặt thanh tú. Nhưng mà làn da lại quá xấu, khiến cho khuôn mặt cũng trở nên tầm thường.
Niệm Mị xõa tóc xuống, mái tóc thường xuyên phơi nắng đã bị tổn thương đến nghiêm trọng, giống một đống cỏ xơ.
Ánh mắt Niệm Mị nhìn sang xung quanh, quét đi một hồi rồi nhìn thấy một cây kéo. Cầm nó lên, âm thanh răng rắc không ngừng vang lên nhanh chóng làm đầu tóc khô cháy trên đầu Niệm Mị rơi xuống hết.
Sau đó Niệm Mị cầm lấy áo nam trên giá đổi lại bộ lễ phục trên người, rồi nhìn người trong gương một lần nữa.
Trong gương xuất hiện chính là một nam sinh có diện mạo bình thường, tươi cười ôn hòa, Niệm Mị nhìn vậy vừa lòng gật đầu.
Thu dọn mớ tóc trên mặt đất, Niệm Mị liền quăng chúng ra ngoài từ cửa sổ.
Sau khi cô làm xong hết tất cả những chuyện này, thời gian tổng cộng cũng chỉ mới có mười phút.
Nửa giờ sau, Kiển Dịch Vân vẫn luôn chờ Niệm Mị nhưng không thấy người ra, bèn gõ gõ cửa phòng trang điểm.
"Vận Vận!"
Không có tiếng người đáp lại, Kiển Dịch Vân bất mãn nhíu nhíu mày, trực tiếp mở cửa, đập vào mắt hắn chính là bộ lễ phục bị ném xuống đất, mà trong phòng không hề có một bóng người.
_________
Chương 62: Nam thần trường quân đội [2]
"Hàn Vận?" Kiển Dịch Vân kêu lên một tiếng, nhưng tuyệt nhiên vẫn không ai đáp lại!
Kiển Dịch Vân nhíu mày càng chăt, tăng âm lượng của bản thân lớn lên một chút.
"Hàn Vận!"
Vẫn như cũ không có ai đáp lại!
Mở phòng thay đồ ra, trống rỗng. Toàn bộ phòng trang điểm chỉ lớn có bao nhiêu đấy thôi, nhưng một người sống sờ sờ lại biến mất.
Kiển Dịch Vân cau mày, ra khỏi phòng trang điểm, mà mẹ Hàn lúc này cũng chạy lại đây.
"Dịch Vân, Vận Vận đâu? Tiệc đính hôn cũng sắp bắt đầu rồi, sao con bé còn chưa ra nữa?"
Kiển Dịch Vân mím môi, âm thanh lạnh lùng nói: "Không thấy em ấy!"
"Sao có thể không thấy! Dì cũng không phát hiện con bé đi ra ngoài khi nào cả, đây chính là tầng mười đấy!"
Mẹ Hàn trợn tròn mắt, đẩy ra Kiển Dịch Vân sang một bên rồi trực tiếp vọt vào phòng trang điểm.
Trong phòng trang điểm chỉ có lễ phục đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, mẹ Hàn kéo cửa phòng thay đồ ra, chẳng có người.
Cho dù bà có tìm ra sao đi chăng nữa thì cũng không có người.
Kiển Dịch Vân híp mắt, nhìn qua phía cửa sổ đang mở ra, xoay người đi đến phòng điều khiển.
Mười phút sau, mẹ Hàn mới thất hồn lạc phách đi ra.
--
Bên kia, bóng dáng Niệm Mị xuyên qua trên đường phố đô thị.
Mà đồ vật trong tay cô càng lúc càng nhiều, cô tạp mức cũng càng ngày càng ít.
Mặt nạ, kem chống nắng, quần áo...
Khi trời tối, đồ mà Niệm Mị cầm hầu như bao phủ toàn bộ cô. Cô quẹo vào một cái ngõ nhỏ ẩn nấp, chờ khi cô ra ngoài thì trên người đã trống không không một vật.
Lấy di động nhắn cho mẹ Hàn một tin nhắn, rồi Niệm Mị liền đem pin tháo ra, ném nó lẫn di động vào thùng rác.
Bóng dáng tiêu sái lộ ra một tia lạnh nhạt.
Niệm Mị tìm một cái khách sạn ở lại, không hề để ý ánh mắt kì quái trước đài đang nhìn mình, cô dịu dàng cười rồi xoay người lên lầu.
Nhận được tin nhắn của Niệm Mị, mẹ Hàn đứng ở trên đường thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Tiệc đính hôn nhà gái chạy, làm hai nhà Hàn - Kiển đều ném hết thể diện, nhưng mà chuyện này mẹ Hàn cũng không để ý.
Từ khi chồng mình mất, bên cạnh bà chỉ có duy nhất đứa con gái này. Có thể nói Hàn Vận chính là mạng sống của bà, là trụ cột tinh thần duy nhất giúp bà sống sót.
Trong camera phòng trang điểm cho thấy con gái bà chưa từng ra khỏi phòng trang điểm. Nhưng nếu ngã xuống từ tầng mười này mà nói thì bất tử cũng đến tàn. Huống chi còn có người đến người đi trên đường, nếu thật sự có một người rớt xuống thì tuyệt đối sẽ gây xôn xao rất lớn.
Nhưng mà tất cả đều không có, cho nên con gái bà chính là biến mất từ trong không trung.
Mẹ Hàn trong một ngày nay cũng không hề ăn bất cứ thứ gì, đi báo án thì cảnh sát cũng không có bất kì manh mối nào cả, nên bà chỉ có thể ra đường tìm con gái mình.
Nhưng mà khi nhận được tin nhắn này, bà sửng sốt vài giây rồi sau đó vui mừng đến bật khóc.
Cuối cùng, cuối cùng thì con gái bà cũng đã thông suốt!
Trên tin nhắn chỉ có đơn giản mấy chữ.
Không muốn đính hôn, đi du lịch! Chớ chờ!
Cái đứa trẻ Kiển Dịch Vân kia rõ ràng không hề thích Hàn Vận một chút nào, mẹ Hàn đương nhiên biết rõ. Sở dĩ đính hôn với Hàn Vận cũng chỉ là đem Hàn Vận trở thành lốp xe dự phòng mà thôi.
Bà vốn đã nghe nói, Kiển Dịch Vân đã muốn đến trường quân đội, mà vừa đi liền không biết là đến mấy năm.
Nếu Hàn Vận đính hôn với hắn, nhứ vậy hạnh phúc nửa đời sau có lẽ liền bị hủy hoại.
Nhưng cố tình Hàn Vận lại khăng khăng một mực với Kiển Dịch Vân. Chỉ cần thái độ của Kiển Dịch Vân đối xử với cô tốt hơn một chút là cô đã có thể vui vẻ mấy ngày liền.
Vì thế lần đính hôn này mẹ Hàn vốn dĩ không muốn, nhưng mà lại không chịu được Hàn Vận năn nỉ ỉ ôi nên chỉ có thể đồng ý với cô.
Tuy rằng Niệm Mị đi không từ biệt làm cho mẹ Hàn lo lắng một ngày, nhưng mà khi thấy tin nhắn này của cô thì mẹ Hàn cảm thấy hôm nay mình bôn ba khắp nơi cũng rất đáng giá.
Mẹ Hàn cao hứng đến Cục Công An triệt án, về nhà làm một bàn lớn thức ăn.
Niệm Mị biến mất cũng không có ảnh hưởng gì đến việc quyết định Kiển Dịch Vân vào trường quân đội. Ngày hôm sau Kiển Dịch Vân liền trưng một bộ mặt lạnh lùng, mang theo đồ của bản thân mình, rồi đi trên con đường đến trường quân đội.
_oOo_
Tìm editor! Tìm editor! Tìm editor!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro