02.
may thay bạn nhỏ tự xưng là jihoon kia cũng không có thói quen xấu của lớp trẻ thời nay, gặp việc không như ý liền bắt đầu nổi nóng, cho dù có bị hắn không nhận ra vẫn ngoan ngoãn nằm trên ghế sofa - mà nguyên nhân nằm đó cũng nghe vô cùng hợp tình hợp lý, ấy là do cái đuôi thu vào không được, nếu ngồi xuống e là sẽ bị vướng.
kang daniel rót cho cậu một chén trà nóng, vô cùng lịch sự không nhìn chằm chằm cái đuôi lúc nào cũng biểu lộ tâm tình của người ta, rất có lễ độ cúi nửa người ngồi xuống "thật ngại quá, tôi không nhớ rõ lắm. mẹ tôi có nói, trước đây tôi đã từng cưu mang rất nhiều những con thú nhỏ. hơn nữa cuộc sống hiện tại cũng không tệ lắm, cậu có muốn báo ân cũng không nhất thiết..."
jihoon hoang mang cắt lời hắn "ai nói là em muốn báo ân vậy?"
đôi chân dài của daniel đạp một phát, đẩy chiếc ghế nhỏ ra xa hai thước.
má ơi, yêu quái đến báo ân không phải kịch bản thông thường sao? không báo ân chẳng nhẽ đến để báo oán?
đại não hắn nổi lên những ý nghĩ như vũ bão, các tế bào não bị đứt đoạn bắt đầu nối lại, liệu bản thân mình hồi còn bé có khi nào đã từng làm bị thương con vật nhỏ nào đó?
jihoon không hiểu sao tự nhiên hắn lại sợ hãi vậy, đành tự mình ngồi dậy, ngoáy ngoáy cái mông nửa ngày điều chỉnh xong vị trí ngồi mới nâng lên chén trà nóng, thật thà kể "chuyện là như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro