Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Hôm nay Kim Mingyu không vui

Không phải sau khi lăn giường xong Lee Seokmin mới phát hiện chuyện này, chỉ là hôm nay cách cư xử của hắn rất khác bình thường. Không hẳn là đau lòng hay mệt mỏi, mà là có phần lơ đãng mất tập trung

Trong phòng vẫn còn một cái đèn ngủ phát ra ánh sáng lờ mờ, Kim Mingyu bước ra khỏi phòng tắm, như không thể chịu được nữa, hắn giơ tay tắt đi nguồn sáng đó. Hắn nằm xuống giường trong bóng tối lặng lẽ bao trùm, vùi mái tóc xõa tung vào gối, kiềm chế nhịp thở, lưng căng chặt, không nói lời nào.

Trong màn đêm trầm mặc, Lee Seokmin nhẹ nhàng chạm vào làn da hắn, ngón tay luồn qua một lọn tóc ẩm ướt, một mảnh áo quần mềm mại, cuối cùng nắm chặt lấy cổ tay hắn

Kim Mingyu nhích lại gần cậu hơn một chút, mái tóc ướt át và hô hấp nặng nề của hắn quét qua cổ cậu, giống như con chó nhỏ vừa bị rơi xuống nước. Lee Seokmin vuốt nhẹ xương cổ tay nhô lên của hắn, một tay còn lại vòng qua vai hắn, nhẹ nhàng xoa phần lõm xuống trên sống lưng hắn, tựa như trấn an một loài vật có tính tình ôn hòa nhưng còn chưa buông cảnh giác

Trong không gian, hô hấp mơ hồ giữa họ đan xen lẫn nhau, không ai nói chuyện. Theo tuổi tác ngày càng lớn lên, những thứ cần xác định qua ngôn ngữ giữa bọn họ lại ngày càng ít đi. Tuổi thiếu niên lắm lời cùng với những điều vặt rãnh trải qua với nhau đã tiêu tán thành một loại chuyện cũ không thể vãn hồi. Giờ đây quan hệ giữa bọn họ càng giống như một người mù đang cố thắp nến trong bóng tối, đôi khi kết quả và đáp án chính xác không còn quan trọng nữa, đối với người mù hay đối với bọn họ, tự mình thử nghiệm quá trình ấy mới là thứ đáng giá

Hệ thống máy sưởi trong phòng luôn được bật, trong bóng đêm mông lung, hơi nước trên người Kim Mingyu chậm rãi rút đi, tóc và da hắn dần dần khô ráo ấm áp, hô hấp cũng ôn hòa trở lại. Không gian mờ mịt, bộ phận phía dưới cực nóng nào đó của Kim Mingyu chọc vào đùi Lee Seokmin. Động tác trên tay cậu dừng lại một chút, yên lặng thở ra một hơi

Bọn đã đã một thời gian không gặp mặt, sự run rẩy khi da thịt tiếp xúc với nhau cũng không phải là giả vờ. Nhưng mà hôm nay Kim Mingyu nhìn rã rời như đã không còn hứng thú với chuyện gì nữa, cũng không chủ động yêu cầu gì. Vì thế cậu bất động thanh sắc thay đổi sang một tư thế đảm bảo sẽ không phát sinh mấy thứ kiều diễm mơ màng nào, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ

Trận mưa kéo dài này đã bắt đầu từ lúc cậu đến sân bay đón Kim Mingyu

Chuyến bay bị hoãn hai tiếng, cậu ngủ gật trong lúc đợi hắn cho đến khi giật mình vì tiếng mở cửa xe, Kim Mingyu đến cuộn mình ngồi vào ghế phó lái. Khi cửa xe đóng lại, bảng điều khiển và đèn vòm bật lên, một mảnh ánh sáng vàng chói mắt. Cậu giơ tay theo bản năng, nhưng Kim Mingyu nhanh hơn một bước tắt đèn đi, tay bọn họ chạm vào nhau, trong không khí có một chút khó xử xa lạ. Cậu nhìn hai mắt sáng ngời của Kim Mingyu trong gara tối tăm, hóa ra trí nhớ cơ thể của con người lại ngắn ngủi và nông cạn như vậy

Kim Mingyu quanh quẩn ở Châu Âu mấy tháng, vừa hạ cánh đã dính phải áp khí ẩm thấp của mùa mưa. Chỉ cần liếc mắt một cái cậu cũng biết hôm nay hắn không vui. Nhưng mức độ không tính là nghiêm trọng, có lẽ do chuyến công tác khá dài, sau đó ở sân bay lại bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm

Cuộc sống của bọn họ vốn là như vậy, có mệt mỏi cũng không thể thể hiện quá mức ra ngoài. Vì thế cậu không nói gì, chỉ là tự nhiên nắm lấy tay Kim Mingyu, nghiêng người thắt dây an toàn cho hắn. Đường nét trong lòng bàn tay nhanh chóng trở nên quen thuộc, nhưng một cảm giác kỳ lạ không nói được vẫn còn đọng lại trong ngực cậu

Khi lái xe ra khỏi gara họ mới phát hiện trời đã bắt đầu mưa. Kim Mingyu hạ kính xe xuống, bầu trời u ám, mấy tia nước nhỏ hòa lẫn mùi ẩm ướt phảng phất của ngày mưa theo kính thủy tinh xẹt qua

Thời điểm dừng đèn đỏ, Lee Seokmin theo ánh mắt của hắn nhìn qua, hàng cây lá rộng ven đường bị nước mưa đọng lại, mỗi khi rơi xuống trông giống như nước mắt đang rơi

Đèn xanh sáng lên trong lúc cậu đang thất thần, đạp ga chậm một chút, cảm giác kỳ lạ và bất an không rõ ràng lại tràn ra. Kim Mingyu giống như đột nhiên nhìn thấy tầm mắt của cậu, hoặc là do bầu không khí có hơi vi diệu, hắn quay đầu săn sóc hỏi "Cậu có mệt không? Có muốn đổi chỗ với tớ không?”

Họ đã thực hiện loại đổi vị trí này rất nhiều lần, trên ống kính và trên sân khấu. Bởi vì như vậy nên Lee Seokmin đôi khi mới có thể để lộ ra một vài tâm tình không thể khống chế trước mặt người khác. Nhưng lúc này đây cậu không có đưa lại tay lái, cũng như không giao ra loại tính tình nhạy cảm của mình giống như trong quá khứ nữa. Chỉ là khi đến lần đèn đỏ tiếp theo, cậu vươn tay mở radio, lắng nghe giọng nói ôn hòa dịu dàng của nữ phát thanh đang đọc dự báo mưa to của đài khí tượng

Trong màn mưa che lấp mặt trời, Kim Mingyu giống như nhớ đến quy tắc khi đi nhờ xe, cũng như vì an toàn giao thông nên cố gắng dùng cách nói chuyện phiếm để giúp xua tan cơn buồn ngủ vốn không tồn tại của người lái xe. Đầu tiên hắn oán giận thời tiết xấu, sau đó trao đổi một vài tin tức của họ trong thời gian này

Trên thực tế cũng không có nhiều chuyện để kể, trong thời gian không gặp nhau này bọn họ cũng không phải hoàn toàn không liên lạc. Đương nhiên cũng giống như những người bạn thân khác, tần suất trò chuyện không cao không thấp. Thường xuyên gọi điện, thỉnh thoảng gọi video, trao đổi vài tin tức công việc do lệch múi giờ, chia sẻ mấy chuyện thú vị hay mấy hình ảnh động vật đáng yêu

Nội dung luôn luôn lành mạnh tích cực, không bao giờ đề cập đến chuyện tình dục hay tình yêu mà không có lý do. Họ đã duy trì mối quan hệ lâu dài như thế, ngọt ngào nhưng không dính lấy nhau, thân mật nhưng có khoảng cách, giống như cùng nhau bảo vệ một bí mật vừa trong suốt vừa không thể nói

Khi gần đến nhà, Lee Seokmin mở cần gạt nước ở mức lớn nhất, những giọt nước trên mặt kính thủy tinh rơi xuống như truyền thuyết Moses chia tách nước biển Đỏ*. Kim Mingyu đang nói đến hết cửa hàng bánh ngọt này đến cửa hàng bánh ngọt khác nằm ven bờ sông Seine, cậu rốt cục cũng cười rộ lên “Cậu không còn quản lý hình thể nữa à?”

Bầu không khí kỳ lạ và bất ổn suốt chặng đường vừa rồi nhất thời tan biến trên người Kim Mingyu “Tớ vẫn đến phòng tập thể hình mà”

Lee Seokmin nổi lên một chút tâm tư đùa giỡn “Nếu ngon vậy sao lại không mang về cho tớ hả, Kim Mingyu?”

Tầm mắt Kim Mingyu lại di chuyển lần nữa, ánh lên vệt sáng mờ ảo khi ngọn đèn đường phản chiếu lên gương chiếu hậu “Lần sau tớ sẽ đưa cậu đi cùng”

Những cảm xúc kì lạ đang khuấy đảo trong lòng cậu biến thành một loại trực giác triền miên dài dẳng, cấp độ cao hơn, tạm thời không thể lý giải. Lee Seokmin muốn bắt lấy theo bản năng nhưng rất nhanh nó đã vụt đi mất

Trong lúc xếp hàng để chờ vào gara, Lee Seokmin nâng kính xe lên, ngăn nước mưa và không khí ẩm ngưng trệ bên ngoài. Trước khi mở cửa xe, cuối cùng cậu cũng hỏi “Mingyu à, hôm nay cậu không vui sao?”

Kim Mingyu đưa mắt nhìn cậu, lắc đầu, thế nên cậu cũng không hỏi thêm nữa. Giữa hai người, Lee Seokmin chưa bao giờ là bên chủ động hay thẳng thắn hơn. Nói vậy không có nghĩa là Kim Mingyu sẽ không có lúc mất tự nhiên. Ở một vài trường hợp thân mật hơn, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ bộc lộ một chút tính khí ngang bướng, lông mi chớp chớp, con ngươi lưu luyến, dùng vẻ mặt ngây thơ và chờ mong không che giấu nói mấy lời khẩu thị tâm phi

Nhưng trước mắt đây không giống vậy, từ trong mắt nhau bọn họ ăn ý ngầm hiểu, lại bỏ qua thêm một bí mật thấu tỏ này

________________________________

Đèn trong thang máy chậm rãi nhấp nháy hai lần, Kim Mingyu nhớ một lần hắn đến nơi này, Lee Seokmin xấu xa kể một câu chuyện ma dọa hắn, cái đèn này cũng đã nhấp nháy như vậy, khiến hai tên nhát gan bị dọa đến mức ôm nhau nép vào một góc. Giữa mùa hè, Lee Seokmin mặc một cái sơmi mỏng, vải dệt trơn bóng lành lạnh, chạm vào hắn cảm giác như một khối băng hay một cụm mây, đã định sẵn sẽ lưu luyến trôi qua tầm tay hắn. Lúc nghĩ đến đó, hắn chạm nhẹ vào mu bàn tay Lee Seokmin, rất nhanh đã được cậu nắm lại, mãi cho đến khi đi xuyên qua lối vào nhỏ hẹp âm u, Lee Seokmin mới rút ra để mở khóa vân tay

Căn nhà này Kim Mingyu đã quá quen thuộc nên chủ nhân của nó cũng không tiếp đãi hắn mà chỉ tự mình đi qua phòng khách lấy chai nước. Kim Mingyu nhìn không gian trống trải nhưng bừa bộn này, đi qua đống quần áo nằm chất chồng lên nhau, một tập nhạc phổ vứt lung tung, một đám dây nối loa trải ra khắp nơi, bước đến sau lưng Lee Seokmin

Lee Seokmin chăm chú quan sát mấy thứ bên trong tủ lạnh, khi đóng cửa lại lùi về sau vài bước liền đụng phải chóp mũi Kim Mingyu. Kim Mingyu đỡ lấy thắt lưng cậu, lòng bàn tay chạm đến mảnh áo lông cừu mềm mại trên eo cậu. Xúc giác xa lạ làm hắn cảm nhận một cảm giác không nói nên lời cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Yếu ớt, suy sụp, hoặc là một cái gì khác

Nhưng Lee Seokmin rất nhanh đã quay mặt lại, cậu cười nghịch ngợm dùng chai nước lạnh ngắt áp lên má hắn. Cảm xúc kia nháy mắt bị đè xuống, áp cái tâm tình quay cuồng này đến nơi sâu nhất trong lòng

Lee Seokmin buông chai nước trong tay, giữ lấy mặt hắn hôn lên. Một cái hôn lướt qua ngắn ngủi, giống như chỉ đang xác nhận lại xúc cảm quen thuộc trong kí ức

Lúc Kim Mingyu phản ứng được, chỉ còn ngón tay thon dài lạnh băng của Lee Seokmin lưu lại, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn. Cái loại cảm giác không nói được kia lại muốn từ trong phế phủ hắn trào lên, làm cổ họng hắn khát khô khó nhịn. Hắn ấn eo Lee Seokmin, đẩy cậu tựa lưng vào tủ lạnh, mút đầu lưỡi cậu một cách vừa nóng bỏng vừa hạ lưu. Bàn tay hắn theo nếp quần áo mơn trớn làn da cậu từng tấc từng tấc, giống như phải quyết tâm trên da thịt ấy sờ ra một khung xương quen thuộc, một bóng hình không thay đổi

Lee Seokmin đột nhiên ngừng lại, buông bàn tay đang giữ mặt hắn ra, động tác đẩy nhẹ như đang muốn giữ khoảng cách, Kim Mingyu không khỏi lùi ra sau một bước

“Mingyu, tay cậu rất lạnh” Lee Seokmin như nửa thật nửa giả oán giận, nâng mắt lên nhìn hắn, độ cong lông mi cậu bởi vì nhìn từ khoảng cách này cũng có vẻ ý vị thâm trường “Đi tắm trước đi”

Kim Mingyu ở trong phòng tắm lâu hơn so với bình thường. Lee Seokmin nằm trên giường, nghe tiếng tiếng nước từ vòi hoa sen và tiếng mưa rơi liên miên giao triền. Cậu nhớ đến bộ dáng hôn môi của Kim Mingyu ban nãy, theo trực giác cảm thấy trên người hắn có một loại thú tính, không phải kiểu quái đản hay nguy hiểm mà giống như một sự khẩn cầu khi nhìn thấy con mồi nghểnh cổ trong tầm ngắm, giống như một kiểu mong mỏi không lành.

Khi đang cố gắng nắm bắt trực giác này thì Kim Mingyu bước đến, vô tội nằm lên giường. Vì thế Lee Seokmin cho hắn sự vỗ về khoan dung và an toàn nhất, cho đến khi hô hấp Kim Mingyu nóng rực, nơi phồng lên bên dưới dán sát vào người cậu

Mưa vẫn chưa ngừng rơi

Kim Mingyu đến gần, dừng ở yết hầu cậu mút mát như đang mút một que kẹo, Lee Seokmin rụt người lại một chút, chỉ một chút thôi, sau đó thả lỏng thân thể rất nhanh, tùy ý đối phương cùng cậu giao triền, ôm cậu vào một lồng ngực rộng lớn.

Lee Seokmin bị hôn đến bên gáy, hơi hơi quay đầu đi, hộp bao cao su còn lưu lại từ mấy tháng trước vẫn đặt ở tủ đầu giường cùng với gel bôi trơn đã nằm trong tay cậu, rất nhanh đã bị Kim Mingyu lấy đi

Lúc thân thể được ngón tay dính chất lỏng trơn tuột mở rộng, Lee Seokmin đột nhiên nghĩ đến con dao hoa văn Damascus** mà Kim Mingyu đã mua đặt trong bếp. Nó lạnh lẽo, lưu luyến, dụ hoặc, không để ý một chút đã bị lột da rút xương mà chưa kịp hay biết

Kim Mingyu tối nay không đủ kiên nhẫn, ngón tay liên tục ấn vào nơi nóng bỏng của cậu, quấn quít si mê, Lee Seokmin ngẩng đầu phát ra một tiếng rên rỉ xen lẫn sung sướng và đau đớn

Thời điểm thực sự bắt đầu chỉ còn lại đau đớn đơn thuần. Quá trình tiến vào vừa dài vừa tra tấn. Kim Mingyu cũng không khá hơn, mỗi một động tác đều cảm thấy nặng nề và đau âm ỉ. Trong bóng đêm, vẻ mặt Lee Seokmin mơ hồ không nhìn rõ, nhưng cơ thể căng cứng bên dưới và sự run rẩy thở dốc của cậu khi hắn tiến vào, hắn biết Lee Seokmin đang rất đau. Trong lòng hắn ngoài xấu hổ còn có một loại vui sướng không nói rõ khi cả hai người cùng đang cảm nhận được cơn đau, và một loại tâm tình “cuối cùng cũng có được” chầm chậm hình thành

Có lẽ vì đau đến không còn cách nào khác nên Lee Seokmin đẩy hắn ra, Kim Mingyu ngoan ngoãn cam chịu, tùy ý đối phương ngồi khóa trên người hắn, khiến luồng khí nóng nảy trong người hắn bị đè xuống rất nhanh, như một tấm vải bị sóng biển cuốn đi

Lee Seokmin nhẹ nhàng thở một hơi, đầu ngón tay dọc theo da thịt vuốt ve xương quai xanh của hắn. Một vài thay đổi nhỏ bằng mắt thường cũng nhìn thấy được, nhưng chân chính cảm nhận bằng thân thể luôn khiến người ta thấy đau lòng, Kim Mingyu ăn nhiều bánh ngọt như vậy nhưng vẫn gầy đi, xương hông cũng bị nhô ra. Lee Seokmin cố hết sức mở đùi mình ra hai bên

Lúc đi vào lần nữa vẫn rất căng rất đau, nhưng nghe thấy tiếng thở gấp kiềm nén của Kim Mingyu, cậu chợt thấy cũng không phải là đau đến mức không chịu nổi. Tư thế này tiến vào quá sâu, mỗi một động tác đều khiến dương vật cọ vào chỗ mẫn cảm. Khoái cảm không ngừng giống như mạng nhện bao lấy cậu, bị đâm đến mức bụng dưới nhô ra.

Kim Mingyu giống loài chó con mang theo ý xấu, thấy cậu bị tình dục tra tấn cũng không hề mềm lòng mà còn khóa chặt hai cổ tay cậu lại với nhau, cậu bị mất đi điểm tựa, chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo, cơ thể nuốt cái kia của hắn càng sâu thêm

Lee Seokmin ở trên giường có một chút tính khí thích nắm quyền điều khiển, sau khi cố gắng vặn eo thay đổi góc độ vài lần vẫn không khiến cho dương vật Kim Mingyu chôn trong cơ thể chuyển động theo ý muốn của cậu, bèn dứt khoát nằm yên trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập vừa mạnh vừa nhanh của hắn, giống như tình nhân vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào làm nũng “Em mệt quá, Mingyu à”

Kim Mingyu biết cậu đang giả vờ giả vịt nhưng cũng chỉ cười, lại còn cảm thấy cậu có chút đáng yêu, nên hắn dựa người lên đầu giường đổi thành tư thế mặt đối mặt, hôn môi cũng tiện hơn.

Thành quả tốt nhất của việc cặm cụi ở phòng tập thể hình chính là cho dù trên đùi là sức nặng của thanh niên trưởng thành cũng không cản trở được hắn ra vào vừa nhanh vừa mạnh. Phản ứng với khoái cảm của Lee Seokmin rất kịch liệt, cơ thể liên tiếp căng lại rồi giãn ra, âm thanh từ trong xoang mũi phát ra vừa ướt át vừa ngoan ngoãn, giống như một loài thú nhỏ không nói được, sau đó còn ngẩng đầu hôn lung tung lên má hắn

Lúc sắp đến cực hạn, đùi cậu run rẩy, trên da phủ một lớp mồ hôi mỏng, nằm trong vòng tay Kim Mingyu giống như một chiếc mái chèo lay động giữa dòng nước chảy xiết. Kim Mingyu đưa tay ra muốn an ủi vật kia của cậu, ngón tay vừa chạm vào, Lee Seokmin đã run lên bắn lên tay hắn

Sau khi cao trào, thân thể Lee Seokmin vẫn đang căng cứng, chỉ có nơi đang ngậm mút hắn vẫn mềm mại dịu ngoan, theo động tác của hắn phát ra tiếng rên rỉ mong manh. Chỉ là nghe thấy âm thanh như vậy, động tác của Kim Mingyu càng trở nên thô lỗ, Lee Seokmin dùng một cánh tay ôm lấy hắn, giống như đang trôi dạt trong một vùng nước chảy xiết, mà Kim Mingyu là tấm gỗ duy nhất cậu có thể bám vào để sống sót. Giờ khắc này dáng vẻ và giọng nói cậu phát ra đều rất vô tội, rất quyến luyến không muốn xa rời, tâm trí Kim Mingyu chao đảo, cuối cùng bắn ra trong cơ thể cậu

______________________________

Lee Seokmin lăn người vào trong chăn, tiện tay mở đèn ngủ lên. Kim Mingyu quay lại sau khi vứt xong bao cao su, nhìn thấy cậu được một tầng ánh sáng vàng nhạt phủ lên người, ngon miệng như một thìa siro đang chờ đợi được người ta liếm lên. Lee Seokmin cười với hắn một cái, kéo hắn lại gần mình, đôi mắt đặc biệt tăm tối dưới ánh đèn trong đêm, lại có một tia ranh mãnh nhìn thẳng vào hắn “Mingyu à, bây giờ anh đã vui hơn chưa?”

Kim Mingyu không nói nên lời. Cảm giác trong lồng ngực dâng lên một mảnh lạnh lẽo, một chút nóng rát, rồi một hồi nặng nề, tựa như đang ở thời khắc sống còn. Biểu hiện của Lee Seokmin rất ngoan ngoãn, rất thân mật, cũng như không hề có gì xảy ra, giống như.... Giống như những ngày đêm không gặp mặt căn bản chưa từng tồn tại. Mặc dù quan hệ giữa hai người chưa từng là người yêu gắn bó, mặc dù bọn họ đều đủ lớn để xây dựng cho mình một cuộc sống độc lập, nhưng với hắn mà nói, có rất nhiều sự tình không thể cứ như vậy mà xóa bỏ

Lee Seokmin đưa ra một vấn đề, nhưng cũng không nóng lòng có được đáp án. Ánh mắt cậu dừng lại rất lâu trên người hắn, Kim Mingyu cảm thấy mình đang bị một dao đâm đi đâm lại, máu tươi đầm đìa

Bọn họ dựa gần nhau như vậy, hắn lại bị một sự trống rỗng không nói được bao lấy. Nhịp tim, hô hấp và những rung động rất nhẹ sau cao trào của Lee Seokmin dường như đều có liên quan đến hắn, nhưng trong khe hở giữa những làn da đẫm mồ hôi, chúng nó cũng lại giống như không có quan hệ gì với hắn

Thân thể thon dài xinh đẹp gần trong gang tấc, dù cho đã dùng ngón tay vuốt ve, dùng môi lưỡi đo lấy, dùng dục vọng rót vào, hắn vẫn cảm thấy mình chưa hề chân chính quay về bên cạnh Lee Seokmin, vẫn cảm thấy nhiều dục niệm tích lũy không có chỗ phát tiết, làm cho khóe mắt hắn nóng lên

Làm tình cùng Kim Mingyu chưa bao giờ là việc dễ dàng, hôm nay hắn lại giống như hạ quyết tâm ngậm miệng không nói chuyện. Lee Seokmin nằm trong một mảnh yên tĩnh mờ tối, ý thức nhanh chóng mông lung. Động tác đứng dậy của Kim Mingyu quá nhanh, cậu mở to mắt nhìn, chỉ thấy được một giọt nước mắt theo má hắn rơi xuống, giống như tán cây lá rộng đẫm mình trong màn mưa nặng hạt, khoảnh khắc giọt nước mưa rơi xuống chỉ có máy ảnh tốc độ cao mới bắt được, điều đó nhấn chìm cậu trong im lặng

Tiếng nước trong phòng tắm rất nhanh đã vang lên, Lee Seokmin dang hai tay ra, chỗ ga giường Kim Mingyu vừa nằm có một mảng ẩm ướt ấm áp, giống như một dòng sông vô tận không ngừng chảy quấn lấy cậu

Lần cuối cùng, lần cuối cùng nhìn thấy giọt nước mắt kinh tâm động phách kia là ở thời điểm nào?

Thời thực tập sinh, những giọt nước mắt rơi xuống khắp nơi mang theo cảm giác chua xót luôn là bạn đồng hành quen thuộc của cậu. Giữa đám đông đủ loại cảm xúc dù là mờ mịt, nặng nề hay phù phiếm, Kim Mingyu luôn là người không dễ rơi nước mắt

Chỉ có một lần, nguyên do cụ thể ra sao đã không còn nhớ nỗi. Nơi góc cầu thang giữa đêm khuya, một giọt nước mắt rõ ràng trong suốt trượt theo đường hàm rơi vào cổ áo, dừng ở trong mắt Lee Seokmin giống như một giọt nước nhỏ lạc vào biển rộng, không một âm thanh mà chấn động lòng người

Cậu đứng cách đó vài bước, rất nhiều ham muốn, dục niệm không thể nói rõ tụ vào một chỗ, thúc giục cậu chậm rãi tiến về phía trước

Dòng nước biển cuộn trào mãnh liệt dưới chân cậu không tách ra thành mặt đất khô ráo giống như câu chuyện trong Kinh Thánh, trong vô số khoảnh khắc thoáng qua, mỗi lần đối mặt, trò chuyện và từng cái ôm thuần khiết nhất cùng nhau dệt thành một cái lưới vận mệnh và cơn thủy triều vô tận im lặng nuốt chửng cậu

Cậu dùng tay nâng hai má Kim Mingyu, lau đi giọt nước mắt rung động kia, đổi thành một cái hôn nhẹ nhàng lạnh lẽo

Cho đến lúc bị đẩy mạnh vào phòng thay đồ nhỏ hẹp đơn sơ, cậu mới thực sự thấy hoảng loạn. Lần đầu cậu biết được sự va chạm của ái dục đau đớn như vậy

Xương sườn gồ lên của Kim Mingyu, răng nanh cắn vào môi lưỡi cậu, đầu ngón tay cắm vào da thịt đều hóa thành những tiếng thở dốc hỗn độn

Trong khoảnh khắc giằng co kịch liệt đó, Kim Mingyu vẫn không phải là kiểu tính cách liều lĩnh, nhưng lúc hắn xâm nhập vào cơ thể cậu, Lee Seokmin hoàn toàn không còn cách nào khác, cái thứ to lớn quá cỡ này tiến vào, cậu theo bản năng kêu lên từng tiếng đau đớn, nghẹn ngào trong cổ họng, cuối cùng tất cả lại biến thành sự khoan dung ngầm chấp thuận

Nước mắt và mồ hôi Kim Mingyu rơi trên da thịt cậu, không biết là lạnh lẽo hay nóng rát, như vũng bùn vẩn đục nhất cũng như thủy triều dịu dàng lưu luyến nhất bao trùm cậu, kéo lấy cậu, làm mắt cậu đẫm lệ mông lung, chỉ có thể nắm chặt lấy mảnh lưng áo đơn bạc của Kim Mingyu

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân mơ hồ, Lee Seokmin giãy dụa ngồi dậy, vươn tay đẩy vai Kim Mingyu, cố gắng tìm lại giọng nói của mình trong không gian nóng rẫy và hỗn loạn “Mingyu, Mingyu, tớ không khóa cửa...”

Khi đứng dậy, nơi đó của hai người vẫn còn dính vào nhau, dương vật đi vào rất sâu. Khi nó lướt qua một nơi nào đó, Lee Seokmin phát ra tiếng hét chói tai, lúc phản ứng kịp cậu đã cắn chặt lấy cánh tay mình. Kim Mingyu bỗng nhiên ngừng lại, nhìn thẳng vào gương mặt cậu, con ngươi bị nước mắt bao phủ, trong bóng tối hàm chứa ngọn lửa trông đợi nóng bỏng

Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, Lee Seokmin rút quần áo bị đặt dưới thân ra, phủ lên đỉnh đầu hai người, tự lừa mình dối người cùng hắn rúc vào một nơi đen tối nhỏ hẹp này, giống như chỉ cần làm vậy sẽ không còn giọt nước mắt thống khổ hay bàng hoàng nào rơi xuống nữa

_______________________________

Kim Mingyu nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, hắn vẫn không động đậy tựa lưng vào tường. Hắn chăm chú nhìn Lee Seokmin đang tiến vào, nước ấm xối qua đỉnh đầu cậu, giống như trận mưa trắng đêm này cuối cùng cũng làm cậu ướt

Lee Seokmin cách một màn hơi nước ẩm ướt nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên quỳ xuống, đầu ngón tay cậu mơn trớn đường cong bụng dưới của hắn, cầm lấy cổ tay hắn, khẩu giao cho hắn

Đầu tiên là đặt đôi môi mềm mại lên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mút vào, cho đến khi nó cứng rắn và nóng bỏng trong miệng cậu, sau đó cậu ấn vào mặt lưỡi, đẩy nó vào tận sâu trong cổ họng

Kim Mingyu luôn trân trọng giọng hát Lee Seokmin, gần như chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy. Vì thế chỉ qua một lúc, Lee Seokmin đã thấy hàm mình căng cứng đau nhức, nước bọt theo khóe miệng cậu chảy ra hòa vào dòng nước ấm vẫn đang tuông xuống hai bên má

Kim Mingyu bắt lấy đuôi tóc ướt nhẹp của cậu, làm cậu ngẩng mặt lên một chút, một mảnh da thịt yếu ớt, đơn bạc nhất hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, theo động tác nuốt xuống khe khẽ chuyển động

Lee Seokmin nâng mắt nhìn hắn, so với một đêm của rất nhiều năm về trước ấy, dáng vẻ Kim Mingyu càng thâm thúy, bình tĩnh hơn

Bọn họ cùng nhau đi qua dòng thời gian dài như thế, rất nhiều chuyện đã không còn đề cập đến cũng không cần truy cứu nữa. Nhưng bất kể là ngay lúc này hay là quá khứ, một lần lại một lần, cậu luôn nguyện ý vì Kim Mingyu làm bất cứ điều gì

Kim Mingyu kéo cậu dậy, vén tóc mái dính vào trán của cậu ra, để lộ một đôi mắt hồng hồng ươn ướt. Hắn dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước vương lại, đột nhiên hỏi “Sao em lại khóc?”

Lee Seokmin không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng hôn hắn, gập đầu gối cọ vào thắt lưng hắn. Phòng tắm vẫn quá chật hẹp để có thể chứa hai thanh niên trưởng thành, Kim Mingyu đặt cậu dựa vào tường, cầm đầu gối gập vào của cậu như cầm lấy đôi cách vừa thuần khiết vừa bất an của một loài bồ câu trắng. Từ phía sau tiến đến có thể vào rất sâu, lưng Lee Seokmin run rẩy, đầu gối tựa vào tường gạch men không thể khống chế mà trượt xuống, lại bị Kim Mingyu ôm chặt lấy, lưu lại một vệt nước mờ ám

Lần thứ hai quan hệ không có nhiều cảm giác căng đau quen thuộc nữa mà càng ma sát dài lâu hơn

Khoái cảm và ham muốn Kim Mingyu cho cậu rất thẳng thắn, nhưng nụ hôn nhẹ vào sau tai như người yêu kia lại làm cậu muốn khóc

Khi đến cao trào, Kim Mingyu ôm lấy cậu, cánh tay hắn trên cơ thể cậu phập phồng như sóng vỗ, một vùng biển từ rất nhiều năm trước lại bao phủ cậu, nhấn chìm cậu, nhưng ít nhất vào giờ khắc này, trong bức tường tạo ra bằng những cái ôm, họ là hai người muốn sống sót cùng nhau

Kim Mingyu từ sau lưng cậu vươn tay ra, lau đi dòng nước trên mặt cậu, lại hỏi một lần “Sao em lại khóc?”

Lee Seokmin xoay người, trên mi vẫn còn vươn một tầng nước mắt sáng ngời, hỏi lại hắn “Anh không biết sao?”

Vì thế Kim Mingyu rất xác định, rất rõ ràng mà hôn lên trán cậu, nói “Chúng ta không muốn lại xa nhau lâu như vậy nữa”

/Hết/

_________________________________

Không biết mình có truyền tải được hết không, nhưng đây là một câu chuyện với cách kể "không có câu nào nói yêu, nhưng tất cả đều là yêu" mà mình rất rất thích. Hy vọng mọi người cũng sẽ thích

__________________________________

*"Moses tách nước biển ra làm 2 để đoàn người Do Thái có thể băng qua, sau đó nhấn chìm truy binh Ai Cập" là một phép lạ nổi tiếng trong Kinh Thánh Công Giáo.

**Damascus là tên gọi của một kiểu sản xuất thép đa lớp của người Ả - rập cổ đại ở thành phố Damascus - Syria ngày nay. Với dạng phôi thép đa lớp này sẽ cho ra các đường vân tự nhiên trong quá trình mài tạo nên lưỡi dao

_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro