Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Thời gian trong bệnh viện dường như có quy luật riêng của nó, mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ chậm chạp làm cho người ta mệt mỏi đến mức muốn bước vào quan tài ngủ yên mãi cho xong, không cần bất tri bất giác vượt qua ngày đêm luân phiên nữa

Lee Seokmin không phải lúc nào cũng ở bệnh viện, tuy rằng cậu không yên lòng Kim Mingyu, nhưng mà mẹ hắn vẫn ở đó, bà ấy không muốn nhìn thấy cậu

"Nó chính là sao chổi, con còn gọi nó đến đây" Sau khi đuổi anh trai đi, mẹ hắn thao thao bất tuyệt nói "Nhìn xem nó đem vận rủi gì đến cho gia đình chúng ta"

"Cho là vậy đi" Kim Mingyu không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của mẹ, lần này hắn không bảo vệ anh trai trước mắt mẹ nữa, bởi vì hắn quá mệt mỏi, không còn tâm sức giải trừ thành kiến không thể thay đổi của mẹ

Ngay thời điểm đã sắp có thể về nhà thì cha hắn đột nhiên phải vào ICU

Thật là một lần chia tay năm cũ chào đón năm mới đáng nhớ, Kim Mingyu cảm thấy sau này hắn sẽ sinh ra bóng ma tâm lý đối với năm mới

"Anh thắng---- bởi vì anh là người duy nhất tham dự ha ha ha" Choi Insaeng ôm Lee Seokmin xoay một vòng "Em yêu, nhờ có em đó"

"Ừm, đúng vậy"

"Tại sao anh cảm giác em không vui lắm nhỉ" Choi Insaeng rất quen thuộc với vẻ mặt có nỗi khổ tâm kia của Lee Seokmin

"Không có" Lee Seokmin buộc bản thân cười lên một cái

Cậu sao lại không vui được? Không nên. Cục diện này tất cả là do cậu tạo thành, cũng là mong muốn của cậu không phải sao?

Cha nuôi mẹ nuôi gặp biến cố lớn, đây không phải là trừng phạt bọn họ xứng đáng nhận được sao?

Nhưng tại vì sao, vì sao cậu lại thấy đau lòng? Cho dù là lo lắng em trai mình sẽ phát hiện ra chân tướng, tại vì sao trước cả khi Kim Mingyu hận cậu, cậu lại bắt đầu hận bản thân rồi?

Có phải cậu đã làm sai rồi không? Cậu nên làm gì bây giờ?

Nhiều câu hỏi như vậy cũng không có ai giải đáp

Lee Seokmin nhìn đến ngăn kéo trên chiếc bàn trước mắt, nơi đó có một phương thức giải thoát mà cậu đã hình thành thói quen. Có lẽ cậu nên khóa ngăn kéo kia lại, như vậy là có thể tránh được việc làm tổn thương chính mình. Nhưng chìa khóa lại ở trong tay cậu, nó liền trở thành vật chỉ để trang trí

Kim Mingyu sau khi ra khỏi phòng vô trùng, hắn suy nghĩ đến rất nhiều việc

Người ta nói ngày cha mất chính là ngày trưởng thành của một đứa trẻ, tình huống hiện tại cũng không khác nhiều lắm, cha Kim Mingyu may mắn không chết nhưng bị liệt cả người. Cũng không biết có thực sự là may mắn hay không, có lẽ cái chết so với liệt cả người còn tốt hơn, chết đi mọi chuyện đều xong hết, nhưng bị liệt thì cả đời sau đều cần người chăm sóc, đây nhất định sẽ là gánh nặng của đứa con trong gia đình

Kim Mingyu không muốn thừa nhận lúc đó hắn thực sự đã nghĩ đến bản thân mình, thật là một đứa con ích kỷ, vì không muốn bị liên lụy mà muốn cha mình thà chết đi còn hơn

Nhưng cũng không thể nói như vậy, hắn cảm thấy hắn sống vì kỳ vọng của cha mẹ, ước mơ của cha mẹ cũng là ước mơ của hắn, hiện tại cũng bởi vì cha mà không thể thực hiện được

Có vài thời điểm, đặc biệt là lúc hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn thận chí có hơi ghen tị với anh trai, tuy rằng ai cũng biết cuộc sống của hắn tốt hơn, nhưng Lee Seokmin có được tự do mà hắn không có, cũng không bị giao cho kỳ vọng của người khác

Con người cần phải sống cho cuộc đời của mình, không phải sao?

Có lẽ kỳ vọng nên được xem là một loại bạo lực tinh thần tinh vi, Kim Mingyu từng cho rằng kỳ vọng của cha mẹ là chiếc ô có thể che mưa cho hắn, nhưng hiện tại hắn lại chầm chậm ý thức được, bầu trời trong xanh quang đãng, tinh không vạn lý, hắn vốn không cần phải đứng dưới tán ô đó

"Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Rõ ràng là đã qua nhiều năm rồi..." Mẹ hắn nếu không phải đang khóc lóc thì sẽ nói đến chuyện này, cũng rất bình thường, sau khi bi kịch xảy ra người ta sẽ luôn nghĩ theo hướng nếu hết thảy không phát sinh thì sao, nếu có thuốc hối hận thì thật tốt

Nhưng quả thực chuyện này có điểm nghi hoặc, bất luận là năm đó rốt cục sự việc được giải quyết như thế nào, không đề cập đến nó trái pháp luật, vì sao một dự án đã qua hai ba năm, chưa từng thu hút sự chú ý của mọi người lại bị đưa ra trước công chúng?

Kim Mingyu muốn tìm ra ai có thể biết được câu chuyện nội bộ mà giới truyền thông chưa đưa tin, hoặc từ một góc độ khác, ai sẽ là người được lợi nhất sau tất cả mọi chuyện

Là ai?

Một cái tên nổi lên mặt nước, lan rộng ra như thủy triều màu đỏ – là Choi Insaeng. Khi đó ý nghĩ đầu tiên của Kim Mingyu là hắn phải nói cho Lee Seokmin, để anh hắn biết cái tên họ Choi kia không phải người tốt. Hắn không bao giờ nghĩ đến Lee Seokmin chính là đồng phạm, thậm chí cậu còn nắm giữ điểm mấu chốt trong câu chuyện

Toàn bộ quá trình khi đó có chút hỗn loạn, Kim Mingyu thừa nhận hắn từ đầu đã không lý trí, bởi vì Choi Insaeng cũng ở đó, đối mặt với người có thể là nơi xuất phát của mọi bi kịch, hắn làm sao có thể duy trì lý trí

"Đứa nhỏ, chuyện của cha cậu tôi rất xin lỗi" Choi Insaeng trước kia lúc nào cũng hi hi ha ha, hiện tại hắn an ủi thoạt nhìn cũng giống như vui sướng khi người gặp họa

"Em tỉnh táo lại đi, Mingyu, đừng như vậy" Anh trai lại khuyên nhủ hắn, đứng cùng một bên với Choi Insaeng, điều này đối với Kim Mingyu quả thực là thêm dầu vào lửa

Cãi nhau là không thể tránh khỏi, ngoài ra còn có động thủ, làm cho Kim Mingyu nhận thức được mình cũng có một mặt không hề ôn hòa

Choi Insaeng cũng bị Kim Mingyu trong bộ dạng này dọa đến, trong mắt hắn Kim Mingyu là một đứa trẻ gấp gáp muốn chứng minh bản thân với cha mẹ, cho dù có nhe hàm răng nanh ra cũng giống như chó con đang kêu gâu gâu, mà hiện tại đứng trước mặt hắn chính là một con sói hung hăng

"Ây, Kim Mingyu, cậu đã học qua đấu vật tự do hay gì đó à.... " Choi Insaeng bịt mũi, hắn trúng một đấm ngay mũi, máu đã dính vào rãnh tay

"Đừng nói nữa" Lee Seokmin rút khăn giấy lau đi máu trên mặt Choi Insaeng "Anh vẫn là đi trước đi"

Hai người còn ở ngoài cửa nói chuyện một lát, Kim Mingyu ở trong không nghe được âm thanh gì, điều này càng làm hắn siết chặt nắm tay, hắn hiện tại không có tâm tình xem tiết mục anh anh em em của hai người, vì sao anh trai lại đối xử với kẻ đã hại cha nhẹ nhàng như vậy? Thậm chí còn muốn kẻ đầu sỏ gây ra bi kịch tránh đi, anh trai hắn tại sao lại che chở cho một người ngoài?

"Em hết giận chưa?" Lee Seokmin đóng cửa lại, nhưng cậu vẫn đứng ở chỗ huyền quan, không dám đến gần Kim Mingyu, điều này làm cho đối phương không hiểu được

"Tại sao anh lại để anh ta đi?" Nếu có một cái gương ở đây, Kim Mingyu có thể đến nhìn xem vẻ mặt tức giận của hắn đáng sợ đến mức nào

"Anh nhất định phải để anh ta ở lại đây để trơ mắt nhìn em đánh chết anh ta sao?" Lee Seokmin có cảm giác Choi Insaeng đã thay mình chịu đòn, cậu đã làm sai, cậu không thể không biết xấu hổ để người khác gánh chịu

"Anh ta là hung thủ hại cha bị liệt, anh còn không nhìn thấy được bộ mặt thật của anh ta sao? Anh ta cũng sẽ hại anh"

"Anh ta sẽ không"

"Anh dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?" Kim Mingyu bước từng bước một đến gần Lee Seokmin "Dự án xây dựng đô thị trước đây chính là do anh ta phá rối, anh lấy cái gì đảm bảo anh ta sẽ không như vậy với anh?"

"Mingyu" Lee Seokmin đã không còn đường lui, trừ phi cậu mở ra cánh cửa sau lưng rồi chạy trốn "Là anh làm"

"Anh đang nói cái gì?"

"Là anh đã tìm thấy bằng chứng vụ việc năm đó, đơn kháng cáo và hợp đồng bảo mật, là anh đưa cho Choi Insaeng" Lee Seokmin tựa lưng vào ván cửa "Anh không nghĩ đến sự tình sẽ thành ra như thế này, thật xin lỗi"

Kim Mingyu trầm mặc hồi lâu vì không thể tin được, trong không gian tĩnh mịch này, Lee Seokmin nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, từ nặng nề nhất đến nhẹ nhàng nhất, cậu cho rằng mình đều có thể chấp nhận, dù sao thì người có tội cũng không có tư cách tự mình lựa chọn kết cục

"Anh vì cái gì phải làm như vậy, Lee Seokmin, anh vì cái gì..." Kim Mingyu gần như chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của anh trai hắn, không phải chỉ vì nghe có vẻ xa lạ, mà còn vì anh em hai người không cùng một họ là chướng ngại trong lòng hắn, mang ý bọn họ không phải người một nhà, cho nên hắn vẫn luôn tránh gọi anh mình như vậy "Anh không phải cố ý đúng không? Nói cho em biết là anh ta ép anh làm như vậy đi"

"Không phải" Thật ra cậu có thể nói dối, để cho Kim Mingyu mang tất cả tội lỗi đổ lên đầu Choi Insaeng để bảo vệ bản thân, nhưng mà Lee Seokmin không làm được, lương tâm cậu sẽ bất an "Anh ta không có ép anh"

"Anh vì tên đàn ông đó mà ngay cả người nhà cũng không quan tâm sao?" Kim Mingyu cực lực khống chế cơn giận của mình

"Họ không phải người nhà của anh"

"Còn em thì sao!" Kim Mingyu cuối cùng vẫn không nhịn được quát lên

"Kim Mingyu, anh không phải anh trai ruột của em" Lee Seokmin không ý thức được lời nói của mình đối với em trai cậu mà nói có bao nhiêu trí mạng "Nếu không phải lúc đó mẹ bị chẩn đoán sai, chúng ta hoàn toàn chính là người xa lạ, anh sẽ lớn lên ở cô nhi viện, có lẽ sẽ làm việc ở nơi nào đó, mà em sẽ sống một cuộc sống rất tốt, không có anh quấy rầy"

"Người xa lạ"

Anh trai hắn nói bọn họ là "người xa lạ"

Trong nháy mắt Kim Mingyu giống như bị ù tai, chỉ có thể nhìn được khuôn miệng Lee Seokmin đang khép mở, không thể nghe được cậu đang nói gì

"...... Có lẽ chúng ta cũng không thích hợp làm người một nhà"

Đó là câu nói duy nhất xuyên qua cơn ù tai chạy thẳng đến đại não, không ngừng quanh quẩn vang lên trong hộp sọ Kim Mingyu

Nắm đấm của thanh niên hung hăng nện lên ván cửa, mà người lớn tuổi hơn đang nghĩ là nó hướng đến bản thân mình, lúc nghe tiếng động thân thể cậu run lên một chút, hai mắt nhắm nghiền

"Anh sợ em sao?" Câu hỏi của Kim Mingyu chứa đựng sự hoài nghi, còn có một chút trào phúng

Lee Seokmin không có trả lời hắn, cậu quay mặt đi không biết đang nhìn cái gì

"Nhìn em, Lee Seokmin"

Trong đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước đọng của Lee Seokmin, Kim Mingyu thấy được áy náy cùng thỏa hiệp, im lặng biểu đạt: đây đều là lỗi của anh, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được

Hóa ra người đang sám hối cũng có thể cao cao tại thượng như thế, tàn nhẫn truyền đến khát vọng hy sinh của chính mình. Kim Mingyu cảm thấy bản thân trước mặt anh trai mình lại trở thành người được bao dung, là đứa trẻ được nuông chiều, cơn giận của hắn là cố tình gây sự có thể được tha thứ, tình yêu của hắn sẽ bị xem là ngây thơ càn quấy

Tình yêu là cái gì?

Tình thân là nghe lời, là thuận theo, là thỏa mãn kỳ vọng của cha mẹ, là khủng hoảng đến hô hấp đình trệ lúc cha bỗng dưng bất tỉnh

Vậy tình yêu của hắn đối với Lee Seokmin là gì, cũng giống như những đứa em trai khác yêu thương anh trai của mình sao? Có lẽ gia đình hắn có tình huống đặc thù, không thể dùng lẽ thường để cân nhắc

Cho nên vào lúc hắn hôn lên môi Lee Seokmin, hắn cũng không rõ chính mình đang nghĩ gì, coi như là bị cảm xúc quấy phá đi, lúc hắn đánh nhau với Choi Insaeng cũng bị xúc động tương tự, hành động đi trước đại não

Phản ứng của Lee Seokmin bị chậm mất nửa nhịp, cũng ngay tại nửa nhịp này tay cậu bị nắm lấy đè lên ván cửa, khí lực của Kim Mingyu rất lớn, hắn hôn chi bằng nói là đang cắn, cậu bị đau không ít

"Em...... ưm ........... em làm gì..........." Lee Seokmin giãy dụa "Anh là anh trai em!"

"Vừa rồi không phải anh nói chúng ta là người xa lạ sao?"

Có lẽ là hắn kéo anh trai mình vào phòng ngủ, hắn không nhớ rõ lắm, chỉ biết cuối cùng Lee Seokmin bị hắn đặt lên giường, cậu giãy giụa bất lực giống như cá nằm trên thớt

Lý trí nói cho hắn biết hắn đang cưỡng bức anh trai mình, nhưng lý trí đã bị hắn ném xuống gầm giường, giống như quần áo cũng bị hắn tùy ý ném đi, thoát ra khỏi thân thể hai người. Tâm tình Kim Mingyu quá mức kích động cùng hưng phấn, thế nên hắn không chú ý đến tay Lee Seokmin giơ lên rồi lại hạ xuống, không nhìn ra được sự phản kháng ngày càng yếu ớt đi của cậu, cũng xem nhẹ đôi mắt đẫm lệ đang nhìn hắn

"A......a........... nhẹ một chút......... a...  Mingyu, đau... đau quá.........."

Lee Seokmin túm lấy ga trải giường cầu xin tha thứ, nhưng người đang mạnh mẽ ra vào không có ý định dừng lại, vì thế cậu chỉ có thể chịu đựng, nước mắt cậu chảy lên sóng mũi, có hơi ngứa ngáy

"Ha...... đừng..... dừng lại.......... cầu xin em... được không..... nó sẽ rách ra......  a... a"

Kim Mingyu phát hiện hắn chỉ cần bắt lấy tay anh trai, ấn vào phía cuối xương thắt lưng, lại va chạm mạnh vào điểm nào đó một chút, âm thanh thở dốc của Lee Seokmin sẽ cao hơn, trở nên đặc biệt ngọt ngào

"Không được...... nơi đó.... a.... ưm..... không, không muốn..... a!" Lee Seokmin miễn cưỡng bò dậy muốn chạy, muốn trốn thoát khỏi người phía sau. Kim Mingyu nắm lấy mắt cá chân anh trai mình, dễ dàng túm người đang định chạy trốn đến trước mặt mình, dương vật một lần nữa đi vào hậu huyệt anh trai, càng lúc càng sâu

"A a a........ làm ơn.... Min...  Mingyu.......... thả anh ra....."

Anh trai hắn khóc càng lúc càng dữ dội, lần đầu tiên Kim Mingyu nhận ra được hóa ra hắn có thể dễ dàng khống chế người lớn hơn hắn bốn tuổi như vậy, lòng bàn tay hắn lớn có thể đơn giản nắm lấy gáy đối phương. Anh hắn cũng không gầy yếu, nhưng so với hắn vẫn có hình thể nhỏ hơn, cả người Lee Seokmin đều bị thân hình Kim Mingyu bao phủ không có chỗ trốn, điều này làm Kim Mingyu cảm thấy vô cùng thỏa mãn

Cuối cùng đến khi giọng Lee Seokmin khàn đi vì khóc, Kim Mingyu mới bắn vào trong cơ thể cậu, kết thúc cuộc làm tình hoang đường này

Người trên giường run rẩy cuộn mình, bám thành giường ngồi dậy, Kim Mingyu nhìn thấy bên hông anh trai là một mảng xanh tím lớn, là do bản thân hắn không khống chế được làm ra, lý trí trốn đi và tìm lại được cũng nhanh như vậy, hắn bắt đầu khóc giống như một đứa trẻ vừa làm sai

"......Thật xin lỗi, anh, em... em...... thật xin lỗi"

Anh trai hắn đang khóc, nhưng anh ấy vẫn nhìn hắn lắc đầu giống như muốn nói "Không sao"

"Lần sau, phải đeo bao cao su, nhớ chưa?"

Kim Mingyu không rõ lắm Lee Seokmin nói "lần sau" là đang chỉ cái gì, ý anh ấy là lần tiếp theo giữa hai người họ hay chỉ đang bảo hắn nên làm tốt biện pháp phòng hộ, bất kể là phát sinh quan hệ với ai?

Nhưng mà ngoài anh trai ra, hắn không muốn bất luận kẻ nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro