Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💮 Chương 9.2 💮

PHU PHU SONG TÍNH

Tác giả: Viễn Thượng Bạch Vân Gian

Edit + Beta: Muội

Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma

🍓🍑🍓🍑

Chương 9 (9.2)

Ngón tay điêu luyện đó đâm thọc trong lỗ thịt của anh, Hạ Phong dùng tay còn lại lột quần Quý Văn Bân ra, Quý Văn Bân cũng không còn sức lực để chống cự, anh nằm dài trên thảm, nước mắt đã tuôn xuống đuôi mắt, cái miệng cũng hé mở. Hạ Phong tách hai đùi anh ra, nhìn cái khe hồng hào nép mình dưới hai túi tinh nhỏ nhắn, hột le bị khảy cho sung huyết sưng to, giống hệt như một hạt đậu cứng còng, mà khe lồn phía dưới thì đang vui mừng nhấm nuốt ngón tay của hắn, lại còn tiết ra chất dịch dâm mĩ. Toàn bộ mu lồn trông xinh đẹp làm sao, giống như một con bào ngư vậy, so với lỗ thịt màu đỏ thẫm của Lệ Tinh thì hiển nhiên cái lồn thịt mềm mại non choẹt chưa từng được sử dụng này càng có khả năng khơi dậy dục vọng của đàn ông hơn. Hạ Phong đưa ngón giữa vào sâu trong lồn thịt của Quý Văn Bân, cảm nhận tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong đang mút cắn, khoé miệng hắn nở nụ cười tươi sung sướng, hắn bắt gặp đôi mắt long lanh chứa sự mong đợi của Quý Văn Bân, "Không phải là anh nói cho em biết à?"

Hai mắt Quý Văn Bân trừng to, khoái lạc trong cơ thể khiến anh không thể chống cự lại chút gì, nhưng đối mặt với lời cáo buộc của hắn, anh lại cảm thấy tức giận, sao anh có thể dễ dàng nói cho người khác biết bí mật mà anh đã cất giữ bấy lâu nay chứ? Ngoại trừ một lần đó... Một lần đó...

Đôi mắt Quý Văn Bân trừng lớn hơn nữa, cơ thể anh đột nhiên căng cứng, ký ức đã đóng băng lại bị cạy khoá mở ra mạnh mẽ, anh đã cố tình quên đi rồi, hơn nữa anh còn thật sự thành công quên đi cái quá khứ lại nhảy ra trước mặt anh thêm lần nữa, anh thở hổn hển, khó có thể tin được nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, giọng nói trở nên khàn khàn, "Cậu, cậu... Sao có thể... Hưm..."

Hạ Phong nở nụ cười nhẹ nhàng, hắn đột nhiên bế anh lên đi đến chiếc giường lớn đặt giữa phòng, còn thấp giọng cười nói: "Em đặc biệt đính hoa hồng trên giường cho anh đó, bọn mình không thể lãng phí được đâu." Hắn đặt Quý Văn Bân lên giường, chiếc giường to lớn dư sức chứa hai người đàn ông, Quý Văn Bân vẫn không thể nào tin được nhìn hắn chăm chú, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: "Em là Tiểu Phong..."

Môi anh hơi run, những ký ức xa xăm lại ùa về, đó là lúc anh còn là sinh viên năm nhất, bởi vì thiếu tiền nên phải đi dạy thêm, một người bạn cùng lớp vì nhận quá nhiều công việc nên share cho anh một phần, anh đi đến căn biệt thự nọ, ngôi nhà rộng lớn sang trọng khiến tay chân anh luống ca luống cuống. Người mà anh dạy kèm chính là cậu học sinh trung học, cậu ấy không cao lắm, còn lùn hơn anh nửa cái đầu, đường nét khuôn mặt rất đẹp trai, cậu ấy chẳng phải kiểu lắm miệng, trông dáng vẻ có hơi không hợp với độ tuổi. Lúc mới bắt đầu Quý Văn Bân còn có chút lo lắng nhưng rồi cũng quen dần, vợ chồng chủ nhà không hay ở nhà, ngoại trừ thằng nhóc này ra thì cũng chỉ có một người bảo mẫu, có lần bảo mẫu bận việc đột xuất nên phải chạy đi trước, thằng nhóc này liền để bụng đói chờ anh tới dạy học, sau khi Quý Văn Bân phát hiện ra liền chạy đi mua một bát mì gói cho cậu, còn mua thêm một cây xúc xích.

Cũng không còn cách nào khác, lúc đó anh đang thiếu tiền, trên người ngoại trừ tiền đi xe bus thì cũng chỉ đủ mua hai thứ này, anh nấu nước sôi, ngâm mì nở xong rồi bưng lên cho cậu ăn, cậu hơi ngạc nhiên nhìn anh, cuối cùng cậu cũng cầm đũa lên, sau đó kể cả nước lèo cũng húp sạch bóng. Cậu nói đây là lần đầu tiên cậu ăn mì gói, không ngờ nó lại ngon tới vậy. Quý Văn Bân có chút cảm thán, bản thân anh gần như phải ăn mì gói sống cho qua ngày, ăn tới mắc nôn luôn, kết quả đối phương lại cảm thấy nó là một món ăn ngon đáo để.

Từ đó cả hai trở nên thân thiết với nhau hơn, bước ngoặt là có một lần trời mưa, Quý Văn Bân không mang theo dù, dầm mưa chạy tới biệt thự, đang giảng bài giữa chừng thì bắt đầu phát sốt, thằng nhóc lo lắng tìm thuốc cho anh, đỡ anh lên giường cậu nằm, sau đó cậu cảm thấy quần áo của anh đã ướt nhẹp nên muốn cởi quần áo cho anh. Mặc dù Quý Văn Bân lúc đó không được tỉnh táo cho lắm nhưng anh vẫn từ chối theo bản năng, túm chặt quần của mình. Thằng nhóc nhỏ lột áo của anh trước rồi mới tới cởi quần cho anh, Quý Văn Bân đang bị bệnh, sức lực không bằng một đứa con nít, lúc chiếc quần bị lột ra thì bí mật mà anh giấu kín đã bị phát hiện.

Thấy anh nhận ra mình, Hạ Phong cười vui vẻ, "Cuối cùng anh cũng nhận ra em rồi hả?" Hắn tiến tới trước mặt Quý Văn Bân, thổi luồng khí nóng lên môi anh, giọng nói trầm thấp, "Em thì lần đầu tiên nhìn thấy anh là đã nhận ra anh rồi." Trong mắt hắn hiện lên ý cười làm say lòng người, bàn tay cùng ngón tay lại tiếp tục cọ xát giữa hai đùi anh, ngón tay chơi đùa hai bên mép thịt của anh một cách thuần thục, hắn lại khẽ cười nói: "Anh Văn Bân vẫn nhạy cảm như vậy, lần đầu anh lộ ra lồn nhỏ cho em nhìn cũng thèm thuồng bảo em sờ nó, lúc ấy em bao lớn nhở? Mới 13 tuổi thôi, dáng vẻ nhiệt tình của anh Văn Bân còn làm cho em sợ hãi."

Quý Văn Bân xấu hổ muốn chết, thở hổn hển nói: "Anh không có... Với lại đừng dùng cái xưng hô đó nữa... A..." Chàng trai này hoàn toàn khác với trước đây, trưởng thành cao như vậy, đường nét cũng trổ mã, trên đời này nhiều người tên "Phong" tới vậy, mà anh còn cố tình quên đi thì sao có thể nhận ra hắn được? Hơn nữa anh không hề bảo hắn sờ bướm cho anh, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

"Bản lĩnh tránh né của anh Văn Bân vẫn giỏi tới vậy, giống như hồi đó, làm tổn thương trái tim non nớt của em rồi hôm sau lại biến mất không thấy tăm hơi, để em có tìm cỡ nào cũng không tìm thấy." Hạ Phong nhếch mép, ba ngón tay đút mạnh một lượt vào trong miệng bướm, đẩy ra lớp thịt dâm đang thèm khát, cắm vào trong thật sâu.

"A... Không..." Lỗ thịt chưa bao giờ nuốt thứ nào lớn đến vậy, hắn đâm vào đột ngột khiến cái lồn trinh của Quý Văn Bân hơi căng ra, lý trí anh muốn trốn đi, nhưng ngược lại cái lồn thịt thì lại đuổi theo ngón tay hắn, chỗ sâu tít bên trong vừa dâm vừa ngứa muốn được hắn âu yếm, nước dâm cũng tuôn ra ồ ạt, xối ướt bàn tay hắn. Động tác này của anh như đã lấy được lòng Hạ Phong, khoé miệng hắn nở nụ cười tươi roi rói, hắn vươn đầu lưỡi liếm lên môi Quý Văn Bân rồi trầm giọng nói: "Anh Văn Bân thật đúng là... Thật thà ghê."

"Không... Đừng gọi anh vậy mà... A..." Nước mắt Quý Văn Bân tuôn rơi, anh đã quên béng chuyện xảy ra vào đêm hôm đó của nhiều năm trước, bây giờ nhìn thấy người đàn ông này, những ký ức đã vùi sâu lại hiện ra từng chút một. Thể chất của anh rất lạ lùng, khi phát sốt thì dục vọng trong anh càng mãnh liệt hơn, ban đầu anh còn có thể túm mép quần không chịu để thằng nhóc nhỏ cởi ra cho mình, lúc sau cậu lột sạch rồi thì anh đã sốt đến hồ đồ, anh thở hổn hển lắc eo banh rộng hai chân ra, để bé bướm ẩm ướt dính sát vào tay cậu, anh còn nói "sờ nó giúp anh đi" "sờ đi mà", còn chuyện thằng nhóc đó có sờ hay không thì anh không dám nghĩ tới, hôm sau anh tỉnh dậy trong tình trạng mồ hôi nhễ nhại, trong đầu nhớ đến những ký ức vụn vặt đó liền vội vàng bỏ chạy, thậm chí anh còn không nhận tiền học phí, cũng không dám đến đó thêm lần nào nữa.

Hạ Phong khẽ cười nói: "Anh không thích nghe cái xưng hô đó hả? Cũng đúng, hình như bây giờ anh Văn Bân càng thích em gọi anh là đĩ dâm có đúng không?" Hắn cảm nhận được độ mút kẹp cùng với run rẩy của từng tấc thịt dâm trong lỗ thịt, dương vật hắn cứng ngắc như muốn nổ tung, từng đợt đê mê mà anh chưa bao giờ trải qua nhảy nhót trong cơ thể hết lần này tới lần khác, khiến trán anh toát mồ hôi hột. Hắn lại liếm lên môi Quý Văn Bân, ba ngón tay khép chặt, nhét hết vào trong cái lồn dâm đãng của anh, căng đầy trong cái bộ phận không thể cho ai biết, cái miệng nuốt trọn ngón tay hắn một cách trơn tru, hắn lại xấu xa nói tiếp: "Hay là muốn bị người ta coi thành đĩ chó cái như vợ của anh?"

Những lời tục tĩu này đã kích thích ham muốn trong Quý Văn Bân, anh thở gấp gáp, cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt của hắn thật sự rất gần, chính là kiểu đẹp trai mà anh thích nhất, lúc sát gần thì lực hấp dẫn càng tăng lên theo cấp số nhân, khiến anh vẫn trầm mê trong đó dù anh biết rõ rằng mình không nên. Ba ngón tay của hắn móc ngoáy tùy ý trong lỗ thịt của anh, cảm giác căng đau ban đầu đã biến mất từ lâu, nó hoá thành khoái cảm khiến anh khó mà chịu nổi, Quý Văn Bân nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, giây tiếp theo, đôi môi anh bị hắn chặn lại.

"Hưm..." Cả người Quý Văn Bân run lên, lúc đôi môi bị liếm láp thì anh còn hơi ngu ngơ, tận khi đầu lưỡi mang theo hơi thở nam tính xa lạ xâm nhập vào khoang miệng anh, Quý Văn Bân mới khôi phục lại tinh thần. Chiếc lưỡi đó đang liếm lấy liếm để niêm mạc trong khoang miệng anh, nụ hôn gợi cảm khiến mặt anh đỏ lựng nóng bừng. Không phải anh chưa từng hôn môi, nhưng những nụ hôn ngày thường đều rất nhạt nhẽo, Lệ Tinh rất thích hôn lưỡi với những người bạn tình, nhưng y lại chưa từng làm vậy với Quý Văn Bân, đôi khi Quý Văn Bân cũng muốn nếm thử một chút, nhưng anh xấu hổ khi phải chủ động nên cuối cùng cũng đành cho qua. Sau này anh hơi hơi hiểu ra, thật ra Lệ Tinh không có nhiều khoái cảm khi làm tình với anh, cho nên y mới không có kích động muốn hôn môi.

Mà khi có khoái cảm thật sự thì đầu lưỡi muốn được xoa dịu, muốn được cọ xát, giống như lúc này vậy, anh kiềm nén không được run run rẩy rẩy đưa đầu lưỡi mềm mại của mình cho hắn mút lấy, anh cũng liếm mút đầu lưỡi của đối phương. Hoá ra cảm giác hai chiếc lưỡi quyện vào nhau lại sướng tới vậy, cái loại cảm giác khi nước bọt dung hoà này, còn có cảm giác tê dại khi đầu lưỡi được liếm mút, thậm chí còn nổi lên cái loại cảm giác hạ lưu khi đối phương bắt chước động tác giao cấu thọc vào rút ra trong khoang miệng anh, tất cả đều khiến Quý Văn Bân phát nghiện. Anh thở hổn hển dây dưa môi lưỡi với hắn một cách kịch liệt, đến tận khi định thần lại thì anh đã ôm lấy cổ hắn hôn nhau được vài phút rồi, ngay cả áo trên cũng vén lên tận ngực, lộ ra vòng eo trắng nõn nà và thân dưới hoàn toàn trần trụi.

"Đĩ chó cái nhiệt tình thật đấy." Hạ Phong cắn một cái không nhẹ không nặng lên môi anh, trong giọng nói còn có chút ý tứ châm chọc, "Còn bảo mình là đàn ông thực thụ, cái lưỡi này dâm như vậy, quấn chặt lưỡi em, còn cái lồn nhỏ của anh nữa, dâm đãng phết, mút ngón tay của em chẳng chịu nhả ra."

Quý Văn Bân mở to hai mắt ra nhìn, như thể anh vừa nhận ra mình đã làm chuyện dâm dục tới cỡ nào, anh đang định rút lui thì ngón tay hắn cạ mạnh vào điểm sướng của anh, kích thích bất chợt khiến anh rên rỉ một cách dâm đãng, đôi mắt phủ một lớp sương mù, "Đừng mà... Đừng chạm vào anh... Không nên như thế này... A..."

"Vậy phải như nào?" Hạ Phong liếm lên khoé miệng anh, Quý Văn Bân đã buông hai tay ra, anh dùng bàn tay chống lên ngực hắn, cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng sức lực của anh là vô dụng ở trước mặt hắn, chưa kể toàn thân anh đang bủn rủn, nào còn được bao nhiêu sức. Hạ Phong bị động tác của anh chọc cười, hắn thấp giọng nói: "Đĩ chó cái thật biết cách quyến rũ đàn ông, còn dâm đãng hơn cả vợ anh, dáng vẻ dục cự còn nghênh này, chậc." Hắn chế nhạo nói: "Nếu anh thật sự không muốn thì anh nên thả lỏng lồn dâm của anh đi, để thịt dâm bên trong khỏi mút chặt ngón tay của em như này nữa, hình như em vừa mới rút ra thôi là chúng nó hệt như mất kiểm soát vậy ấy."

Từng câu từng chữ rõ ràng của hắn lọt vào tai anh, khuôn mặt xấu hổ của Quý Văn Bân đỏ bừng như muốn rỉ ra máu, anh cắn chặt môi, khoé mắt đuôi lông mày nhuộm đầy dục vọng, anh muốn thả lỏng bướm của mình một chút, muốn đẩy ngón tay của hắn đi ra ngoài, nhưng cái lồn hạ tiện không chịu nghe theo mệnh lệnh của anh, nó khao khát một người đàn ông, thậm chí còn cho rằng ngón tay không đủ dài, không đủ thô để mài đến chỗ dâm đãng ngứa ngáy nhất trong nó, anh cũng đang khát vọng con cặc lớn hung tợn của hắn.

"Dâm thật, bú giỏi phết đấy." Hạ Phong rút ngón tay ra từng chút từng chút một, đám thịt dâm đói khát đó quả thực như lời hắn nói, chúng nó điên cuồng đuổi theo, đến cuối cùng khi hắn rút đầu ngón tay ra rồi, thì cái lồn mềm mại ướt át đang mấp máy một cách điên cuồng, dục vọng mãnh liệt khiến Quý Văn Bân bật ra tiếng rên rỉ, khuôn miệng hơi hé mở, hắn liền đút ngón tay vào trong, dùng những ngón tay ướt sũng chơi đùa với khoang miệng anh, "Đĩ dâm, nếm thử nước dâm của mình đi, anh thử xem nó hấp dẫn đến mức nào."

"Không..." Lý trí của anh thì bảo không nhưng cái lưỡi thèm khát liền quấn lấy mấy ngón tay nọ, liếm sạch nước dâm dính trên đó. Cái mùi mà anh từng ghét đến chết đi sống lại bây giờ giống như một loại thuốc kích dục, khiến anh phát cuồng, khiến anh trầm luân. Hạ Phong hơi nheo mắt nhìn dáng vẻ phóng đãng của anh đang liếm ngón tay mình, chiếc lưỡi mềm vừa ướt át vừa nóng bỏng, liếm sạch sẽ dâm dịch dính trên ngón tay hắn, lại thay vào đó là một lớp nước khác. Hạ Phong nhìn bộ dạng của anh, sau thời gian dài kiên nhẫn cuối cùng cũng không kìm được mà bùng nổ, hắn banh hai chân Quý Văn Bân ra kéo về dưới háng mình, con cặc vừa thô vừa dài của người đàn ông trước mặt mà anh vẫn hằng mong ước đã và đang mài lên mu lồn của anh.

"A... Đừng mà..." Hắn cố tình nâng mông anh lên, với tư thế này, Quý Văn Bân có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh dương vật đang cọ xát trên mu lồn của mình. Lần đầu tiên bướm của anh lộ ra bên ngoài ngoại trừ lúc anh tắm rửa hoặc đi vệ sinh, bị ánh đèn sáng ngời chiếu rọi, mỗi một phản ứng đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn. Con bào ngư mềm hồng phun ra nước dâm ướt nhẹp, hai mép thịt bị cây cặc nọ đẩy ra ngoài mà cọ xát, hai mép âm hộ còn không biết xấu hổ muốn bao bọc con cặc thô dài đó, ngay lúc hột le bị đầu khấc cọ xát mạnh bạo, Quý Văn Bân không kìm được nữa bật ra tiếng, "Không... Ưm... Đừng làm anh mà... Đừng chịch lồn anh... Anh là đàn ông mà... A a a... Làm sao có thể bị người khác chịch lồn chứ..."

Hạ Phong cười sung sướng, hắn hưởng thụ loại giãy giụa mỏng manh từ anh, dương vật cọ xát nhanh chóng vào âm hộ của anh, mài cho âm hộ đỏ tươi, côn thịt cũng cứng ngắc đến mức chảy nước. Hạ Phong thấp giọng cười nói: "Miệng của đĩ dâm nói trái với lòng rồi, rõ là muốn được cặc lớn phịch đúng không nhở? Miệng của anh còn chảy nước miếng đây này."

Quý Văn Bân cắn chặt môi, ánh mắt và cơ thể của anh đều tràn đầy khao khát, nhưng lý trí thì vẫn đang vùng vẫy, niềm tin bao năm qua sao có thể dễ dàng sụp đổ như thế chứ? Sau này anh phải làm gì bây giờ?

Hạ Phong đặt đầu khấc tròn trịa của mình lên miệng lồn ướt nhẹp, cái lồn trinh nguyên hé miệng đang đợi chờ hắn đút vào, từng dòng từng dòng dâm dịch chỉ chực chờ bắn ra tung toé, chờ đợi một cây dương vật thô to chiếm hữu trọn vẹn. Hạ Phong không chút do dự cầm con cặc của mình kê ngay lỗ nhỏ của Quý Văn Bân, khoé miệng cong lên nở nụ cười, "Khi em chịch lồn của anh rồi, thì anh chính là người phụ nữ của em." Hắn nói xong câu đó, dương vật chạy một phát về phía trước, dương vật thô to liền đỉnh mở miệng lồn ướt mềm, dương vật dâm uế hoàn toàn căng đầy cái lồn trinh nguyên tham lam này, tiến vào chỗ sâu hơn từng tấc từng tấc một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro