💮 Chương 11.1 💮
PHU PHU SONG TÍNH
Tác giả: Viễn Thượng Bạch Vân Gian
Edit + Beta: Muội
Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma
🍓🍑🍓🍑
Chương 11 (11.1): Người chồng sa đoạ ngoại tình bị chịch bướm đến mức sưng tấy được niên hạ bôi thuốc, khử trùng bằng nước bọt, dâm đãng lẳng lơ liếm cặc rồi chủ động cưỡi ngựa gọi chồng, bắn vào trong, lên đỉnh phun nước
Quý Văn Bân đỡ eo, lúc ngồi trên ghế anh còn thấy rõ thận mình đau hết biết, anh chần chừ không biết có nên chạy ra tiệm thuốc mua chút thuốc bổ thận tráng dương hay không. Đàn ông trong cơn dâm dục chính là ma quỷ xin xỏ hết lần này đến lần khác, hắn nói xuất tinh rồi thì sẽ không phịch anh nữa, kết quả là lúc bế anh vào trong bồn tắm tắm rửa, hắn lại đút dương vật cương cứng vào trong lồn thịt của anh làm thêm nháy, sau đó tới sáng rồi mà còn muốn làm thêm lần nữa. Quý Văn Bân nghĩ đến mấy chuyện làm tình đó liền thấy xấu hổ không thôi, rõ là trong lòng không muốn nhưng cơ thể anh thành thật chết đi được, chỉ cần hắn đút vào thôi là cái lồn đói khát liền bắt đầu khép mở liếm mút lấy nó, cả nước cũng chảy ra nhiều vô cùng, tấm gra giường hết ướt rồi lại khô khô rồi ướt tiếp, cuối cùng thì biến thành nhăn dúm dó, trước khi chạy trốn trối chết thì anh chẳng dám liếc mắt nhìn trên giường miếng nào.
Nhưng mà cái người đàn ông trẻ tuổi đó lại tinh thần tươi tỉnh, sáng sớm còn có người phục vụ mang quần áo lên cho hắn, một thân tây trang cao cấp lại khoát lên dáng vẻ ưu tú thường ngày, hắn còn một hai bắt anh phải thắt cà vạt cho hắn nữa.
Nhớ tới mấy chuyện này, sức nóng trên mặt Quý Văn Bân không ngừng tăng cao, Lý Tuyên bên cạnh quan tâm hỏi han anh: "Văn Bân, bị cảm ha gì? Sao mặt đỏ dữ vậy."
"À... Có đâu..." Quý Văn Bân không dám nói nhiều, đêm qua anh rên lâu quá, giọng hơi khàn rồi, nhưng mấy triệu chứng này càng khiến đồng nghiệp nghĩ anh đang bị cảm, cả sếp cũng không giao quá nhiều việc cho anh làm, nên hôm nay Quý Văn Bân đã có một ngày hết sức thảnh thơi. Vừa rảnh một cái là trong đầu anh liền nghĩ ngợi miên man, nói thật thì làm tình với hắn thoải mái dữ dằn, nhưng loại thoải mái này không thể dài lâu được, cho tới bây giờ anh vẫn muốn làm một người đàn ông thực thụ, nhưng anh lại không làm được, anh đã từng nghĩ tới việc đi phẫu thuật cắt bỏ bộ phận đáng xấu hổ đó, nhưng kết quả khám bệnh cho thấy hai bộ phận sinh dục của anh có mối liên hệ rất chặt chẽ với nhau, nếu cắt bỏ bộ phận sinh dục nữ thì bộ phận sinh dục nam của anh cũng xong đời, nói tóm lại là sẽ không làm ăn được gì hết, cũng không thể thụ thai với người khác được.
Vì lý do này mà anh phải từ bỏ ý định phẫu thuật, mẹ anh cũng vì chuyện này mà khóc lên khóc xuống, đến tận khi qua đời bà vẫn không sao yên tâm được. Bà ly hôn với cha Quý Văn Bân lúc anh còn rất nhỏ, một tay bà nuôi anh khôn lớn, phải vất vả lắm thì cuộc sống mới khá khẩm hơn một tí, nhưng cuối cùng bà lại qua đời vì tai nạn, bà nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ngụp lặn mấy ngày, thậm chí bà còn từng tỉnh lại, nhưng cuối cùng tình trạng của bà vẫn chuyển xấu. Quý Văn Bân nhớ rõ, trước khi đi bà còn nắm tay anh, bà bảo anh kết hôn, bảo anh hãy làm một người đàn ông chân chính.
Quý Văn Bân nghĩ đến đây, anh chỉ biết cười khổ, làm đàn ông thật khó, nhất là người đàn ông dị dạng như anh.
Hai môi âm hộ sưng tấy ở giữa đùi cọ xát cho nhau, đường hầm bị dị vật xâm nhập dường như vẫn đang trong trạng thái căng đầy, thỉnh thoảng còn có chất lỏng chảy ra ngoài. Quý Văn Bân thấy xấu hổ vô cùng, suốt ngày anh chỉ nghĩ cách cắt đứt liên lạc với Hạ Phong, nhưng xui rủi là trong tay hắn có giữ nhược điểm của anh, hắn chỉ muốn chơi đùa trong thời gian ngắn, hay hắn muốn như nào nhỉ?
Hiện tại Quý Văn Bân chỉ có thể cầu trời cho hắn chỉ đang thích thú nhất thời mà không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Thời gian tan tầm sắp tới gần thì có một cuộc gọi đến, Quý Văn Bân vừa thấy hai chữ "Hạ Phong" là tắt âm điện thoại ngay, trông anh như chẳng muốn trả lời cuộc gọi này chút nào. Anh làm bộ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhưng khoé mắt lại không khống chế được mà liếc nhìn điện thoại, đến tận khi cuộc gọi kết thúc thì anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó màn hình lại sáng lên, Quý Văn Bân tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim định không để ý tới nó nữa, nhưng khi cuộc gọi lần này kết thúc thì 20 giây sau, màn hình điện thoại của anh lại hơi sáng lên, là thông báo của Wechat.
Đêm qua Hạ Phong bắt anh phải add hết tất cả tài khoản xã hội của hắn, Quý Văn Bân do dự một hồi, anh dùng vân tay mở khoá điện thoại, sau đó từ từ bấm vào app Wechat, đến khi nhìn thấy hình ảnh của đối phương gửi qua, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng anh vẫn hoảng sợ như thường. Người trong ảnh đang quỳ trên chiếc giường trải đầy cánh hoa hồng, không thấy mặt, nhưng lưng với mông đều loả lồ, từ góc này chỉ chụp được cánh mông nhếch lên cao, thêm cả vòng eo thon gọn. Tấm hình này có độ phân giải cao nên có thể chụp rõ cả mồ hôi lăn trên da thịt, hơn nữa còn có một cánh hoa hồng nằm trên xương cánh bướm, sự tương phản cực độ giữa trắng và đỏ làm tăng thêm nét xinh đẹp lạ thường cho tấm hình này.
Quý Văn Bân nuốt nước bọt, anh còn chưa kịp thoát ra thì Lý Tuyên đã ở sau lưng cúi người xuống, tầm mắt nhìn trên màn hình của anh, tò mò hỏi: "Đang coi gì dọ? Đù, eo đẹp vãi, huynh đệ, share qua cho tao với."
Quý Văn Bân đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, đến nỗi anh chẳng để ý tới hắn đang ở gần, tận khi nghe thấy giọng của hắn thì anh mới kịp định thần lại. Quý Văn Bân giật mình, tay chân luống cuống tắt điện thoại, mặt mày hơi tái, "Cái, cái gì?"
Lý Tuyên nháy mắt với anh, "Tấm hình sẽ mày mới coi đó, gửi cho tao một tấm đi."
"Tao, tao coi hình bậy bạ hồi nào." Mặt Quý Văn Bân đỏ rần, anh hốt hoảng cất điện thoại vào túi quần, "Tan làm rồi, tao về trước à." Anh nhét đại mọi thứ vào trong balo của mình, xong xuôi liền vội vàng rời khỏi văn phòng, phản ứng dữ dội như vậy khiến Lý Tuyên có hơi khó hiểu, hắn nhớ lại tấm hình vừa rồi, trông không giống Lệ Tinh, vậy thì là ai nhỉ?
Tim Quý Văn Bân vẫn đập thình thịch lúc anh bước ra thang máy, anh đi đến bãi đổ xe để lấy xe điện của mình, vừa định cắm chìa khoá thì một chiếc ô tô tư nhân chạy lại đây bấm còi về phía anh. Lúc này đang là giờ cao điểm, trong bãi đậu xe có rất nhiều người, rất nhiều ánh mắt nhìn sang, Quý Văn Bân cũng nhìn về phía đó, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thò ra ngoài cửa sổ xe, tim anh lỡ đi một nhịp.
Hạ Phong ngoắc ngón tay với anh, Quý Văn Bân vốn không muốn để ý tới nhưng đối phương cứ liên tục bóp kèn khiến quá nhiều người đưa mắt nhìn anh, anh đành cất chìa khoá bước nhanh về phía xe hắn. Vừa bước một bước lớn là anh liền cảm nhận được hạ thể sưng tấy của mình, sắc mặt đột nhiên trở nên xấu đi, anh đi tới cạnh xe, có chút cảnh giác nhìn Hạ Phong chằm chằm, "Làm gì?"
Khoé miệng Hạ Phong hơi cong lên, "Lên xe đi, em đưa anh về."
Quý Văn Bân rùng mình, đầu lắc như trống bỏi, "Không cần đâu, anh có xe." Nghĩ đến chiếc xe điện của mình, mặt anh đỏ bừng, nhỏ giọng nói thêm một câu, "Chạy xe điện cũng tiện."
Hạ Phong nhìn anh cười dịu dàng, nhưng âm điệu lại tăng lên hẳn, "Lên xe."
Quý Văn Bân hít sâu một hơi, bước chân cứng còng đi tới mở cửa xe ghế sau, Hạ Phong lại nói: "Ngồi ở đằng trước, anh coi em là tài xế thật đấy hả?"
Quý Văn Bân lẩm bẩm một câu, "Là cậu bảo muốn đưa anh về mà." Cuối cùng anh vẫn phải ngồi ghế phụ lái, chiếc ghế rộng rãi thoải mái khiến anh thấy dễ chịu hơn nhiều, thật ra thì cơ thể anh cũng không tới nỗi như anh ra vẻ, dù sao thì cái lồn đó cũng là nơi thích hợp nhất để làm tình, nhưng mới lần đầu tiên đã bị thứ thô to như vậy đâm vào, còn bị đâm rất nhiều lần, nên tất nhiên là anh có chút ăn không tiêu. Đương lúc anh ngồi trên ghế phụ thì chợt nhớ ra hình như đêm qua cái người đờn ông bên cạnh này đã làm chuyện đó với anh tổng cộng năm lần, đúng là trâu bò... Cũng không sợ chết vì kiệt sức.
Xe chạy chầm chậm trên phố, Quý Văn Bân vẫn duy trì nguyên tắc đối phương không nói thì anh cũng câm như hến, Hạ Phong như đang chuyên tâm lái xe, cũng không hề có ý định nói chuyện với anh, như thể hắn thật sự muốn đưa anh về nhà. Có điều lúc Quý Văn Bân định thần lại, anh mới nhận ra có gì đó không ổn, anh vội nói: "Cậu đi nhầm đường rồi, đây đâu phải đường về nhà anh."
"Không nhầm đâu, về nhà em trước." Ngón tay Hạ Phong siết nhẹ vô lăng, trông hắn gió xuân phơi phới.
Mặt Quý Văn Bân đanh lại, anh nhanh chóng xin tha, "Anh thật sự không được đâu, sưng hết lên rồi, nguyên ngày nay anh không dám động đậy gì, chỉ ngồi một chỗ, để lần sau nha được không?"
"Lần sau?" Có lẽ hai từ này đã lấy lòng Hạ Phong, ý cười trên miệng hắn càng tươi. Quý Văn Bân hối hận không thôi, anh ước gì mình có thể nuốt ngược hai từ này vào trong bụng, nhưng anh vẫn quyết định không lấy cứng chọi cứng, "Thật sự không được đâu, Tiểu Phong, cậu tha cho anh đi."
Hạ Phong không trả lời anh, hắn hỏi ngược lại, "Sao anh không nghe điện thoại của em?"
Mặt Quý Văn Bân cứng đờ, anh bắt đầu nói dối, "Anh tắt âm nên không nghe thấy."
"Sau này đừng tắt âm nữa, lần này em bỏ qua cho anh, nếu lần sau anh không nghe thì anh có thể đoán thử xem em sẽ làm ra chuyện gì." Giọng Hạ Phong rất nhẹ nhàng, không giống như đang đe doạ chút nào, chỉ có Quý Văn Bân biết rằng lời này của hắn là thật sự đang đe doạ. Anh nhát gan đến mức không dám phản bác, thậm chí còn không dám hỏi hắn lái xe đi đâu nữa, anh chỉ đành móc điện thoại ra trước, lấy cớ nói với Lệ Tinh anh phải tăng ca, lát nữa sẽ về.
Lệ Tinh nhanh chóng gọi lại cho anh, giọng nói dịu dàng hỏi anh mấy giờ mới tan làm để y còn đi chuẩn bị đồ ăn. Quý Văn Bân cảm thấy có lỗi vô cùng, sau khi cho đại cái giờ, cả hai lại nói thêm đôi ba câu rồi mới cúp máy.
Hạ Phong vừa lái xe vừa nghe bọn họ trò chuyện, đợi đến khi anh cúp điện thoại, hắn liền cười nhạo, "Hai người các anh đúng là cặp chồng chồng bằng mặt, mặc cho bên trong có phản bội bao nhiêu lần, có xấu xa tới cỡ nào thì ngoài mặt vẫn làm như chẳng có chuyện gì."
Quý Văn Bân không thích hắn nói về chuyện giữa mình và Lệ Tinh bằng cái giọng điệu này, giọng anh hơi cọc, "Anh ấy là vợ của anh, tất nhiên là phải tha thứ cho nhau khi phạm lỗi. Hơn nữa, huống chi..." Mấy lời đằng sau anh không nói được, cảm thấy quá xấu hổ, Hạ Phong lại tiếp lời anh, "Hơn nữa anh thật sự không thể thoả mãn anh ta, đúng vậy không? Cho nên anh mới không quan tâm đến việc anh ta ngoại tình?"
Quý Văn Bân nói không nên lời, mặt mày đỏ rần. Thật ra thì cũng không hẳn vì lý do này, mà còn do anh là người song tính, cho nên anh càng hiểu Lệ Tinh. Chính anh có thêm một bộ phận, anh hiểu được cảm giác bị dục vọng chi phối, cái cảm giác đó quá mức dày vò, như thể không được làm tình thì sẽ chết đi vậy, lúc nào cũng chỉ muốn tìm đại thứ gì đó đút vào trong cái lồn dâm đãng vậy, có lẽ là do thể chất nên Lệ Tinh mới thích làm tình chứ không phải vì bản tính y phóng đãng. Hơn nữa lúc Lệ Tinh yêu đương vụng trộm thì Quý Văn Bân cũng lén lắp cameras coi lén, thực sự hành vi của anh cũng không khá hơn là bao.
Hạ Phong không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa, hắn quay đầu xe chạy về nhà mình, không bao lâu sau đã đến một khu chung cư cao cấp. Quý Văn Bân hơi xấu hổ đi theo sau hắn, lúc bước vào thang máy thì cả người anh vẫn đang run rẩy, không phải anh sợ hãi khi phát sinh quan hệ với hắn, mà thứ anh sợ chính là bản thân chìm đắm không dứt ra được. Chẳng lẽ khi anh thực tủy biết vị rồi thì dù không phải là hắn, anh cũng sẽ vạch lồn mở miệng cầu xin người khác chịch mình sao?
Bước vào nhà, Quý Văn Bân cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ngắm nghía đồ đạc sang trọng trong nhà cùng với gu trang trí của hắn, anh chỉ cảm thấy mọi thứ trong này đều toát lên sự thoải mái. Quý Văn Bân ngồi trên sô pha, không biết Hạ Phong bước vào phòng ngủ từ hồi nào, lúc đi ra trên tay hắn cầm hộp thuốc, hắn lấy ra một ống thuốc mỡ, thấp giọng nói: "Hôm nay em đã nhờ bác sĩ gia đình gửi qua, anh cởi quần ra đi, em bôi thuốc cho anh."
Quý Văn Bân hoảng sợ nhìn hắn, "Bôi ở đâu?"
Hạ Phong thấy phản ứng của anh thú vị cực kỳ nên muốn chọc ghẹo anh, hắn cố tình chồm người tới, nhẹ nhàng thổi một hơi khí nóng lên môi anh, "Tất nhiên là... Bướm của anh."
Dù Quý Văn Bân không muốn xíu nào nhưng cuối cùng anh vẫn phải cởi quần trước mặt hắn, lúc chỉ còn lại cái quần lót góc bẹt thì mặt Hạ Phong lộ ra vẻ ghét bỏ hẳn, "Quần lót cũng quê mùa xấu quá đi mất."
Mặt Quý Văn Bân hết tái rồi lại đỏ, ngón tay anh run rẩy cởi quần lót góc bẹt xuống, sau đó banh hai chân ra. Anh không thấy tình trạng giữa cặp đùi của mình và cũng không muốn nhìn nó, nhưng xét theo biểu tình trên mặt Hạ Phong thì chắc là khá nghiêm trọng đấy. Hắn đưa mặt tới gần, ngón tay thon dài cũng chạm vào mu lồn của anh, khi những ngón tay mang theo độ ấm vuốt ve mép lồn của anh, Quý Văn Bân hơi rùng mình, anh co mông lại có suy nghĩ muốn trốn, "Đừng, chớ có sờ..."
"Rõ là hồi sáng đã rửa sạch rồi vậy mà bây giờ có nhiều nước như vậy." Trong giọng điệu của Hạ Phong mang theo chòng ghẹo, hắn nói vậy làm mặt Quý Văn Bân đỏ bừng, anh xấu hổ không biết phải đáp lại như nào nên chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác. Ngón tay hắn di chuyển chậm rãi xuống dưới, vỗ về chơi đùa bé bướm mềm mại của anh từng chút từng chút một, Quý Văn Bân cảm thấy đầu ngón tay của hắn như có điện vậy ấy, hắn đi đến đâu là khiến anh phải run đến đó, tận khi ngón tay vỗ về chơi đùa đến miệng lồn của anh thì Hạ Phong mới nhỏ giọng nói: "Sưng lên thật này."
Quý Văn Bân muốn mắng hắn tơi tả nhưng anh không dám mở miệng, anh vẫn thật nhát gan như mọi khi. Anh cảm giác được miệng lồn của mình bị ngón tay hắn vạch ra một xíu, cảm giác sưng tấy lại dâng trào khiến anh nhịn không được khẽ rên lên một tiếng. Tiếng rên rỉ này dường như có tác động rất lớn đến hắn, Hạ Phong nhìn anh một hồi, thấp giọng hỏi: "Đau lắm hả anh?"
Thật ra hắn chạm vào thì Quý Văn Bân cũng không thấy đau đớn gì mà chỉ thấy ngứa thôi, có lẽ cái lồn đói khát này được ăn mặn rồi, cho nên ngay khi ngón tay đó vạch lỗ thịt của anh ra, thịt dâm bên trong lại bắt đầu mấp máy, giống như muốn nuốt thứ gì đó vậy. Quý Văn Bân tuyệt vọng với cơ thể của chính mình, đương nhiên là anh không thể cầu xin Hạ Phong chịch mình được, anh còn muốn nhanh chóng thoát khỏi người này để bản thân trở lại bình thường, "Rất đau, đau lắm luôn ý."
Ánh mắt chân thành của anh đã thuyết phục được Hạ Phong, mỹ nam mỉm cười, dời ngón tay khỏi lồn anh, "Nếu khó chịu như vậy thì phải bôi thuốc, anh yên tâm, thuốc em mua là hàng nhập khẩu, bôi một lần thì ngày mai sẽ hết sưng rồi." Hắn cầm thuốc mỡ lên, vờ vịt nhìn nhìn, "Trên thuốc có để trước khi bôi thì tốt nhất nên khử trùng vết thương, cơ mà chỗ em không có gì thích hợp để khử trùng bươm bướm của anh cả." Hắn nhìn anh, thè lưỡi liếm môi trước ánh mắt sợ hãi của Quý Văn Bân, giọng nói trầm thấp, "Em nghe nói nước bọt có thể khử trùng, anh muốn thử không?"
Quý Văn Bân không kịp ngăn cản thì đã thấy hắn chồm người tới đây, có một thứ gì đó ấm áp liếm lên miệng lồn của anh, khoái cảm mãnh liệt ập tới tức thì khiến anh chìm đắm, ngay cả việc nói "không" thì có vẻ như cũng rất vô lực. Hắn tự thân liếm bướm cho anh như vậy khiến tâm trí Quý Văn Bân khiếp sợ thật sự, đầu lưỡi liếm lấy liếm để ngay miệng lồn của anh, sau đó liếm mép lồn của anh, đầu lưỡi dọc theo môi lớn liếm lên phía trên, lại nhẹ nhàng khảy hột le của anh một cái.
"A..." Khoái cảm mãnh liệt khiến Quý Văn Bân sung sướng cực kỳ, khác hẳn với sự đụng chạm của ngón tay, cảm giác tiếp xúc với đầu lưỡi chính là ấm áp, là trơn trượt, hơn nữa khi mềm khi cứng, lúc hắn mân mê hột le của anh, chiếc lồng dục vọng của anh ngay lập tức bị phá vỡ tanh bành, con thú tượng trưng cho dục vọng thoát ra ngoài, chiếm lấy thể xác và tinh thần của anh, "Ưm... Thoải mái quá..." Anh chợt nhớ ra mình vẫn chưa tắm, phía dưới bọc kín mít cả ngày trời, mặc dù không đổ nhiều mồ hôi nhưng hẳn là mùi vị bên dưới cũng chẳng thơm tho gì, anh lại cảm thấy xấu hổ, "Đừng liếm... Bẩn lắm..."
"Vậy nên em mới dùng lưỡi liếm sạch cho anh này." Hạ Phong đối diện với tầm mắt anh, ánh mắt mang theo ngọn lửa xâm chiếm nóng rực, cái lưỡi đó lại mò mẫm trên hột le của anh, như thể đang nghịch dây đàn vĩ cầm vậy đó, chẳng mấy chốc đã làm cho hột le nhạy cảm cứng lại, sung huyết sưng to.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro