💕 Chương 04 💕
CHUNG TÌNH
Khinh Khinh Hữu Nhất Cá Oản
Edit by Muội
Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma
🍓🍑
Chương 04
Tống Hạc Lập bảo Biên Ngọc khoá cửa kỹ càng, anh lên trấn nhập hàng. Thật ra không thiếu hàng để bán, chỉ là Tống Hạc Lập muốn mua quần áo cho Biên Ngọc. Biên Ngọc thích mặc đồ của anh, anh cũng thích như vậy, nhưng mấy khi ra ngoài, Tống Hạc Lập không muốn Biên Ngọc mặc cái váy trắng đó, em quá xinh đẹp, quá quyến rũ, anh vừa lái xe vừa nghĩ, Biên Ngọc mặc cái gì cũng quyến rũ hết, mặc váy trắng càng quyến rũ, vậy nên anh phải mua quần áo kín đáo mới được.
Đầu tiên anh đi mua mấy bộ quần áo kín đáo trước, khi ánh mắt của anh dừng lại trên bộ sườn xám, người bán hàng nói, ông chủ, sườn xám này đẹp lắm, mua làm quà cho vợ nhà đi, để vợ mình vui vẻ.
Tống Hạc Lập nhìn chiếc sườn xám màu đỏ thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, trông thật đoan trang, đẹp đẽ và sang trọng. Sờ chất liệu vải thấy thật thoải mái, anh nói, lấy cái này đi, nghĩ rồi lại nghĩ, anh nói tiếp, lấy cái đầm kia nữa. Đó là một chiếc đầm tua rua màu trắng được treo ở đằng kia, trông như xác một con bướm khô.
Sắm quần áo xong, anh đi mua thêm vài cuốn sách có tranh minh hoạ, rồi mới đi nhập hàng.
Ông chủ bán hàng quen anh, trò chuyện trên trời dưới đất, ông nói rất nhiều, Tống Hạc Lập chỉ nghe. Quay trái quay phải, ông chủ bán hàng nói, đằng kia lại có chuyện rồi, để mất một con bài ngon, cơn giận của ông chủ còn chưa nguôi, bây giờ người làm đang nơm nớp lo sợ kia kìa.
Tống Hạc Lập đốt một điếu thuốc, nói, ồ.
Ông chủ bán hàng nói, nghe nói con bé đó đẹp lắm, tốn cả đống tiền nuôi vịt, kết quả vịt chín rồi chạy mất tiêu, hê hê.
Ông khá là hả hê khi người gặp hoạ. Tống Hạc Lập im lặng, nhìn chăm chú vào khung lưới trên cửa sổ, anh hỏi, còn đi tìm người không?
Ông chủ bán hàng nói, lâu quá rồi, cá đã về biển rộng từ lâu, tìm cái rắm, với có dám hó hé gì đâu, mỗi lúc đi tìm còn phải tìm trong thầm lặng nữa mà.
Tống Hạc Lập nói, có khi nào trốn theo người yêu rồi không?
Ông chủ bán hàng nói, chuyện gì cũng có thể xảy ra, anh tin trời cao có sắp xếp.
Tống Hạc Lập nói, ồ.
Biên Ngọc lựa rồi lại lựa, em ném mấy bộ quần áo kín đáo sang một bên, thay một chiếc sườn xám. Tống Hạc Lập nhìn không chớp mắt, ánh mắt nóng rực khiến tấm lưng của Biên Ngọc tê tái, hiếm khi nào em tỏ vẻ ngại ngùng, em liền quay lưng về phía anh. Tấm lưng trắng ngần, vòng eo thon gọn, trên lưng còn có hai lúm đồng tiền xinh đẹp, xuống chút nữa, đường cong càng khắc hoạ rõ nét, bờ mông đầy đặn mịn màng ẩn chứa phong cảnh vô tận, lòng bàn chân lõm vào thật sâu, mắt cá chân bé xíu, mang lại cảm giác mỏng manh yếu ớt. Màu sắc nào cũng hợp với Biên Ngọc, nhất là khi em mặc đồ màu đỏ. Tống Hạc Lập bước tới ôm em, để em tựa vào ngực mình, anh xoa lỗ hoa cách lớp vải, nói, mèo con, hoa nở rồi.
Biên Ngọc chống hai tay lên tường, quỳ rạp xuống, sườn xám xốc lên đến eo, lộ ra da thịt trắng như tuyết. Lỗ hoa đã ướt sũng, Tống Hạc Lập nói, mèo con, để anh liếm lỏng ra cho em nha.
Nói rồi anh cắn lỗ thịt, bắt đầu liếm láp. Biên Ngọc hét chói tai, giống như một chú mèo, em không tự chủ được mà giãy giụa cơ thể, cố gắng thoát khỏi loại kích thích quá mức này. Tống Hạc Lập ghìm chặt em, thò lưỡi vào trong lỗ hoa, chơi đùa đến khi em lên đỉnh, sau đó anh tiếp tục tách cặp mông của em, liếm lên lỗ nhị, rồi hỏi, anh làm chỗ này được không?
Tâm trí của Biên Ngọc đã rối loạn từ lâu, em gật đầu đại, Tống Hạc Lập lấy một hộp kem dưỡng da trên đầu giường, xoa vào lỗ hậu, mở rộng xong xuôi rồi mới đút dương vật của mình vào trong. Lỗ hậu khít khao khó cử động, Tống Hạc Lập vỗ mông em vài cái, nói, thả lỏng chút đi, mèo con.
Biên Ngọc cố nén cảm giác khó chịu, em gục người xuống, thè đầu lưỡi đỏ mọng ra, nói, Tống Hạc Lập ơi, em muốn liếm dương vật của anh.
Tống Hạc Lập thúc vào thật mạnh, cúi người xuống hôn em, nói, đĩ dâm.
Đến khi hai cái động được tinh dịch lấp đầy, nét quyến rũ từ trong xương cốt của Biên Ngọc được giải phóng, khuôn mặt em đỏ bừng, chiếc sườn xám bị hủy hoại đến mức không nỡ nhìn. Tống Hạc Lập không dám nhìn em, chỉ nói bế em đi tắm. Biên Ngọc lại nói, mình tắm chung đi anh.
Tống Hạc Lập nói, em muốn "yêu" nữa à?
Biên Ngọc nói, em muốn tất, em muốn ăn dương vật của chồng cơ.
Máu trong cơ thể Tống Hạc Lập sục sôi, vuốt cằm Biên Ngọc, nói, em gọi nữa đi.
Biên Ngọc nói, Tống Hạc Lập, anh lại cương lên rồi.
Tống Hạc Lập nói, gọi chồng.
Biên Ngọc ồ một tiếng, gọi, chồng ơi.
Tống Hạc Lập chưa kịp phản ứng, em đã quỳ xuống liếm vật to lớn bên dưới. Quy đầu to cỡ quả trứng gà, thân gậy to đến mức một bàn tay ôm không xuể, lông mọc rậm rạp, hai túi trứng như quả trứng ngỗng, có mùi tanh ngọt. Miệng lưỡi của Biên Ngọc chợt khô khốc, em mím môi, chậm rãi nuốt dương vật vào hơn phân nửa, thật sự nuốt không nổi nữa thì em mới đưa tay xoa nắn khúc dưới. Tống Hạc Lập nhìn hàng mi dày như lông chim, đôi môi đỏ mọng, thần thái quyến rũ của em, chợt anh không nhịn nữa, anh túm mái tóc dài mượt mà của em, bắt đầu thúc, Biên Ngọc cố gắng phối hợp, chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt nịnh nọt cái thứ khổng lồ trong miệng, thúc sâu vào trong cổ họng vài cái, Tống Hạc Lập thở hồng hộc, một luồng khoái cảm dâng lên từ xương cụt, anh bắn ra dòng tinh đặc sệt. Biên Ngọc chậm rãi ngước mắt lên nhìn anh, nuốt hết tinh dịch, rồi lại liếm môi.
Tống Hạc Lập ôm hôn em, anh cảm giác Biên Ngọc ngày càng giống yêu tinh, dâm đãng, quyến rũ lòng người. Phải trông chừng em kỹ càng mới được. Hai người tắm rửa sạch sẽ, ăn uống, đọc sách rồi lên giường ngủ. Biên Ngọc mệt chết đi được, vừa nằm xuống liền ngủ say sưa, không hiểu sao tự nhiên em thức giấc, nhìn thấy trên đầu giường sáng đèn, Tống Hạc Lập đang nghiêm túc viết gì đó, vẻ mặt anh rất chăm chú, lưng ngồi thẳng băng, em nghĩ khi Tống Hạc Lập còn là học sinh cũng ngồi học giống vậy, có điều khuôn mặt của anh có nét ngây ngô hơn, có lẽ khí chất cũng trầm lặng và trưởng thành như vậy. Biên Ngọc nhìn đến là thích chí, cũng không thấy buồn ngủ nữa, em hỏi, Tống Hạc Lập ơi, anh viết gì mà nghiêm túc thế?
Tống Hạc Lập không để ý đến em, anh đường hoàng viết xuống một nét cuối cùng, thổi khô mực rồi đưa tờ giấy cho em xem.
Mấy ngày nay Biên Ngọc học rất nhiều mặt chữ, tất nhiên em hiểu trên giấy viết gì, là một tờ hôn thư, bút tích mạnh mẽ chuẩn mực, nét văn hay chữ đẹp, anh dùng để viết hôn thư. Em chợt bừng tỉnh, chỉ thấy Tống Hạc Lập nói, hiện tại anh không có gì cả, anh giao cái này cho em trước, về sau anh sẽ làm cho em một lễ cưới.
Biên Ngọc nhìn giấy vụn vứt đầy ra đất, em nói, Tống Hạc Lập khờ quá, anh có buồn ngủ không đấy, viết chi mà nhiều thế.
Tống Hạc Lập nói, anh cảm thấy không hài lòng, không xứng với em.
Đôi mắt Biên Ngọc sáng ngời, mỉm cười ấm áp với anh. Tống Hạc Lập cũng cười, hiếm khi mặt anh đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro