Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Chu Thời Dịch nằm trên giường, trăn trở.

Vốn chất lượng giấc ngủ của anh rất tốt, nhưng lần này anh lại đột nhiên mất ngủ.

Cố Thịnh đã rời đi, quạt thông gió cũng đã mang đi tia tin tức tố bạc hà cuối cùng, nhưng Chu Thời Dịch vẫn cảm thấy không thoải mái, như thể Cố Thịnh vẫn còn bên cạnh vậy.

Sau khi Cố Thịnh nói xong câu đó, đồng tử Chu Thời Dịch co lại.

"Cố Thịnh, cậu có biết mình đang nói gì không?" Chu Thời Dịch đột ngột rút tay về.

Cảm nhận được lòng bàn tay trống rỗng trong thoáng chốc, Cố Thịnh nhìn Chu Thời Dịch với ánh mắt nguy hiểm.

Nhìn Cố Thịnh mặt không biểu cảm chằm chằm nhìn mình không chớp mắt, tận sâu trong lòng Chu Thời Dịch, cảm giác bị động vật ăn thịt cỡ lớn nhắm trúng càng lúc càng mãnh liệt.

"Tôi rất rõ." Cố Thịnh kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, nhưng lời nói thốt ra lại bộc lộ một sự thật rằng, Cố Thịnh không phải là người trông có vẻ ngoan ngoãn như thế. Mà hắn là một con sói đã đói từ rất lâu.

"Cần tôi nói lại lần nữa không?" Hắn bước từng bước ép sát, đuôi mắt hắn càng lúc càng đỏ, kết hợp với nụ cười ngoan ngoãn của hắn, trông vô cùng nguy hiểm.

"Tôi nói, Chu..."

Dường như biết Cố Thịnh định nói gì, Chu Thời Dịch dùng tay bịt miệng hắn lại, sợ hắn nói ra những lời kinh thiên động địa kia.

"Im đi, tôi nghe thấy rồi."

Cố Thịnh thấy tai Chu Thời Dịch đỏ hết cả, hắn khẽ cười một tiếng, đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn thẳng vào anh.

Cảm nhận được trong lòng bàn tay có vật thể mềm mại chạm qua, ngưa ngứa.

Nhận ra đó là gì, toàn thân Chu Thời Dịch cứng đờ.

Tiếng cười của Cố Thịnh càng lúc càng lớn, mặt bị tay Chu Thời Dịch ấn mạnh đến biến dạng.

"Ưm ưm." Cố Thịnh giãy giụa một chút, Chu Thời Dịch mới nới lỏng lực tay.

"Chu Thời Dịch, tôi đang phát tình vì cậu." Giọng Cố Thịnh từ lòng bàn tay Chu Thời Dịch truyền ra, nghe bị bịt kín.

Như thể bị bỏng, Chu Thời Dịch đột ngột rút tay về, tai anh đỏ như muốn nhỏ máu.

"Không biết xấu hổ." Chu Thời Dịch khẽ nói một câu, anh hít sâu một hơi, nhìn Cố Thịnh nói, "Cố Thịnh, cậu còn nhỏ, đừng tùy tiện nói những lời như vậy."

"Tôi đã thành niên rồi."

Chu Thời Dịch nghẹn lời.

"Tôi còn biết cậu cũng đã thành niên rồi, vậy tôi nói những lời này thì có vấn đề gì?"

"Chu Thời Dịch, tôi thích cậu."

Chu Thời Dịch nghe thấy tiếng tim đập trong màng nhĩ của mình, sau khi Cố Thịnh nói xong câu đó, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

"Tôi..."

"Nếu cậu muốn từ chối tôi, thì đừng nói gì cả." Cố Thịnh ngắt lời anh.

Trong lòng Chu Thời Dịch rối bời, không biết nói gì, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này, người mà anh xem là bạn tốt lại tỏ tình với anh, anh không biết nên nói thế nào cho phải.

Nghe Cố Thịnh nói vậy, anh cũng thuận theo hắn, hai người cứ đứng như vậy một lúc.

Cố Thịnh cụp mắt nhìn mặt đất, giọng điệu rất thất vọng.

"Được rồi, tôi hiểu ý cậu rồi. Trước khi đi, tôi có thể ôm cậu một cái không? Chỉ một cái thôi, coi như là món quà tạm biệt cũng được."

Chu Thời Dịch còn chưa tìm ra đầu đuôi từ mớ bòng bong đó, đã nghe tin hắn sắp đi, cuối cùng anh vẫn nhượng bộ.

Tuy anh chẳng nói gì, cũng không có động thái gì, nhưng Cố Thịnh ở cùng Chu Thời Dịch lâu như vậy, biết đây là lời chấp thuận của Chu Thời Dịch.

Cố Thịnh tiến lên, nhẹ nhàng ôm anh một cái.

"Ngày mai tôi phải đi rồi, cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt, bà năm nay đã lớn tuổi, lên xuống cầu thang không tiện, cậu phải ở bên bà nhiều hơn."

"Ừm."

"Đồ đạc của tôi cậu giúp tôi đóng gói gửi qua, đừng tùy tiện vứt."

"Ừm."

"Chu Thời Dịch, tôi thật sự rất, rất thích cậu."

"..."

Cố Thịnh ngẩng đầu lên từ vòng tay cứng đờ của Chu Thời Dịch, cười nói: "Chu Thời Dịch, tim cậu đập nhanh quá."

Tay Chu Thời Dịch đột ngột nắm chặt, định nói gì đó, nhưng Cố Thịnh đã đứng thẳng người.

"Được rồi, tôi cũng phải đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đi máy bay sớm mai, không kịp về cùng cậu, chuyện của bà nhờ cậu giải thích giúp tôi một tiếng nhé."

Cố Thịnh giúp Chu Thời Dịch chỉnh lại quần áo nhàu nát, sau đó chỉnh trang lại diện mạo của mình, rồi chào tạm biệt Chu Thời Dịch.

Chu Thời Dịch mặt không biểu cảm tiễn hắn ra cửa, Cố Thịnh rất vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt anh.

Lúc rời đi, Chu Thời Dịch có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của Cố Thịnh, cùng với mùi tin tức tố nồng đậm đó chui vào quần áo anh.

"Xin lỗi nha, tôi không kiềm chế được."

Cố Thịnh đương nhiên biết tin tức tố của mình đã làm gì, tin tức tố của hắn sẽ bộc lộ suy nghĩ thật của hắn, đôi khi tin tức tố của hắn còn thẳng thắn hơn cả bản thân hắn.

Không phải không thể kiểm soát, mà là bây giờ, hắn đã xé toạc tấm màn cửa sổ này, nên cũng có phần buông thả.

Chu Thời Dịch nhìn Cố Thịnh cười rất vô tội, anh mặt không biểu cảm đóng cửa phòng lại, nhốt Cố Thịnh và tin tức tố của hắn ở bên ngoài.

Cố Thịnh nhìn cánh cửa đóng chặt, nhưng không còn cảm giác tức giận và bất an như lúc đầu nữa, hắn khẽ cười một tiếng, biết Chu Thời Dịch không phải hoàn toàn vô cảm với hắn. Các triệu chứng dai dẳng của thời kỳ mẫn cảm đều không thể quấy rầy tâm trạng tốt của hắn vào lúc này.

Cố Thịnh xịt thuốc chặn tin tức tố lên người mình, dán miếng dán chặn tin tức tố lên gáy.

Mũi kim nhỏ trên miếng dán chặn tin tức tố đâm thủng da hắn, thuốc thấm vào tuyến thể, dần dần có tác dụng.

Nhiệt độ trên mặt Cố Thịnh hạ xuống, tin tức tố trên người cũng thu hồi lại không ít.

Hắn ngồi lên thang máy, ban đêm trong thang máy chỉ có một mình hắn.

Thang máy từ từ đi xuống, khi Cố Thịnh bước ra khỏi thang máy, thần trí đã tỉnh táo, tin tức tố trên người đều đã thu lại hoàn toàn, nếu không phải vì miếng dán chặn tin tức tố trên gáy, người khác có thể sẽ nhầm tưởng Cố Thịnh là Beta.

Hoàn toàn không nhìn ra được rằng hôm nay hắn mới ra khỏi phòng cách ly Alpha.

Tin tức tố còn lại chưa tan hết trong không khí, sẽ theo thời gian và không khí lưu thông mà dần dần tan biến, như thể tối nay Cố Thịnh chưa từng lên tầng trên.

Hắn và cha mẹ Cố đều ở trong khách sạn này.

Hắn cũng thực sự không nói dối, ngày mai hắn sẽ rời đi.

Khi nãy hắn biết Chu Thời Dịch đã rời đi, nên mới kiên quyết đòi xuất viện, dọa đến mức những người khác đều không dám nói gì.

Sáng sớm hôm sau, Cố Thịnh sớm đã ngồi trên xe đi sân bay, gửi tin nhắn cho Chu Thời Dịch.

[Tôi sắp ra sân bay rồi.]

[Ảnh.jpg]

Chu Thời Dịch vẫn chưa trả lời, Cố Thịnh nhìn một lúc, rồi cất điện thoại đi.

Niên Mỹ Lan thấy Cố Thịnh nhắn tin cho ai đó, hỏi: "Thịnh Thịnh yêu đương rồi à?"

"Không có." Cố Thịnh ngừng một chút, "Mẹ có thời gian sao không quan tâm anh cả đi, hôm qua con còn thấy thư ký của anh ấy hai giờ sáng nhắn tin nói mới vừa tan làm. Anh ấy chắc chắn lén lút làm thêm giờ sau lưng mẹ rồi, tuổi lớn như vậy rồi mà ngay cả một mảnh tình vắt vai cũng chưa có."

Nhắc đến con trai cả, Niên Mỹ Lan lập tức chuyển sự chú ý sang Cố Viễn.

Cố Viễn từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc cả về đạo đức lẫn học vấn, chưa bao giờ khiến bà phải lo lắng, nhưng duy chỉ có chuyện yêu đương, Cố Viễn dường như một lòng dốc sức vào công việc, không có lựa chọn tìm người yêu.

Cố Viễn ở tận thành phố H, hắt xì một cái, dưới ánh mắt quan tâm của thư ký, Cố Viễn lắc đầu, bảo thư ký pha cho anh thêm một tách cà phê.

Chu Thời Dịch ngồi lên xe về nhà, chầm chậm trên đường về.

Về đến nhà, Chu Thời Dịch nói với bà rằng Cố Thịnh đã được cha mẹ đón về, bảo bà đừng lo lắng.

Chu Thời Dịch thành thạo đóng gói đồ đạc của Cố Thịnh.

Đồ Cố Thịnh mang đến không nhiều, phần lớn là sau khi đến đây mới mua thêm.

Tuy anh thường xuyên vào phòng Cố Thịnh, nhưng đây là lần đầu tiên để ý trong phòng có những gì.

Trên tủ đầu giường, có một vật giống như khung ảnh bị lật ngửa, hình như là thứ Cố Thịnh đã làm ngã trong thời kỳ mẫn cảm, Chu Thời Dịch đi đến lật nó dậy.

Vừa mở ra, anh cũng không cố ý muốn xem đó là thứ gì, nhưng vừa nhìn vào, chính là chữ viết của Chu Thời Dịch.

Chu Thời Dịch cầm khung ảnh trong tay, nhận ra đây là ba điều ước định anh viết cho Cố Thịnh.

Cố Thịnh đi đến đây cũng mang thứ này theo, lại còn đóng khung.

Lúc đó Chu Thời Dịch chỉ nghĩ, không thể để Cố Thịnh chưa thành niên vì thời kỳ mẫn cảm không kiểm soát được hành vi mà ở cùng người khác, tạo nên lỗi lầm không thể cứu vãn. Không ngờ lúc đó, Cố Thịnh đã có tâm tư với anh rồi.

Chu Thời Dịch đặt khung ảnh vào vali của Cố Thịnh, úp xuống, chất một số đồ lên trên.

Anh từ rất sớm đã biết không nên có quá nhiều kỳ vọng, ở tuổi mười mấy, anh đã trông như một người không có ham muốn gì, ngay cả cảm xúc vui buồn giận sợ cũng rất nhạt nhòa. Chu Thời Dịch luôn cảm thấy nội tâm mình như một vũng nước chết, sóng yên gió lặng.

Vũng nước chết đó không phải thật sự là nước chết, anh chỉ là lười nhúc nhích, không muốn làm những việc không chắc chắn, không tính được tỷ lệ hoàn vốn.

Nhưng có một người, ba bận hai lượt khuấy động vũng nước chết của anh, dù đã rời đi, mặt nước trông vẫn yên tĩnh như vậy, như thể chẳng để lại gì, nhưng dòng chảy ngầm bên trong vẫn đang kể lại thật sự rằng: đã có một người như thế để lại dấu vết tại đây.

Gợn sóng do Cố Thịnh khuấy lên, dường như càng lúc càng lớn. Chu Thời Dịch nhắm mắt lại, hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi. Tiếng thở dài kia rất nhanh liền tan biến trong không khí.

Chu Thời Dịch đóng gói đồ đạc, theo địa chỉ Cố Thịnh đưa, gửi mọi thứ đi.

Đến khi về nhà, Chu Thời Dịch có cảm giác không biết mình nên làm gì.

"Tiểu Dịch, đi tưới hoa đi." Bà ngồi trên ghế xích đu trong sân phe phẩy quạt, thấy Chu Thời Dịch đứng đó vô công rồi nghề, liền gọi anh một tiếng.

"Vâng."

Chu Thời Dịch cầm bình tưới, đi lấy nước.

Khi đang lấy nước, đột nhiên thấy bể cá được mang ra phơi nắng.

Con rùa trong đó đang bò chậm rãi trong bể cá.

Chu Thời Dịch đột nhiên nhớ ra, mình đã quên cái gì đó, anh quên con rùa của Cố Thịnh rồi.

Chuyển phát nhanh ở thị trấn nhỏ, thường một ngày chỉ có một chuyến, vừa nãy khi Chu Thời Dịch đi gửi đồ, nhìn xe chở đi rồi, nên hôm nay đi gửi tiếp đã không kịp nữa.

Huống chi, chuyển phát nhanh hình như không cho gửi sinh vật sống.

Tối qua không ngủ ngon, thêm việc hôm nay đóng gói đồ của Cố Thịnh, vô thức nghĩ đến màn tỏ tình hoang đường tối qua.

Anh chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của Cố Thịnh mạnh mẽ như vậy.

Chu Thời Dịch xoa xoa mi tâm, nhìn mặt trời dần lặn, lại thở dài một tiếng.

Hôm nay số lần anh thở dài, cộng lại còn nhiều hơn cả một tháng.

Chu Thời Dịch chỉ có thể chụp một tấm ảnh bể cá, gửi cho Cố Thịnh.

[Ảnh.jpg]

Cố Thịnh: [?]

Chu Thời Dịch: [Cậu quên mang rùa theo rồi.]

Cố Thịnh: "A, vậy làm sao đây, cậu có tiện giúp tôi nuôi vài ngày không?"

Chu Thời Dịch nghĩ nghĩ, một con rùa, nuôi cũng không tính là phiền phức, liền đồng ý.

[Được.]

Cố Thịnh: [Yeah yeah, cảm ơn!]

Tin nhắn Cố Thịnh gửi đến, không có chút dấu vết ái muội nào, như thể màn tỏ tình tối qua, chỉ là ảo giác của Chu Thời Dịch vậy.

Chu Thời Dịch thở dài một tiếng, đi tưới nước cho bồn hoa trong sân.

Giờ đây, cả căn nhà nhỏ chỉ còn lại Chu Thời Dịch và bà, một già một trẻ,  mà lại đều không phải người hay nói, nên Cố Thịnh vừa rời đi, cả không gian nhỏ trở nên đặc biệt vắng lặng.

Không chỉ Chu Thời Dịch có cảm giác này, dường như bà cũng có chút không thích ứng với sự yên tĩnh sau ồn ào.

"Tiểu Dịch, ngày mai lại đi chợ chim cùng bà một chuyến."

"Vâng."

Đến chợ chim, bà để Chu Thời Dịch lại, một mình xung phong đi mặc cả với chủ quầy.

Chu Thời Dịch đứng một bên, thấy không giúp được gì, liền đi dạo quanh một chút.

Tiểu thương câu rùa của Cố Thịnh lúc trước giờ đã đổi sang bán cá, thu hút không ít trẻ con đến đó vớt cá.

Chợ chim người đông đúc hỗn tạp, mùi cũng khá phức tạp, trong vô số mùi hương hỗn tạp trộn lẫn ấy, Chu Thời Dịch đột nhiên ngửi thấy mùi quen thuộc, nửa có nửa không.

...

Đến khi bà trao đổi xong kinh nghiệm trồng hoa với chủ quầy bán hoa, vừa ngoảnh đầu đã thấy Chu Thời Dịch bưng một chậu bạc hà, cứ đứng đó.

Bà hơi kinh ngạc.

Người mới trồng hoa, rất ít người chọn trồng bạc hà.

Tuy bạc hà là loại thực vật rất dễ nuôi sống, nhưng phần lớn người mới học trồng hoa đều sẽ chọn loại sen đá ra hoa.

"Sao cháu lại đi mua loại này?"

Nói thật, bản thân Chu Thời Dịch cũng hơi mơ hồ, lúc đó anh quay đầu lại, thấy trên giá hoa có đặt một chậu bạc hà không mấy nổi bật.

Đến khi anh hoàn hồn, anh đã trả tiền xong, chủ quầy cũng nhiệt tình đóng gói bạc hà đưa cho anh.

"Chỉ là mua về trồng thử thôi ạ."

Về đến nhà, Chu Thời Dịch giúp bà thu dọn hạt giống mua về, lại đi tưới nước cho hoa.

Đến sau bữa tối, Chu Thời Dịch tra một chút cách trồng bạc hà.

Cảm thấy đặt trên ban công trong phòng, có vẻ cũng được, anh liền đặt bạc hà lên đó, vừa mở mắt mỗi ngày, gần như có thể nhìn thấy nó.

Sau khi Cố Thịnh rời đi, Chu Thời Dịch quả thật đã phải mất một thời gian để thích nghi. Về sau, anh tự tìm cho mình những việc để làm.

Đã trưởng thành, nhiều cánh cửa mới rộng mở với anh.

Anh đăng ký học lái xe, tối đến lại nhận những công việc nhỏ trên diễn đàn lập trình.

Cuộc sống cũng tạm gọi là sung túc.

Một đêm mưa lớn nọ, khi Chu Thời Dịch đóng cửa sổ, chợt nhận ra chậu bạc hà có vẻ héo úa.

Anh vuốt ve những chiếc lá bạc hà, không rõ tình trạng này là sao.

Anh chụp một bức ảnh chậu bạc hà, đăng lên mạng để tìm hiểu.

Internet cho biết, đây là do tưới nước quá nhiều. Bạc hà loại cây này vốn thích hợp trồng dưới đất, dù không chăm sóc vẫn có thể mọc tốt.

Chu Thời Dịch nghĩ một lát, trong sân nhỏ còn một luống hoa nhỏ hơn có thể trồng được, nên đã quyết định ngày mai sẽ thử.

Anh lấy điện thoại ra, thấy Cố Thịnh gửi cho mình vài tin nhắn hỏi thăm về con rùa.

Sau khi về, hắn không thường xuyên liên lạc, thỉnh thoảng mới hỏi thăm về con rùa và những đồ đạc còn sót lại ở nhà Chu Thời Dịch.

So với trước đây khi hai người dường như có vô vàn chuyện để nói, thường xuyên chia sẻ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, thì tần suất trò chuyện hiện tại của cả hai có thể nói là giảm mạnh.

Nhưng hôm ấy Cố Thịnh mới tỏ tình, muốn hai người quay về như xưa dường như là điều quá khó.

Chu Thời Dịch luôn xem Cố Thịnh là một người bạn tâm đầu ý hợp, sau thời gian dài ở bên nhau, anh đã sớm xem hắn là người bạn đầu tiên của mình trong thế giới này.

Nhưng giờ đã không thể quay đầu nữa. Nếu tiến thêm một bước, thì anh chưa sẵn sàng về mặt tâm lý để biến bạn thành người yêu, còn lùi một bước giữ nguyên hiện trạng, thì lại không công bằng với Cố Thịnh.

Chu Thời Dịch gửi tấm ảnh con rùa vừa chụp hôm nay qua, khi chọn ảnh, anh thoáng nhìn thấy bức ảnh chậu bạc hà vừa chụp.

Ngập ngừng một lúc, anh mới gửi bức ảnh con rùa đi.

Gửi xong, không đợi Cố Thịnh trả lời gì, anh ném điện thoại sang một bên, hồi lâu mới thở dài.

Sáng sớm hôm sau, bà nội đã thấy Chu Thời Dịch đang đào đất trong luống hoa.

Bà nhìn thấy chậu bạc hà héo úa bên cạnh liền hiểu ra.

"Bà ơi, cháu trồng ở đây được không ạ?"

Về trồng trọt, vẫn nên hỏi ý kiến người trồng hoa thì tốt hơn.

Bà nội nhìn qua, Chu Thời Dịch đã chọn một luống hoa chưa trồng bất cứ loại cây cỏ nào.

Bà nói: "Bạc hà là loại cây rất hung hăng. Nó mọc nhanh, thường khi trồng xuống, ngay cả cỏ dại cũng không sống nổi, cho đến khi chiếm đầy cả khoảng không gian đó. Cháu chắc chắn muốn trồng bạc hà ở đó chứ?"

Chu Thời Dịch cầm chậu bạc hà héo úa, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vâng."

Ngày trồng xuống, bạc hà gần như đã hồi sinh.

Chạm vào mặt lá bạc hà tràn đầy sức sống, Chu Thời Dịch cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, đồng thời có thể hiểu được tâm tình của những người trồng hoa đối với cây cối.

Chu Thời Dịch vừa mới động tay thì đã bị bà nội đập nhẹ vào mu bàn tay.

"Để nó tự lớn, đừng có sờ lung tung."

Cú đập của bà nội thực ra không mạnh, nhưng Chu Thời Dịch như thể bị chọc trúng tâm sự gì đó, ngượng ngùng đưa tay đẩy gọng kính.

Độ cận của Chu Thời Dịch so với lúc mới đến đã tăng thêm một trăm độ, trong kỳ nghỉ, vì học lái xe không tiện, anh đã đi đổi một cặp kính gọng vàng mới, nhìn rất nho nhã trí thức.

Cố Thịnh bận rộn cả ngày ở công ty, vừa tan làm chỉ muốn nằm dài trên giường xem điện thoại.

Sau khi hắn về nhà, đã bị Cố Viễn lôi vào công ty, lấy cớ rèn luyện thêm.

Tần suất nhắn tin có liên quan đến việc hắn bận rộn, nhưng mỗi tối vẫn gửi một tin chúc ngủ ngon cho Chu Thời Dịch. Thực ra hắn cũng có ý để Chu Thời Dịch phải đợi. Dây diều vẫn nên lúc căng lúc chùng mới tốt.

Mỗi lần thấy Chu Thời Dịch bên kia chậm rãi mới hồi âm một tin nhắn.

Cố Thịnh liền liên tưởng đến hình ảnh con người này, ôm điện thoại nhíu mày, cân nhắc từng chữ từng câu gửi đi, lo sẽ vô tình làm tổn thương hắn, Cố Thịnh không khỏi muốn cười.

Ngày tỏ tình hôm ấy, Cố Thịnh đã nghe rõ ràng, tim Chu Thời Dịch đập rất nhanh vì lời tỏ tình của hắn. Hắn nghĩ có lẽ Chu Thời Dịch cũng không phải hoàn toàn không có cảm xúc với mình, đó cũng là niềm tin để Cố Thịnh giữ khoảng cách với Chu Thời Dịch.

Con người Chu Thời Dịch này, phản ứng rất chậm, trước khi xác định không có nguy hiểm, anh sẽ không chủ động tấn công. Nếu lúc này có người đi kéo đẩy, Chu Thời Dịch rất có thể sẽ lùi lại một bước.

Cố Thịnh cũng cân nhắc đến những điều này, nên chủ động giữ khoảng cách với Chu Thời Dịch trước. Hắn ước chừng hiện tại có thể thêm chút lửa rồi.

Hắn nằm trên giường, lấy điện thoại ra, chợt thấy Chu Thời Dịch chủ động nhắn tin cho hắn.

Hắn bật dậy, tim đập thình thịch đầy hồi hộp, mở giao diện trò chuyện ra, thấy Chu Thời Dịch gửi cho hắn một tấm ảnh.

Con rùa lười biếng nằm trong bể cá, phơi nắng, trông rất tự tại.

Rõ ràng chỉ là một tấm ảnh bình thường, vậy mà Cố Thịnh lại khẽ bật cười.

Cùng với việc Chu Thời Dịch lấy được bằng lái, anh cũng sắp nhập học.

Chu Thời Dịch chào hỏi những người hàng xóm xung quanh, nhờ họ chăm sóc bà nội, có chuyện gì thì gọi điện báo cho anh.

Xét đến việc bà nội tuổi cao, không thích người lạ trong nhà, Chu Thời Dịch đã tìm một dì quen biết, thuê dì ấy cách một thời gian đến dọn dẹp tầng trên, tiện thể trò chuyện với bà nội.

Công việc này khá nhàn nhã, cũng không phải làm hàng ngày, nên dì ấy rất vui vẻ nhận lời.

"Tiểu Dịch à, thật sự không cần bà đi cùng sao?"

"Bà yên tâm, người ở thành phố A đều rất tốt, hơn nữa giờ cháu đã trưởng thành rồi, bà không cần lo lắng."

Chu Thời Dịch thu xếp hành lý, nhiều thứ không cần mang theo, có thể tự mua ở đó.

Trong kỳ nghỉ, Chu Thời Dịch cũng kiếm được một khoản nhỏ, hoàn toàn không phải lo lắng về chi phí sinh hoạt.

Dưới ánh mắt ân cần của bà nội, Chu Thời Dịch lên tàu đi đến thành phố A.

...

Chu Thời Dịch vừa xuống ga, đã thấy các anh chị khóa trên của các trường đại học mặc đồng phục tình nguyện viên, dựng lều bên ngoài nhà ga, treo tên trường, đón tiếp tân sinh viên.

Có không ít trường cùng nhập học một thời điểm, sau khi xác nhận, Chu Thời Dịch lên xe đi đến trường đại học B.

Dưới sự dẫn dắt của các anh chị khóa trên, Chu Thời Dịch làm xong thủ tục nhập học, đồ đạc của anh không nhiều, hơn nữa cũng khá quen thuộc với trường đại học B, nên đã từ chối ý tốt của các anh chị muốn dẫn anh đến ký túc xá.

Chu Thời Dịch cầm giấy tờ đến phòng quản lý ký túc xá để nhận chìa khóa phòng 409.

Ký túc xá của trường đại học B là phòng bốn người. Khi Chu Thời Dịch mở cửa phòng, bên trong vẫn chưa có ai.

Chỉ có một chiếc giường đã được chọn, trên đó có đặt vài món đồ, rõ ràng chủ nhân của nó đã rời đi đâu đó.

Trong số ba chiếc giường còn lại, Chu Thời Dịch chọn vị trí gần cửa.

Anh đặt đồ đạc lên giường rồi ra siêu thị mua một số vật dụng sinh hoạt. Sau đó ra ban công, làm ướt khăn mới mua về và lau qua giường cùng ghế một lượt.

Trong lúc đó, bạn cùng phòng của anh cũng đến.

"Xin chào, tớ là Vương Hạc Niên, khoa Kỹ thuật Y sinh. Cậu tên gì á?" Vương Hạc Niên là một nam sinh có diện mạo thanh tú, nhìn Chu Thời Dịch cao hơn mình nửa cái đầu, trong lòng thầm than, không biết liệu mình có phải là người thấp nhất phòng không.

Chu Thời Dịch gật đầu với cậu ta: "Chào cậu, tôi là Chu Thời Dịch, cũng học Kỹ thuật Y sinh."

Chu Thời Dịch vẫn chọn ngành mà kiếp trước mình yêu thích. Dù nói Sinh học là ngành "hố đen", Kỹ thuật Y sinh còn khó khăn hơn nữa, nhưng Chu Thời Dịch thực sự thích nó.

"Cậu chính là Chu Thời Dịch được đặc cách tuyển thẳng đó hả? Thần tượng ơi, không ngờ chúng ta lại là bạn cùng phòng, bốn năm đại học sau này nhờ cậu chỉ giáo nhiều nhé!" Trước khi đến trường, Vương Hạc Niên đã tìm được chủ nhiệm lớp và vào nhóm chat của lớp, nên sớm đã nghe danh Chu Thời Dịch.

"Không có gì đáng gọi là thần tượng đâu, bốn năm đại học, mong cậu cũng giúp đỡ nhiều."

Những người có thể vào được đại học B đều là thiên tài của các tỉnh. Vương Hạc Niên chỉ là phản ứng hơi thái quá, việc thi đỗ vào đại học B đã đủ nói lên trình độ của cậu ta rồi.

Trong lúc trò chuyện, bố mẹ Vương Hạc Niên cũng giúp cậu ta dọn dẹp giường chiếu xong xuôi.

Người bạn cùng phòng thứ ba của Chu Thời Dịch cũng đến, là một chàng trai cao lớn, da ngăm đen, trông rất vạm vỡ, thoạt nhìn không dễ gần.

Vương Hạc Niên nhìn đối phương, há hốc mồm, trông có vẻ ngờ nghệch.

"Chào cậu, tôi là Chu Thời Dịch, khoa Kỹ thuật Y sinh."

"Lục Kỳ, Kỹ thuật Y sinh."

Với vẻ ngoài như Lục Kỳ, nếu không nói cùng chuyên ngành với họ, có bảo y học ngành Thể dục thể thao cũng có người tin.

Ba người chào hỏi nhau, Chu Thời Dịch chỉ cho họ vị trí siêu thị của trường, tất cả đều bày tỏ muốn đi mua ít đồ dùng sinh hoạt.

Ngay lúc đó, cửa phòng 409 bị người từ bên ngoài mở ra. Thấy mọi người trong phòng đều đã đến đủ, Cố Thịnh tỏ ra hơi ngạc nhiên.

Vừa mở cửa, Cố Thịnh đã thấy Chu Thời Dịch bên trong. Hắn khẽ cười nói: "Chào các cậu, mình là Cố Thịnh, học Tài chính ở khoa Kinh tế Quản lý."

Hai người còn lại đều ngạc nhiên vì có người khác khoa.

Còn Chu Thời Dịch, khi nhìn thấy Cố Thịnh cũng rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến việc lúc đăng ký nguyện vọng, Cố Thịnh bí hiểm không cho anh xem.

Gặp Cố Thịnh ở ký túc xá, có thể nói là ngoài dự đoán, nhưng vẫn nằm trong khả năng có thể xảy ra.

Chu Thời Dịch nhìn Cố Thịnh chỉ vài câu đã thân thiết với hai người kia, đôi mắt sau cặp kính khẽ lóe lên.

Cố Thịnh nhìn thấy những người bạn cùng phòng kiếp trước của mình, cảm thấy vô cùng hoài niệm.

Dù hiện tại họ vẫn chưa quen biết hắn, nhưng Cố Thịnh lại rất quen thuộc họ, nên chỉ vài câu đã dễ dàng bắt chuyện với hai người.

Đi đến trước mặt Chu Thời Dịch, Cố Thịnh cười đưa tay ra: "Chào cậu, Cố Thịnh khoa Kinh tế Quản lý."

Chu Thời Dịch liếc nhìn hắn một cái, cất cuốn sổ tay sinh viên đi, đưa tay ra, khẽ nắm tay hắn: "Chu Thời Dịch, khoa Sinh học."

Hai bàn tay cứ thế nắm lấy nhau giữa không trung.

. . .


Tác giả có lời muốn nói:

Sợ có độc giả thấy tình cảm của bạn nhỏ Chu xuất hiện quá đột ngột, nên giải thích một chút ở đây.

Truyện này thực ra rất ít miêu tả tâm lý của bạn nhỏ Chu, những cảm xúc vui buồn giận dữ của cậu ấy đều được thể hiện rất nhạt nhòa, giống như con người cậu ấy vậy. Bạn nhỏ Chu là người cực kỳ kiềm chế, kể cả với mọi nhu cầu cảm xúc của bản thân, những yêu ghét của cậu ấy đều bị đè nén đến tận cùng, trông như một vũng nước tù, dĩ nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài, bạn nhỏ Cố chính là người khuấy động vũng nước tù ấy.

Dù bạn nhỏ Chu có thừa nhận hay không, bạn nhỏ Cố đều để lại dấu vết trong vũng nước tù đó, hành động hiện tại của bạn nhỏ Cố giống như trực tiếp nhảy vào vũng nước, buộc bạn nhỏ Chu phải đối diện với chính mình.

Meo meo meo, phần hộp mèo hôm nay xin gửi đến đây, cỏ mèo (cốt truyện) mà các bạn muốn chỉ có thể nói là sắp rồi.

Editor's note: Ôi, bạn Dịch khi tương tư thì làm ra mấy hành động kín đáo nhưng dễ thương điên, sì poi tí là về sau bạn ấy xác lập quan hệ là cưng thụ lắm, trùi ui =)))) Làm nhớ tới bạn công trong bộ "Ván đã đóng thuyền", ban đầu lạnh lùng lí trí chứ yêu vào rồi là soft với cưng vợ như trứng. Cần ai đề cử mấy bộ có mấy bạn công gap moe thế này plsplspsls. Gu mình là thụ cực simp công, công cực sủng thụ, cơ mà ít tìm thấy bộ nào hợp gu quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro