Chương 47
Thông thường để kiểm tra xem Alpha có đang trong thời kỳ mẫn cảm không, người ta sẽ xem Alpha có triệu chứng sốt hay không, và kiểm tra nồng độ tin tức tố có vượt quá mức bình thường không.
Như trường hợp của Cố Thịnh, có thể đánh lừa được cả máy đo tin tức tố, quả thật là hiếm thấy.
Sau khi biết Cố Thịnh mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn nghiêm trọng, chuyên gia cho rằng hắn cần kết hợp điều trị tâm lý. Không biết bản thân Cố Thịnh có nhận ra những lần mẫn cảm của mình là do yếu tố tâm lý hay không.
"Có thể do bệnh nhân xúc động quá mạnh, khiến tin tức tố bộc phát đột ngột trong thời gian ngắn, khiến bệnh nhân rơi vào trạng thái mẫn cảm giả. Hãy hồi tưởng lại xem, có phải mỗi lần cảm xúc của cậu ấy dao động mạnh là sau đó sẽ bộc phát thời kỳ mẫn cảm không?"
"Rất có thể, việc tin tức tố bùng phát đột ngột trong thời gian ngắn khiến bệnh nhân rơi vào trạng thái mẫn cảm giả, mang lại cho bệnh nhân một sự an ủi về mặt tâm lý, hay nói cách khác là cảm giác an toàn, từ đó dẫn đến tình trạng mẫn cảm giả."
Nghe bác sĩ nói vậy, Chu Thời Dịch hồi tưởng lại.
Lần đầu tiên có lẽ là kỳ mẫn cảm thật sự, lần thứ hai xảy ra sau khi hắn tức giận, còn lần thứ ba thì không rõ nguyên nhân.
Tuy đó là sau khi đăng ký nguyện vọng, nhưng Cố Thịnh vốn đã nắm chắc phần thắng trong lòng sau khi thi xong, theo lý thì phấn khích và vui mừng là cảm xúc tích cực, lẽ ra không nên kích hoạt sang chấn tâm lý của Cố Thịnh.
"Tóm lại, sau này các vị cũng nên chú ý đến những Omega có độ tương thích tin tức tố cao với bệnh nhân, dùng tin tức tố của Omega để điều chế thuốc ức chế riêng cho cậu ấy, có thể sẽ tốt hơn."
Niên Mỹ Lan nghe mà có phần hoang mang.
Bà không ngờ vấn đề tâm lý của Cố Thịnh đã nghiêm trọng đến thế, và dường như tất cả đều không có dấu hiệu báo trước.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ chú ý."
Cha Cố đặt tay lên vai vợ động viên, Niên Mỹ Lan che mặt khẽ khóc.
Chu Thời Dịch nhìn phòng cách ly của Cố Thịnh, không biết đang nghĩ gì.
Đã rất khuya, nhà họ Cố đã sắp xếp khách sạn gần bệnh viện cho Chu Thời Dịch.
Họ ở lại bệnh viện để theo dõi tình hình của Cố Thịnh.
Chu Thời Dịch biết lúc này xuất hiện ở đây có phần không thích hợp, nên thuận theo nói lời tạm biệt.
Nhà họ Cố sắp xếp cho Chu Thời Dịch một khách sạn năm sao, nếu không nhầm thì khách sạn này cũng là sản nghiệp của nhà họ Cố.
Chu Thời Dịch quẹt thẻ mở cửa, đặt thẻ vào khe, bật đèn lên, anh thấy rõ toàn cảnh căn phòng.
Để cho Chu Thời Dịch có môi trường nghỉ ngơi tốt, nhà họ Cố đã sắp xếp cho anh một phòng giường đôi, căn phòng được dọn dẹp rất ngăn nắp.
Chu Thời Dịch kết nối wifi khách sạn, lên mạng tra cứu một số tài liệu.
Nhìn tài liệu trên mạng, Chu Thời Dịch cầm bút giấy ghi chép gì đó.
Đây là thói quen cá nhân của anh, nếu gặp chuyện phiền lòng, không tìm ra manh mối, anh sẽ viết ra những điểm then chốt trên giấy, cuối cùng liên kết chúng lại, ít nhất cũng giúp Chu Thời Dịch có được phán đoán sơ bộ.
Anh ghi lại thời điểm ba lần mẫn cảm của Cố Thịnh, trước thời điểm đó, viết ra thời gian gặp Cố Thịnh ở bệnh viện, từ thời gian này có thể suy ra lần mẫn cảm trước đó của Cố Thịnh là khi nào, ở phía sau thời gian của đợt mẫn cảm này, anh vẽ một dấu hỏi, thể hiện anh không biết lần mẫn cảm tiếp theo của Cố Thịnh là vào lúc nào.
Theo thời gian để suy đoán, lần mẫn cảm đầu tiên trong tháng của Cố Thịnh thực ra là bình thường, vậy trọng điểm nằm ở hai lần mẫn cảm sau.
Trạng thái mẫn cảm giả có thể lừa được máy móc, nhưng rất có thể không lừa được người trong cuộc.
Vậy điều gì khiến Cố Thịnh phải dùng trạng thái mẫn cảm giả để đánh lừa bản thân, qua mặt máy móc? Có phải vì hắn cảm thấy bị đe dọa, hoặc có điều gì đó, khiến Cố Thịnh không tiếc lấy việc tổn hại cơ thể mình để đổi lấy chút cảm giác an toàn.
Chu Thời Dịch cẩn thận hồi tưởng những sự việc đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Lần mẫn cảm thứ hai là khi Cố Thịnh sắp phải rời đi, lúc đầu hắn có vẻ không mấy tình nguyện. Có phải vì hắn cảm thấy mối đe dọa đến từ gia đình, vì thế mới không muốn về nhà?
Nhưng biểu hiện hôm nay của Niên Mỹ Lan và cha Cố không giống như những người biết có điều gì đó có thể đe dọa Cố Thịnh mà lại không quan tâm.
Vậy thì ắt hẳn Cố Thịnh nghĩ mình có thể đạt được điều gì đó từ đợt mẫn cảm này, nên cho rằng điều đó đáng giá.
Nghĩ không ra, Chu Thời Dịch tạm gác lại.
Anh hồi tưởng về lần mẫn cảm thứ ba của Cố Thịnh.
Vì thời gian ngắn, nên Chu Thời Dịch có thể nhớ chính xác những việc xảy ra trong mấy ngày đó.
Vào ban ngày, tâm trạng Cố Thịnh vẫn rất tốt, sau khi tra kết quả, có thể thấy Cố Thịnh thực sự rất vui, như thể đã đạt được mục tiêu mình mong muốn.
Trong khoảng thời gian đó, cảm xúc của hắn luôn duy trì ở trạng thái vui vẻ ổn định, không biết lúc nào hắn đột nhiên không vui, hoặc cảm thấy bị kích động?
Chu Thời Dịch đậy nắp bút, gõ gõ lên thời điểm đó trên giấy.
Anh dựa vào lưng ghế, chợt nhìn thấy máy điều hòa trung tâm trong khách sạn.
Trong đầu anh chợt lóe lên, đột nhiên nhớ ra tối hôm đó còn xảy ra một chuyện.
Điều hòa trong phòng Cố Thịnh bị hỏng, trong thời gian đó, Cố Thịnh vì đang trong thời kỳ mẫn cảm nên vẫn một mực ở trong phòng Chu Thời Dịch.
Nhưng sau vài ngày, Chu Thời Dịch nói với Cố Thịnh rằng điều hòa đã sửa xong, Cố Thịnh có một thoáng bộc lộ cảm xúc, sắc mặt lập tức u ám, đúng là không được vui cho lắm.
Sau đó Cố Thịnh ngoan ngoãn về phòng, nhưng đến nửa đêm, Chu Thời Dịch lại ngửi thấy mùi tin tức tố bạc hà nồng đậm bao trùm không gian.
Tin tức tố của Cố Thịnh không còn tác dụng giúp tỉnh táo tinh thần nữa, Chu Thời Dịch có thể cảm nhận được lúc đó Cố Thịnh đang trong trạng thái đau đớn.
Chu Thời Dịch đẩy cửa phòng, thấy Cố Thịnh nằm trên giường, sốt đến mê man.
Nếu nói lần trước rất có thể là do tác động tâm lý của Cố Thịnh, vậy lần này là vì điều gì?
Chu Thời Dịch chợt nhìn thấy vết thương trên cổ tay mình, vết thương đã kết vảy, nhìn kỹ vẫn có thể thấy một dấu răng.
Là dấu răng của Cố Thịnh.
Mỗi lần trong kỳ mẫn cảm, Cố Thịnh đều có thói quen cắn lung tung, không cắn mình thì cắn Chu Thời Dịch là người chăm sóc hắn.
Trên người Chu Thời Dịch còn có vài vết răng, cả mới lẫn cũ, như thể bị ai đó đóng dấu lên người.
Chu Thời Dịch uống ừng ực một ngụm nước, tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Chu Thời Dịch đã đi đến một kết luận.
Anh chạy vào phòng tắm, mở vòi sen, đứng dưới vòi để làn nước nóng từ đầu tưới xuống chân.
Khi trong lòng đã có nghi ngờ, những ký ức mà anh cho là ảo giác liền hiện lên trong đầu.
Ví dụ như lúc trong lớp, Cố Thịnh luôn thích nhìn về phía anh.
Ví dụ như thái độ lúc nóng lúc lạnh của Cố Thịnh với anh, cùng với tính chiếm hữu kỳ lạ đó.
Anh nhớ lại ngày anh và Cố Thịnh ký thỏa thuận ba điều, Cố Thịnh nói chuyện chậm rãi, rõ ràng đang nói về chuyện của mình, nhưng lại luôn để ý phản ứng của Chu Thời Dịch, điều chỉnh giọng điệu thích hợp, như muốn được Chu Thời Dịch đồng tình.
Cuối cùng hắn đương nhiên đã thành công, bất kể Chu Thời Dịch có nghĩ gì, cuối cùng Cố Thịnh đã nhận được một lời hứa từ Chu Thời Dịch.
Rõ ràng nhất là lần đó, ngắm bình minh trên đỉnh núi, ánh mắt Cố Thịnh nhìn anh.
Chu Thời Dịch lau nước trên mặt, từ đầu anh đã tin chắc Cố Thịnh và Hà Yến Thanh là một đôi chính thức, nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện liên quan đến mình.
Thái độ khó hiểu của Cố Thịnh với anh, cùng với vẻ muốn nói lại thôi của Hà Yến Thanh khi thấy anh và Cố Thịnh ở cùng nhau, tất cả đều bị Chu Thời Dịch cố ý bỏ qua.
Ngay từ đầu, anh đã luôn tự nhủ mình phải rời xa cốt truyện gốc. Nhưng từ giấc mơ mà nguyên chủ cho anh, Chu Thời Dịch phát hiện ra, chỉ cần ở bên Cố Thịnh, anh sẽ dễ dàng cuốn theo cốt truyện gốc.
Rõ ràng anh muốn tránh xa Cố Thịnh, nhưng giờ đây mỗi lần trong thời kỳ mẫn cảm, Cố Thịnh đều chạy lên giường anh.
Họ chắc chắn là cặp nam chính và nhân vật pháo hôi không biết tiết chế nhất.
Thậm chí bây giờ, Chu Thời Dịch dựa vào việc thêm thắt phần diễn của mình, trong nguyên tác có lẽ đã được thăng chức lên nam phụ độc ác rồi.
Hiện tại, Hà Yến Thanh vẫn theo cốt truyện gốc đi du học nước ngoài, còn Cố Thịnh thì chọn từ bỏ cơ hội du học, ở lại trong nước thi đại học.
Có thể thấy những điểm mấu chốt của cốt truyện gốc là không thể thay đổi.
Trong đầu Chu Thời Dịch rối bời, anh vội vàng tắm qua loa, nhìn thấy vết răng trên người, trong lòng càng thêm bức bối.
Vết răng mới nhất, là để lại ba ngày trước, Cố Thịnh cắn một phát vào xương quai xanh anh.
Nếu không phải Chu Thời Dịch né kịp, Cố Thịnh đã định cắn vào yết hầu của Chu Thời Dịch.
Hơn nữa cổ là vùng rất yếu ớt trên cơ thể con người, may mà lần này Cố Thịnh không thành công.
Hắn vùi mặt vào ngực Chu Thời Dịch, như trút giận mà cắn thêm vài cái, tuy không chảy máu, nhưng để lại vết răng.
Nếu Chu Thời Dịch không né, Cố Thịnh cũng sẽ không thật sự cắn vào yết hầu của Chu Thời Dịch, hành động đó của hắn không giống như để giải tỏa sự khó chịu trong lòng, mà giống như một cách thể hiện tính chiếm hữu của mình với người này.
Chu Thời Dịch tắm xong, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng tắm, Chu Thời Dịch không nghe rõ tiếng động bên ngoài. Khi anh ra khỏi phòng tắm mới phát hiện, bên ngoài có người gõ cửa liên tục.
Không biết người bên ngoài đã gõ bao lâu, nhưng cái kiểu kiên trì gõ ba cái rồi dừng một lúc, sau đó lại tiếp tục đó, rất có thể sẽ làm phiền những người khác.
Chu Thời Dịch nhìn qua mắt mèo, thấy Cố Thịnh ở bên ngoài.
Má Cố Thịnh đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa không chớp mắt, hắn định gõ tiếp, nhưng không biết có phải quá nhạy cảm với tin tức tố của mình hay không, mũi Cố Thịnh hơi động đậy.
Hắn ngửi thấy mùi tin tức tố của mình trên người Chu Thời Dịch, hiện đang đứng ở sau cửa.
Cố Thịnh hạ tay đang định gõ xuống, nhìn vào mắt mèo.
Rõ ràng biết Cố Thịnh không thể nhìn thấy mình, nhưng Chu Thời Dịch luôn có cảm giác đã đối mắt với Cố Thịnh.
Cố Thịnh vẫn mặc đồ bệnh nhân, bên ngoài tạm khoác một chiếc áo, đứng trước cửa phòng Chu Thời Dịch, trông rất đáng thương.
Không biết có phải đứng không vững hay không, thân Cố Thịnh hơi lảo đảo, hắn áp vầng trán nóng hổi của mình lên cửa khách sạn để hạ nhiệt.
Chu Thời Dịch thầm thở dài, cuối cùng vẫn không đành lòng, mở cửa ra.
Có lẽ không ngờ Chu Thời Dịch sẽ đột ngột mở cửa, Cố Thịnh đang tựa cửa trọng tâm không vững, liền ngã vào phía trong.
Chu Thời Dịch trọn vẹn đỡ lấy Cố Thịnh, tay chạm vào làn da hở ra ngoài của Cố Thịnh, nóng đến tợn.
Anh lùi lại vài bước, Cố Thịnh thuận theo lực của anh, thành công bước vào phòng.
Cửa lớn của phòng khách sạn, vì không có vật cản, tự động đóng lại.
Tiếng cửa khẽ khàng khép lại, như thể đã ấn nút tạm dừng cho không gian bên trong.
Cố Thịnh ôm cổ Chu Thời Dịch, hít hít hương trên người anh. Ngửi thấy ngoài mùi sữa tắm của khách sạn trên người Chu Thời Dịch, chỉ còn lại tin tức tố của mình để lại, Cố Thịnh cuối cùng cũng hài lòng.
"Chu Thời Dịch, đầu tôi đau, tôi khó chịu."
"Cố Thịnh." Chu Thời Dịch gỡ Cố Thịnh ra khỏi người, giữ vai hắn, không để hắn dựa vào người mình.
"Hôm nay khi chuyên gia nói về bệnh án của cậu, tôi cũng có mặt."
Trong phòng hai người đều im lặng, thân thể Cố Thịnh cũng dần đứng thẳng.
Đuôi mắt hắn đỏ hoe, cả người còn mang theo chút bệnh sắc, Cố Thịnh lại đột nhiên cười một tiếng, nói: "Vậy thì sao?"
Chu Thời Dịch nhìn người trước mắt, cảm thấy có chút xa lạ.
"Cố Thịnh, bác sĩ nói tuyến thể của cậu hoàn toàn bình thường, cậu cảm thấy khó chịu, hoàn toàn là do tâm lý. Mỗi khi cậu cảm thấy bị đe dọa, cơ thể cậu sẽ thay cậu phản ứng, rơi vào trạng thái mẫn cảm giả."
"Rơi vào trạng thái mẫn cảm giả, tuy có thể lừa được máy móc, nhưng không lừa được bản thân, cho nên khi cậu ở trong trạng thái mẫn cảm giả, thật ra cậu vẫn có ý thức, đúng không?"
Nhưng Cố Thịnh không trả lời, thay vào đó, hắn dùng bàn tay nóng bỏng của mình, đè lên tay hơi lạnh của Chu Thời Dịch.
Một nóng một lạnh, Chu Thời Dịch bị nhiệt độ cơ thể của Cố Thịnh gần như làm bỏng.
Cố Thịnh nắm tay Chu Thời Dịch không cho anh rời đi, hắn nhìn chằm chằm Chu Thời Dịch, không hề chớp mắt.
Hắn kéo tay Chu Thời Dịch, kiên định ấn xuống gáy mình.
Cảm nhận được làn da hơi phồng lên dưới lòng bàn tay, Chu Thời Dịch dường như bị nhiệt độ ở đó dọa sợ.
"Chu Thời Dịch, sờ nó đi, cậu có cảm nhận được không? Nó đang phát tình vì cậu."
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro