Chương 3
Căng tin trường Minh Đức từ trước đến nay vẫn luôn nổi tiếng. Dẫu sao những học sinh theo học ở đây không giàu có thì cũng có xuất thân quyền quý, phần lớn còn là những Alpha và Omega quý hiếm.
Trước đây, có một anh học sinh tốt nghiệp Minh Đức khi tham gia một show truyền hình đã nói rằng, số lượng Alpha và Omega anh gặp trong thời cấp ba còn nhiều hơn cả khi đi làm. Câu nói ấy lập tức trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội.
Tuy đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng đủ để chứng minh đẳng cấp của trường Minh Đức.
Alpha và Omega chỉ chiếm 20% dân số, số còn lại đều là Beta. Vậy mà chỉ với 20% ấy, họ đã nắm giữ tới 60% nguồn lực xã hội.
Thể chất đặc biệt đã tạo nên những giác quan phi thường nơi họ.
Vì vậy, qua nhiều năm được học sinh và giáo viên góp ý về chất lượng nguyên liệu cũng như kỹ thuật nấu nướng, căng tin đã trở thành một trong những nét đặc sắc của trường Minh Đức.
Chu Thời Dịch không có yêu cầu đặc biệt gì về đồ ăn, miễn có thể lấp đầy bụng là được.
Dù nghe nói những món ăn ở đây đều được đầu bếp chế biến hết sức tỉ mỉ, nhưng khi ăn anh cũng chẳng cảm thấy có gì khác biệt.
Tất nhiên, cũng có thể là do khu vực căng tin mà Chu Thời Dịch hay lui tới.
Căng tin có ba tầng, càng lên cao đẳng cấp càng khác biệt. Tầng ba còn nhận đặt món riêng, dĩ nhiên giá cả cũng đắt đỏ hơn.
Chu Thời Dịch lấy một phần cơm và súp trứng miễn phí, ăn vội vàng rồi đi thẳng đến thư viện.
Hiện tại anh đang rất hứng thú với sáu giới tính trong thế giới này.
Nhân lúc giờ nghỉ trưa, Chu Thời Dịch mượn hai cuốn sách phổ thông về khoa học, ngồi bên cửa sổ đọc.
Trong thế giới ABO, nam nữ là giới tính thứ nhất, ABO là giới tính thứ hai, vì vậy tổng cộng có sáu giới tính. Người ở đây ngay từ khi sinh ra đã biết được giới tính của mình, chỉ một số ít người trong những trường hợp đặc biệt mới phân hóa thành giới tính khác.
Trong đó Alpha và Omega chiếm tỷ lệ ít nhất, mỗi loại chỉ chiếm 10%. Khác với Beta, Alpha và Omega khi đến tuổi 18 sẽ đón nhận kỳ mẫn cảm hoặc kỳ động dục đầu tiên, đánh dấu sự trưởng thành hoàn toàn của cơ thể.
Dưới da phần gáy của họ còn có một tuyến thể, tuyến thể này sẽ tỏa ra tin tức tố. Khi kết đôi trọn đời, Alpha sẽ cắn vỡ tuyến thể của Omega, thông qua răng nanh tiêm tin tức tố để hoàn thành quá trình đánh dấu.
Trong sách khoa học phổ thông, hình minh họa là tuyến thể của một Alpha. Chu Thời Dịch dừng lại một lúc ở phần tuyến thể trong hình, rồi đưa tay sờ vào gáy mình, bên dưới chẳng có gì cả.
Beta giống như thế giới trước đây của anh, càng giống với người bình thường.
Họ không có tuyến thể, không có tin tức tố, cũng không có kỳ động dục hay kỳ mẫn cảm. Beta không thể bị đánh dấu.
So với Alpha có sức mạnh và uy thế cao hơn, hay Omega quý hiếm cần được che chở, Chu Thời Dịch khá hài lòng với giới tính Beta của mình.
Anh không thể tưởng tượng được, khi lý trí bị sinh lý kiểm soát sẽ là một cảnh tượng như thế nào.
Chu Thời Dịch hứng thú lật xuống phần nội dung phía sau, càng đọc càng thấy giống như đang xem một bài phổ cập khoa học.
Người trong thế giới này thật thú vị, cũng không biết cơ thể của Alpha và Omega cơ chế hoạt động ra sao nhỉ?
**
Buổi chiều trong lớp, Chu Thời Dịch vẫn tự học theo nhịp độ của mình.
Đến tiết thứ ba là giờ thể dục.
Chu Thời Dịch tháo kính xuống, theo thói quen xoa xoa sống mũi, nhưng lại chạm phải tóc mái dài của mình. Có vẻ như anh cần phải thu xếp thời gian đi cắt tóc rồi.
Chương trình lớp 11 vẫn chưa quá nặng, nên thầy thể dục vẫn đều đặn đến dạy.
Thầy tổ chức cho học sinh chạy quanh sân hai vòng, rồi cho họ hoạt động tự do.
Ai muốn chơi bóng thì theo lớp trưởng thể dục đi mượn bóng, ai không muốn thì có thể ngồi trong bóng râm xem người khác chơi, đến lúc tan học thì tập trung lại đây là được.
Chu Thời Dịch mang theo một cuốn sách giáo khoa, định tìm một chỗ có bóng râm để đọc nốt ba chương cuối.
Tốc độ đọc của anh rất nhanh, nguyên chủ trước cũng học Lý giỏi, đối với kiến thức tự nhiên, khi nhìn thấy những khái niệm trong sách giáo khoa, anh vẫn có thể nhớ ra một số điều, phần còn lại chỉ là làm bài tập.
Hoàng Thành thấy Chu Thời Dịch một mình đi vào khu vườn bên cạnh, liền dẫn theo đàn em, cầm một cái cặp đen đi theo.
Cố Thịnh nhìn cái cặp trong tay Hoàng Thành, có chút ấn tượng mơ hồ.
"Thịnh ca, tỉnh lại đi, cậu đang nhìn gì thế?" Tần Thư gọi hắn đi chơi bóng cùng, bình thường Cố Thịnh là người hăng hái nhất khi chơi bóng, trên sân bóng cũng là người nổi bật nhất.
Không ngờ lần này, hắn lại từ chối.
"Các cậu chơi trước đi, tôi còn việc, đi trước đây." Cố Thịnh thong thả đi theo sau nhóm Hoàng Thành, để lại một đám người ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Cố Thịnh đi đâu vậy? Cậu ấy không chơi nữa sao?" Người đồng đội ôm bóng đi tới, cũng ngớ người ra.
"Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây?" Tần Thư có vẻ buồn bực, "Này, các cậu có thấy không, từ khi Cố Thịnh bị ốm về, cả người như có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được là không đúng chỗ nào."
"Có sao? Tui không thấy vậy, vẫn đẹp trai như trước mà, làm tui mê mẩn quên lối về." Cậu nam sinh bị hỏi, trưng ra vẻ mặt đầy si mê.
Tần Thư thấy phát ớn với cậu ta, ghê tởm lùi sang bên một bước.
Bị nam sinh làm gián đoạn, cảm giác kỳ lạ ấy liền bị gạt sang một bên.
Xa xa, tiếng bóng rổ nảy trên mặt đất, cùng với tiếng giày thể thao ma sát trên mặt sân trơn láng dần dần xa khuất.
Chu Thời Dịch vừa mới ngồi xuống mở sách, đã thấy Hoàng Thành dẫn người đến, xách một cái cặp đen, vẻ mặt không mấy thiện chí.
Ánh mắt Chu Thời Dịch dừng lại một chút trên cái cặp trong tay Hoàng Thành, đó là cặp của anh. Sáng nay chỉ thay bàn ghế và sách giáo khoa, còn chưa kịp xử lý cái cặp.
Những thứ rơi ra từ ngăn bàn trong buổi tự học sáng nay khiến anh không muốn dùng cái cặp này nữa, đã một ngày anh không động vào nó.
Nhưng anh phát hiện ra, Hoàng Thành thật sự không biết rút kinh nghiệm.
Mới yên ắng được vài giờ, giờ không biết lại đến làm gì.
Hoàng Thành phát hiện ánh mắt Chu Thời Dịch trở nên lạnh lẽo, khá đáng sợ. Chỗ gối bị Chu Thời Dịch đá một cước vẫn còn âm ỉ đau.
Đám đàn em phía sau gã cũng còn ấn tượng sâu sắc với trận đòn hôm nay, giờ đứng sau lưng Hoàng Thành, không dám nhìn thẳng vào Chu Thời Dịch.
"Cậu đến đây làm gì?" Chu Thời Dịch đóng sách lại, đứng dậy khỏi ghế đá.
Hoàng Thành như thể đã nắm thóp Chu Thời Dịch, cố ý làm vẻ khoa trương: "Sao, cậu còn định đánh tôi à? Một thằng ăn cắp như cậu, còn mặt mũi nào hỏi tôi muốn làm gì?"
Nói xong, Hoàng Thành kéo khóa cái cặp đen ra, đổ tất cả đồ bên trong xuống đất.
Mặt đất rơi lộp bộp một đống đồ, ánh mắt Chu Thời Dịch càng trở nên lạnh lẽo.
Hoàng Thành nhặt từ đống đồ đó ra một cái hộp trắng, cầm trong tay vẫy vẫy trước mặt anh.
"Cậu xem đây là cái gì, sao đồng hồ của Lý Thụ lại ở trong cặp cậu, không phải cậu trộm thì còn ai?" Nói rồi đẩy Lý Thụ từ phía sau lên phía trước.
Gia cảnh Lý Thụ không tệ, nhưng không thể so với Hoàng Thành, thêm vào đó cậu ta là một trong số ít Beta ở trường Minh Đức, tính cách nhút nhát, nếu không cũng đâu làm đàn em cho gã. Những hành động bạo lực, cậu ta thường không tham gia, nhưng không có nghĩa là không biết.
Lý Thụ rụt rè nói: "Đây là đồ của tôi, sao lại ở chỗ cậu?"
"Câu đó phải là tôi hỏi cậu chứ?" Chu Thời Dịch lạnh lùng đáp, nhưng mắt lại nhìn về phía Hoàng Thành.
Trong bụi cây phía sau Hoàng Thành, hình như có một bóng người lướt qua, Chu Thời Dịch chỉ nghĩ họ là một phe, nên không để ý.
Dường như không hài lòng với thái độ của anh, thái độ Hoàng Thành càng thêm hung hăng: "Cậu có biết đồng hồ của Lý Thụ đáng giá bao nhiêu không? Vậy mà cậu còn dám đi trộm!"
Nói xong liền lấy đồng hồ trong hộp ra, ném cái hộp rỗng về phía mặt Chu Thời Dịch, anh nghiêng người tránh, không bị trúng.
Chu Thời Dịch liếc nhìn logo trên hộp dưới đất, dựa vào ký ức của nguyên chủ, đây đúng là một thương hiệu xa xỉ.
"Đồng hồ của cậu mất từ khi nào?" Chu Thời Dịch bình thản hỏi Lý Thụ.
Lý Thụ cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh: "Chiều... chiều hôm qua."
"Chiều hôm qua lúc nào?"
Lý Thụ gần như bị hỏi đến phát khóc: "Tiết hai buổi chiều đã không thấy rồi. Lúc đó chỉ có mình cậu trong lớp, không phải cậu thì còn ai nữa?"
"Cậu chắc chắn chỉ có mình tôi sao?" Chu Thời Dịch hồi tưởng lại, hôm qua là thứ Tư, tiết ba buổi chiều là thời gian tổng vệ sinh toàn trường.
Vừa hết tiết hai, họ đã đi lấy dụng cụ, chuẩn bị tổng vệ sinh, quãng thời gian đó quả thật trong lớp không có nhiều người.
Nhưng không có nhiều người không có nghĩa là không có người. Bây giờ Lý Thụ một mực khẳng định lúc đó trong lớp không có ai, chính là vì biết sẽ không ai muốn đứng ra làm chứng cho Chu Thời Dịch.
Chu Thời Dịch gật đầu: "Vậy tôi hiểu rồi, cậu cứ báo cảnh sát đi."
Hoàng Thành nhớ đến cái camera trong lớp học lần trước đã khiến gã chịu thiệt, trong lòng có chút bất an. Gã vẫn chưa tìm người xóa video, làm sao có thể để anh báo cảnh sát được.
Lý Thụ bây giờ thực sự muốn khóc, cái đồng hồ này là cậu ta lén lấy từ nhà mang đi, chỉ để khoe khoang với bạn học, nếu thật sự báo cảnh sát, người nhà sẽ biết cậu ta mang đồng hồ đến trường.
"Báo cảnh sát để bắt cậu à? Chu Thời Dịch, giờ tôi mới biết cậu mặt dày đến thế đấy, trộm đồ của người khác mà còn dám ăn cướp la làng như vậy." Hoàng Thành dù sao cũng còn trẻ người non dạ, ánh mắt hoảng loạn suýt che giấu không nổi.
Nghĩ đến Cố Thịnh, Hoàng Thành mới trấn tĩnh trở lại.
Đây là ý của Cố Thịnh, đến lúc đó, cho dù nhà họ Cố không giúp gã, thì ít nhất vì thể diện của Cố Thịnh, cũng sẽ không để mặc gã. Gã lại nói: "Xem như chúng ta là bạn học với nhau, bây giờ cậu xin lỗi bọn tôi, xin lỗi một cái là xong chuyện, Lý Thụ cũng sẽ không tính toán với cậu. Nếu không, cậu cứ chờ bị đuổi học đi!"
Chu Thời Dịch suýt bị bọn họ chọc cười: "Các cậu không phải nói là tìm thấy trong cặp tôi sao? Vậy giờ các cậu chỉ định tôi là kẻ trộm, tôi còn dám báo cảnh sát, các cậu sợ cái gì? Nói ra câu này các cậu không thấy vô lý ư?"
Thấy Chu Thời Dịch không táp mồi, Hoàng Thành có chút bực bội.
Bình thường thì giờ này Hoàng Thành đã bắt đầu động thủ rồi, bây giờ cố ý nói những lời lằng nhằng như vậy, giống như đang dụ Chu Thời Dịch nhận tội rồi xin lỗi.
Nếu Chu Thời Dịch vì sợ vũ lực của Hoàng Thành và thế lực đứng sau gã, hoặc thật sự tin rằng chỉ cần xin lỗi là mọi chuyện sẽ kết thúc, thật sự xin lỗi Lý Thụ, vậy thì sẽ thế nào?
Chu Thời Dịch quét mắt nhìn Hoàng Thành, đột nhiên đưa tay kéo bàn tay phải của Hoàng Thành đang giấu trong túi đồng phục ra.
Hoàng Thành bị anh làm cho giật mình, hai người bắt đầu giằng co, nhưng sáng nay gã đã nếm qua sức mạnh kỳ lạ của Chu Thời Dịch, lúc này cũng không phải là đối thủ của anh.
Bàn tay Hoàng Thành và thứ trong tay gã đều bị Chu Thời Dịch kéo ra.
Nhìn cây bút ghi âm trong tay Hoàng Thành, Chu Thời Dịch tức giận đến đỉnh điểm.
Chu Thời Dịch thực sự không ngờ, một học sinh cấp ba lại có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Nếu là nguyên chủ ở đây sẽ thế nào, có phải vì bất đắc dĩ mà thật sự xin lỗi, hay là sẽ quyết không nhận, rồi bị Hoàng Thành đánh cho một trận tơi bời?
Hoàng Thành không ngờ đang có nhiều người như vậy mà Chu Thời Dịch vẫn nói động thủ là động thủ.
Đám đàn em xung quanh muốn lên giúp, nhưng Chu Thời Dịch mặc kệ, chỉ nhắm vào một mình gã.
Hoàng Thành bị anh đá một cước vào bụng, cả người lùi về sau mấy bước, đi ra khỏi khu vườn, đúng lúc gặp phải chủ nhiệm giáo vụ và phó hiệu trưởng đang đi tuần tra.
"Các em đang làm gì đấy? Hoàng Thành! Lại là em! Suốt ngày cứ gây chuyện, em nhìn mái tóc của mình đi, trông còn giống học sinh nữa không?!"
Chủ nhiệm giáo vụ vừa nhìn đã nhận ra cậu học sinh nhuộm tóc vàng tự cho mình là độc đáo này, lại nhìn đám học sinh trong vườn đang chạy tán loạn như chim vỡ tổ, đã đoán ra được phần nào.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro