Chương 17
Chu Thời Dịch hơi ngượng ngập đứng đó, anh không phải người nhà họ Cố, đứng ở đây không được thích hợp cho lắm, nhưng khi nãy đã hứa với Cố Thịnh, lại có bao người nghe thấy, nên giờ rời đi đột ngột cũng không ổn.
"Lần này may mắn có cậu Chu, cậu không chỉ cứu tôi, mà còn cứu cả em trai tôi. Nhà họ Cố chúng tôi thật sự rất biết ơn cậu. Chỉ là lúc này không tiện, đợi khi em trai tôi không sao, tôi nhất định sẽ dẫn nó đến tận nhà cậu để cảm tạ."
Cố Viễn rút ra một tấm danh thiếp cá nhân, đưa cho Chu Thời Dịch.
"Sau này nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ, cứ việc mở lời."
Không hổ danh là con trai trưởng nhà họ Cố, dù giờ họ đều rất chật vật, quần áo nhàu nhĩ, nhưng phong thái toát ra từ người, cùng cách xử lý công việc, đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Chu Thời Dịch ngập ngừng một lúc, rồi vẫn nhận lấy danh thiếp của Cố Viễn.
Thấy Chu Thời Dịch nhận danh thiếp, Cố Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người nhà họ Cố không phải kẻ vô ơn bạc nghĩa, nhưng hiện giờ em trai anh ta đang nằm trong phòng cấp cứu, sinh tử chưa rõ, anh ta cũng chỉ có thể làm được đến thế này, đợi sau sẽ bù đắp.
Thấy Chu Thời Dịch vẫn chưa đi, nghĩ đến giờ đã khuya thế này, Chu Thời Dịch vẫn có trách nhiệm chờ đợi bên ngoài, Cố Viễn cũng cảm thấy áy náy.
"Cậu Chu đây đang làm việc ở trang viên họ Cao phải không? Lúc nãy khi tôi rời đi, nghe trưởng ca đang tìm người. Là chúng tôi đã làm trễ nãi thời gian của cậu rồi, bây giờ tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu về."
Đồ đạc cá nhân Chu Thời Dịch mang theo vẫn còn ở trang viên, hơn nữa Cố Viễn đã lên tiếng, bây giờ rời đi cũng giải tỏa được sự ngượng ngùng không biết mở lời thế nào của anh.
Lúc này đã gần nửa đêm, không tiện gọi taxi, để tài xế nhà họ Cố đưa về thực sự là lựa chọn tốt nhất.
Anh gật đầu, nói: "Vậy phiền anh rồi."
Sau khi Chu Thời Dịch rời đi, Cố Viễn liền bị Cố Cẩn Ngạn kéo sang một bên với vẻ mặt kỳ lạ.
"Anh cứ thế để cậu ấy đi sao?"
"Anh biết làm vậy có phần sơ suất, nhưng Cố Thịnh vẫn còn trong phòng cấp cứu, anh chỉ có thể thu xếp được chuyện trước mắt, để sau này nhất định sẽ đến tận nhà người ta cảm ơn."
Cố Cẩn Ngạn kéo anh ta một cái: "Em không nói đến chuyện đó."
Cố Viễn: "?"
Cố Cẩn Ngạn khe khẽ kể lại chuyện vừa rồi, Cố Viễn nghe xong cũng trưng ra vẻ mặt kỳ quái.
Nhưng nhìn thấy đèn chỉ thị màu đỏ, trong lòng anh ta lo lắng, chỉ đành thu lại suy tư, chờ Cố Thịnh ra ngoài.
Chu Thời Dịch ngồi xe nhà họ Cố trở về trang viên, dọc đường vẫn có thể thấy xe cứu thương phóng vụt qua.
Những chiếc xe sang bình thường hiếm thấy, giờ đầy rẫy khắp phố, vội vã rời khỏi trang viên.
Họ đều có bác sĩ riêng, nếu không phải bị thương quá nặng, họ đều sẽ chọn về nhà, bác sĩ riêng đã sớm đợi sẵn ở đó.
Như xe nhà họ Cố, giờ còn chạy ngược lại, có thể nói là số ít.
Tài xế lái xe rất giỏi, họ một đường trơn tru dừng tại trước trang viên.
Bên ngoài trang viên có một người đang đứng, nhìn kỹ, là A Nhai.
Chu Thời Dịch tất nhiên nhìn thấy A Nhai đang đợi bên ngoài, còn có hai chiếc túi trong tay cô.
Anh xuống xe, chào hỏi A Nhai.
A Nha cũng biết đây là một chiếc xe sang trọng, nên thấy Chu Thời Dịch xuống xe, có chút ngạc nhiên.
Chu Thời Dịch nói mập mờ, vừa rồi đưa người đi bệnh viện, người nhà bệnh nhân bảo tài xế đưa anh về lấy đồ.
Nghe giải thích như vậy, A Nhai thở phào, cô đưa cho Chu Thời Dịch một trong hai cái túi:
"Vừa nãy chị tìm cậu mà không thấy người đâu. Thấy đồ đạc của cậu còn đó, nghĩ cậu chắc chắn sẽ quay lại lấy, nên đã mang ra ngoài giúp cậu. Cậu kiểm tra xem, đồ còn đủ không?"
Đồ đạc của Chu Thời Dịch rất ít, liếc mắt một cái đã xem xong, anh gật đầu: "Đều còn đủ, cảm ơn chị nhé. Sao chị vẫn còn ở đây?"
A Nhai nhìn quanh rồi nói: "Vừa nãy trưởng ca gọi bọn chị lại, dặn dò không được nói ra chuyện hôm nay, còn cho mỗi người một khoản tiền bịt miệng. Cậu không có ở đó, lát nữa trưởng ca chắc sẽ gọi điện cho cậu dặn về chuyện này."
Chuyện tối nay, dù che đậy thế nào, cũng là một vụ tai tiếng lớn.
Chu Thời Dịch gật đầu: "Em hiểu rồi."
Anh biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Anh vốn chưa bao giờ là kẻ nhiều lời.
Bây giờ đã nửa đêm, họ không tiện gọi taxi, A Nhai đề nghị cả hai cùng nhau đi bộ về.
Thấy hai người hoàn toàn phớt lờ mình, tài xế đỗ xe bên cạnh họ bấm còi một tiếng.
Chu Thời Dịch quay đầu lại, tài xế hạ cửa kính, mời hai người lên xe: "Ngài Chu, ở đây khó gọi xe lắm, để tôi đưa cậu về nhé, vị tiểu thư kia cũng lên luôn đi."
"Có phiền anh không?" Chu Thời Dịch ngập ngừng nói.
"Cố tổng vừa rồi đặc biệt dặn dò tôi, bảo phải đưa cậu về nhà an toàn, sao có lý nào lại bỏ cậu giữa đường được."
Nghe anh ta nói vậy, thêm vào đó ở đây thật sự không có xe, nên anh gọi A Nhai cùng lên xe.
A Nhai lần đầu tiên ngồi xe sang như vậy, có chút tò mò.
Dọc đường, tài xế rất thích bắt chuyện, nhưng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Họ đưa A Nhai về nhà trước.
A Nhai xuống xe, chào tạm biệt họ.
Đợi đến khi một căn phòng trong tòa chung cư bật sáng đèn trong đêm đen, họ mới lái xe rời đi.
"Anh thả tôi ở đây là được rồi, vào bên trong rất khó quay đầu xe."
Tài xế nhìn tòa nhà ống trước mặt, vẫn nghe theo lời anh, thả Chu Thời Dịch xuống.
Chu Thời Dịch cảm ơn tài xế, rồi lấy điện thoại ra, soi sáng con đường phía trước để về nhà.
Tài xế nhìn thấy đèn trong tòa nhà sáng lên, mới gọi điện cho Cố Viễn.
"Alô, Cố tổng, người đã về nhà an toàn rồi ạ."
Đầu dây bên kia Cố Viễn nhận điện thoại, nói thêm vài câu, mới cúp máy.
Anh ta xoa xoa mi tâm, nhìn tờ báo cáo trước mặt.
Cố Thịnh qua cơn nguy kịch sau khi cấp cứu, được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi một ngày, nếu xác nhận không sao sẽ được chuyển sang phòng bệnh thường.
Ban đầu đây còn là tin vui, nhưng những lời bác sĩ nói sau đó như sét đánh giữa trời quang, khiến nhà họ Cố không kịp trở tay.
Vì không phát hiện được nguyên nhân gây dị ứng của Cố Thịnh, nên chỉ có thể lấy máu gấp để kiểm tra.
Không ngờ, chất gây dị ứng của Cố Thịnh có thể nói là chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy qua bao giờ.
Cố Thịnh bị dị ứng với tin tức tố.
Không phải như người ta dị ứng với xoài, ngửi phải tin tức tố mùi xoài cũng gây dị ứng, mà là, hắn dị ứng với tất cả các loại tin tức tố.
Triệu chứng còn vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần ngửi thấy là khó thở gấp, chóng mặt buồn nôn.
Nếu hít phải quá nhiều tin tức tố, còn dẫn đến nổi mẩn đỏ khắp người, cuối cùng gây phù nề họng, nặng có thể dẫn đến sốc phản vệ.
Bác sĩ cũng lần đầu gặp tình huống này, thấy các chỉ số của Cố Thịnh đều bình thường, chỉ có thể nói, không loại trừ yếu tố tâm lý.
Niên Mỹ Lan ngồi đờ đẫn tại chỗ, tay cầm bản báo cáo kiểm tra.
Từ khi nghe xong chẩn đoán của bác sĩ, cả người bà vẫn chưa hoàn hồn.
Một Alpha, dị ứng với tất cả tin tức tố, bao gồm cả người bạn đời tương lai của mình.
Điều này đồng nghĩa với việc cả đời Cố Thịnh chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế để vượt qua kỳ mẫn cảm, mà thời xưa khi chưa có thuốc ức chế, cũng từng có tiền lệ về Alpha cả đời không thể kết đôi với Omega.
Không có thuốc ức chế, chỉ có thể dựa vào ý chí để cưỡng ép vượt qua kỳ mẫn cảm. Cuối cùng, Alpha đó đã chết trong một lần trải qua kỳ mẫn cảm.
Ví dụ này có phần tàn nhẫn, nên từ khi sinh ra, mỗi Alpha và Omega đều được dạy rằng, họ sinh ra là một đôi, Alpha chỉ có thể ở bên Omega.
Nhưng giờ đây chẩn đoán của bác sĩ, như thể tuyên án tử cho Cố Thịnh, cả đời hắn không thể ở bên Omega, chỉ có thể cứng rắn chống chọi qua mỗi kỳ mẫn cảm mà thôi.
Hơn nữa, nếu ngửi thấy tin tức tố của Alpha khác, cũng sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực.
Ngoài xót xa và lo lắng cho Cố Thịnh, người nhà họ Cố nhiều hơn là phẫn nộ.
Không biết là ai, đã hành hạ Cố Thịnh đến nông nỗi này.
Họ liên hệ bệnh viện, tìm bác sĩ giỏi nhất về lĩnh vực này, gấp rút làm thủ tục chuyển viện cho Cố Thịnh ngay trong đêm.
Khi Chu Thời Dịch tỉnh dậy vào ngày hôm sau, quả nhiên nhận được cuộc gọi từ trưởng ca nhà họ Cao, ý trong lời nói đều nhắc nhở không được nói chuyện này ra ngoài, còn thêm không ít tiền bịt miệng vào mức lương ban đầu.
Anh mở điện thoại, xem tin tức.
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể không có tin tức.
Vừa click vào xem, bài báo chỉ nói có một thành viên trong tổ chức cực đoan sa lưới, hiện đang trong quá trình điều tra.
Còn chuyện xảy ra tối qua, chỉ được nhắc đến qua loa.
Tối qua có nhiều phóng viên như vậy, gần như toàn bộ xe cứu thương ở thành phố H đều đến, không thể không có tin tức, nhà họ Cao không có năng lực lớn đến thế.
Chỉ có thể là, toàn bộ giới thượng lưu thành phố H đã cùng liên thủ để phong sát tin tức, đảm bảo không có con cá nào khác sa lưới.
Tình hình tối qua quả thật rất khó coi, họ đều là những nhân vật có máu mặt, lại bị người ta tính toán như vậy, không thể không có động thái gì.
Họ thậm chí còn tìm thấy vài camera hồng ngoại mini tại hiện trường.
Cho nên, dù Chu Thời Dịch không nhận tiền bịt miệng của nhà họ Cao, anh có muốn lan truyền thông tin gì lên mạng cũng là việc bất khả thi.
Nguyên tác đều xoay quanh Cố Thịnh và Hà Yến Thanh, nên những chi tiết này đều do ý thức thế giới bổ sung.
Khi Chu Thời Dịch ngồi dậy, cánh tay như bị bánh xe cán nghiền. Tối qua anh cứ nghĩ cách khống chế những Alpha kia, rồi lại khiêng người bị thương lên xuống, quả thực mệt đến mức không nhấc nổi tay.
Đặc biệt là hai vết cắn của Cố Thịnh tối qua, cộng thêm dấu vết trên cổ tay, khiến Chu Thời Dịch cử động một cái là đau.
Tối qua về nhà, Chu Thời Dịch còn cố gắng dùng màng bọc thực phẩm băng vết thương lại, tắm một cái.
Tuy anh không ngửi thấy mùi tin tức tố dính trên người, nhưng đổ một thân mồ hôi, không tắm thì không thể nào ngủ được.
Do tay không có sức, Chu Thời Dịch xuống lầu mua một phần điểm tâm, may mắn chen được lên xe buýt, mới không đi trễ.
Vừa vào lớp, đã nghe thấy trong đó thảo luận sôi nổi.
Chu Thời Dịch vừa nghe, vẫn là chuyện tối qua.
Bạn cùng lớp, nhà đều có chút thế lực, cũng không phải ai cũng dự tiệc tối qua, chỉ là người nhà về đều im như thóc, ra lệnh không được nói lung tung bên ngoài.
Nhưng đâu cưỡng nổi tò mò tuổi dậy thì, nên họ đều vây quanh Tần Thư, người được cho là có mặt tại hiện trường.
"Tần Thư, có thật là tiểu thư nhà họ Cao bị người khác đánh dấu rồi không? Vậy chị ấy với hôn phu thì sao?"
Người hỏi là một Omega trong lớp, đây cũng là thắc mắc của đa số người.
Họ nghe nói vị hôn phu đã che chắn cho tiểu thư Cao, trong lòng đều cảm động không thôi, nhưng rồi lại nghe nói tiểu thư Cao bị Alpha khác đánh dấu, mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.
Tần Thư gãi đầu: "Cái này thì, tôi cũng không rõ lắm, chỉ là hôn phu của chị ấy vào viện, nghe nói giờ đã thành người thực vật rồi, không biết khi nào mới tỉnh."
"Aaaa...Tiểu thư Cao với hôn phu của chị ấy thật đáng thương quá."
"Phải đó phải đó, ai mà ngờ được trong lễ đính hôn của mình lại xảy ra chuyện như vậy chứ."
Chu Thời Dịch cũng nghe thấy, trong lòng có chút xót xa.
"Vậy còn Thịnh ca thì sao? Tối qua Thịnh ca cũng có dự mà, sao hôm nay không đến lớp, cậu ấy xảy ra chuyện gì à?"
"Cái này thì..." Tần Thư có chút khó xử, lúc này nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên, cậu ta như tìm được cứu tinh, vội vàng đuổi mọi người về chỗ.
"Vào học rồi, vào học rồi, tụ tập ở đó làm gì thế?"
Cô giáo tiếng Anh kẹp một quyển sách, thấy đám học sinh không ở chỗ ngồi, hơi nhíu mày, bảo họ về chỗ chuẩn bị đọc bài sớm.
Chu Thời Dịch chú ý thấy, không chỉ Cố Thịnh, mà Hà Yến Thanh cũng không đến lớp.
Đến trưa tan học, Chu Thời Dịch tranh thủ giờ nghỉ trưa, đến Bệnh viện Nhân dân số một.
Trùng hợp thay, bà nội Chu cũng đang nằm viện ở cùng bệnh viện.
Chỉ là bà nội Chu ở tầng ba, còn Cố Thịnh được sắp xếp ở phòng đơn tầng năm.
Chu Thời Dịch xách một giỏ trái cây, đi thang máy lên tầng năm, ở chỗ y tá khoa nội trú, nghe tin Cố Thịnh đã xuất viện.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro