Chương 93. Lão hổ phát uy [H]
"Em giúp chị tắm." Đôi tay của Tả Khinh Hoan chạm vào làn da Tần Vãn Thư, nói là tắm rửa nhưng ngón tay của nàng rõ ràng ở trên thân thể người kia phóng hỏa, những chỗ đụng vào đều là địa phương cực kỳ mẫn cảm. Hơi thở của Tần Vãn Thư trở nên dồn dập hơn, thân thể nóng dần, nàng mềm nhũn dựa vào người Tả Khinh Hoan.
"Chỗ này cần rửa." Tay của Tả Khinh Hoan tiến vào địa phương ấm áp ẩm ướt của Tần Vãn Thư, theo bản năng nàng nhanh chóng kẹp lại cặp đùi, không cho Tả Khinh Hoan thành công, đây thật sự...
"Tôi... tự mình làm..." Tần Vãn Thư như thế nào có thể để cho Tả Khinh Hoan vì mình làm chuyện xấu hổ như vậy?
"Bỏ dở nửa chừng không tốt, ngoan, mở chân ra..." Tả Khinh Hoan thực thích vì Tần Vãn Thư làm một chút chuyện quá mức thân mật.
"Không cần..." Tần Vãn Thư thẹn thùng cực kỳ, vùi mặt vào vai Tả Khinh Hoan, thật sự không dám nhìn đối phương.
Tả Khinh Hoan không sợ đối phương từ chối, ở phương diện này có bao giờ Tần Vãn Thư đấu lại nàng chứ? Bàn tay Tả Khinh Hoan dời khỏi trận địa, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn cặp mông săn chắc của người kia, ngón tay theo xương cụt trượt dài xuống phía dưới, từ giữa khe hở xâm nhập vào bên trong, bàn tay giống như mang theo dòng điện làm cho Tần Vãn Thư bị kích thích kêu rên thành tiếng, cơ thể không khỏi thả lỏng cảnh giác, nhân cơ hội này Tả Khinh Hoan thành công xâm nhập vào địa phương mềm mại ướt át nhất.
"Có thể mở chân ra chưa?" Tả Khinh Hoan hàm trụ một bên đầy đặn cao ngất của người kia, nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa, ngón tay như có như không vuốt ve bộ vị mẫn cảm khiến Tần Vãn Thư có cảm giác chân mình càng muốn nhũn ra.
Tần Vãn Thư biết Tả Khinh Hoan ở chuyện này có một trình độ cố chấp nhất định, bản thân mình nếu không thuận theo ý nàng, đêm nay đại khái sẽ không ngừng bị ép buộc. Nghĩ đến tinh lực vô hạn của Tả Khinh Hoan, nàng có chút sợ hãi, mắc cỡ đỏ mặt thỏa hiệp, hơi mở hai chân ra để cho Tả Khinh Hoan muốn làm gì thì làm.
Tần Vãn Thư cảm thấy tư thế này thực phóng đãng, đặc biệt ở đây còn có chiếc gương chiếu toàn thân, như thế nào nàng cũng không dám nhìn vào nó.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư nhượng bộ, không khỏi giương lên khóe môi một cách gian tà, ngón tay rốt cuộc có thể tự do hoạt động. Tả Khinh Hoan khẽ tách ra cánh hoa màu hồng nhạt, rất nghiêm túc chăm chú làm cho Tần Vãn Thư cảm nhận được sự thoái mái. Động tác của Tả Khinh Hoan giống như không có mục đích, ngược lại càng thêm có hiệu quả khiêu khích và trêu chọc, Tần Vãn Thư cảm giác những động tác đó giống như âu yếm rồi lại không giống, cơ hồ muốn đem mình bức điên. Nàng khẳng định Tả Khinh Hoan tuyệt đối là đang cố ý, nữ nhân này hẳn rất vui vẻ với chuyện khiêu khích giới hạn của cơ thể mình, thật là ghét. Ngay tại thời điểm Tần Vãn Thư cảm thấy không thể chịu được nữa, cơ hồ muốn tê liệt, ngón tay của Tả Khinh Hoan mới ly khai, rõ ràng...
"Thân ái, phục vụ chị xong rồi, chuyện này là nên có qua có lại mới toại lòng nhau đúng không?" Tả Khinh Hoan tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
Tần Vãn Thư đột nhiên có cảm giác nữ nhân này thật rất xấu xa. Nghĩ vậy nàng liền nhắm vào bả vai người kia cắn một cái.
"Đau!" Tả Khinh Hoan đau đến mức kêu lên thành tiếng, bất quá nụ cười lại càng rực rỡ xán lạn, bộ dáng bất mãn của Tần Vãn Thư thật quá đáng yêu.
Tần Vãn Thư nhìn không quen Tả Khinh Hoan đắc ý như vậy. Người kia có thể làm được chẳng lẽ mình không thể? Tần Vãn Thư mang theo một phần giận dỗi, đẩy ngược đối phương vào tường, cảm giác lạnh như băng trên tường làm cho Tả Khinh Hoan hít sâu một hơi, thế nhưng trong lòng càng thêm hưng phấn.
"Đương nhiên là có qua có lại." Tần Vãn Thư ôn nhu hướng Tả Khinh Hoan vừa cười vừa nói, trong sự dịu dàng còn mang theo một tia nguy hiểm. Đêm nay không giáo huấn nữ tử xấu xa này, bản thân sẽ không mang họ Tần nữa.
"Được thôi, ai sợ ai?" Tả Khinh Hoan ôm cổ Tần Vãn Thư, nở nụ cười xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Tần Vãn Thư thân thủ ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tả Khinh Hoan, ngón tay bắt đầu ở trên thân thể đối phương nhu lộng. Lúc này bộ dáng tươi cười đắc ý của Tả Khinh Hoan đã biến mất, thay vào đó là dung nhan ửng hồng câu hồn đoạt phách.
"Em rất thích được phục vụ như vậy phải không?" Âm thanh mềm mại mị hoặc truyền đến bên tai Tả Khinh Hoan nghe thật là gợi cảm.
Ngón tay của Tần Vãn Thư lướt qua làn da nóng bỏng, Tả Khinh Hoan biết rõ người kia có ảnh hưởng như thế nào với mình, Tần Vãn Thư chỉ cần thoáng khiêu khích, bản thân đã giương cờ trắng đầu hàng. Kỳ thật Tần Vãn Thư vẫn còn quá mức rụt rè mới để cho mình hơi hơi chiếm được thượng phong, bằng không bản thân tuyệt đối không có lực phản kích, tựa như hiện tại cơ thể của mình dưới sự vuốt ve của Tần Vãn Thư, sớm đã khó chống đỡ.
Lúc này đổi lại là đôi chân Tả Khinh Hoan mềm nhũn ôm lấy thân thể của Tần Vãn Thư, dưới sự phản kích dữ dội đó Tả Khinh Hoan thở gấp 'ưm' thành từng tiếng gián đoạn nhưng cực kỳ êm dịu dễ nghe.
"Mới có như vậy Khinh Hoan đã giống như chịu không nổi, đợi lát nữa sẽ như thế nào đây?" Ngữ khí Tần Vãn Thư rất buồn bã, thế nhưng tiếu ý trong đôi mắt không thể che đậy được, nàng vô cùng thỏa mãn về khả năng ảnh hưởng của mình đối với người kia, kỳ thật làm cho Tả Khinh Hoan hòa tan trong tay mình chính là một thành tựu đáng nhớ.
Tả Khinh Hoan bình thường tuy một bộ đùa giỡn Tần Vãn Thư, võ mồm cũng có thể chiếm tiện nghi nhưng đến lúc thực chiến lại có cảm giác miệng cọp gan thỏ, thân thể nàng lúc này dường như muốn tan thành một bãi nước, mẫn cảm đến cực điểm.
Ngón tay của Tần Vãn Thư trượt vào nơi mềm mại tư mật, cảm nhận được thân thể Tả Khinh Hoan khẽ run lên, đầm nước nơi đó sớm đã tràn lan ngập lụt, pha lẫn với nước ấm từ vòi sen chảy xuống, dịch thể lộ ra màu sắc óng ánh trong suốt.
Tả Khinh Hoan cảm giác ngón tay Tần Vãn Thư đẩy ra cánh hoa của mình đồng thời vuốt ve bộ vị mẫn cảm, mãnh liệt đến như vậy làm cho Tả Khinh Hoan nhanh chóng đầu hàng, rất muốn đổi khách thành chủ hầu hạ Tần Vãn Thư.
"Ướt quá..." Tần Vãn Thư không khỏi sợ hãi cảm khái, thân thể đối phương quả thật cực kỳ mẫn cảm, động tình nhanh như vậy. Nhìn khuôn mặt Tả Khinh Hoan nhiễm thượng một màu đỏ ửng, cực kỳ mê người.
Cọp giấy Tả Khinh Hoan lúc này liền mắc cỡ vùi vào bờ vai người kia. Thứ nhất, nàng xấu hổ vì thân thể của mình ở trong tay Tần Vãn Thư lại vô dụng như vậy; thứ hai, thân thể nàng hư nhuyễn vô lực, càng muốn ôm chặt Tần Vãn Thư tìm kiếm chỗ dựa, mà hành động này làm cho thân thể của hai người càng dính sát vào nhau, mềm mại đè lên mềm mại, thì ra cơ thể của nữ nhân khi dựa vào nhau lại dễ chịu đến thế.
Lúc đôi môi Tần Vãn Thư dán vào giữa hai chân Tả Khinh Hoan, thân thể Tả Khinh Hoan hoàn toàn xụi lơ, để người kia muốn làm gì thì làm.
Phòng tắm tràn đầy cảnh xuân không che chắn được, chiếc gương bị phủ mờ bởi hơi nước mông lung phản chiếu hai cỗ thân thể yêu kiều dây dưa cùng một chỗ. Cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tim đập này quả nhiên vô cùng kích thích. Trận địa triền miên chậm rãi chuyển từ phòng tắm đến trên giường, đối với Tả Khinh Hoan mà nói, đêm nay hoan lạc chỉ vừa mới bắt đầu, mà Tần Vãn Thư cũng ý thức được tối nay so với những lần trước đều phải dài hơn, có cảm giác mất đi nhưng tìm lại được, liền chiều ý nàng cùng nhau buông thả.
Đắm chìm trong vui sướng, cảm giác hưng phấn từ phần bụng lan xuống bộ vị mẫn cảm bên dưới sau đó truyền tới toàn thân lần lượt đánh úp lại khiến cho cả hai dần kiệt sức. Địa phương mềm mại ẩm ướt của Tả Khinh Hoan dán chặt lấy chỗ cũng ướt không kém của Tần Vãn Thư. Tần Vãn Thư sớm đã không còn sức lực cử động nữa nhưng Tả Khinh Hoan vẫn tiếp tục nâng đôi chân của nàng lên, dùng địa phương tư mật của mình ma sát với nàng.
"Khinh Hoan... đừng nhúc nhích... tôi nhanh..." Âm thanh của Tần Vãn Thư phát ra cùng với những tiếng 'ưm', vô thức đong đưa thắt lưng, tựa hồ mong đợi đối phương nhanh hơn một chút nhưng lại giống như không thể duy trì khoái cảm đang dâng trào, chỉ hy vọng nhanh chóng kết thúc triền miên vô hạn đêm nay.
Lúc này Tả Khinh Hoan nhận thấy Tần Vãn Thư vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức muốn tổn thương lòng mình, cực kỳ luyến tiếc phải buông nàng ra, phần eo tăng tốc nhanh hơn, cảm giác khoái cảm bên trong cơ thể liên tiếp tăng cao giống như muốn nổ tung, sóng nhiệt từng đợt từng đợt kéo tới làm cho Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư đổ mồ hôi nhễ nhại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro