Chương 78. Tâm sự
Tiền Thiếu Văn xuất viện, Nghiêm Nhược Vấn không cùng chồng mình về nhà, mà ngồi trong xe của Lý Hâm.
"Công bố với báo giới quan hệ của tôi và cô cần một khoảng thời gian, chờ tôi cùng Thiếu Văn làm xong thủ tục ly hôn sẽ thực hiện." Vẻ mặt Nghiêm Nhược Vấn không chút cảm xúc, quan hệ của nàng với Lý Hâm không vẻ vang gì, bày ra dưới ánh mặt trời sẽ phải nhận bao nhiêu lời ra tiếng vào, đại khái đã có thể lường trước.
Lý Hâm biết Nghiêm Nhược Vấn với mình không giống nhau, bản thân một chút cũng không thèm để ý người khác nói thế nào, nhưng Nghiêm Nhược Vấn không như vậy, nàng da mặt mỏng, cố kỵ rất nhiều.
"Tôi không phải thật tình muốn cô làm những chuyện đó, chẳng qua tôi muốn cô đừng trốn tránh, chân chính tiếp nhận tình cảm của tôi." Lý Hâm cảm giác Nghiêm Nhược Vấn vẫn chưa hiểu tâm ý của mình, thật ra thì mình rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nàng dụ dỗ mình vài câu, cái gì cũng sẽ nghe theo nàng.
Nghiêm Nhược Vấn chậm rãi nhìn về phía Lý Hâm phát hiện ánh mắt người kia có chút ưu thương, vẻ ưu thương ấy không thích hợp lộ ra trên mặt Lý Hâm, trong ấn tượng của nàng Lý Hâm chưa bao giờ có vẻ mặt như thế, mà là thường xuyên cười cợt, không đứng đắn, rất quyến rũ... Nụ cười tựa hồ thời thời khắc khắc đều muốn câu dẫn người ta.
"Cô muốn tôi làm thế nào?" Nghiêm Nhược Vấn hỏi, chuyện tình cảm nàng không hiểu rõ, cho nên nghiêm túc đem chuyện với Lý Hâm thành công việc để xử lý, Lý Hâm muốn mình làm thế nào, nàng sẽ cố gắng làm theo.
Trong lòng Lý Hâm rất khổ sở khi phát hiện đối phương coi mình như nhiệm vụ mà ứng phó, trước kia đặt công việc lên trên mình, giờ chính mình lại thành công việc, nhưng ít nhất chứng minh trong suy nghĩ của nàng vị trí của mình đã quan trọng hơn một chút.
"Tôi muốn cô làm với tự cô muốn làm là hai chuyện khác nhau." Lý Hâm lãnh đạm trả lời, ý nghĩa của hai chuyện này kém xa nhau."Cũng giống như, thích cô là chuyện của tôi, tôi thích cô không có nghĩa là cô cũng sẽ thích tôi, dù vậy tôi vẫn muốn hái dưa không phải của tôi." Lý Hâm tự giễu, nhưng dù cho dưa hái xanh không ngọt, vẫn quyết đến cùng, có lẽ mình quá điên rồ rồi.
Nghiêm Nhược Vấn nhếch mép, nàng không thích nghe Lý Hâm nói như vậy, cho tới bây giờ đều không phải bản thân chủ động đi trêu chọc nàng, mà là nàng trêu chọc mình, ngược lại nói cứ như nàng mới là người bị hại, thật khiến người ta không ưa nổi.
"Không ai bắt cô hái, cô có quyền lựa chọn, nhưng nếu đã hái được, dù là đắng cũng phải nuốt vào bụng, đừng oán trời trách đất." Nghiêm Nhược Vấn lạnh lùng nói, Lý Hâm là người cố tình đi hái lại cảm thấy ủy khuất, chẳng lẽ dưa bị hái không có lựa chọn sẽ không ủy khuất sao? Nhưng ủy khuất thì có ích lợi gì, mắc nợ luôn là phải trả.
"Nghiêm Nhược Vấn, cô thật khiến người ta không thích nổi, vì sao tôi hết lần này tới lần khác không có tự trọng vẫn yêu cô như thế?" Lý Hâm dừng xe, mặt kề sát mặt người kia, Nghiêm Nhược Vấn nói như vậy làm cho bản thân rất tức giận, nếu là mình có thể lựa chọn thì năm năm qua đã không phải uất ức rồi, thế mà nữ nhân tâm địa sắt đá này còn nói mát.
"Cái này phải tự hỏi bản thân cô." Nghiêm Nhược Vấn hoàn toàn không thấy Lý Hâm vì tức giận mà khuôn mặt càng thêm xinh đẹp , nàng cũng muốn biết Lý Hâm vì sao lại phải kiên quyết chọn mình.
Lý Hâm nghe vậy, cơn giận liền biến mất, Nghiêm Nhược Vấn quả thật không có tội tình gì, không thích mình cũng không phải là lỗi của nàng. Hiện tại mình như vậy, có thể sẽ khiến nàng càng không thích. Lý Hâm làm bác sĩ ngoại khoa, chỉ cần không dính tới tình cảm thì luôn rất tỉnh táo, nhưng nếu là chuyện tình cảm, lại cực kỳ bối rối.
"Nghiêm Nhược Vấn, cô thích mẫu người như thế nào?" Lý Hâm đã bình tĩnh lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đối phương, hình như từ trước tới giờ mình chưa bao giờ hỏi Nghiêm Nhược Vấn chuyện này.
Thực tế, nếu không phải vừa rồi Lý Hâm sinh khí quá mức, với tính cách của Nghiêm Nhược Vấn sẽ không chủ động cùng Lý Hâm ầm ĩ, khi thấy Lý Hâm thu liễm tính tình, nàng cũng tự nhiên cẩn trọng hơn. Nghiêm Nhược Vấn là kiểu người gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, tựa như khi gặp phải Thi Vân Dạng, mấy thứ bẫy rập kia càng kích thích ý chí chiến đấu và sự kiên trì của nàng.
"Không biết." Nghiêm Nhược Vấn thành thật trả lời, bảo nàng nghĩ tới vấn đề này có chút khó khăn. Trước kia là thẳng, trong suy nghĩ của nàng hình tượng bạch mã hoàng tử chính là giống như Tiền Thiếu Văn, chẳng qua chiếu cố Tiền Thiếu Văn và tiếp quản Tiền thị hao tổn quá nhiều tâm lực, không có hơi sức đâu đi chú ý tới những chuyện khác, tình cảm ngây thơ mơ mộng vừa mới nảy mầm, đã sớm khô kiệt.
"Hiện tại cố gắng nghĩ lại xem." Lý Hâm hướng dẫn.
Nghiêm Nhược Vấn dùng thái độ rất lý tính ngẫm lại, nàng không lãng mạn, tính tình khô khan, hoàn toàn tưởng tượng không nổi.
"Không nghĩ ra được, nhưng mà tôi nghĩ muốn tôi thích kiểu người như cô có chút khó khăn." Nghiêm Nhược Vấn thành thực.
Đáp án này khiến Lý Hâm rất thất vọng, "Tại sao?" Mình có điểm nào không tốt chứ? Lý Hâm cảm thấy bản thân là người yêu tốt trăm phần trăm, không ngờ rằng Nghiêm Nhược Vấn muốn không phải là người yêu tốt trăm phần trăm, mà là người bình thường.
"Thứ nhất, cô rõ ràng có nghề nghiệp là bác sĩ nhưng lại không làm việc đàng hoàng chạy đi làm tình phụ, điều này nói rõ cô đối với cuộc đời thái độ rất không nghiêm túc, tôi không thích người đối với cuộc sống thái độ không nghiêm cẩn; thứ hai, làm thầy thuốc hẳn là có nguyên tắc nghề nghiệp, nhưng cô bởi vì lý do cá nhân mà không tuân thủ nó, mặc dù chuyện này có liên quan đến tôi, nhưng cho thấy cô là người vô nguyên tắc; thứ ba, cô tiêu tiền như nước, xa xỉ lãng phí thành tính, thích mua quần áo, vô cùng coi trọng bề ngoài, thật sự có chút nông cạn; thứ tư, bộ dáng làm cho người ta không yên lòng, thoạt nhìn không giống nữ nhân đứng đắn. Bất quá một khi đã làm tình phụ của cô, cho dù không thích thì tôi cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ." Nghiêm Nhược Vấn không hổ là người làm việc đâu ra đấy, rất nghiêm túc chỉ ra bốn lý do mình không thích Lý Hâm.
Lý Hâm nghe xong thật muốn khóc, điều thứ nhất và điều thứ hai còn không phải bởi vì người người trước mắt sao, điều thứ ba Tả Khinh Hoan từng nhắc nhở qua, nàng đã rất chú ý, điều thứ tư thì quá oan uổng nàng rồi, cha mẹ sinh ra bộ dáng như vậy quả thực không có biện pháp, nàng cũng muốn bộ dáng tiểu tiên nữ giống Tả Khinh Hoan, nhưng nàng tuyệt đối là một nữ nhân tốt, điểm này Tả Khinh Hoan có thể làm chứng.
"Điều thứ nhất và thứ hai chỉ có thể nói rõ, tình cảm của tôi so sánh với vàng còn bền chắc hơn, cũng nói rõ con người tôi trọng tình cảm, người như vậy có thể bầu bạn cả đời, cả đời cũng đều đối tốt với cô, đem cô đặt ở vị thứ nhất. Điều thứ ba, tôi có thể thay đổi, điều thứ tư, kỳ thị diện mạo là không đúng." Lý Hâm thận trọng giảo biện, cùng một việc luôn có nhiều cách hiểu khác nhau.
"Nói xạo." Nghiêm Nhược Vấn xem thường.
"Chẳng lẽ tôi thật sự không có chút ưu điểm nào sao?"
Trước kia Lý Hâm ngoài công phu trên giường tốt, ở trong lòng Nghiêm Nhược Vấn thật không có ưu điểm gì, nhưng giờ Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên nhớ tới trước và sau khi Thiếu Văn làm phẫu thuật, Lý Hâm mỉm cười khiến người ta thật sự yên lòng.
"Y thuật hình như không tệ." Nghiêm Nhược Vấn khách quan đánh giá, mặc dù nguyên tắc nghề nghiệp của Lý Hâm không được, nhưng y thuật rất tốt, phẫu thật của Thiếu Văn tỷ lệ thành công thấp như vậy nàng lại vẫn thành công, quả thật có thiên phú ở lĩnh vực y học, đáng tiếc cho năm năm qua, nếu không có thể cứu bao nhiêu người đây?
"Còn gì nữa không?" Lý Hâm cảm thấy đây không phải là trọng điểm, cho dù nói công phu trên giường tốt, cũng có giá trị hơn so với y thuật tốt.
"Không có." Nghiêm Nhược Vấn nghĩ không ra Lý Hâm còn có ưu điểm gì.
"Tài nấu nướng của tôi rất tốt, hoàn toàn có thể làm đầu bếp, rất biết thu vén việc nhà, sau này việc nhà tôi sẽ làm toàn bộ, dáng người cũng rất đẹp, có thể nói là tỷ lệ hoàng kim..." Nếu Nghiêm Nhược Vấn nghĩ không ra điểm tốt của mình, Lý Hâm liền quyết định mạnh dạn tự tiến cử, cố gắng tiếp thị bản thân, để đối phương biết được đầy đủ ưu điểm của mình.
"Cô không định lái xe sao?" Nghiêm Nhược Vấn cắt đứt mấy lời nói càng lúc càng thái quá của Lý Hâm, nhắc nhở người kia dừng ở ven đường đã lâu rồi. Lý Hâm nói chuyện vốn không đáng tin không đứng đắn, cộng thêm diện mạo chẳng đàng hoàng gì, thật giống nữ nhân xấu xa.
"Không cảm thấy tôi rất tốt sao?" Lý Hâm bám riết hỏi, tựa như hài tử không ăn được đường, phải có đường ăn mới bỏ qua.
"Tôi thật sự rất tốt, cô thử một chút đi..." Lý Hâm thấy đối phương không có phản ứng, liền giống như nhân viên tiếp thị không từ bỏ ý định, nhất quyết đưa sản phẩm để cho khách hàng dùng thử mới được.
Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng chưa bao giờ biết Lý Hâm cũng đáng yêu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro