Chương 66. Lần gặp cuối cùng
Tả Khinh Hoan đẩy cửa bước vào. Tả Diễm nhìn thấy nàng xong, không dám khẳng định người vừa bước vào là nữ nhi mà mình sinh ra.
"Tiểu Hoan phải không?" Tả Diễm hỏi dò, bản thân dường như chưa bao giờ nhìn thấy lúc Tả Khinh Hoan không trang điểm.
Nữ nhi lớn lên rất thích trang điểm giống mình, phấn son quá dày đến nỗi nhìn không ra mặt thật. Khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của nữ nhi nàng rất hiếm khi thấy qua, thậm chí nhìn không ra, nhưng mà khuôn mặt lại có phần tương tự với nam nhân vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của mình, hài tử này thích bắt chước mình nhưng tính cách đặc biệt giống như hài tử sinh ra trong những gia đình đàng hoàng, nếu nam nhân kia đồng ý kết hôn...
Thực châm chọc khi xuất thân của Tả Diễm rất tốt nhưng nàng lại trầm luân, trong khi Tả Khinh Hoan mong ước có được một xuất thân đàng hoàng lại cố tình có một người mẹ như vậy.
Tả Khinh Hoan không muốn trả lời, người ngoài đều có thể nhận ra mình mà mẹ ruột lại nhận không ra, thật sự là mỉa mai làm sao. Tả Khinh Hoan ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nàng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tả Diễm, trong lòng đột nhiên quặn đau, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới vài năm sau gặp mặt lần thứ hai lại là lần gặp gỡ cuối cùng.
"Con thay đổi rất nhiều, được như bây giờ thật tốt." Tả Diễm đột nhiên nhớ tới nữ nhi trước đây, kỳ thật tiểu Hoan từ khi còn nhỏ đã tự biết chăm sóc bản thân, có một mẫu thân vô trách nhiệm đôi khi sẽ có một nữ nhi ngoan. Mười tuổi tiểu Hoan đã có thể tự nấu cơm ăn, đến mười một mười hai tuổi đã biết khuyên mẹ đừng mãi đắm chìm trong cuộc sống thác loạn đó, so với hài tử bình thường tiểu Hoan trưởng thành sớm hơn, so với người mẹ này lại càng có chủ ý hơn.
"Bà cũng thay đổi rất nhiều." Tả Khinh Hoan nhìn khuôn mặt không chút khí sắc của Tả Diễm, hoàn toàn không còn vẻ diễm lệ mị tục trước đây, giống như hoa hồng sau khi nở rộ rực rỡ bắt đầu héo tàn, xơ xác yếu ớt khiến người ta đau xót.
Tả Diễm và Lý Hâm có vẻ như cùng loại, nhưng kỳ thực lại không giống nhau. Tả Diễm là quyến rũ và xinh đẹp, còn Lý Hâm là quyến rũ mang theo tà khí, khuôn mặt của Tả Diễm luôn lộ ra vẻ dễ dãi không thể trầm lắng, trong khi khuôn mặt của Lý Hâm hoàn toàn không chút tùy tiện mà còn có vẻ chính trực.
Lúc này Tả Diễm tiều tụy như hoa tàn nhưng mơ hồ vẫn thấy được vẻ quyến rũ xinh đẹp của nàng, có thể tưởng tượng năm đó Tả Diễm khiến người ta điêu đứng như thế nào, một chút cũng không kém Lý Hâm hiện tại.
"Thực xin lỗi." Tả Diễm đột nhiên lên tiếng, đời này bản thân đã phạm phải rất nhiều sai lầm, nhưng người thực sự để mình cảm thấy có lỗi chính là thân sinh nữ nhi, nếu đổi lại mẫu thân khác nhất định sẽ không để nữ nhi mình gặp nhiều khó khăn đến thế.
Cho tới bây giờ Tả Khinh Hoan vẫn biết nữ nhân này luôn buông thả và ngây thơ, đến nỗi làm cho mình cực kỳ thù hận, nhưng sau khi người kia nói xin lỗi xong, Tả Khinh Hoan phát hiện mình không hy vọng nghe được lời giải thích nào cả.
"Bà không có gì phải xin lỗi tôi, tôi là do bà sinh ra, cho nên mọi chuyện bà đã làm tôi không có quyền trách móc, người mà bà cần xin lỗi chính là bản thân." Tả Khinh Hoan nhìn Tả Diễm, đột nhiên cảm thấy bi thương, có lẽ Tiêu di nói đúng, nữ nhân này đối với cuộc đời của mình còn không định hướng được, làm sao sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của người khác chứ?
"Đúng vậy, cả đời ta đều là tự chuốc khổ vào thân." Từng bước sai lầm không thể quay đầu.
"Nhìn ánh mắt của con khi đó, ta liền biết con rất hận ta, lúc ấy ta thật sự hối hận, đã nghĩ sẽ đi tìm con trở về, không ngờ tìm khắp nơi cũng không gặp được..." Tả Diễm nhắc tới sự kiện châm ngòi cho việc Tả Khinh Hoan bỏ nhà ra đi.
"Quá khứ chính là quá khứ, không cần nhắc lại nữa, bà chịu khó dưỡng bệnh sẽ từ từ tốt hơn..." Tả Khinh Hoan nghe lời bộc bạch của Tả Diễm, hốc mắt không nhịn được đỏ lên. Nàng không muốn nhìn thấy một Tả Diễm không chút sinh khí nằm trên giường bệnh, mặc dù nghề nghiệp của bà khiến mình xấu hổ, nhưng bản thân không hề trách cứ, chỉ cần mẹ khỏe mạnh còn sống là được, dù sao đây cũng là thân nhân duy nhất còn lại trên đời.
"Có chút chuyện nếu bây giờ không nói, về sau sợ không còn cơ hội..." Tả Diễm cảm thấy rất mệt mỏi, mệt đến nỗi làm cho nàng muốn nhắm lại đôi mắt, nhưng nếu không nói, nàng sợ mình sẽ vĩnh viễn ngủ mất.
"Nhìn bộ dáng hiện tại của con, ta lại nhớ tới nam nhân kia, có lẽ hắn là cha của con, nam nhân đó đâu nghĩ đến chuyện lấy ta làm vợ, đảo mắt đã cưới người khác, con từ nhỏ đã sợ cô đơn, có lẽ nên đi tìm hắn..." Tả Diễm cảm giác càng lúc càng mệt, nói chuyện cũng trở nên ngày càng gian nan hơn.
Trước đây Tả Khinh Hoan từng hỏi về cha mình, câu trả lời của Tả Diễm chỉ có một, nhiều nam nhân như vậy làm sao biết được là của người nào. Lâu ngày, Tả Khinh Hoan cũng tin rằng bản thân là con hoang.
"Hắn ... tên Tạ..." Tả Diễm rốt cuộc nói chưa hết lời, thanh âm đã bị cắt đứt, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Tả Khinh Hoan từ bệnh viện chạy ra ngoài, nàng không muốn làm bất cứ thủ tục nào, cảm giác trong lòng như bị đá đè nặng. Mặc dù nữ nhân kia có trăm sai ngàn sai nhưng thủy chung vẫn là người sinh ra mình, là thân nhân duy nhất trên đời này, Tả Khinh Hoan hy vọng người kia có thể khỏe mạnh mà sống, nhưng cứ như vậy đã chết đi, vẫn vô trách nhiệm y như lúc trước, không hề thay đổi.
--------------------
Tần Vãn Thư nghĩ rằng Tả Khinh Hoan trở về xong sẽ gọi điện thoại cho mình, nhưng cả ngày trôi qua số điện thoại quen thuộc vẫn chưa hiện lên, điều này khiến Tần Vãn Thư có chút lo lắng nên nàng chủ động gọi cho người kia.
Tả Khinh Hoan nhìn 3 chữ Tần Vãn Thư nhấp nháy trên màn hình, đột nhiên rất muốn gặp người ấy.
"Đang làm gì vậy?" Tần Vãn Thư hỏi.
"Mẹ em vừa mất..." Ngữ khí của Tả Khinh Hoan tràn ngập bi thương.
"Bây giờ em đang ở đâu?" Ngữ khí Tần Vãn Thư lộ vẻ đau xót, lúc này nàng muốn nhanh chóng bay đến gặp Tả Khinh Hoan.
Khi Tần Vãn Thư nhìn thấy Tả Khinh Hoan, phát hiện người kia đang rúc vào một góc tường ở quảng trường, đôi tay ôm lấy đầu gối, đầu gục vào giữa hai chân, tư thế này thoạt nhìn khiến cho người ta cực kỳ đau lòng.
Tần Vãn Thư đi tới ngồi xuống bên cạnh, kéo Tả Khinh Hoan vào lòng, Tả Khinh Hoan nhìn thấy liền nhào vào trong lòng Tần Vãn Thư, cảm xúc của nàng cuối cùng cũng phát tiết.
"Em từng nghĩ là mình rất hận bà ấy, hận đến mức cả đời này cũng không muốn gặp lại, nhưng khi bà ấy thật sự chết đi, em cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu..." Tả Khinh Hoan nói xong, nước mắt rơi xuống như mưa.
"Bà ta luôn đem nhiều nam nhân khác nhau về nhà qua đêm, hoặc là cùng những người đó ra ngoài, vừa đi chính là vài ngày, để em một mình cô độc và sợ hãi ở lại căn phòng cũ nát bẩn thỉu kia. Mỗi lần bị tình nhân ruồng bỏ, bà ta sẽ uống rượu, vừa uống vừa đánh em, có một lần thậm chí lấy tàn thuốc chích vào lưng em, loại cảm giác tổn thương này hiện tại em vẫn nhớ rất rõ, nhưng em không hận bà, chỉ cảm thấy bà ấy đáng thương, luôn bị mấy nam nhân xấu xa lừa tài lừa sắc nhưng cố chấp không biết học khôn. Vậy mà số phận cố tình sắp đặt làm mẹ em, dù có khuyên thế nào cũng không nghe, em cực kỳ thất vọng. Sau đó có một nam nhân chịu cưới bà ấy, nam nhân đó là cha của Vương Kỳ, thoạt nhìn hắn không phải người tốt lành gì, nhưng em cũng thật tình cao hứng thay mẹ. Chỉ là vào một buổi tối, nam nhân kia muốn hiếp em thế nhưng bà ta không hề ngăn cản, chỉ trơ mắt đứng nhìn, đến thời điểm mấu chốt mới quỳ xuống cầu xin hắn buông tha cho em, nhưng em tuyệt đối không tha thứ cho hành động dùng nữ nhi để giữ chân nam nhân đó. Lần đầu tiên em thấy bà ta thực bẩn thỉu, nếu không phải do bà ấy em tuyệt đối sẽ không phải trải qua cuộc sống như vậy. Nam nhân đó làm em sợ hãi, may mà ưu điểm duy nhất của hắn là rất yêu thương nữ nhi, vì thế em bắt đầu lấy lòng Vương Kỳ, có sự bảo hộ của Vương Kỳ, em mới tránh được nguy cơ bị nam nhân kia chiếm đoạt. Em biết mình phải thay đổi cuộc sống hiện tại, em không muốn phải sống cuộc đời ăn nhờ ở đậu và lo lắng chịu đựng thế nữa. Em liền đi tìm Tiêu di, nữ nhân đó vốn là bà chủ của mẹ em, tuy chỉ gặp mặt vài lần nhưng nàng là nữ nhân lợi hại nhất mà em từng gặp. Em muốn có nhiều tiền, thật nhiều tiền, chỉ khi có tiền em mới có thể rời đi nơi đó, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Em tiết kiệm đủ tiền xong, nói với Tiêu di muốn rời khỏi đây sống một cuộc sống khác. Nàng nói với em, xuất thân của em mãi mãi không thể làm cho em đổi đời, nếu ở lại nàng có thể bồi dưỡng em thành một người có bản lĩnh. Tuy rất ngưỡng mộ Tiêu di nhưng em không nghĩ sẽ trở thành người như nàng, cho nên đã chọn lựa ra đi. Một khởi đầu mới không hề đơn giản, không có bằng cấp, không có xuất thân đàng hoàng, thậm chí sợ hãi có người vạch trần gốc gác của mình, cũng may trước đây em luôn trang điểm rất đậm, sau khi bỏ đi lớp phấn son thực không có mấy ai nhận ra. Em từng làm rất nhiều việc đứng đắn, chỉ đến khi làm việc ở quán cà phê gặp Hàn Sĩ Bân, hắn thoạt nhìn vừa anh tuấn vừa giàu có, lại có hảo cảm với em. Lúc đó em nghĩ mình vất vả như vậy cũng chẳng thay đổi được xuất thân, còn giả vờ thanh cao làm gì, lập tức quyết định dụ dỗ nam nhân này đào một khoản tiền lớn, con người ta ai cũng phải nhớ thiên vị bản thân, đó là toàn bộ cuộc đời trước đây của Tả Khinh Hoan. Nhưng nữ nhân khiến cuộc sống của em chìm nổi đã chết, cứ như vậy nhắm mắt xuôi tay chẳng chịu trách nhiệm. Lúc trước đây khi cãi nhau với mẹ, em thường nói rằng bà ta sớm muộn sẽ mắc bệnh mà chết, không ngờ nhất ngữ thành sấm..." Tả Khinh Hoan nói xong, nước mắt chảy ra càng nhiều.
"Đã là quá khứ, mẹ em khi còn sống hẳn là cũng rất khổ, có lẽ xem đó như giải thoát." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi đối phương, rất nhiều chuyện của Tả Khinh Hoan lúc trước đã nằm sẵn trong bản điều tra của mình, nhưng mà không nghĩ tới còn có nhiều chuyện bản thân không biết. Tần Vãn Thư bây giờ mới hiểu Tả Khinh Hoan vì sao nói nếu sớm một chút gặp được mình thì tốt rồi, những năm tháng trước đây của nàng thật khiến mình khó có thể tưởng tượng được.
"Tần Vãn Thư, chị có ghét bỏ người xấu xa như em không?" Tả Khinh Hoan có chút bất an. Tần Vãn Thư chưa bao giờ chủ động hỏi quá khứ của mình, nhưng Tả Khinh Hoan biết nó giống như bóng ma bao phủ bản thân. Quá khứ như vậy, nàng không xác định Tần Vãn Thư có chấp nhận được hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro