Chương 37. Vị khách không mời mà tới
Lý Hâm sau khi tìm được thợ làm bánh thay thế đã trở về nghề bác sỹ của nàng, một thời gian sau nàng chỉ gọi điện thoại báo với Tả Khinh Hoan một tiếng là trong nhà an bài cho nàng đi Mỹ tu nghiệp 3 tháng rồi gấp gáp xuất ngoại. Tuy cũng thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm Tả Khinh Hoan, nhưng chỉ vội vàng nói vài câu, Lý Hâm dường như bề bộn nhiều việc, giọng điệu luôn lộ ra mệt mỏi. Một Lý Hâm lúc nào cũng tràn trề tinh lực mà biết mệt, Tả Khinh Hoan nghĩ người kia từ khi về nhà cũng không tự do thoải mái lắm.
Lý Hâm ở phương diện y học thật sự có thiên phú, nhưng rốt cuộc lãng phí nhiều năm như vậy, cho nên khi bắt đầu học bù lại một chút cũng không dễ dàng, cơ hồ mỗi ngày ngủ không đến năm tiếng, lịch học đều được xắp xếp chặt chẽ, bận đến mức làm cho Lý Hâm không có thời gian suy nghĩ tới Nghiêm Nhược Vấn, đây đại khái là chuyện duy nhất khiến Lý Hâm cảm thấy được an ủi.
Quen thuộc với việc có Lý Hâm làm bạn, khi Lý Hâm rời đi quá nhanh ngược lại khiến tâm lý Tả Khinh Hoan có chút mất mát, cũng may nàng rất nhanh tự điều tiết bản thân, Tả Khinh Hoan vẫn luôn là người có khả năng nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Một buổi tối, Tả Khinh Hoan kết sổ xong, nhìn thấy giờ này khách hàng không nhiều nữa nên gọi nhân viên chuẩn bị đóng cửa, lúc cửa sắp kéo xuống có hai ba nữ nhân xông vào.
"Chúng tôi đóng cửa rồi." Tả Khinh Hoan nhìn ba nữ nhân, sắc mặt khẽ biến, sau đó lạnh lùng nói.
"Tả Khinh Hoan, cuối cùng tôi cũng tìm được cô, Kỳ tỷ muốn gặp cô." Đỗ Tiểu Lỵ là người lên tiếng đầu tiên, tìm hơn một tháng cuối cùng cũng tìm ra tung tích Tả Khinh Hoan.
Xem ra bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, Tả Khinh Hoan không hiểu được Vương Kỳ tìm mình rốt cuộc để làm gì? Nàng không muốn gặp lại cố nhân một chút nào.
"Tôi ra ngoài một lát, mọi người đóng cửa xong có thể về trước." Tả Khinh Hoan thấy thái độ của đám người này, nàng không muốn ồn ào ở trong tiệm nên dặn dò nhân viên vài câu rồi cùng Đỗ Tiểu Lỵ đi ra ngoài. Đỗ Tiểu Lỵ đưa Tả Khinh Hoan đến bãi đỗ xe gần đó, Vương Kỳ từ trên xe bước xuống.
Vương Kỳ thấy Tả Khinh Hoan trang điểm rất nhẹ không giống bôi son trát phấn như trước đây, cơ hồ nhìn không ra tuổi, hiện tại Tả Khinh Hoan ngây thơ giống tiên nữ, chênh lệch xa như vậy khiến Vương Kỳ cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Tả Khinh Hoan nhìn muội muội trên danh nghĩa của nàng, Vương Kỳ từng thích chặn đường kiếm chuyện với mình, trừ bỏ thói quen chặn đường người khác không thay đổi, Vương Kỳ đã không còn giống ngày xưa. Kỳ thật nhiều năm như vậy Tả Khinh Hoan đã nhanh chóng quên đi bộ dáng của Vương Kỳ ra sao, chỉ nhớ rõ cô nàng thích ăn mặc như con ngố toàn thân hồng phấn, hiện tại Vương Kỳ thoạt nhìn thực lão luyện, ánh mắt sắc bén, từ đầu đến chân y phục một sắc đen khiến Tả Khinh Hoan không dám khẳng định người trước mặt là tiểu muội ngày nào.
"Cô thay đổi rất nhiều." Vương Kỳ đến gần Tả Khinh Hoan như có điểm đăm chiêu.
"Còn cô cũng không thay đổi hay sao?" Tả Khinh Hoan phản đối hỏi lại, có ai mà không thay đổi, nàng không thể làm cho bản thân vẫn sống ở thế giới trước kia.
"Bộ dáng này của cô nhìn rất thanh thuần, thanh thuần giống như tiên nữ..." Vương Kỳ vươn tay nắm lấy cằm Tả Khinh Hoan, nâng lên khuôn mặt để nàng nhìn vào mắt mình.
Tả Khinh Hoan không hài lòng quay mặt đi, chán ghét những đụng chạm của Vương Kỳ, hiện tại Vương Kỳ so với kẻ thích đi theo sau lưng mình năm đó càng đáng ghét hơn.
"Cô lúc trước tốt với tôi, tất cả là giả?" Vương Kỳ hỏi.
"Không thể nói là giả hay không, tôi chỉ muốn bản thân được sống yên ổn mà thôi." Tả Khinh Hoan lạnh nhạt nói, ở trong lòng Tả Khinh Hoan Vương Kỳ chính là kẻ điên, tìm mọi cách ép buộc mình thuận theo, nên sau đó nàng có kinh nghiệm ngoan ngoãn nghe lời, giống những người khác đều lấy lòng kẻ kia, không nghĩ tới Vương Kỳ thật sự tưởng bở, sau lưng liền trăm y trăm thuận mình.
"Tả Khinh Hoan, cô đúng là đáng ghét!" Nàng quả nhiên đối mình hư tình giả ý, mà bản thân mình lại chân thành đối đãi nàng, nghĩ đến đây Vương Kỳ có chút phẫn nộ.
"Cô rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?" Tả Khinh Hoan hỏi.
"Tôi muốn cô theo tôi trở về." Vương Kỳ thật vất vả mới tìm được Tả Khinh Hoan, dĩ nhiên là hy vọng nàng cùng mình trở về.
"Không thể, tôi đã thoát ly quá khứ, nhất định không trở về." Tả Khinh Hoan quả quyết cự tuyệt.
"Cô nghĩ cô trở thành bộ dáng khác thì thật sự sẽ thay da đổi thịt sao?" Vương Kỳ bắt lấy tay đối phương, châm biếm hỏi.
Tả Khinh Hoan muốn hất ra nhưng bị Vương Kỳ nắm chặt hơn, lập tức quát to: "Buông tay, tôi muốn thế nào không cần hỏi ý cô!"
"Ha ha, cô do *gà* sinh ra còn muốn biến thành phượng hoàng sao?" Vương Kỳ cười khẩy hỏi.
Những lời này kích thích đến nỗi đau thầm kín của Tả Khinh Hoan, ánh mắt trở nên cực kỳ hung hăng giận dữ: "Cô có ngon lặp lại lần nữa!"
"Cô là con của gái điếm, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cho nên *gà mẹ* đương nhiên sinh ra *gà con*..." Vương Kỳ tiếp tục khiêu khích, nàng thích nhất bộ dáng hung hăng dữ tợn của Tả Khinh Hoan.
"Chát!" Tả Khinh Hoan giận dữ quăng một cái tát cho Vương Kỳ. Nhưng vài năm chửi lộn đánh nhau đã thành thói quen, Vương Kỳ phản xạ có điều kiện trở tay đánh lại một bàn tay, một cái tát này so với Tả Khinh Hoan nặng hơn rất nhiều, trên mặt Vương Kỳ chỉ có dấu ấn của năm ngón tay, nhưng trên mặt Tả Khinh Hoan chẳng những sưng đỏ còn có tơ máu chảy ra từ khóe miệng.
Vương Kỳ nhìn thấy máu chảy trên mặt Tả Khinh Hoan có chút hối hận, nàng thực lòng không muốn đánh Tả Khinh Hoan nhưng thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Đám tiểu muội theo đuôi Vương Kỳ, thấy tỷ tỷ bị đánh liền nắm chặt tóc của Tả Khinh Hoan muốn giáo huấn nàng một phen, Tả Khinh Hoan cũng không phải người dễ bị bắt nạt, một tay nắm tóc Vương Kỳ, giống như cách đánh trước kia khi bị một nhóm vây đánh nàng chỉ tấn công kẻ cầm đầu, mặc dù mình sẽ bị những người khác đánh cho bầm dập, nhưng chỉ cần gây tổn thương cho kẻ đầu sỏ là được. Hiện tại Vương Kỳ ngược lại ung dung nắm tay Tả Khinh Hoan khiến nàng bị đau đến nỗi nhăn nhó.
Vương Kỳ nhìn vẻ mặt phẫn nộ lại không thể tránh được Tả Khinh Hoan như một con thú giãy dụa khi bị thợ săn bao vây, khóe miệng giương lên, đây mới chính là Tả Khinh Hoan quen thuộc lúc trước.
"Cô xem bộ dáng của mình bây giờ, cảm thấy cùng quá khứ có khác nhau sao? Cùng tôi có cái gì bất đồng chứ?" Vương Kỳ lại trào phúng hỏi.
---------------
"Đi uống ly cà phê rồi hãy về nhà." Thi Vân Dạng cảm thấy cà phê và bánh ngọt ở tiệm lần trước khá ngon, nàng còn rất muốn gặp lại Lý Hâm nữ nhân yêu diễm kia, dù sao quán đó cách công ty khá gần, ghé qua đùa giỡn nàng một chút, giảm bớt áp lực một ngày bận rộn cũng tốt.
Bởi vì Tần Vũ có hạng mục khác nên để Tần Vãn Thư thay mặt làm chủ cùng Thi gia và Tiền gia hợp tác, vì vậy gần đây Tần Vãn Thư đều bận rộn chuyện này, Thi Vân Dạng cũng làm khách thường xuyên ở Tần thị, đêm nay bận rộn đến tận khuya, giờ này mới ra khỏi công ty.
"Cũng được." Tần Vãn Thư gần đây bận rộn đến mức mấy lần Tả Khinh Hoan hẹn gặp nàng đều từ chối. Sau đó người kia hình như giận lẫy, cũng không còn gọi điện đến hẹn mình nữa. Do đó khi Thi Vân Dạng đề nghị đến quán cà phê của Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư rất vui vẻ đáp ứng. Cả hai liền chạy đến bãi đỗ xe bên cạnh tiệm cà phê.
"A, người kia không phải chủ quán cà phê tiểu bách hợp sao? Giống như đang cãi vã thì phải." Thi Vân Dạng mắt tinh thấy Tả Khinh Hoan và Vương Kỳ cách đó không xa, liền cảm nhận được có kịch hay nên tới gần.
Tần Vãn Thư thấy quả thật là Tả Khinh Hoan cho nên cũng theo Thi Vân Dạng tiến tới gần chỗ các nàng, vừa lúc có thể nghe được cuộc đối thoại ở khoảng cách gần, hiển nhiên bên kia đang đến hồi *nước sôi lửa bỏng*, thậm chí các nàng cũng không phát hiện Tần Vãn Thư và Thi Vân Dạng đến gần.
Thi Vân Dạng có chút ngạc nhiên nhìn lại, Tần Vãn Thư là người không thích tò mò tọc mạch chuyện người khác, chưa bao giờ thích xem náo nhiệt, thế nhưng bây giờ nàng lại tự mình tiến lên trước bỏ lại kẻ thích xem náo nhiệt là mình, hôm nay đại tiểu thư thật có hứng thú.
Tần Vãn Thư mặt không đổi sắc nghe các nàng nói chuyện, nhận ra được nữ nhân kia đối Tả Khinh Hoan tồn tại mãnh liệt dục vọng chiếm hữu.
"Không nghĩ đến tiểu bách hợp thoạt nhìn đơn giản như vậy lại là con gái của kỹ nữ, tiểu bách hợp xem như thân ở trong nước bùn mà không nhiễm bẩn phải không?" Thi Vân Dạng không quan tâm nói, nàng tuyệt đối là một kẻ qua đường không có lương tâm, trong lời nói còn mang theo một chút miệt thị.
Tần Vãn Thư nghe vậy cảm thấy có chút khó chịu, từ chỗ nàng quan sát khi Tả Khinh Hoan nghe những lời sỉ nhục đó ánh mắt không tự chủ được đỏ bừng.
Một âm thanh vang lên trong bãi xe vắng vẻ, Tần Vãn Thư trơ mắt chứng kiến Tả Khinh Hoan bị đánh, nàng vốn nghĩ nữ nhân kia sẽ không thương tổn Tả Khinh Hoan. Khi nhìn đến khóe miệng chảy ra máu của người kia, ánh mắt của Tần Vãn Thư híp lại.
"Nhìn không ra tiểu bách hợp đáo để như vậy, có điều một người đấu với bốn người nhất định sẽ bị thiệt." Thi Vân Dạng tuy miệng nói như thế nhưng không có ý định tiến lên ngăn cản, thuần túy một bộ người ngoài cuộc xem náo nhiệt.
Ngược lại Tần Vãn Thư lại bước đến gần, Thi Vân Dạng nhìn bóng lưng của Tần Vãn Thư không nói nên lời, đừng tưởng Tần đại tiểu thư nhìn như người tốt nhưng khi thấy những đám lưu manh tranh chấp ấu đả, nàng so với ai khác đều thờ ơ hờ hững hơn, lúc thường ngay cả liếc mắt cũng sẽ không làm, như thế nào hôm nay lại đi lên hỗ trợ chứ? Tần Vãn Thư hành động quá mức khác biệt.
"Buông nàng ra." Thanh âm Tần Vãn Thư có chút lạnh lùng.
Tả Khinh Hoan nghe thấy giọng nói của Tần Vãn Thư lập tức ngây ngẩn cả người, dừng lại cú đấm đang chuẩn bị tung ra, toàn thân giống như bị mất hết sức lực, ý chí chiến đấu đều tiêu thất.
Tả Khinh Hoan lớn như vậy từng có vô số lần cảm thấy bối rối nhưng vẫn không bằng một phần vạn của giây phút này. Nàng không dám nhìn thẳng Tần Vãn Thư, nàng sợ hãi sự khinh thường trong ánh mắt đối phương bởi vì nàng hiểu mình không chấp nhận được toàn bộ tôn nghiêm trong nháy mắt sụp đổ, thời khắc tối chật vật tối kinh khủng nàng không hy vọng Tần Vãn Thư nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro