Chương 29. Tái kiến
"Tả Khinh Hoan, cô không biết thân phận của mình sao?" Hàn Sĩ Bân có vẻ bực bội chất vấn Tả Khinh Hoan, nàng cuối cùng đã chịu lộ diện.
"Tôi suy nghĩ thật lâu, phát hiện bản thân không còn muốn làm tình phụ nữa." Tả Khinh Hoan không ngờ mình còn tốt đến mức pha cà phê cho kim chủ.
"Tại sao?" Hàn Sĩ Bân chọn mi hỏi ngược lại, hắn nghĩ Tả Khinh Hoan là một người thông minh, sẽ không giống những nữ nhân ngu xuẩn bám lấy hắn một lòng muốn bay lên cao biến thành phượng hoàng, vọng tưởng vị trí Hàn phu nhân, địa vị đó không phải nữ nhân thấp kém như các nàng có thể với tới.
"Không có lý do." Tả Khinh Hoan trả lời, nàng bây giờ không muốn tiếp tục quan hệ với Hàn Sĩ Bân. Trước đây còn nghĩ đã thân cận được Tần Vãn Thư, hóa ra chỉ là do bản thân mình tự tưởng tượng, mình không gọi điện thoại cho nàng, nàng cũng sẽ không gọi lại, có lẽ nàng sớm đem tiểu nhân vật như mình bỏ rơi ở góc xó xỉnh nào đó. Loại cảm giác này làm Tả Khinh Hoan thấy da mặt của mình rất dày, nếu không có lẽ bản thân với Tần Vãn Thư thật đúng là không có điểm gì liên quan cả.
Hàn Sĩ Bân cảm thấy cực kỳ quái lạ, chỉ mới đi công tác một tháng, thê tử trở nên lãnh đạm xa cách không nói, vị tình phụ này vốn thực thích lấy lòng mình bây giờ cũng giống như trở thành người khác, nữ nhân này chưa từng dám vô thị mình, đương nhiên Hàn Sĩ Bân như thế nào cũng sẽ không nghĩ ra thê tử của mình cùng tình phụ lại quen biết nhau.
"Cô đừng được nước làm tới, bằng không chớ trách tôi vô tình." Hàn Sĩ Bân cảnh cáo Tả Khinh Hoan, hắn còn rất thích nàng, hơn một năm nay chỉ có một mình nàng, cho nên hắn cho phép Tả Khinh Hoan nghịch ý hắn một lần, nhưng không có nghĩa hắn sẽ nhân nhượng lần thứ hai.
"Đã biết." Tả Khinh Hoan cầm cà phê đưa cho Hàn Sĩ Bân, trong lòng lại thầm nghĩ, ngày nào đó lão bà của anh cũng *vượt rào*, lúc đó chắc hẳn có trò hay để xem, thế nào tôi cũng phải cho anh đội một cái nón xanh thật to mới thỏa mãn.
Hàn Sĩ Bân thấy biểu tình không thèm quan tâm của đối phương, trong lòng cực kỳ tức giận, sắc mặt càng lúc càng lạnh. Bị lão bà lạnh nhạt đối xử cũng đành chịu, ngay cả tình phụ đều tạo phản, lão hổ không phát uy các nàng xem mình là bệnh miêu sao? Hàn Sĩ Bân lạnh lùng liếc Tả Khinh Hoan một cái, cà phê cũng chưa uống đã bỏ đi.
Tả Khinh Hoan nhìn ly cà phê, vươn tay cầm lên uống, cà phê mình pha quả nhiên rất ngon. Chẳng qua xem bộ dáng tức giận của Hàn Sĩ Bân, có lẽ những tháng ngày tươi đẹp của mình sắp chấm dứt. Quả nhiên rời khỏi kim ốc xong, Hàn Sĩ Bân lập tức gọi điện thoại, toàn bộ thẻ tín dụng của Tả Khinh Hoan đều bị khóa lại, nàng âm thầm hối hận trước đây không hoang phí rút thêm một ít tiền mặt, nhưng chuyện này nàng cũng đã dự đoán được. Hàn Sĩ Bân vốn không phải người coi tiền như rác, hắn rất khôn khéo. Nhưng hắn hành động như vậy cũng không phải thật lòng muốn cùng Tả Khinh Hoan cắt đứt quan hệ, ngược lại là muốn Tả Khinh Hoan khôi phục ngoan ngoãn trước đây, quay về cầu xin mình. Kim chủ nhiều tiền, tuổi trẻ anh tuấn lại hào phóng cũng không phải dễ tìm, Hàn Sĩ Bân rất tự tin về điểm này.
Tả Khinh Hoan và Lý Hâm bề bộn nhiều việc, nàng ở khu vực đông đúc nhất của thành phố tìm được một quán cà phê, tiền thuê cực cao, nếu việc kinh doanh không tốt, Tả Khinh Hoan biết số tiền dành dụm ít ỏi của mình sẽ bị lãng phí nên nàng đành phải tự thân làm rất nhiều việc. Vì chỗ này trước kia cũng là quán cà phê, nguyên bản trang hoàng rất khá chỉ cần hơi cải biến một chút, cho nên rất nhanh quán cà phê ở đoạn đường sầm uất này một lần nữa khai trương. Tên của quán là LẠP, tên này do Lý Hâm kiên trì chọn lựa, ban đầu thật ra nghĩ đến Lạp Lạp. Tả Khinh Hoan nghe xong đã nghĩ không ổn, Lý Hâm tuyệt đối hiêu trương quá mức, dường như muốn chiêu cáo khắp thiên hạ tính hướng của mình, Tả Khinh Hoan đương nhiên không cho phép, giằng co mãi Tả Khinh Hoan mới thỏa hiệp chỉ lấy một chữ LẠP, không có biện pháp khác vì sau khi khai trương, quán sẽ phải nhờ vào tài nghệ khéo léo làm đồ ngọt của Lý Hâm, quan trọng nhất là nhan sắc của Lý Hâm thu hút nhiều nam nhân có tiền muốn bao dưỡng nàng đến quán uống cà phê.
Tần thị cũng ở phụ cận, đây thật ra là ngoài ý muốn, suy cho cùng khu vực này xem như trung tâm phồn thịnh nhất, các tòa nhà cao tầng thay nhau mọc lên như nấm, mà mục tiêu khách hàng Tả Khinh Hoan nhắm vào đa số là thành phần tri thức làm việc tại nơi này.
Thi Vân Dạng và Nghiêm Nhược Vấn đều mang theo nhóm quản lý của mình xuất hiện ở tập đoàn Tần thị, Tần Vãn Thư cũng ít khi xuất hiện tại nơi này.
"Tiền phu nhân, đã lâu không gặp." Thi Vân Dạng đầu tiên hướng Nghiêm Nhược Vấn chào hỏi, tươi cười xán lạn rực rỡ, cố ý quan sát đối phương một chút. Nữ nhân này vẫn ăn mặc giống như Hắc Quả Phụ*, tóc búi cao, một thân tây trang màu đen lão luyện đơn điệu, cứng nhắc mà cường thế, ngay cả biểu tình cũng cẩn thận tỉ mỉ, diện mạo không tính xinh đẹp nhưng cũng coi như có tư sắc, tỏa ra khí tức kiên cường, ba nữ nhân đứng chung một chỗ mỗi người một vẻ.
Thi Vân Dạng hôm nay đi một đôi giày cao gót đỏ rực kết hợp với tây trang đỏ như lửa, tôn thêm làn da có chút trắng hồng của nàng, vẻ minh diễm rực rỡ khiến ánh mắt người khác muốn đui mù.
"Thi tiểu thư, Hàn phu nhân." Nghiêm Nhược Vấn hướng Thi Vân Dạng và Tần Vãn Thư khẽ gật đầu.
Tần Vãn Thư đáp lại Nghiêm Nhược Vấn bằng nụ cười thản nhiên, tao nhã trước sau như một. Nếu nói trường hợp hôm nay, Tần Vãn Thư mặc trang phục khiến cho người khác thoải mái, còn hai người kia một người quá mức nghiêm cẩn, một người lại quá mức minh diễm.
Nghiêm Nhược Vấn vốn coi nhẹ Thi Vân Dạng nhưng khi nhìn thấy Thi thị đưa ra bản kế hoạch hạng mục, thật sự phải đánh giá nàng một lần nữa, trong tình huống thực lực chênh lệch không lớn, Nghiêm Nhược Vấn không còn nắm chắc mười phần tất thắng. Tần gia rất có khả năng sẽ lựa chọn cùng Thi gia giao tình tốt hơn để hợp tác, nhưng trước khi có kết quả Nghiêm Nhược Vấn tuyệt đối không nhận thua, nàng có dự cảm lần này Tần Vãn Thư có lẽ là nhân vật mấu chốt quyết định kết quả cuối cùng.
Tổng thể thì Tiền thị đưa ra điều kiện hợp tác vượt trội hơn Thi thị, nhưng cũng không phải nổi bật hoàn toàn, nội bộ Tần thị cũng có rất nhiều ý kiến khác nhau, cho nên Tần Vũ nhất thời cũng khó lựa chọn.
"Mọi người đều mệt mỏi, tạm thời ngưng họp một giờ, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục." Hội nghị đã đạt đến điểm căng thẳng, Tần Vãn Thư đề nghị tạm ngưng cuộc họp.
"Phụ cận mới mở một quán cà phê, nghe nói đồ ngọt và cà phê cũng khá lắm còn có mỹ nữ, muốn hay không chúng ta đến đó uống trà chiều?" Thi Vân Dạng vĩnh viễn không buông tha cơ hội hưởng lạc, đặc biệt khi họp hành cả ngày tù túng, càng muốn đi thả lỏng tâm trí.
"Cũng tốt, mời Tiền phu nhân cùng đi với chúng tôi." Tần Vãn Thư không quên mời người kia.
Nghiêm Nhược Vấn đã quen tạo áp lực cho bản thân, sớm chuẩn bị tùy thời lâm vào trạng thái chiến tranh cho nên căn bản không thấy mệt. Nhưng Tần Vãn Thư mở lời mời, nàng cũng không tiện cự tuyệt, dù sao hiện tại có thể lấy được quyền hợp tác hay không có lẽ phải dựa vào Tần Vãn Thư. Từ đầu cuộc họp đến giờ, nữ nhân này đều không phát biểu ý kiến gì, ngược lại chỉ im lặng lắng nghe, nàng nhìn không ra thái độ của Tần Vãn Thư, đặc biệt lúc này đơn thuần là mời đi uống cà phê hay còn có mục đích khác?
Thật trùng hợp, quán cà phê mà Thi Vân Dạng nghe đồn đến chính là quán cà phê của Tả Khinh Hoan và Lý Hâm. Khi ba người tiến vào, lập tức thấy được ba nữ nhân này ở trong đám đông quả thực quá chói mắt. Người đầu tiên Tả Khinh Hoan chú ý đến là Tần Vãn Thư, còn có một vị đi rất gần nàng, chính là Thi Vân Dạng. Tả Khinh Hoan đặc biệt chú ý đánh giá Thi Vân Dạng, tư thế nắm tay Tần Vãn Thư rất thân mật, nhìn cực kỳ không vừa mắt, tuy rằng diện mạo Lý Hâm không giống nữ nhân đàng hoàng nhưng nội tâm tốt xấu vẫn có tế bào hiền lành, nữ nhân này mới chân chính là playgirl, ánh mắt vô cùng suồng sã.
Không thể không nói ánh mắt của Tả Khinh Hoan rất tinh tế, vừa thấy liền nhìn thấu bản chất của Thi Vân Dạng. Tả Khinh Hoan cảm thấy Thi Vân Dạng cùng Tần Vãn Thư đứng chung một chỗ không hề tương xứng, giống như nữ thần Athena đứng bên cạnh vũ nữ Carmen*, cỡ nào phá hỏng khí chất nữ thần, tiểu tiên nữ đứng bên cạnh Athena mới là tuyệt phối, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.
"Lão bản quả nhiên là một tiểu mỹ nhân, thật sự rất giống tiểu bách hợp khí chất thanh thuần." Thi Vân Dạng nhìn thấy Tả Khinh Hoan liền nói giỡn, từ lúc phát sinh tình một đêm với nữ nhân nàng cũng học được cách trêu chọc phụ nữ.
Tần Vãn Thư nhìn thấy Tả Khinh Hoan có chút ngạc nhiên, đã lâu không gặp người kia, nàng phát hiện toàn bộ hàng hiệu trên người Tả Khinh Hoan đều biến mất, ngay cả trang điểm cũng lộ ra khuôn mặt mộc mạc thuần khiết trắng nõn, thoạt nhìn thực sự trẻ trung, thật có điểm giống thanh thuần tiểu bách hợp.
"Tả Khinh Hoan, cậu vào đây một chút..." Lý Hâm từ bên trong bước ra, nhìn thấy trước mặt là ba người Nghiêm Nhược Vấn, Thi Vân Dạng và Tần Vãn Thư, liền nhất thời ngây ngẩn.
Nghiêm Nhược Vấn và Thi Vân Dạng hiển nhiên cũng không dự đoán lại gặp phải Lý Hâm ở đây.
Thi Vân Dạng nhìn thấy Lý Hâm rất hưng phấn, nàng chú ý thời điểm Lý Hâm nhìn đến Nghiêm Nhược Vấn biểu tình lập tức biến thành phấn khích, còn Nghiêm Nhược Vấn băng sơn kia thái độ cũng có thả lỏng rất nhỏ.
Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư đồng thời tự hỏi một vấn đề, rốt cuộc nên làm ngơ hay tiến lên chào hỏi đây?
*Carmen: Nhân vật nữ chính trong một vở opera: Câu chuyện được viết trong bối cảnh tại Seville, Tây Ban Nha, khoảng năm 1830, và liên quan tới Carmen, một phụ nữ Gypsy xinh đẹp với tính khí bốc lửa. Tự do trong tình yêu, cô đã quyến rũ hạ sĩ Don José, một người lính còn chưa có nhiều kinh nghiệm.
Quan hệ của họ khiến anh ta chối bỏ tình yêu cũ của mình, nổi loạn chống lại chỉ huy, và gia nhập một nhóm buôn lậu. Anh ta ghen tuông khi cô bỏ mình để quay sang đấu sĩ đấu bò Escamillo khiến anh giết Carmen.
*Hắc Quả Phụ: Nữ anh hùng, nhân vật hoạt hình trong Marvel Comics Universe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro