13. Nhóm thú cưng nhỏ - 23ducyiyi
Nhóm thú cưng nhỏ
⭐ Mấy bé thú cưng nho nhỏ lông xù xù mềm mềm (vừng ơi mở ra)
⭐ Cọ cọ an ủi nhau quả thực là cảnh tượng trong mơ
--------
* Jihan *
Lúc thỏ nhỏ đột ngột nhảy lên lưng, tim Hong Jisoo như muốn rớt ra ngoài, ngay lập tức năm lấy đầu gối của cậu, sợ cậu sẽ trượt khỏi lưng mình mà té dập mông nhỏ.
"Joshuji mau cõng tớ về!"
Yoon Jeonghan duỗi tay tháo tai nghe của anh, như là đúng lý hợp tình lắm mà la lên bên tai anh.
"Sao lại lười như vậy hửm?"
Tuy Hong Jisoo nói như vậy, nhưng vẫn cong đôi mắt nai cười cười, nhấc chân chạy về phía cửa.
"Đi thôi!"
Cảm giác đôi tay đang ôm vai mình dùng thêm sức, vị trí tiếp xúc cũng ấm dần lên, làn gió tạo thành khi chạy luồn vào áo lại tạo cảm giác mát mẻ, cuối cùng tan ra khi thỏ nhỏ đang ôm lấy anh-
"Thích Joshuji nhất."
--kề tai anh nói nhỏ.
"Ừm, tớ biết."
* Junhan *
Tuy rằng hiểu rõ Moon Junhui cũng là một hyung, nhưng lúc thật sự dựa vào cậu, trong lòng anh vẫn có một cảm giác kỳ diệu.
"Khóc ra rồi, tâm trạng có thấy tốt hơn không?"
Moon Junhui dựa vào góc tường, đem Yoon Jeonghan ôm vào trong ngực mình, bả vai rộng lớn cùng cánh tay mạnh mẽ đem anh bao lại, tạo thành một vòng bảo hộ.
Trán Yoon Jeonghan tựa trên vai cậu, an tâm mà nhắm mắt lại.
Một giây này, tựa như tất cả ồn ào náo động sau lưng đều không liên quan đến anh.
"Không cần đâu."
Anh vùi vào trong lòng ngực Moon Junhui, ôm lấy eo cậu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người ta thích.
"Hiện tại tâm trạng đã rất tốt rồi."
Nghe nói ôm ấp hay vuốt ve động vật lông xù có thể giúp tâm tình con người bình tĩnh lại, Yoon Jeonghan cảm giác chính mình như đang ôm một chú mèo vừa nhiều lông vừa mềm, ghé vào ngực cậu lắng nghe tiếng tim đập, lại nghe một chút thanh âm "ục ục" phát ra từ cổ họng cậu-
Đáng yêu muốn chết luôn.
Tâm tình đang tệ cũng khó có thể duy trì quá 5 phút.
"Ôm một cái được không?"
"Không phải đang ôm đấy sao?"
"Lại ôm chặt một chút đi."
Yoon Jeonghan dung túng mà ôm chặt cậu, vui sướng mà nheo mắt lại.
Đương nhiên rồi.
* Soonhan *
Hình như cả người Kwon Soonyoung đều làm bằng bông.
Lúc Yoon Jeonghan dựa vào vai, miết miết cái bụng của cậu liền nghĩ như vậy.
Gương mặt mềm mại, cái bụng mềm mại, bàn tay mềm mại, đến giọng nói làm nũng cũng mềm mại.
Yoon Jeonghan thích ở bên cạnh cậu, lúc được cậu nắm lấy ngón tay, tâm tình liền trở nên mềm nhũn.
"Soonyoung quả thực có ma lực của hamster nhỏ~"
"Là hổ lớn!"
Yoon Jeonghan xoa bóp cằm của cậu, ý xấu mà không đáp lại.
Kwon Soonyoung cũng tốt tính mà không so đo.
Phải biết rằng, Kwon Soonyoung đối với Yoon Jeonghan vẫn luôn rất nuông chiều.
Kể cả khi tức giận cũng là tới nhanh đi mau, dễ dỗ đến nổi làm người khác kinh ngạc.
"Em đối với Jeonghan hyung thật sự không tức giận được." Kwon Soonyong ôm chặt người trong lòng ngực. "Em một khi ôm lấy anh liền không nỡ nổi giận, cho nên đừng có ăn hiếp em quá nha......"
"Em cực kỳ yêu anh."
Yoon Jeonghan nghe thanh âm kéo dài của Kwon Soonyoung, liền nở một nụ cười thật tươi trên mặt mà không hề nhận ra.
"Anh biết rồi."
*Hoonhan*
Yoon Jeonghan thực thích ngón tay của Lee Jihoon.
Thon dài, trắng nõn, đầu ngón tay đều mang một màu hồng phấn.
Đặc biệt khi chúng nó luồn qua mái tóc anh, Yoon Jeonghan có loại ảo giác như chính mình đang được nâng niu.
Yoon Jeonghan ngồi dưới đất, nghe âm thanh máy sấy kêu đều đều liền mơ màng muốn ngủ, ngón tay của Lee Jihoon trong mắt anh xuất hiện bóng chồng lên nhau, mãi đến khi mặt anh bị nhéo một cái.
"Khô rồi đấy, đi ngủ đi."
"Ừm....."
Ngoài miệng tuy đáp ứng như vậy, đầu lại dựa vào trong lòng ngực Lee Jihoon, được đối phương dung túng ôm lấy vai, sờ sờ tóc, khiến anh càng nhịn không được mà đem thần kinh thả lỏng triệt để.
Giống như con thỏ nhỏ được đệm thịt của mèo vuốt ve.
"Muốn ngủ thì lên giường."
Giọng nói của Lee Jihoon mang theo chút tươi cười.
"Em không đỡ anh qua đâu đó nhé."
"Vậy ôm thêm một chút nữa đi-" Yoon Jeonghan làm nũng kéo dài âm cuối, "Một chút nữa là được rồi."
"Mặt đất không lạnh à?"
"Không đâu, ấm lắm nha."
"Ừm, vậy thì một chút nữa."
* Seokhan *
Lee Seokmin là một em trai tốt bụng.
Cậu có thể nhận thấy được cảm xúc của Yoon Jeonghan phía trước từ từ dâng lên bất an, sau đó cho anh một cái ôm gắt gao.
"....Thật ra anh cũng không có gì khó chịu lắm đâu."
Mặc dù nói như vậy nhưng Yoon Jeonghan vẫn rất thành thật trốn trong lòng cậu, nắm tay túm lấy áo sau lưng cậu ôm ôm.
"Vậy cứ cho là em không thoải mái đi."
Lee Seokmin cũng không phản bác, ôm anh lảo đảo lắc lư qua lại, vừa ôn nhu vừa yên bình.
"...Như vầy là ổn rồi."
Được người khác ôm là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Câu này đối với Yoon Jeonghan có nghĩa là, người ấy nhìn vào mắt anh, hiểu được anh đang chịu đựng, nguyện ý bao dung sự thất thường, nổi đau, lo lắng của anh.
"Vẫn luôn như vậy thì thật tuyệt."
Anh dụi đầu vào vai Lee Seokmin, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra.
"Sẽ luôn như vậy mà."
"Em hứa với anh, hai ta đều sẽ làm được."
Nếu là ngày khác có lẽ Yoon Jeonghan sẽ lắc đầu, cho dù trong mắt đêu là ngôi sao lấp lánh, cũng sẽ chỉ cười nói: Seokmin đúng là một đứa nhỏ tốt bụng.
Nhưng hiện tại Yoon Jeonghan không muốn làm như vậy.
Lòng tốt chưa bao giờ là tiền đề cho mối quan hệ giữa bọn họ.
Lee Seokmin chăm chú nhìn anh, bầu bạn, ôm, dung túng, cũng không phải bởi vì cậu tốt bụng.
"Bởi vì em yêu anh đúng không."
Những người ôn nhu có lẽ thực sự sẽ thu hút lẫn nhau.
Ít nhất là Yoon Jeonghan cảm thấy, Lee Seokmin đã đem anh giấu trong mật ngọt, tất cả đều do chính cậu dùng yêu thương xây lên lâu đài và trường kiếm, bảo hộ anh trong vòng vây ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào-
"Ôm chặt anh một chút."
Yoon Jeonghan ghé vào bên tai cậu:"Anh cũng sẽ ôm chặt em."
*8han*
Seo Myungho thật ra cũng sẽ dỗ người khác.
Ít nhất thì khác so với người ngoài tưởng tượng cũng sẽ dỗ một chút.
"Mất mặt lắm..."
Yoon Jeonghan cúi đầu trốn trong góc phòng, quơ tay lung tung kháng cự không muốn cho đối phương tới gần.
"...Đừng nhìn anh, xấu hổ lắm."
"Không có gì mất mặt cả."
Seo Myungho nói cực kỳ nghiêm túc.
"Nước mắt của Jeonghan hyung đối với em là vô cùng quý giá."
"...Nói cái gì buồn nôn vậy chứ..."
Seo Myungho nhân cơ hội đem anh ôm vào lòng, vuốt nhẹ sau cổ của anh.
"Không buồn nôn chút nào, vô luận là Jeonghan tươi cười, Jeonghan mệt mỏi, Jeonghan ngủ say, Jeonghan nổi giận, Jeonghan giận dỗi, đều là Jeonghan mà em thích."
Yoon Jeonghan an tĩnh lại, không biết có phải ngại ngùng hay không, hai tai đều ửng màu hồng phấn.
Seo Myungho cũng nới lỏng vòng tay, nâng đầu anh lên để lau nước mắt.
Nhìn anh ủy khuất đến mức khóe miệng rớt xuống, không nhịn được lại gần thơm một cái, lập tức thu được một con thỏ biểu tình khiếp sợ.jpg.
"Răng rắc."
"?"
Yoon Jeonghan không hiểu gì nhìn cậu.
"Đôi mắt của em là camera đó." Seo Myungho ôm lấy anh,"Hình dáng của anh Jeonghan đều sẽ bị nó chụp được hết."
"Thật sự là buồn nôn lắm í..."
Seo Myungho cười lên, khóe miệng lộ ra hai hạt gạo, cùng anh người yêu tâm tình đã tốt lên ngồi ở góc tường, nắm ngón tay đối phương nhỏ giọng trò chuyện, khiến một chút uất ức của anh cùng với nước mắt còn sót lại đều bốc hơi.
"Mấy hình ảnh đó, không được giữ lại đâu."
Seo Myungho đương nhiên hiểu anh đang nói cái gì.
"Không những giữ lại, em còn treo lên."
"Hừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro