CHƯƠNG 49 - MÈO HOANG TÊN MIN YOONJI
Khi Park jimin đến nhà tìm Taehuyng , trực tiếp mở cửa đi vào. Kể từ khi tới đây thấy Taehuyng ốm tới mức bất tỉnh nhân sự, anh đã tự mình đánh một cái chìa khóa khác để dự phòng.
Trên bàn ăn đã được bày sẵn một bữa tối thịnh soạn, khi anh nhìn vào trong bếp thì cả kinh tới mức há hốc miệng hồi lâu không nói ra được lời nào.
Anh không thể tưởng tượng được rằng một người đàn ông từ trước đến giờ luôn lạnh lùng lãnh đạm, cao lớn, anh tuấn bây giờ trên người lại mặc một cái tạp dề sợi tổng hợp màu vàng nhạt nhỏ bé, đứng ở một bên nấu thức ăn và bên cạnh là một cô gái bé nhỏ khiêm tốn chỉ dạy chai nào là xì dầu chai nào là giấm.
Park Jimin anh chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này, cho nên khi anh thấy Ami trừng lớn hai mắt, còn Taehuyng là vẻ mặt đần đến chết người, Ami thì nhón chân véo véo má Taehuyng nên anh không một chút ngại ngùng nào cất tiếng cười to.
Taehuyng cùng Ami nghe được tiếng cười đều sửng sốt, sau một khắc Taehuyng trực tiếp đem cái xẻng nấu cơm ném cho Ami, sau đó có chút quẫn bách tháo tạp dề ra, không quá ôn nhu đặt lên đầu cô rồi trực tiếp xoay người rời đi. Khi đi qua bên người Jimin thì nhìn anh với ánh mắt vô lực âm lãnh, chờ cho đến khi tiếng cười của bạn dừng lại mới nhàn nhạt nói: "Cười cài gì mà cười! Cậu nghe thử và chỉ nhìn hai chai gia vị đó cậu có thể đoán được cái nào là xì dầu cái nào là dấm sao?"
Park Jimin hơi ngẩn ra, sau đó nghẹn cười nói: "Không thể, quá khó khăn."
Taehuyng xoay người hướng phía ai đó bất mãn nói: "Nhìn đi. Em bình thường cũng thế thôi, cho nên không phải là anh đần mà là em yêu cầu quá cao."
Ami trên cổ treo tạp dề cũng không buộc lại, nghe được lời anh thì lập tức khom người cười to, sau đó hướng anh ngoắc ngoắc tay, chờ sau khi anh khom lưng cúi xuống, cô nhè nhẹ vỗ đầu anh lên giọng nói:
"Ngoan a, chị sau này sẽ từ từ dạy cho em biết. Chúng ta bây giờ đi thay quần áo đã nào."
Nói xong trực tiếp lôi kéo tay anh đi tới ghế salon, ấn anh ngồi xuống sau đó lấy chiếc áo veston giúp anh mặc vào.
Taehuyng mím môi cười không nói gì, chỉ theo lệnh cô giơ cánh tay lên, trên mặt là biểu hiện hưởng thụ rất cần ăn đòn.
Ami giúp anh sửa sang lại cổ áo, hôn một lên cái lên mặt anh. Lúc muốn đứng dậy thì lại bị anh một phen ôm lấy, sau đó một bên tai bị anh thổi hơi nóng xen lẫn giọng nói khinh bạc vang lên: "Em mới vừa rồi làm chị của ai vậy? Hử?"
Ami đẩy anh ra, lại nghe anh tiếp tục mở miệng: "Buổi tối chúng ta trên giường vận động khảo nghiệm một chút xem thử xem em là noona hay anh là oppa."
Ami cắn một cái vào cằm anh, mắng câu "Lưu manh!", đỏ mặt cúi đầu chạy vào trong bếp.
Trên bàn cơm,Taehuyng cùng Jimin nói chuyện nhưng chính mình không cần gắp thức ăn, Ami gắp vào bát cho anh món gì là anh ăn món đấy. Có đôi khi ăn nhanh sẽ bị người ta dùng đũa gõ nhẹ lên hai mu bàn tay, anh sẽ biết điều ăn chậm lại một chút.
Park Jimin trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ngoài mặt thì nhìn không thấy có chút gì khác thường nhưng trong mắt có nhiều hơn một phần cô đơn cùng hâm mộ.
Bởi vì cảm thụ quá hạnh phúc cho nên bây giờ mới phải hoài niệm.
Sau khi ăn xong Ami muốn đi rửa bát thì bị Taehuyng kéo lại, chỉ nghe thấy anh nói: "Để cho người nào đó đến ăn trực đi rửa bát. Chúng ra đi xem ti vi."
Ami túm tay anh nói nhỏ: "Để cho khách rửa bát thì không tốt lắm đâu."
Taehuyng hừ lạnh một tiếng hỏi: "Em có chìa khóa nhà anh không?"
Ami nhìn anh khó hiểu và lắc đầu.
Taehuyng lại nói: "Park Jimin có, cho nên đúng ra em mới là khách, còn cậu ta thì không phải." Nói xong nhìn thoáng qua người đang ông còn đang đứng ngẩn người nói: "Nhìn cái gì thế? Tôi nói không đúng sao?Rửa chén đi! Cái tội phá hoại Euphoria nặng như vậy tôi còn chưa tính sổ mà cậu còn có mặt mũi mà bất mãn sao?"
Nghe lời anh nói xong, Jimin lập tức cúi đầu, mặt xám xịt vô cùng bất mãn vào trong bếp... rửa bát.
Taehuyng ôm Ami ngồi ở trên ghế salon xem ti vi, thấy Jimin rửa bát xong rồi đang đi ra ngoài, anh vỗ vỗ mông cô rồi cúi xuống bên tai cô nói nhỏ: "Ngoan, đi tắm đi. Tắm xong rồi thì nằm trên giường chờ anh, lát nữa chúng ta thử nghiệm xem lại bốn phận."
Ami quay đầu đỏ bừng mặt căm tức nhìn anh hai giây, sau đó nhìn ánh mắt anh ẩn chứa nụ cười hèn mọn thì từ từ cúi đầu, cầm lấy cái gối trên ghế đập mạnh vào ngực Taehuyng , cũng không chào hỏi Jimin vội vàng chạy thoát thân.
Taehuyng nhìn bộ dạng xấu hổ và quẫn bách không biết làm thế nào của cô thì cười vô cùng thoải mái.
Jimin nghe được tiếng đóng cửa thì quay đầu cười cười với Taehuyng nói: "Xem ra Euphoria so ra đúng là kém Ami. Cậu dường như rời bỏ Euphoria mà tâm tình không hề bị ảnh hưởng."
Taehuyng nhếch nhếch khóe miệng, không nói gì, đứng dậy đi về phía thư phòng.
Park Jimin cúi đầu, mím môi đi theo anh.
Taehuyng chờ cho bạn vào phòng thì đóng cửa lại, rút ra một điếu thuốc suy nghĩ một chút rồi lại cất đi.
Park Jimin ngạc nhiên nhìn bạn, lấy một cây ra hỏi: "Cậu bỏ thuốc rồi hả?"
Taehuyng lúng túng, ho nhẹ một tiếng rồi bình tĩnh nói: "Buổi tối tôi sẽ không hút thuốc nếu không Ami không cho hôn."
Park Jimin đang hít một hơi thuốc, nghe bạn nói xong thì hung hăng hô khan.
Taehuyng lườm anh một cái, sau đó đi tới bàn đọc sách lấy ra một tập giấy đưa cho Park Jimin.
Park Jimin dập điếu thuốc vừa buồn bực ho thêm mấy cái vừa đưa tay nhận lấy tập giấy. Mở ra xem một chút, ánh mắt anh nhanh chóng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Mấy phút đồng hồ sau, anh đặt tập văn kiện lên bàn trà, hai tay khoác lên trên đùi, cúi đầu trầm mặc một hồi rồi nói: "Là cô ấy, thì ra cô ấy tên Min Yoonji."
Nghĩ đến cô làm giả CMND, trên đó là một cái tên tiếng Anh, Park Jimin có chút tự giễu cười cười.
Taehuyng thở dài một hơi, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, suy nghĩ một chút nói: "Lúc trước cô ta đúng là vẫn đều ở Thụy Sĩ, dạo gần đây mới trở về nước. Theo như tài liệu nói thì năm năm trước sau khi ba cô ta gặp tai nạn xe cộ qua đời, cô ta vẫn là do Won Bin nuôi dưỡng. Trong này không nói quan hệ giữa chú cháu bọn họ như thế nào, nhưng tôi cảm thấy được có một chút kỳ quái. Sau khi ba cô ta qua đời, mẹ cô ta dường như lập tức bị bệnh tâm thần phân liệt, hiện nay vẫn còn đang ở trại an dưỡng chữa trị. Tôi không hiểu nổi tại sao Won Bin không để cô ta chăm sóc mẹ của mình mà là khi ba cô ta qua đời thì cô ta lập tức được đưa sang Thụy Sĩ."
Park Jimin hơi ngẩng đầu nhìn anh, có chút trầm thấp hỏi: "Cậu nghi ngờ quan hệ giữa cô ấy và Won Bin không tốt? Cô ấy không nhất định là làm vì Won Bin?"
Taehuyng nhướng mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải là không có khả năng này. Nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng tìm ra cô ta. Tôi đã bố trí người theo dõi Won Bin, anh ta rất nhanh là có thể có tin tức."
Park Jimin gật đầu, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Một lát sau anh nói: "Euphoria biến thành như bây giờ là do một tay cô ấy gây ra, bất kể là do cô ấy tự nguyện hay bị ép buộc, tôi sẽ không xử trí theo cảm tính. Nếu như cậu muốn lợi dụng cô ấy để đối phó với Won Bin, chỉ cần không gây tổn thương một chút nào tới cô ấy, tôi cũng sẽ phối hợp với cậu."
Taehuyng nhìn bạn một cái, sau đó cười cười vỗ vai bạn đứng dậy, đí tới bên bàn làm việc, tiện tay cầu lấy bật lửa vuốt vuốt, sau đó nói: "Park Jimin, có phải cậu đã yêu cô ta rồi không?"
Park Jimin hơi buông mí mắt, trầm mặc một hồi nói: "Tôi nghĩ là đúng rồi đấy."
Taehuyng cúi đầu suy nghĩ một chút nói: "Cậu cảm thấy cô ta đáng được cậu yêu thương sao?"
Park Jimin ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là mờ mịt và đau đớn, anh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chẳng qua trên mặt càng ngày càng ủ rũ.
Taehuyng than thở, cầm lấy một tờ giấy ở trên bàn đưa cho bạn.
Park Jimin cau mày nhận lấy, một lát sau thì trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Won Bin hiện giờ chỉ còn có hai mười phẩn trăm cổ phần của Snake? Điều này sao có thể!!"
Taehuyng cười khẽ nói: "Tôi lúc mới đọc cũng thấy báo cáo điều tra này không thể tin được, bất quá bây giờ thử nghĩ lại xem. Từ khi ông ta tiếp nhận Snake rồi thâu tóm những công ty nhỏ hơn, mấy lần cũng muốn ra tay với Euphoria rồi, ông ta muốn gây dựng lại Snake là có thể lý giải. Ông ta muốn thông qua việc gây dựng lại Snake để thu hồi và phân phối lại cổ phẩn Snake một lần nữa, để số cổ phần của mình tăng lên."
Park Jimin nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, có lý. Snake trên thị diện chỉ có mười lăm phần trăm cổ phần, cổ đông cũng sẽ không có nhiều, vậy số cổ phẩn còn lại thì ở đâu?"
Taehuyng nhìn bạn, nhẹ nhàng mở miệng: "Ở Thụy Sỹ có một quỹ quản lý bí mật, tất cả chi tiêu của mèo hoang nhỏ nhà cậu ở Thụy Sĩ toàn bộ cũng xuất phát từ cái quỹ kia, và nó do anh trai Won Bin khi còn sống thành lập. Trước khi ông ta gặp tai nạn đã lập một bản di chúc, nếu như ông ta gặp vấn đề gì, năm mươi phần trăm cổ phẩn của Snake sẽ được nhập vào quỹ đó. Về phần sau này quỹ này trao cho ai thì bây giờ tôi không tra được, nhưng khẳng định năm mươi phần trăm kia không phải của Won Bin."
Sắc mặt Park Jimin dần dần trở nên tái nhợt, sau một lúc lâu anh khàn khàn nói: "Ý cậu nói là trước tai nạn, anh trai Won Bin đã tự cảm được có thể mình sẽ gặp phải bất trắc cho nên trước đó đã an bài tất cả như vậy. Ông ta lo lắng vợ và con gái mình không đấu lại được Won Bin cho nên đã giữ giòn giao cho quỹ quản lý."
Taehuyng : "Hẳn là như vậy."
Park Jimin nhìn bạn một cái nhưng không mở miệng nữa. Anh không biết trong lòng anh hiện tại là cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Anh không tưởng tượng được cuộc sống của cô gái nhỏ bé có đôi mắt to tròn, sáng ngời và trong suốt giống hệt đôi mắt Ami kia lại khó khăn đến như vậy. Anh nghĩ đến việc cô có thể bị bức hiếp hoặc là bị ngược đãi mà đau lòng không thể hít thở nổi.
Taehuyng nhìn bạn, qua một lúc lâu mới tiếp tục mở miệng: "Mẹ của cô ấy đoạn thời gian trước đã tự tử một lần. Chính là khi cô ấy lấy toàn bộ tiền trong tài khoản ngân hàng của cậu."
Park Jimin hai tay nắm chặt vào nhau, hàm răng cắn chặt, ánh mắt luôn luôn ôn hòa trở nên cực kỳ sắc bén. Qua mấy phút đồng hồ yên lặng, anh đứng dậy đi về phía cửa.
Taehuyng bước tới lôi cánh tay anh trầm thấp nói: "Đừng manh động. Won Bin lúc trước không có được cổ phần của Snake mà đối xử với Min Yoonji như thế nào không quan trọng, bây giờ điều chúng ta phải làm đầu tiên là tìm cho được Min Yoonji, bảo đảm cô ta cùng mẹ cô ta giờ đang an toàn, sau đó sẽ lại nghĩ xem bước kế tiếp nên làm thế nào."
Park Jimincả người cứng nhắc, anh cúi đầu trầm mặc một hồi, nhìn về phía Taehuyng rầu rĩ nói: "Cậu yên tâm tôi sẽ không làm loạn. Giờ tôi chỉ muốn đi uống một chén."
Taehuyng đi tới nói: "Tôi đi cùng cậu."
Park Jimin ngăn cản, lắc đầu nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên Ami dọn đến nên cậu đừng đi, ở lại với cô ấy đi. Tôi không sao đâu." Nói xong anh lập tức xoay người đi ra ngoài.
Taehuyng theo sau bạn đi ra ngoài, cười nói: "Muốn uống rượu? Nhà tôi còn nhiều, rất nhiều rượu. Cậu không phải nhìn trộm tủ rượu của tôi đã lâu rồi sao? Hôm nay cậu muốn uống hết bình này đến bình khác cũng được, tôi tuyệt đối không ngăn cản."
Park Jimin chạy tới cửa, nghe được lời anh nói thì dừng bước, bất quá không có xoay người.
Taehuyng cười cười, chuyển hướng đi tới phòng khách, phiêu phiêu mở miệng: "Lời hứa của tôi chỉ hữu hiệu trong hôm nay thôi, không có hạn tới ngày mai đâu."
Sau một khắc Park Jimin nhanh chóng đi về phía tủ rượu, cắn răng nói nhỏ: "Tôi sẽ làm cậu cảm giác được chỉ được nhìn mà không được uống nó đau lòng muốn chết đến mức nào thì thôi."
Taehuyng duỗi lưng một cái, đi về phòng bếp lấy mấy ly rượu.
Một lúc lâu sau, hai người đàn ông uống hết sáu chai rượu tây, nhưng phần lớn đều là do Park Jimin uống hết. Còn Taehuyng , không phải là không muốn uống mà là do người khác cướp lấy ly không để cho anh uống. Park Jimin ngoài miệng thì nói là không cho phép Taehuyng không uống, thật ra thì anh hiểu được được dạo này bạn mình bị đau dạ dày nặng không thể uống nhiều, cho nên cũng để Taehuyng phối hợp uống mấy chén.
Sau khi Taehuyng dìu Park Jimin say như chết vào phòng khách, dàn xếp chỗ ngủ cho bạn xong thì anh mới quay về phòng mình. Vào phòng nhìn thấy trên giường mèo nhỏ ngoan ngoãn của mình đã ngủ say rồi thì anh cười cười, cầm lấy đồ ngủ đi về phòng tắm.
Trong lòng anh nghĩ, xem ra cái hoạt động kiểm tra lại bối phận tối nay không thực hiện được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro