Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hố thiên thạch, trăng lưỡi liềm và tình yêu

Tài liệu dự phòng của Dự án Artemis dường như đã bị rò rỉ. Tôi biết những kẻ ở trên vì chuyện này mà cuống cuồng đến mức đầu tắt mặt tối. Kế hoạch bảo mật, bao gồm năm tài liệu giả và một tài liệu thật, đã xuất hiện trên tất cả các màn hình máy tính tại trung tâm vũ trụ vào lúc 04:05 giờ tiêu chuẩn ngày hôm qua. Bao gồm cả màn hình lớn mới được Trung tâm Phát hiện Tiểu hành tinh chi một khoản tiền khổng lồ để sửa chữa. Hệ thống phát thanh, vốn đã không sử dụng từ đầu thế kỷ, bỗng vang lên những âm thanh xung điện từ méo mó, yêu cầu các nghiên cứu viên cấp thấp nhắm mắt lại, chờ đến khi các kỹ thuật viên có đủ quyền hạn loại bỏ hết virus khỏi màn hình trong trung tâm.

Lúc đó, tôi đang ở trong máy ly tâm, chống chọi với lực hấp dẫn gấp tám lần trong mười giây cuối cùng. Máu gần như dồn hết vào cột sống. Tôi đoán nếu người yêu tôi ở đây, chắc chắn sẽ bật cười vì biểu cảm của tôi trông thật ngu ngốc.

Em rời đi vào ngày xuân phân năm ngoái. Khối u ác tính chèn lên đốt sống lưng, những ngón tay trơ xương lạnh ngắt nằm trong lòng bàn tay tôi. Khuôn mặt em hốc hác, chết lặng, ánh mắt thường xuyên thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vầng trăng khuyết xám xịt treo lơ lửng. Tôi dường như có thể cảm nhận bóng chiếc áo choàng đen của tử thần ngày đêm bao phủ quanh giường bệnh, khiến tôi sợ hãi nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc ngày ngày nắm chặt đôi tay chi chít vết kim ấy.

Hôm nhận được thông báo em nguy kịch, tôi bắt gặp một chú chó đen đang sủa trước cửa phòng ICU, theo sau là bác sĩ điều trị chính với vẻ mặt nghiêm trọng, cùng hai y tá cầm bảng ghi chép. Tôi mơ màng trở lại bên em, nhìn chăm chằm vào đôi mắt cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự. Đến giờ lòng bàn tay vẫn còn vương vấn cảm giác từng ngón tay em chậm rãi lướt qua. Từ lúc không thể cất tiếng, em luôn trò chuyện bằng cách viết chữ lên tay tôi, vì thế mà ngày hôm ấy tôi lập tức hiểu ý em.

Em nói, tạm biệt, Ngô Thời Nguyên. Chúng ta sẽ gặp lại nhau giữa những vì sao.

Vào cái mùa xuân khiến tôi như chết đi ấy, tôi ôm chặt hũ tro cốt tự tay bản thân đã chọn, quyết định chuyển vào ký túc xá của cục hàng không vũ trụ. Những phi công xuất sắc sau khi nghỉ hưu luôn được trọng dụng ở đây. Đồng đội thường xuyên mang theo cuốn sổ tay dán đầy giấy ghi chú, cùng đám nhân viên dinh dưỡng đến ghi lại lịch trình huấn luyện và chế độ ăn uống của tôi, chỉ sau hai tuần họ đã gọi tôi là người theo chủ nghĩa khắc kỷ.

Các nghiên cứu viên hầu hết đều biết rằng mỗi lần điền thông tin cá nhân, tôi luôn ghi "góa" vào mục tình trạng hôn nhân. Vết hằn từ chiếc nhẫn trên ngón áp út trái vẫn chưa phai, còn cặp nhẫn cưới của tôi và em được cất gọn trong túi áo bộ đồng phục, ngay gần trái tim— ở trung tâm vũ trụ, nơi chẳng thể phân biệt ngày hay đêm, tôi đã giấu đi mặt trăng của mình.

Chuyện rò rỉ kế hoạch dường như đã được xử lý rất nhanh, chí ít thì lịch trình bay của tôi và đồng đội không có gì thay đổi, chỉ là một vài gương mặt quen thuộc bỗng dưng biến mất không dấu vết. Tôi và mọi người ở cục chỉ duy trì mối quan hệ xã giao, những cuộc họp hàng ngày chủ yếu xoay quanh các vấn đề như phương hướng huấn luyện, quy tắc bảo mật rồi đến nội dung kiểm tra, và lúc nào cũng kết thúc ngay khi tôi bắt đầu mơ màng.

Sáng hôm sau, khi đến chỗ làm, nhân viên an ninh và lao công bên cổng kiểm soát đã thay bằng một nhóm mới. Tôi vờ như mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, lặng lẽ hòa vào dòng người, quét thẻ bước qua cổng.

.

"Chương trình khởi động bắt đầu!"

"10, 9, 8, 7, 6, 5, 4..."

"Chuẩn bị khởi động."

"...3..."

"Khởi động!"

"...2, 1."

"Hệ thống đẩy bình thường, nhiên liệu bình thường. Xin phê duyệt cất cánh."

"Cất cánh!"

Hôm trước, một đồng nghiệp đột nhiên bị nôn mửa và tiêu chảy phải nhập viện cấp cứu, người thay thế trong đội phi hành gia dự bị lại không tìm được ai, thế là theo lệnh biến thành nhiệm vụ cá nhân của tôi. Thực ra, đây chẳng phải chuyện gì to tát, vì dự án Artemis đã thực hiện bốn nhiệm vụ có người lái trước đó, lần này chỉ là nhiệm vụ ngắn hạn nhằm thu thập dữ liệu và sửa chữa xe thám hiểm trên mặt trăng. Với thành tích kiểm tra, tôi đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ một mình, nhưng đồng nghĩa với việc mọi rủi ro xảy ra trong không gian sâu thẳm giờ có bản thân tôi chịu trách nhiệm.

"Cậu biết đấy, cậu có thể từ chối mà, chúng ta đâu phải chưa từng thay đổi kế hoạch." Huấn luyện viên kiêm cấp trên của tôi bóp chặt quả bóng đàn hồi, ánh mắt sắc bén như chim ưng dưới lớp kính chăm chú quan sát. Tôi im lặng nhìn ông cho đến khi ánh mắt ông ấy rời đi, tôi gập người cúi chào thật sâu, cầm tập hồ sơ nhiệm vụ lặng lẽ rời khỏi văn phòng. Giống như mọi ngày trong suốt một năm qua.

"2 phút 28 giây, động cơ ngừng hoạt động. Quỹ đạo ổn định."

May mắn thay, tên lửa đã cất cánh suôn sẻ. Tôi cố gắng ngẩng đầu duy trì nhịp thở, từ trong bộ đồ phi hành gia dày cộp, tôi nhìn ra ngoài ô cửa sổ nhỏ phía trên đỉnh đầu, cảm nhận sự rung lắc khi xuyên qua tầng khí quyển, bất chợt nhớ lại hồi tốt nghiệp đại học, lúc dạy em ấy cưỡi ngựa. Em ngồi trên yên ngựa đi hai vòng, than thở rằng mông em xóc nảy rất đau.

"2 phút 32 giây, tầng đầu tiên của tên lửa tách ra. Quỹ đạo ổn định."

Trên cổ tay của bộ đồ phi hành gia là chiếc đồng hồ do nhà đầu tư tài trợ, tiếng kim giây chuyển động truyền qua lớp vải chạm đến da, gần như đồng điệu với mạch đập của tôi. Mỗi khi hoảng sợ, em luôn vô thức nắm chặt tay tôi. Tôi chẳng bao giờ hỏi em rằng mười ngón tay đan vào nhau là vô tình hay cố ý, bởi tôi cảm nhận nhịp tim em dường như đập rất nhanh.

"2 phút 39 giây, khởi động tầng thứ hai. Quỹ đạo ổn định."

Sau khi xuyên qua tầng khí quyển, bức xạ vũ trụ nghiễm nhiên đồng hành cùng tôi trong suốt hành trình đến Mặt Trăng. Em hay than vãn tại sao tôi không bị rám nắng, nhưng lại muốn tôi từ chối chuyến bay đến vùng cực lạnh giá, chỉ để ở nhà cùng em, lắng nghe tiếng củi nổ lách tách bên lò sưởi, quấn mình trong chăn ấm, trao nhau những nụ hôn dịu dàng.

"2 phút 53 giây, tách vỏ bảo vệ. Quỹ đạo ổn định."

Tôi muốn khóc, nhưng không thể. Cuốn sổ tay mà đồng đội dặn phải mang theo trôi lơ lửng trên đầu, tôi vươn tay bắt lấy, nhét nó cố định vào chiếc túi bên cạnh. Ngoài cửa sổ, màu trắng và bóng đen sâu thẳm của vũ trụ xoay vần, liên tục luân phiên. Tôi ghi chép dữ liệu trên máy tính bảng rồi đồng bộ qua kênh liên lạc với trung tâm điều khiển mặt đất.

"9 phút 17 giây, động cơ tầng hai ngừng hoạt động. Quỹ đạo ổn định."

Hành tinh xanh ngày càng khuất xa. Tôi nheo mắt dưới ánh sáng chói chang, cứ 30 giây lại kiểm tra dữ liệu tọa độ một lần. Trong tai nghe, tiếng reo hò nhẹ nhõm từ trung tâm điều khiển mặt đất vọng đến. Việc thu hồi tầng một của tên lửa không được phép làm gián đoạn nhiệm vụ của tôi, nên kênh liên lạc của tôi ngay lập tức được chuyển sang đội dò tìm quỹ đạo. Tôi đang ngồi trên một hòn đảo cơ khí, tiến vào quỹ đạo elip quanh Trái Đất, chỉ còn hai ngày nữa sẽ đặt chân lên mặt trăng.

Cuộc hành trình dài trên quỹ đạo dường như làm dịu đi những căng thẳng trong tôi. Sau khi xác nhận với trung tâm điều khiển mặt đất rằng nhiệm vụ chỉ là cập nhật tọa độ mỗi giờ, tôi tiếp tục thắt dây an toàn ngồi trước bảng điều khiển, mắt dõi theo vòm trời xoay chuyển, chìm dần vào cõi mộng.

Khi còn là phi công, mỗi lúc có thời gian rảnh, tôi thường cùng em thuê phim cũ ở cửa hàng băng đĩa và xem mấy bộ phim cổ điển bằng Blu-ray. Chúng tôi có quen một đàn em hay giới thiệu những bộ phim khoa học viễn tưởng về vũ trụ trên mạng xã hội, khiến em vô cùng thích thú, kéo tôi đi thuê thêm vài bộ, có lẽ em định dành cả tuần để cày hết chúng. Lần nào xem đến đoạn kết, em cũng nghiêng người về phía tôi trong lúc tiếng nhạc vang lên, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai.

"Anh ơi, đừng làm phi hành gia nha, ra ngoài không gian sẽ phải đối mặt với sinh ly tử biệt."

Tôi nắm lấy bàn tay nghịch ngợm đang luồn vào vạt áo, trong bóng tối, tôi bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh, liền mỉm cười rồi hôn em. Nơi chúng tôi sống gần một trang trại bên bờ biển, đôi khi em nổi hứng, một giây trước còn đang hôn tôi, giây sau đã kéo tôi chạy chân trần ra bãi biển, ném những viên đá cuội mà chúng tôi tìm thấy trên bãi cát ẩm ướt, dưới ánh trăng hình ảnh phản chiếu vỡ tan thành những mảnh bạc lấp lánh, chìm vào làn sóng yên tĩnh. Tôi cúi xuống giúp em xắn ống quần đẫm nước, giọng em vang lên ngay trên đỉnh đầu, như khi chúng tôi thảo luận về bữa tối.

"Thời Nguyên, anh à, hình như hồi nhỏ em đã từng tới đây, chính anh là người dạy em lia đá trên mặt nước, anh còn nhớ không?"

Vào giờ thứ 40, khi chuẩn bị rời khỏi quỹ đạo elip, tôi không kiềm chế nổi tò mò nên đã lén mở cuốn sổ ghi chép của đồng đội, kết hợp với từ khóa anh ấy bí mật tiết lộ cho tôi trước khi vào cấp cứu, âm thầm giải mã trong đầu. Trước đây, đồng đội tôi có lẽ từng làm công việc liên quan đến tình báo, anh ấy nhớ thông tin tốt hơn những phi hành gia cùng khóa huấn luyện, nhưng cũng dễ bị chú ý hơn. Đến giờ tôi vẫn không rõ liệu anh ấy phát hiện ra thông tin nhạy cảm nên kịp thời rút lui khỏi nhiệm vụ, hay bị cấp trên "mời đi uống trà." Tôi thật lòng mong là trường hợp đầu tiên.

Cuốn sổ ghi chép mà đồng đội lúc nào cũng giữ bên mình, nhưng khi mở ra chỉ toàn ghi chú vặt vãnh, không có gì liên quan đến bí mật. Tôi biết nó đã qua nhiều vòng kiểm tra trước khi được đưa tới tay, vậy nên tôi mở ra và đọc thản nhiên trước màn hình giám sát trong khoang. Trước khi trung tâm điều khiển mặt đất phát hiện ra tôi đang lười biếng, tôi giả vờ xem xét dữ liệu trên bảng điều khiển, thỉnh thoảng gật hoặc lắc đầu, trong lòng ghép nối những mảnh thông tin đã giải mã, cuối cùng, một tiếng trước khi hạ cánh, tôi đã biết đáp án.

"Chúng ta đều bị lừa. Cấp trên đã đạt được thỏa thuận với Olympus, dùng những phi hành gia làm vật hiến tế cho đứa con của thần vương, để đổi lại lòng tin của thần, kết thúc kỷ nguyên đen tối dài dằng dặc."

Tiếng mở thiết bị hạ cánh vang lên, tôi nhìn về phía tia sáng biến mất ở rìa mặt trời, dần bị trái đất che khuất. Dường như tôi đã hiểu, hoặc chính xác hơn, từ ngay đầu tôi đã biết mình đang đối mặt với điều gì.

.

Cánh cửa khoang tàu bật mở với âm thanh khí oxy thoát ra ngoài chân không, tôi bước vào thế giới tĩnh lặng trong bộ đồ phi hành gia cồng kềnh, bên tai chỉ còn nghe tiếng thở của chính mình. Trong suốt quá trình đào tạo tại cục hàng không vũ trụ, mọi phi hành gia dự bị đều đã được chạm vào mẫu đất mặt trăng ít nhất một lần, nhưng cảm giác thật sự được đặt chân lên đó không thể nào so sánh bằng. Nếu không phải có thể thấy rõ bầu trời đen kịt, miệng hố thiên thạch Artemis xám xịt trải dài ở đằng xa và những vết tích kinh hoàng do thiên thạch va chạm in hằn trên bề mặt, chắc tôi sẽ tưởng mình đang bước trên rìa một sa mạc.

Công việc bảo dưỡng xe tuần tra mặt trăng không quá khó, tôi thay thế một vài bộ phận bị mài mòn theo hướng dẫn, rồi vòng ra phía sau lau sạch bụi bám trên tấm pin năng lượng mặt trời. Nhiệm vụ lần này trùng hợp ở gần miệng núi lửa được đặt tên theo vị nữ thần như trong dự án, là nơi thử nghiệm khả năng chở người của xe tuần tra, cũng là dịp để tôi lại gần quan sát rõ hơn. Trước đây, tôi chỉ lái xe trong buồng mô phỏng, nhưng khi thực sự cầm lái, tôi cảm thấy do dự, không dám tự tin điều khiển. Cuối cùng, tôi quyết định lái xe với tốc độ chậm rãi, hướng về phía miệng hố thiên thạch.

Khi tôi còn đang lo lắng không biết lốp xe đa địa hình liệu có thủng không, xe tuần tra đã vượt qua ranh giới miệng hố thiên thạch, tôi mơ hồ thấy một mảng đỏ kỳ lạ trước mắt, trái ngược với sự tĩnh lặng chết chóc trên bề mặt Mặt Trăng. Khi khoảng cách dần thu hẹp, tôi nhận ra đó là người yêu của mình.

Em quay lưng về phía tôi, khoác áo choàng trắng thêu chỉ bạc, mái tóc đỏ óng ánh đội chiếc vương miện hình trăng lưỡi liềm mảnh mai bằng bạc, làn da hồng hào, khỏe khoắn tràn đầy sức sống, hai chân đỏ ửng bước trên đôi giày da đan mỏng. Chú chó đen bên ngoài phòng bệnh hôm ấy nằm ngoan ngoãn dưới chân em, được vầng hào quang rực rỡ nơi em bao phủ. Mặt kính của bộ đồ phi hành gia mờ dần dưới hơi thở gấp gáp của tôi. Tôi bỏ lại xe tuần tra sau lưng, nhìn con chó đen cảnh giác đứng dậy, chạy về phía em một cách vụng về.

Em quay lại, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời ngập tràn trong ánh nắng và không gian chân không. Tôi đứng cách em khoảng hai mét, ngập ngừng không dám bước tới. Cái đuôi của con chó vẫy liên tục như cánh quạt máy bay, tiếc rằng không gian ngoài vũ trụ không thể truyền âm thanh, nếu không chắc tôi có lẽ sẽ nghe thấy nó đang mắng mình bằng tiếng chó.

"Phải ném thấp hơn một chút, nếu không đá sẽ rơi thẳng xuống!" Tôi bỗng nhận ra, cậu nhóc xinh đẹp mà tôi gặp hồi năm tuổi ở bãi biển chính là người con trai giờ đây đang mỉm cười trước mặt tôi. Nước mắt lăn dài, thật nhẹ nhõm, tôi chăm chú nhìn đôi môi em khép mở, may mắn là trong suốt một năm qua, tôi vẫn chưa quên cách đọc khẩu hình của em.

"Anh đã giữ lời hứa, Ngô Thời Nguyên."

"Anh yêu em." Tôi nói "Anh nhớ em nhiều lắm."

"Ừm, em biết, vậy nên em đã tới."

Em bước về phía tôi, hôn lên mặt kính của bộ đồ phi hành gia. Phía sau lưng dường như có một cơn rung chấn mạnh, nhưng giờ phút này tôi hoàn toàn đắm chìm trong khoảnh khắc được gặp lại người yêu, chẳng còn để tâm bất kỳ điều gì.

"... Vào lúc 18 giờ ngày hôm qua, tàu vũ trụ có người lái Artemis IV Endymion đã phát nổ sau 2 tiếng 28 phút kể từ khi hạ cánh lên Mặt Trăng. Phi hành gia người Hàn Quốc, Oh Sion, hiện vẫn đang mất tích. Trong cuộc họp khẩn diễn ra vào 6 giờ sáng nay, trưởng ban dự án Artemis cho biết nguyên nhân vụ tai nạn đang được điều tra, thông tin chi tiết sẽ công bố sau..."

----------------------------------------

1. ICU (Intensive Care Unit): Phòng hồi sức tích cực, chăm sóc đặc biệt, khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng. 

2. Chủ nghĩa khắc kỷ (Stoicism): là một triết lý sống bắt nguồn từ Hy Lạp cổ đại, nhấn mạnh việc rèn luyện bản thân để sống một cuộc đời bình thản, không bị chi phối bởi cảm xúc hay những yếu tố bên ngoài. Các nhà triết học khắc kỷ tin rằng sự đau khổ và hạnh phúc của con người phụ thuộc vào cách chúng ta phản ứng với những sự kiện xung quanh mình, chứ không phải sự kiện đó tự thân có tốt hay xấu. 

3. Endymion: Một người chăn cừu, là người yêu của nữ thần Artemis. Vì lo sợ rằng người phàm sẽ phải đối mặt với già nua và cái chết, cô đã cầu xin Zeus ban cho Endymion sự trẻ mãi không già. Tuy nhiên, Zeus nhắc nhở cô rằng không có người phàm nào có thể bất tử trừ khi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Vì thế, Artemis đã khiến Endymion rơi vào giấc ngủ vĩnh viễn. Ngay cả lúc ngủ Endymion vẫn giữ nguyên vẻ tuấn tú, khóe miệng dường như vẫn nở một nụ cười nhẹ. Artemis bị vẻ đẹp của Endymion chinh phục và mỗi đêm cô lại đến hang động, lặng lẽ ngắm nhìn Endymion một thời gian dài. (Nguồn từ Wikipedia)

----------------------------------------

P/S: Vốn không phải người chơi hệ truyện buồn nhưng vẫn quyết định edit chiếc oneshot này vì văn phong của tác giả rất hay, hợp gu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro