End
7 năm sau
Mỗi một khu biệt thự quý tộc trong thành phố đều có một nhà trẻ. Những đứa bé trong vườn trẻ đều là con của những người giàu có, bố mẹ đều là doanh nhân thành đạt hoặc là nhân viên chính phủ cấp cao. Mà trong vườn trẻ này, đều là nơi để Mẫn Tuyết Nhàn bày ra sự kiêu ngạo. Bé là tiểu quỷ, tất cả các bạn nhỏ không ai dám trêu chọc bé. Đừng nhìn bé bề ngoài lẳng lặng đáng yêu như một con búp bê xinh đẹp mà lầm tưởng. Một khi làm chuyện xấu hay bạo lực, thì ngay cả thầy cô cũng đau đầu bất lực.
Lúc này, trong lớp Cầu Vồng liền truyền đến thanh âm dễ nghe của tiểu quỷ, nhưng đó là tiếng cô bé đang ăn hiếp một cô bạn nhỏ hiền lành: "Nói! Tại sao lại không ngồi cùng tôi?" Kèm theo giọng nói của Mẫn Tuyết Nhàn, là thanh âm cặp sách bị ném lên bàn: "Cậu dám không ngồi cùng tôi, cậu không muốn sống nữa sao?"
-"Cậu... Tôi mới không cho cậu ngồi. Cậu là bạn học hư!"
-"Cái gì? Cậu dám nói tôi là bạn học hư? Cậu muốn ăn đòn?"
Giọng nói mới rơi xuống, bạn nhỏ Mẫn Tuyết Nhàn đã nhào tới. Mặc kệ buổi sáng hôm nay ba nhỏ Phác Trí Mân đã giúp bé buộc tóc gọn gàng, mặc váy kiểu công chúa, cũng không màng sáng nay ba lớn Mẫn Doãn Kỳ đưa đi học có ôn nhu nhắc nhở bé hôm nay nhất định phải dịu dàng, đừng nên làm quần áo vì bị té ngã mà xộc xệch, nếu không ba nhỏ sẽ tức giận.
-"Tuyết Nhàn, cậu làm gì vậy?" Lúc này Mẫn Tuyết Nhàn đã dạng chân ngồi lên trên người cô bé kia, không để ý quần lót nhỏ màu hồng bị nhìn thấy, ép tới mức cô bé không dậy nổi.
-"Tôi muốn đánh cậu!" Nói xong, quả đấm béo mập của bạn nhỏ Mẫn Tuyết Nhàn đã rơi trên người cô bé kia, đánh lung tung: "Nói! Cậu có muốn ngồi cùng tôi không?"
Bị Mẫn Tuyết Nhàn áp dưới thân thể là cô bạn mới chuyển vào lớp được mấy ngày. Cô bé là Trịnh Uyển Đình, vì cha vừa chuyển sự nghiệp về Đài Loan nên mới đến đây, không nghĩ tới vừa chuyển vào lớp Cầu Vồng đã bị Mẫn Tuyết Nhàn theo dõi.
-"Không!"
-"Cậu còn dám nói không?" Quả đấm nhỏ vừa rơi xuống, lại là một trận đánh loạn xạ: "Nói mau, có muốn ngồi cùng tội không?"
-"Tôi không muốn!"
Nghe thấy cô bé thế nào cũng không chịu khuất phục, Mẫn Tuyết Nhàn giận đến đỏ mặt: "Tôi nói muốn chính là muốn!"
-"Tôi nói không chính là không!"
Hai bạn nhỏ lúc lên lúc xuống. Một đứa thì kiêu ngạo, một đứa thì cứng đầu, hai đứa chẳng ai chịu nhường ai.
Khi cô giáo nghe thấy tiếng ồn ào bên trong lớp liền vội chạy đến hiện trường, thấy hai tay Mẫn Tuyết Nhàn ôm lấy mặt Trịnh Uyển Đình, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn nhắm vào, trực tiếp hôn tới, hai đôi môi biến thành ở chung một chỗ, thậm chí còn phát ra một tiếng "chụt" vang dội.
-"Cậu dám nói không, tôi liền hôn lại!"Mẫn Tuyết Nhàn rất chân thành uy hiếp, hoàn toàn mặc kệ gương mặt cô bạn nhỏ phía dưới đang đỏ như trái cà chua.
Hành động chiếm tiện nghi cùng uy hiếp này, ngay cả cô giáo cũng phải lắc đầu bất lực.
Hôm nay sau khi tan học, tài xế Lưu lái xe đưa Mẫn Doãn Kỳ tới đón con gái. Cô giáo tận tình đem tất cả việc hư hỏng của Mẫn Tuyết Nhàn ngày hôm nay báo cáo cho anh.
Trên xe, Mẫn Doãn Kỳ ôm cô con gái ngồi lên đùi mình, giúp cô bé buộc lại tóc cho gọn gàng. Mặc dù không chỉnh tề như buổi sáng nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn được. Váy công chúa phía trước bị nhăn nhúm như một cục giấy, cô bé ôm thỏ trắng đáng yêu trước ngực.
-"Ba lớn, thỏ trắng không ngoan..."Mẫn Tuyết Nhàn có ý xấu muốn chạy tội, làm nũng nói. Bé biết ba lớn hiểu rõ mình nhất, nhất định sẽ giúp bé nghĩ biện pháp.
-"Ừ, không ngoan! Vậy làm sao bây giờ? Ba nhỏ nếu biết thỏ trắng không ngoan, nhất định sẽ tức giận."
Khi con gái được hai tuổi, Phác Trí Mân lại mang thai con trai. Bình thường ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cậu sẽ làm chút đồ trang sức. Có khi tâm huyết dâng trào sẽ làm vài món quần áo cho con gái. Chiếc váy này chính là cái mà Phác Trí Mân tâm đắc nhất, đáng tiếc con gái lại quá thô lỗ, mới qua một ngày đã làm hỏng rồi.
Bạn nhỏ Mẫn Tuyết Nhàn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ba nhỏ - người mà bé thích nhất. Nghĩ đến cảnh ba nhỏ tức giận, lập tức giống như thổi bóng cao su mà chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
-"Tiểu Nhàn có muốn nói cho ba lớn biết không, tại sao lại đánh nhau với bạn?" Mới vừa rồi thấy cô bé đánh nhau với một bé gái rất xinh đẹp, sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân vô cùng kiều diễm.
-"Bởi vì bạn ấy không muốn ngồi cùng con"Cánh môi phấn hồng nhỏ nhắn của Mẫn Tuyết Nhàn trề ra.
-"Tại sao Tiểu Nhàn nhất định phải ngồi cùng bạn ấy?"
-"Bởi vì bạn ấy nhìn rất xinh và đáng yêu!" Bạn nhỏ Mẫn Tuyết Nhàn rất chân thành nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nước da trắng hồng, cái miệng nhỏ chu lên, bộ dạng thật đáng yêu làm người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
-"Vậy tại sao bạn ấy lại không ngồi cùng Tiểu Nhàn?"
Trong vườn trẻ là hai người một bàn. Bạn nhỏ Mẫn Tuyết Nhàn vốn hống hách, cả lớp không có bạn nào dám ngồi cạnh cô bé. Thật vất vả có học sinh mới tới, cô bé tự nhiên ra tay với người nọ, không ngồi một bàn với cô bé cũng không được.
-"Bạn ấy mắng con là bạn học hư!"
-"Vậy làm sao bây giờ? Hay là chúng ta không ngồi với bạn ấy nữa?"
Mẫn Doãn Kỳ nổi tiếng cưng chiều con gái. Ai chẳng biết đối với ba bảo bối của mình, anh nâng niu trong lòng bàn tay như nâng trứng. Cho nên tính tình này của Mẫn Tuyết Nhàn chính là do cưng chiều mà sinh ra, thậm chí so với chú của cô bé - Mẫn Kỳ Hạo chỉ có hơn chứ không có kém.
Rõ ràng bề ngoài như in ra từ khuôn mẫu của Phác Trí Mân. Cậu yên tĩnh, biết điều, nhưng con gái lại hoàn toàn trái ngược với cậu, vừa kiêu căng lại vừa hay gây sự. Một chút không vừa lòng, cô bé lại mượn quả đấm đánh người. Cả vườn trẻ không có bạn nhỏ nào là không bị quả đấm của cô bé chào hỏi qua, nhưng các phụ huynh khác lại ngại quyền lực của Mẫn Doãn Kỳ, cũng không dám thốt lên một tiếng phàn nàn nào.
-"Bạn ấy là của con!"
Còn nhỏ tuổi mà đã ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy, vừa mở miệng liền đem con gái người khác nói thành của mình. Tính cách bá đạo này cũng di truyền từ Mẫn Doãn Kỳ mà ra.
Thấy con gái cố chấp, Mẫn Doãn Kỳ thương yêu thơm bé một cái: "Vậy có muốn ba lớn dạy con không, giúp Tiểu Nhàn lừa gạt bạn ấy?"
-"Ba lớn là tốt nhất! Nhàn Nhàn thích ba lớn nhất nhất!" Bạn nhỏ Mẫn Tuyết Nhàn nịnh bợ hôn Mẫn Doãn Kỳ một cái, cuộn tròn thân thể nhỏ bé trong ngực Mẫn Doãn Kỳ, đánh một cái ngáp.
-"Ba lớn, ba lớn đừng nói với ba nhỏ. là thỏ trắng không ngoan nha..." Mẫn Tuyết Nhàn buồn ngủ, lẩm bẩm tự nói, rồi sau đó gục trong ngực Mẫn Doãn Kỳ thiếp đi.
Nhìn gương mặt đáng yêu của con gái, Mẫn Doãn Kỳ khẽ thở dài. Cầm thỏ trắng trong tay, anh đắn đo suy nghĩ giúp con gái tìm lý do để lừa gạt vợ yêu.
Ngày hôm đó về nhà, không cần anh mở miệng, Phác Trí Mân chỉ nhìn bộ dạng kia của con gái, đại khái cũng đoán được bảy tám phần nguyên nhân, cậu thở dài: "Vừa cùng người ta đánh nhau?"
-"Ừ".
-"Cũng là bị anh chiều hư. Đợi con bé tỉnh lại, em nhất định phải ph..."
Phác Trí Mân còn chưa nói xong, người đã bị kéo vào trong ngực, nghe thấy thanh âm của Mẫn Doãn Kỳ truyền tới trên đỉnh đầu.
-"Đừng phạt! Trẻ con không phải chỉ đánh đùa giỡn hay sao?" Mẫn Doãn Kỳ vội vàng biện hộ giúp con gái. Bé là bảo bối nhỏ của anh, được anh nâng trong lòng bàn tay, sao dám nhìn bé bị bảo bối lớn phạt?
-"Anh còn dám nói? Ngày ngày có anh làm chỗ dựa, con bé mới kiêu ngạo như vậy, động một chút là ra tay đánh người. Anh không sợ con bé lớn lên sẽ không ai dám rước sao?"
Phác Trí Mân khẽ nhéo anh, nhưng lại bị anh cúi đầu hôn sâu một cái.
-"Doãn Kỳ, con còn ở đây, đừng như vậy!" Phác Trí Mân quay mặt đi, sợ bị con gái nhìn thấy.
-"Sợ cái gì? Tiểu Nhàn cũng ngủ rồi"
Mẫn Doãn Kỳ xấu tính đưa tay vào trong người cậu, men theo lưng áo đi lên ôm trọn khuôn ngực của cậu. Sau khi sinh con, thân hình của Phác Trí Mân vẫn thon gọn như cũ, duy chỉ có hai điểm nhỏ trước ngực so với trước lớn lên không ít, làm anh yêu thích không buông tay.
Phác Trí Mân kéo tay anh xuống, hướng về phía anh đang vùi đầu vào điểm nhỏ ấy mà mút, năn nỉ: "Doãn Kỳ, chờ buổi tối có được hay không?"
Kết hôn cũng hơn bảy năm rồi, anh chưa từng giảm bớt nhiệt tình với cậu. Mặc dù cậu rất thích hưởng thụ sự yêu thương của anh, nhưng nhiều khi quá thường xuyên làm cậu vẫn cảm thấy không quen.
Phác Trí Mân kéo tay anh xuống, muốn sửa sang lại quần áo bị anh làm loạn. Ai ngờ anh lại chặn ngang ôm lấy cậu, trực tiếp đi về phía cửa phòng.
-"Doãn Kỳ, anh định làm gì?"
-"Trở về phòng của chúng ta"
Cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt anh lóe lên ánh lửa nóng bỏng. Ánh mắt vừa rồi chính là muốn đem cậu bắt nạt một phen trên giường đây mà.
-"Không được, sắp ăn tối rồi" Lúc này, Phác Trí Mân sớm đã quên việc xử phạt con gái. Hiện tại cậu chỉ muốn làm sao có thể thoát khỏi chiếc giường.
-"Anh phải dùng điểm tâm trước khi ăn cơm. So với bữa tối, anh càng muốn ăn em" Mặt anh không đỏ, hơi thở không gấp. Nhưng da mặt dày kia lại làm Phác Trí Mân đỏ mặt.
-"Mẫn Doãn Kỳ!"
-"Ngoan, muốn gọi thì về phòng rồi gọi, đừng đánh thức con gái" Hôn môi vợ yêu một cái, Mẫn Doãn Kỳ ám muội nói.
Khi anh mở cửa phòng con gái bước ra, vừa lúc mẹ Mẫn đang ôm cháu trai hai tuổi Mẫn Việt Bân lên lầu. Nhìn thấy hai vợ chồng anh anh em em như vậy, hôn đến khó có thể chia lìa, mẹ Mẫn vội vàng che ánh mắt cháu trai đi.
-"Mẹ, chúng con..."Thân mật bị bắt gặp, Phác Trí Mân mắc cỡ, hận không có cái hố để chui xuống, một câu cũng không nói xong.
Cũng là Mẫn Doãn Kỳ mặt dày, không thèm nhìn mẹ và con trai một cái, chỉ ném lại một câu: "Bữa tối không cần chờ bọn con, mọi người cứ ăn trước" Rồi sau đó đi vào căn phòng sát vách, bắt đầu hình ảnh "hạn chế trẻ nhỏ".
Mặc dù mẹ Mẫn đã qua thời trẻ, đối với chuyện phòng the giữa vợ chồng cũng là người từng trải, nhưng cũng chưa từng thấy người nào quấn vợ như con trai cả của mình. Nó không xấu hổ, nhưng người làm mẹ như bà thấy xấu hổ thay.
-"Bà, ba lớn và ba nhỏ đâu?" Mẫn Việt Bân bị che mắt hỏi. Thằng bé kéo tay trái của mẹ Mẫn ra nhìn xung quanh, nhưng không thấy hai ba của mình đâu.
-"Ba lớn và ba nhỏ của cháu đang bận, chờ một chút nữa bà ôm cháu đi tìm họ. Chúng ta trước đi xem chị cháu còn thức không, hỏi con bé có muốn ăn bánh pudding hay không?"
Sau khi liếc qua phòng của vợ chồng Mẫn Doãn Kỳ và Phác Trí Mân, mẹ Mẫn liền ôm cháu trai Mẫn Việt Bân đi vào phòng cháu gái Mẫn Tuyết Nhàn. Bà nghĩ, với ánh mắt kịch liệt của con trai cả vừa rồi, nhất thời nửa giờ cũng không bỏ qua cho vợ, khẳng định không đếm xỉa gì tới hai chị em.
Trước kia, mẹ Mẫn còn tưởng rằng, có thể gả vào nhà họ Mẫn làm vợ của con trai bà, chính là may mắn người khác cầu còn không được. Nhưng bảy năm đã trôi qua, ý nghĩ này của mẹ Mẫn đã thay đổi. Bà sâu sắc hiểu được, không phải là Phác Trí Mân muốn gả, mà là con trai bà không chịu thả thằng bé ra, hết lòng thương yêu Phác Trí Mân.
Mặc dù Mẫn Doãn Kỳ đáp ứng con gái, phải giúp con lừa gạt cô bạn nhỏ tên Trịnh Uyển Đình kia. Nhưng vì vợ yêu kiên trì phản đối, cuối cùng đành phải thôi, còn cố ý muốn cô giáo đem chỗ ngồi của cô bé cách xa con gái nhất. Đơn giản bởi vì, tiểu nha đầu kia lại dám hôn con gái anh!
-"Tiểu Nhàn, ba lớn nói cho con biết, con gái ngoan là không được cùng người khác hôn nhẹ, hiểu không?"
Lúc này Mẫn Doãn Kỳ đang ngồi trên xe đưa con gái đi vườn trẻ. Dọc đường đi, anh ân cần dạy bảo, nhắc nhở con. Đáng tiếc, con gái anh nghe không hiểu.
-"Nhưng ba lớn và ba nhỏ cũng chơi hôn nhẹ"
Mẫn Tuyết Nhàn bắt gặp hai người thân mật với nhau không ít. Có khi hai vợ chồng đang ở trên giường làm đến kịch liệt, con gái cứ như vậy từ dưới sàn bò lên cũng đã từng xảy ra.
Mẫn Doãn Kỳ vỗ vỗ cái trán, nhức đầu nói: "Đó là bởi vì ba nhỏ là vợ của ba lớn nên mới có thể hôn nhẹ như vậy!"
-"Vậy Uyển Đình là của con, tại sao con không thể cùng bạn ấy hôn nhẹ?"
-"Dĩ nhiên không được! Con và cô bé ấy chưa kết hôn, cũng không phải quan hệ người yêu. Không thể hôn nhẹ được" Nghĩ đến con gái bảo bối ngốc nghếch cùng người khác hôn môi. Mặc dù trẻ nhỏ không hiểu, nhưng thân là ba lớn, trong lòng vẫn có chút ghen tức.
-"Thì ra là vậy, con đây đã hiểu!" Mẫn Tuyết Nhàn quay đi. Trong đầu bạn nhỏ không biết suy nghĩ gì, con ngươi linh hoạt di chuyển, một bộ dạng quỷ cười tinh nghịch với Mẫn Doãn Kỳ.
-"Tiểu Nhàn thật ngoan!" Thấy con gái rốt cuộc cũng hiểu được dụng tâm trong bụng của anh, Mẫn Doãn Kỳ mới thở ra một hơi, so với lúc tiếp khách ngược lại còn khẩn trương hơn.
Ai ngờ, xế chiều hôm ấy anh tới nhà trẻ, thấy con gái buổi sáng chạy đến cười rạng rỡ với anh. Mà lúc này bàn tay nhỏ bé lại lôi kéo một cô bạn gái kia, cũng không quản người ta có tình nguyện hay không, rất bá đạo kéo người đến trước mặt.
-"Ba lớn, Tiểu Nhàn nói với ba lớn, Tiểu Nhàn cùng Đình Đình là người yêu rồi nha!" Mẫn Tuyết Nhàn đắc ý nói, hoàn toàn không phát giác ra được mặt Mẫn Doãn Kỳ đã đen đi một nửa.
-"Tôi mới không cần!" Còn không đợi Mẫn Doãn Kỳ lên tiếng, Trịnh Uyển Đình bị nắm tay đã kháng nghị.
Mẫn Doãn Kỳ liếc mắt nhìn cô bé một cái liền hiểu được, lúc này hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Cô bé này từ đầu đã hoàn toàn không muốn làm người yêu con gái nhà mình.
-"Ai cho phép cậu nói không cần?" Mẫn Tuyết Nhàn nghe cô bé nói vậy, khuôn mặt xinh xắn lập tức biến sắc, nụ cười xinh như hoa bỗng thu lại, ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm vào Trịnh Uyển Đình.
-"Tôi chính là không cần!"
-"Cậu nói tiếp đi, nói nữa tôi liền hôn cậu!"
Lại tới nữa, loại uy hiếp này không biết làm cho Mẫn Doãn Kỳ nên cười hay nên khóc, lại còn trình diễn ở trước mặt anh.
-"Tôi mới không sợ!" Cô bé không sợ bị hôn phản kháng.
Vừa dứt lời, bạn nhỏ Mẫn Tuyết Nhàn liền không nói hai lời, rất sảng khoái khí phách quay đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hướng đến đôi môi hồng của Trịnh Uyển Đình "chụt" một tiếng hết sức vang dội, làm Mẫn Doãn Kỳ chỉ muốn bắt lấy cô bé, đánh cái mông nhỏ của cô.
-"Cậu..."
-"Tôi thế nào?"
-"Cậu hôn lại lần nữa thử xem!" Cô bé Trịnh Uyển Đình đỏ mặt nói.
-"Tôi liền càng muốn hôn" Nói xong, Mẫn Tuyết Nhàn lập tức "chụt" một cái nữa, rất chính xác hôn lên môi cô bé: "Nếu không làm người yêu tôi, tôi liền ngày ngày hôn cậu, hôn đến khi nào cậu đồng ý"
Nhìn hai đứa nhỏ vô tư trước mặt, Mẫn Doãn Kỳ không biết mình có phải bị hoa mắt hay không. Vốn cô bé bị con gái mình nắm tay, ngược lại lúc này nắm tay nhỏ của con gái, mà khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thể hiện sự không cam lòng của cô bé kia lại lộ ra một tia cười đắc ý.
Này! Rõ ràng là sói đội lốt cừu! Cô bé này không phải không muốn làm người yêu con gái nhà mình, càng không phải không thích con bé hôn. Căn bản là đáy lòng vô cùng thích. Nhìn cô bé bất quá mới năm tuổi, lại dám tính kế với con gái nhà anh. Mặc dù tính tình con gái anh bá đạo, nhưng vẫn đơn thuần thiện lương. Nếu sau này dây dưa với cô bé này thật, Mẫn Tuyết Nhàn ngây thơ như vậy quản được cái đầu đen tối của cô bé ấy sao?
Trong đầu Mẫn Doãn Kỳ chỉ có một ý nghĩ, muốn con gái nhanh nhanh chuyển trường, tránh cho con bé bị cô bé này chiếm tiện nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro