Chương 9
Phác Trí Mân ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi nghĩ đến mục đích hôm nay mình tới đây, cậu bắt mình đi tới. Ai ngờ, cậu vừa đến đã bị Mẫn Doãn Kỳ dùng sức kéo lại. Cả người ngã vào lồng ngực anh, còn bị ôm ngồi trên đùi, hai tay ôm chặt thắt lưng cậu. Cử động đột nhiên thân mật này làm cho cậu hoảng sợ không ít, không thuận theo mà lắc đầu giãy giụa thân thể.
-"Làm gì vậy? Buông em ra"
Cậu không ngờ anh lại đột nhiên ôm mình. Bị anh ôm ngồi trên đùi, bị hơi thở của anh bao phủ, cậu đưa tay ngăn anh xâm nhập trước ngực giữ khoảng cách.
-"Lại muốn phản tôi? Vừa mới ngủ dậy đã hư rồi"
Giống như chắc chắn cậu phải tiếp nhận điều kiện trước đây của anh, Mẫn Doãn Kỳ nói giọng bình thường và có vài phần chiều chuộng nhưng vào trong tai Phác Trí Mân lại nghe ra lời nói giễu cợt.
-"Em có thể hỏi anh một vấn đề không?"
-"Hỏi đi"
-"Tại sao lại muốn kết hôn với em? Nếu như anh muốn, còn nhiều người muốn gả cho anh mà. Em biết mình so với họ nhiều lắm là thanh tú hơn một chút. Bề ngoài cũng không phải đặc biệt hơn người, điều kiện gia đình cũng không tốt, huống chi...em lại là con riêng..."
Hai chữ "con riêng" kia, từ nhỏ đến lớn luôn đi theo cậu, làm cậu chịu không ít khổ cực. Cuối cùng còn bị người nhà tiền bối ghét bỏ. Vậy tại sao anh còn muốn cưới cậu? Chẳng lẽ anh không sợ người khác giễu cợt mình cưới một đứa con riêng sao?
-"Vậy thì sao?"
Mẫn Doãn Kỳ hoàn toàn không quan tâm. Anh chỉ biết cậu có một điều mà những người kia không có được, đó là trái tim anh. Và anh chỉ biết trái tim này muốn cậu, từ nơi sâu thẳm thật muốn cậu. Vậy là đủ!
-"Em...em có thể lên giường với anh, em cũng sẽ không yêu cầu gì, cũng không làm ầm ĩ với anh. Em sẽ thật biết điều, thật biết điều..." Đây là điều cậu suy nghĩ ba ngày qua, duy nhất chỉ nghĩ được phương pháp này.
Thật ra, Phác Trí Mân cậu giờ đây chẳng còn gì để mất. Nếu có thể nhân cơ hội này giúp cho Phác thị thì cậu có làm tình nhân không danh không phận cũng không tiếc gì. Nhưng điều sợ nhất là một khi đã gả cho Mẫn Doãn Kỳ, cậu phải đi vào thế giới của anh, vào xã hội thượng lưu xa tầm với cậu. Ngày ngày mọi người chỉa mũi vào cậu nói cậu là con trai riêng, nói cậu giở thủ đoạn nên mới lấy được tổng giám đốc Mẫn thị làm chồng... Đó là điều làm cậu ba ngày nay ngủ không ngon giấc.
-"Em muốn làm người tình của tôi?"
Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu một cách quái dị. Nếu như không phải hiểu rõ tính cách của cậu, thậm chí anh còn lạt mềm buộc chặt để có thể ở cùng với cậu, lấy lùi làm tiến.
-"Dạ..."
-"Em không muốn kết hôn với tôi?"
Lực đạo ôm eo cậu càng chặt hơn. Thân thể cậu cứng lại một chút, sau đó không tiếng động gật đầu.
-"Vậy em biết tại sao tôi lại muốn kết hôn với em không?" Anh buông tay ra, kéo ngón tay trắng nõn của cậu giữ trong lòng bàn tay.
Cậu không dám mở miệng, không gật đầu cũng không lắc đầu.
-"Bởi vì ngay từ lần đầu tiên gặp, tôi đã nghĩ muốn đoạt lấy em, để em trở thành người của tôi. Biết em thích Hứa Minh Thành, tôi thậm chí muốn nhốt em lại, xem em còn dám thích anh ta hay không? Tôi còn nghĩ, nếu một khi em không để ý tới sự phá sản của Phác thị, tôi sẽ hủy hoại Hứa Minh Thành, xem em còn có thể thích anh ta hay không?"
Cậu lúc 18 tuổi thanh thoát, ngây thơ, làm khơi dậy khát vọng trong anh, vốn tưởng rằng loại khát vọng này rất nhanh sẽ biến mất. Đáng tiếc theo năm tháng, một năm lại một năm mãnh liệt hơn.
Nghe xong, Phác Trí Mân chẳng qua chỉ trầm mặc nhìn về phía yết hầu đang chuyển động của anh. Bởi vì không nhìn thấy nét mặt của cậu, cho nên không biết cậu suy nghĩ gì. Khi anh cho rằng cậu sẽ không mở miệng, cậu lại đột nhiên giương mắt nhìn anh, khoé mắt ngân ngấn nước: "Em đảm bảo sẽ không gặp, cũng không thích tiền bối nữa. Chỉ cần anh chịu giúp anh trai em, kết hôn hay không kết hôn cũng sẽ không sao. Nếu muốn, em sẽ lên giường với anh. Em cũng không tham lam danh phận, xin anh hãy tin em"
Nếu như anh chỉ muốn đoạt lấy cậu, vậy kết hôn hay không cũng không quan trọng, anh chỉ muốn thân thể này.
Mặc dù Mẫn Doãn Kỳ biết kết hôn với Phác Trí Mân là bởi vì thích cậu, nhưng nếu biết anh tham lam muốn giữ lấy cậu, cậu sẽ sợ anh hơn.
Phác Trí Mân không hiểu, cậu chỉ đơn thuần thích tiền bối, chỉ cần thỉnh thoảng mặt tiền bối, cậu cũng đã thỏa mãn. Tại sao ngay cả nguyện vọng này cũng trở thành mơ ước xa vời?
-"Chỉ có kết hôn, Hứa Minh Thành mới không dám dây dưa với em nữa" Anh thu cánh tay lại, ôm cậu càng chặt hơn. Nhìn nước mắt cậu từ từ lăn xuống, thất vọng cùng cô đơn rơi vào đáy mắt anh.
-"Hiện tại hãy nói cho tôi biết, em lấy hay không lấy?"
Vốn tay đang ôm chặt hông cậu, ngược lại chế trụ người, lực đạo không nhẹ, cố ý làm cậu đau. Thấy cậu không nói, chẳng qua chỉ cúi đầu. Âm thanh mạnh mẽ của Mẫn Doãn Kỳ buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
-"Trả lời!"
Bị ánh mắt tàn nhẫn của anh làm cho hoảng sợ, Phác Trí Mân uỷ khuất nhìn anh: "Cần xin anh, em thật sự sẽ nghe lời..."
-"Em đang không nghe lời đấy. Có biết hậu quả của việc không lấy là gì không? Chỉ cần em nói không, tôi liền buông tay" Mặt của anh tiến lại gần cậu hơn, cách môi cậu chỉ một tấc.
-"Anh không nên như vậy..."
-"Vậy em nói cho tôi biết, em lấy hay không lấy?" Anh buộc cậu nói
Khoé mắt cậu đỏ lên, muốn quay mặt đi chỗ khác nhưng lại bị anh giữ lấy cằm. Cậu chỉ đành cắn môi, thương tâm gật đầu.
-"Tôi phải nghe em nói"
-"Em...lấy..." Cậu còn lựa chọn khác sao?
-"Vậy biểu hiện thành ý cho tôi xem đi" Cậu rõ ràng đã làm theo yêu cầu của anh là nói lấy anh nhưng anh không buông tha cậu, tiếp tục gây khó khăn cho cậu.
Nước mắt Phác Trí Mân lăn xuống, thỏa mãn anh, tay run run níu chặt áo sơ mi đen của anh, chậm rãi nâng cằm lên. Hai cánh đào run nhẹ in lên đôi môi đối phương, dùng nụ hôn không lưu loát biểu hiện thành ý.
Không ngờ cánh môi cậu vừa mới chạm nhẹ lên môi anh, nháy mắt sau đó, người của cậu đã bị anh dùng lực kéo vào trong ngực không cho cơ hội né tránh, thô bạo cạy mở răng của cậu, mạnh mẽ đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cậu, tham lam mút liếm.
Đột nhiên bị hôn mạnh, Phác Trí Mân cảm thấy sợ hãi, trong miệng thốt ra mấy tiếng rên rỉ nhưng tay chỉ dám run run đỡ trước ngực Mẫn Doãn Kỳ, hô hấp chỉ còn lại hơi thở cùng mùi vị thuốc lá nhàn nhạt của anh. Bị anh hôn lần nữa khiến cậu có chút không thở nổi, đầu óc Phác Trí Mân choáng váng giống như hít thở không thông. Mở miệng muốn anh dừng lại, nức nở duỗi tay ra, giãy giụa lại bị hai tay anh kìm chặt.
Đang lúc cậu cho là mình sẽ bị hôn đến bất tỉnh, anh rời khỏi môi cậu, chậm rãi dời xuống. Dấu hôn ba ngày trước ở cổ cậu vốn đang đỏ thẫm giờ chuyển thành đỏ nhạt, rất bắt mắt trên chiếc cổ trắng nõn.
Tại dấu hôn kia, anh lần nữa lại cúi đầu nặng nề mút lấy, làm cho nó vốn muốn biến mất nhưng lại bị in dấu đỏ nữa. Dấu ấn chỉ thuộc về anh. Thấy nó chói mắt, anh mới bỏ qua, hơi thở gấp gáp: "Chuyện kết hôn tôi sẽ chuẩn bị, em chỉ cần biết điều chờ gả cho tôi, hiểu không?"
Đáp lại anh là tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt của Phác Trí Mân, vừa bất lực vừa khổ sở. Nhưng tiếng khóc ủy khuất này lại làm cho dục hỏa vốn đã thỏa mãn của Mẫn Doãn Kỳ lại tăng vọt lên. Lúc cậu cho rằng anh đã bỏ qua cho mình thì anh lại nâng cằm cậu lên, nhìn chăm chú vào hai mắt đẫm lệ, sau lại hung hăng hôn lên cánh môi sưng đỏ của cậu, đem cánh hoa đào non mềm ấy cùng tiếng nghẹn ngào của cậu nuốt vào trong miệng, vừa mút vừa liếm, giống như dã thú, không chờ kịp liền ăn cậu vào bụng.
Tiếng gọi của dục vọng làm tay của anh trượt xuống đôi chân của cậu. Khi cậu sợ tới mức uốn éo thân thể, tay anh mạnh mẽ di chuyển đến những vùng nhạy cảm.
Đầu tiên bàn tay lần theo bắp đùi non mềm trượt đến chiếc lưng mảnh khảnh của cậu, tới tới lui lui vuốt ve. Rồi sau đó, môi anh đi xuống dọc theo chiếc cổ tinh tế của cậu, liếm liếm ở xương quai xanh, tiếp theo lại đi tới trước cổ áo. Một tay anh cách lớp vải bao lên hai điểm nhỏ trước ngực cậu, dùng sức xoa, cũng theo vai đi xuống dưới âu phục. Một tay còn lại đi xuống dọc theo thắt lưng, đi thẳng tới phần bụng của cậu xoa nhẹ cưng chiều.
Sự âu yếm của anh làm cho cậu sợ hãi, cậu trừng rõ mắt, sợ đến mức khép hai chân lại. Song cậu không phải là đối thủ của anh, chỉ trong chốc lát, tay của anh đã thăm dò được vào trong quần cậu. Chỗ kín chưa từng bị sờ qua khiến Phác Trí Mân xấu hổ đẩy anh ra nhưng làm sao cũng không dời tay anh đi được, tay anh vân vê qua lại, một cỗ nóng rực tỏa ra từ hai chân cậu.
-"Không...không phải chỗ đó" Cậu bất an kêu lên.
Phác Trí Mân liều mạng vừa uốn éo vừa đá, muốn né tránh, lại không biết mình càng giãy giụa thì càng đụng chạm đến phân thân đang có cảm giác của Mẫn Doãn Kỳ.
-"Không cái gì?" Giọng nói khàn khàn của Mẫn Doãn Kỳ vang lên, hay tay không ngừng trêu chọc.
Tay anh dò vào hậu huyệt của cậu, cúc hoa chưa có chất bôi trơn nên hết sức chặt chẽ. Anh nhẫn tâm cắm một ngón tay vào, ngón cái tiếp tục vân vê phía ngoài.
Hai tay nhanh chóng bắt lấy cổ áo anh, hạ thân đột nhiên xuất hiện đau đớn làm cậu kêu ra tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đáng yêu vùi vào trong lồng ngực anh.
-"Mở chân ra" Thấy Phác Trí Mân ép hai chân lại, Mẫn Doãn Kỳ ở bên tai ra lệnh.
Phác Trí Mân không nói ra lời, cúi đầu trước ngực anh, cắn chặt môi dưới nhịn xuống tiếng rên rỉ trong cổ họng, lắc đầu cầu xin anh buông tay.
-"Hay là...em muốn tôi xé quần áo của em ra, muốn em?" Anh liếm vành tai đang dần hồng lên do xấu hổ của cậu, uy hiếp lên tiếng.
Cảm giác toàn thân tiểu miêu cũng đang run rẩy, mới biết thì ra vành tai nhạy cảm như vậy. Anh có ý xấu cắn cắn mấy cái.
-"Đừng..."
Sợ anh thật sự muốn cậu ở chỗ này, Phác Trí Mân đành chậm rãi mở hai chân ra. Mặc Anh đem cậu đùa nghịch khoá thành tư thế ngồi. Mông cậu tinh tường cảm nhận được, phân thân nam tính của anh đã sớm bị cậu làm cho kích động, cứng rắn ma sát giữa hai chân mình.
Thấy cậu cắn chặt môi dưới, không dám để mình khóc thành tiếng, sợ chọc anh mất hứng. Nhìn bộ dạng vừa dè dặt khẩn trương vừa đáng thương của cậu, Mẫn Doãn Kỳ vốn tính khi dễ để cậu lấy lòng anh nhưng bây giờ ý định đó giảm xuống không ít.
Mẫn Doãn Kỳ biết mình có chút xúc động. Cậu chưa từng quen ai, chỉ thầm mến Hứa Minh Thành, cũng chưa hiểu rõ chuyện tình cảm. Thậm chí anh có thể cảm nhận được cậu bị mình ôm vào trong ngực không khỏi run rẩy. Nếu sớm muộn gì cũng là người của anh, vậy anh đợi thêm một thời gian ngắn nữa cũng không có gì khác biệt.
Cúi đầu vùi vào trong cổ Phác Trí Mân, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cậu. Mẫn Doãn Kỳ rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt của cậu, quyết định bỏ qua cho cậu lần này.
Ban đầu là Phác Trí Mân tự mình tìm tới anh, chính mình tới trêu chọc anh, như vậy hiện tại cậu cũng đừng mong thoát, ngay cả mơ cũng đừng mơ tới. Mà sau khi kết hôn, anh sẽ để cậu hiểu, mấy năm nay anh có bao nhiêu khát vọng với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro