Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Mẫn Doãn Thần nói may mà đưa Phác Trí Mân đến sớm, nếu không để mất máu quá nhiều, có thể cả Phác Trí Mân lẫn đứa nhỏ trong bụng đều gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần nghĩ đến việc cậu suýt chút nữa mất đi tính mạng mà anh chịu không nổi. Cái loại bất lực này làm Mẫn Doãn Kỳ có cảm giác mình sắp nổi điên.

Trong phòng bệnh bây giờ chỉ có anh và Phác Trí Mân. Mẹ Mẫn cao hứng chạy đến phòng trẻ sơ sinh nhìn cháu gái, đồng thời báo tin vui cho người nhà.

Mẫn Doãn Kỳ ngay cả nhìn mặt con gái cũng không muốn, chẳng qua chỉ canh giữ bên giường bệnh chờ Phác Trí Mân tỉnh dậy. Anh thừa nhận, giữa con gái và vợ, anh yêu vợ hơn. Dù sao người con trai này cũng theo anh cả đời, là người anh tận tâm che chở, yêu thương nhất.

Cửa phòng bệnh bị mở ra, mẹ Mẫn ôm cháu gái mới sinh tới trước mặt anh. Mới vừa rồi nghe Mẫn Doãn Thần nói cả hai đều bình an, tất cả lo lắng của mẹ Mẫn liền buông xuống, bận rộn bảo quản gia về nhà nấu chút thuốc bổ.

-"Con nhìn một chút. Nha đầu này lớn lên quả thật rất khả ái, giống Trí Mân như một khuôn mẫu in ra"

Cháu gái lớn lên sẽ thanh tú giống Phác Trí Mân, thậm chí so với cậu còn đẹp hơn mấy phần. Tương lai nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân, làm mẹ Mẫn sau khi nhìn thấy liền yêu thương vô cùng.

Mẹ Mẫn ngồi xuống bên cạnh Mẫn Doãn Kỳ, muốn anh ngẩng đầu nhìn con gái một chút.

Mẫn Doãn Kỳ chỉ cần nghĩ đến con gái trong lòng mẹ Mẫn, chính là làm cho vợ của anh nhận tất cả đau khổ, hận không thể nắm cái mông con bé đánh thật đã một bữa. Nhưng khi ánh mắt rơi vào trên người con gái, đôi mắt tròn xoe đen láy, lấp ló sau hàng lông mi cong, sóng mũi cao đáng yêu đang phập phồng theo từng nhịp thở, cái miệng nhỏ hồng chúm chím như đang muốn ăn. Cả người con gái nhìn qua nhỏ đến không thể tin được, giống như phiên bản tí hon của Phác Trí Mân, làm tim anh liền trở nên mềm nhũn. Ngay lập tức ánh mắt của anh cũng trở nên ôn nhu, đâu còn dám đánh.

Trước khi con gái được sinh ra, đã là bảo bối tim gan của Phác Trí Mân. Anh thực không có can đảm động đến một sợi lông của con bé, chỉ sợ cậu sẽ liều mạng với anh.

-"Không nên chỉ nhìn, ôm con gái một chút đi!"

Mẹ Mẫn ôm cháu gái đưa cho Mẫn Doãn Kỳ. Cơ mà Mẫn Doãn Kỳ lại chưa từng ôm qua trẻ sơ sinh, lại bị thân thể mềm mại nằm sắp của con gái làm cho sợ hết hồn, thiếu chút nữa không cẩn thận đánh rơi xuống đất.

Mẹ Mẫn bị anh hù dọa đến toát mồ hôi lạnh: "Con cẩn thận một chút, coi chừng làm rơi con bé!"

Trong tai nghe tiếng kinh hô của mẹ Mẫn, Mẫn Doãn Kỳ nhận lấy con gái bé nhỏ, ánh mắt nhu hoà nhìn bảo bối nhỏ đang ngủ yên ổn trên cánh tay anh. Mẫn Doãn Kỳ bất giác nhớ tới thành ngữ của người xưa: "Hòn ngọc quý trên tay", khó trách những người cha luôn đặc biệt cưng chiều con gái của mình.

-"Mẹ, có phải mẹ nói gì với Trí Mân làm em ấy buồn lòng không?"

Ngón tay anh trượt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Nhìn lông mày, cái miệng nhỏ xíu cong lên của con gái, gương mặt tuấn tú của anh hiện lên vẻ tràn đầy yêu thương.

-"Mẹ..."

-"Mẹ, con nói với mẹ một lần cuối cùng. Con mặc kệ mẹ có thích Trí Mân hay không, nhưng em ấy là người mà con đã chọn. Đời này con chỉ yêu một mình em ấy, mẹ chấp nhận em ấy cũng được, không chấp nhận cũng không sao. Con sẽ không bao giờ để em ấy rời khỏi con"

-"Con đang nói cái gì vậy? Mẹ lúc nào thì nói muốn thằng bé rời đi?" Mẹ Mẫn vội vàng biện minh cho mình. Bà tuy bất mãn với Phác Trí Mân nhưng còn chưa đến mức muốn đuổi người đi, huống chi Phác Trí Mân còn giúp nhà họ Mẫn sinh cháu gái.

-"Con không quan tâm em ấy có phải là con trai riêng hay không, cũng không để ý em ấy có xứng với nhà họ Mẫn hay không... Con chỉ để ý trong lòng em ấy có con hay không. Cho dù hiện tại em ấy không yêu con nhưng có thể một ngày nào đó em ấy nhất định sẽ yêu con... Vậy cũng không sao, con chỉ cần em ấy ở lại bên mình, những chuyện khác, con liền không cho phép bất cứ ai dám làm tổn thương em ấy. Lần trước Trí Mân rời khỏi nhà trốn đi không phải là do lỗi của em ấy, mà là do con ghen tuông lung tung, đã làm tổn thương em ấy. Lần này trở về, thật vất vả lắm em ấy mới cười với con. Trong lòng con đã nghĩ, đời này sẽ không bao giờ để em ấy khóc nữa, cũng không bao giờ làm em ấy khổ sở nữa. Chỉ cần em ấy lúc nào cũng vui vẻ, dù có bắt con làm cái gì con cũng bằng lòng" Mẫn Doãn Kỳ một tay ôm con gái, một tay vươn ra nắm lấy tay Phác Trí Mân, thấm thía nói tiếp: "Trí Mân bỏ nhà cũng không có nơi nào để đi. Từ khi rời khỏi con, một mình em ấy sống trong nhà trọ mẹ mình để lại. Ngay cả một người bên cạnh chăm sóc lúc đang mang thai bốn tháng đầu cũng không có, con làm sao có thể bỏ em ấy được?"

Tìm cậu trong vòng bốn tháng, anh cũng từng suy nghĩ qua, nếu như Phác Trí Mân thật không bỏ được Hứa Minh Thành, vậy chính anh sẽ thành toàn cho cậu. Nhưng cậu chẳng những không đi tìm Hứa Minh Thành, ngược lại còn mang thai con anh, vậy chứng tỏ trong lòng cậu đã có sự hiện hữu của anh. Điều này anh làm sao dám buông tay? Dù sao, ban đầu cũng là anh đe dọa, uy hiếp cậu gả cho anh. Vì để có được cậu, anh thừa nhận mình có chút hèn hạ nhưng anh không chắc mình có tồn tại trong tim cậu hay không. Cũng vì không xác định được mới vô tình làm cậu tổn thương sâu sắc như vậy.

-"Doãn Kỳ..."

Không nghĩ tới con trai lớn luôn không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, lại có thể nói thẳng ra tình cảm trong lòng của mình trước mặt người làm mẹ như bà. Mẹ Mẫn nghe có chút cảm động, thở dài một hơi: "Sau này, mẹ hứa nhất định mẹ sẽ đối xử tốt với thằng bé giống như Kỳ Hạo, thương thằng bé giống như con trai mình sinh ra"

-"Cảm ơn mẹ!"

-"Cùng mẹ nói cảm ơn cái gì? Mẹ về trước xem quản gia nấu thuốc bổ xong chưa, con ở đây giúp thằng bé đấy nhé"

Sau khi mẹ Mẫn rời đi, Mẫn Doãn Kỳ phát hiện tay bị mình giữ trong lòng bỗng giật giật. Anh quay đầu lại, chỉ thấy Phác Trí Mân nằm trên giường bệnh đang rơi nước mắt. Cho rằng cậu đau ở đâu, anh hoảng sợ, ôm con gái nghiêng người xuống hỏi cậu: "Trí Mân, có phải quá đau hay không? Để anh gọi Doãn Thần vào kiểm tra"

Phác Trí Mân lắc đầu, từ từ nhắm lại mắt nhưng vẫn khóc, nước mắt vẫn không dừng được.

-"Vậy rốt cuộc là làm sao? Em nhìn anh, nói với anh được không?"

Mẫn Doãn Kỳ lo lắng không thôi nhưng Phác Trí Mân chỉ lo khóc, khóc đến nỗi làm cho anh tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống không biết làm thế nào cho phải. Không nghĩ tới con gái trong lòng, cũng làm cho anh thêm phiền, bắt chước papa oa oa khóc theo.

Đường đường là Mẫn tổng Mẫn thị, bất kể đồ án khó thế nào đi nữa ở trước mắt anh, chân mày anh cũng không hề nhíu. Lúc này đối với hai bảo bối quan trọng nhất cuộc đời anh lại thi nhau khóc, khiến anh lại chật vật không biết phải nên làm gì.

-"Đem con bé cho em"

Phác Trí Mân nghe thấy tiếng con gái khóc mới nhớ tới mình vừa mới sinh. Cậu giương đôi mắt hồng hồng lên, nước mắt vẫn còn vương lại trên hàng mi, giơ tay muốn anh đưa con gái cho mình.

-"Anh để con bé trên giường, em không nên ôm, nếu không miệng vết thương sẽ bị rách" Mẫn Doãn Kỳ ôn nhu đặt con gái lên, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, ánh mắt liền trở nên nhu hoà hơn.

Mặc dù đây là lần đầu tiên làm ba, Phác Trí Mân dựa vào bản năng, lập tức đoán được con gái đói bụng. Không để ý Mẫn Doãn Kỳ còn ở đó, cậu cởi áo bệnh nhân ra, đem đầu ngực hướng về phía con gái. Lập tức cái miệng nhỏ nhắn kia bú lấy, rất thoả mãn mà mút sữa. Nhìn thấy một màn này, anh lập tức đen mặt lại, ánh mắt cũng trầm xuống. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của con gái bá đạo ngậm lấy nơi vốn thuộc về mình, anh lại có chút ghen tị.

Cho đến khi con gái đã no, Mẫn Doãn Kỳ không để ý đến phản đối của Phác Trí Mân, rung chuông muốn y tá ôm con gái đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Mẫn Doãn Kỳ không cho phép cậu trốn tránh, bàn tay vỗ về khuôn mặt cậu, muốn cậu nhìn anh: "Em nghe thấy mẹ và anh nói chuyện rồi?"

Phác Trí Mân không nhìn anh, ánh mắt cậu rơi trên cúc áo sơ mi chưa được cài lại tử tế của Mẫn Doãn Kỳ.

-"Anh xin lỗi, vì đã khiến em bị thương"

Nghĩ đến vết thương trên người cậu có thể là do mẹ anh vô tâm làm ra, Mẫn Doãn Kỳ liền đau lòng. Một câu xin lỗi của anh, làm hốc mắt Phác Trí Mân lại đỏ lên.

-"Anh yêu em!"

Nương theo những lời này, Mẫn Doãn Kỳ hôn lên môi cậu, không nỡ rời đi.

-"Anh yêu em!"

-"Gạt người!"

Thật vất vả né tránh môi anh, Phác Trí Mân không có sức lực đánh lên lồng ngực anh, nước mắt lại rơi xuống. Nuốt nước mắt nhìn người đàn ông luôn chú ý đến bề ngoài trước mặt lúc này lại trở nên luộm thuộm hơn bao giờ hết. Áo sơ mi thậm chí còn có cúc áo bị cài lộn xộn. Đầu tóc rối bù, trên cằm còn có râu ria, so với lúc bình thường không giống nhau.

-"Nếu như anh không thương em, tại sao lại ăn giấm chua của Hứa Minh Thành?"

Ngược lại còn hận không thể đem người đàn ông cậu thích chia thành tám khúc, ném cho cá ăn. Cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là tạo cơ hội để cho người khác cướp đi Hứa Minh Thành làm Phác Trí Mân hết hi vọng, chỉ có thể biết điều đi theo anh.

-"Nhưng là...nếu như anh yêu em, tại sao không để cho em mang thai?"

Anh dùng biện pháp tránh thai làm cậu rất khó chịu. Kể cả khi hai người đang kích tình, anh vẫn luôn nhớ việc đeo bao cao su.

Mẫn Doãn Kỳ nghe thấy cậu hỏi vấn đề đó, vẻ mặt có chút lúng túng, ngay cả tai cũng đỏ ửng lên.

-"Anh chỉ là...không muốn bị cướp!"

Cậu là của một mình anh, cho dù đứa nhỏ có là con của anh, như vậy cũng không được.

-"Anh..." Câu trả lời của anh làm Phác Trí Mân chấn động, khó có thể tin mà vén môi lên, lại không biết nên nói gì.

-"Chồng em là một thùng giấm lớn! Bất kể là ai, chỉ cần tới gần em, anh liền ăn giấm lung tung, hiểu chưa?"

Mẫn Doãn Kỳ thấy Phác Trí Mân ngẩn người. Anh nhân cơ hội bá đạo hôn trộm một cái, vẫn không quên nói ở bên tai cậu: "Sinh con gái xong, chờ em xuất viện, xem anh trừng phạt em như thế nào!"

Nghĩ đến hai lần trước bị con gái cắt đứt chuyện tốt, Mẫn Doãn Kỳ vẫn còn khó chịu, bây giờ có thể đường đường chính chính thanh toán thật tốt với Phác Trí Mân rồi.

-"Lưu manh!" Phác Trí Mân xấu hổ đỏ mặt, tay không kìm được sờ lên gương mặt tuấn tú kia: "Anh chỉ biết bắt nạt em!"

-"Không có biện pháp! Đời này chồng em chỉ biết đối với em như vậy, liền thích ở trên giường bắt nạt em!" Mẫn Doãn Kỳ cậy mạnh nói. Nếu không phải cậu còn có vết thương, anh sớm đã nhào tới rồi.

Phác Trí Mân nhìn anh, ánh mắt mới vừa khóc liền loé lên tia sáng, mang theo hơi nước nhàn nhạt, hấp dẫn người.

-"Doãn Kỳ!"

-"Ừm?" Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu mỉm cười.

-"Thật ra thì....em không còn thích tiền bối nữa. Em..."

Mấy chữ cuối cậu nói quá nhỏ, Mẫn Doãn Kỳ cơ hồ không nghe thấy.

-"Em như thế nào? Giọng quá nhỏ, anh không nghe rõ" Anh giữ gương mặt cậu, muốn cậu nhìn thẳng ánh mắt anh.

Phác Trí Mân nhìn rõ bóng mình trong mắt Mẫn Doãn Kỳ như nó sẽ tồn tại nơi đó mãi mãi. Trái tim lúc này căng ra thật lớn, lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc đang bao phủ lấy cậu.

-"Em thích anh!"

-"Chỉ là thích?" Mẫn Doãn Kỳ bất mãn nhíu mày.

-"Em..."

-"Em yên tâm! Chờ cho chúng ta về nhà, anh sẽ làm cho em thành thật nói yêu anh"

Tán tỉnh như vậy, Phác Trí Mân sao không đoán ra được ý tứ trong lời nói của anh? Anh nhất định muốn đem cậu áp đảo trên giường, hành hạ một phen đây mà. Nghĩ tới đây, Phác Trí Mân mặt đỏ như gấc muốn đạp anh, muốn anh đừng lại gần. Ai ngờ, cậu lại bị anh hôn lấy, chỉ có thể phát ra thanh âm rên nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro