Chương 4
-"Trí Mân cháu đang ở đâu? Không phải bác đã nói hôm nay sẽ mời cháu ăn cơm sao?" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Vương Chính Thiên.
-"Bác Vương, thật xin lỗi! Hôm nay cháu không thể ăn cơm..."
-"Bác nói rồi chỉ cần cháu làm tình nhân của bác, nợ nần của anh trai cháu bác sẽ xoá, sao cháu mãi không trả lời rõ? Bác nghĩ cháu nên biết điều một chút đi theo bác. Bác đã nói cho Phác phu nhân chỉ cần cháu gật đầu, bác liền đón cháu đến biệt thự tư nhân của bác, đảm bảo cháu sẽ cảm thấy thoải mái" Vương Chính Thiên nói ở đầu dây bên kia điện thoại. Phác Trí Mân chỉ cảm thấy da đầu tê rân rân, không muốn nghe ông ta nói những lời này.
Lần gần nhất Vương Chính Thiên tới nhà, nhìn cậu thì luôn híp híp mắt lại như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Hơn nữa tuổi tác của ông ta lại nhiều như vậy, cậu thật không muốn hi sinh làm công cụ ấm giường của ông ta.
-"Bác Vương chuyện trước đây cháu sẽ nói với bác gái. Thật xin lỗi bác, cháu không thể đáp ứng yêu cầu này của bác được"
-"Phác Trí Mân, cậu đây là đang tự cao tự đại có phải không? Cậu nên hiểu rõ nếu như không phải nhìn cậu khả ái lại dịu dàng, cậu cho rằng tôi sẽ chịu nuôi cậu ư? Nhiều lắm tôi cũng chỉ muốn chơi với cậu một chút thôi, chủ yếu là lên giường, tiền trao cháo múc coi như xong. Cậu đừng quên, anh trai cậu còn thiếu nợ tôi một số tiền lớn, cậu không muốn? Ok, vậy thì gọi anh trai cậu đến trả tiền lại" Vừa bắt đầu Vương Chính Thiên đã không có nhẫn nại, hắn cao giọng bắt đầu uy hiếp cậu.
-"Cháu..."
Phác Trí Mân còn chưa nói hết điện thoại đã bị cướp đi, cậu nhất thời sửng sốt. Đợi cậu hoàn hồn lại thì điện thoại đã ở trong tay Mẫn Doãn Kỳ. Nhìn về phía anh, cậu định lấy lại điện thoại liền thấy sắc mặt anh đen lại, tàn nhẫn quét qua cậu một cái. Phác Trí Mân lập tức bị dọa sợ đến mức không dám động đậy.
-"Ông là ai?" Mẫn Doãn Kỳ lạnh lùng hỏi người ở đầu dây bên kia.
Phác Trí Mân không biết Vương Chính Thiên cùng Mẫn Doãn Kỳ nói cái gì. Nhưng trong chốc lát chỉ thấy điện thoại của cậu bị ném đi, đập vào vách tường, phát ra một tiếng vang thật lớn sau đó rơi xuống.
-"Tại sao anh lại ném điện thoại của em? Anh làm vậy sẽ khiến em gặp khó khăn đấy. Em...em muốn lập tức đi xin lỗi bác Vương, nếu không..."
Không đáp ứng làm tình nhân của ông ta là một chuyện nhưng đắc tội với Vương Chính Thiên tuyệt đối không có lợi cho cậu. Nếu như bà Phác biết nhất định sẽ trách cậu không hiểu chuyện, chỉ biết làm mất mặt nhà họ Phác.
Cậu bối rối đi tới nhặt chiếc điện thoại bị hư lên, tay cầm lấy cặp vội vã xoay người muốn đến công ty của Vương Chính Thiên. Nhưng một giây sau liền bị Mẫn Doãn Kỳ bắt lấy cổ tay dùng sức kéo cậu đến trước mặt anh, hung hăng đẩy cậu dựa vào lồng ngực rộng lớn của mình.
-"Đau quá!" Mũi bị va chạm mạnh, Phác Trí Mân nhịn không được liền kêu lên một tiếng.
-"Em muốn làm tình nhân của lão già Vương Chính Thiên, để ông ta lấy tiền nuôi em?" Thanh âm của anh truyền đến trên đỉnh đầu, nguội lạnh vang lên bên tai cậu.
-"Đó là chuyện của em, không cần anh lo" Cậu vừa giãy giụa vừa nói.
Mời vừa rồi chẳng phải anh cũng không chịu giúp cậu sao? Hiện còn hỏi cậu muốn được người ta nuôi, ngại cậu còn chưa đủ khó khăn và nhục nhã sao?
-"Tôi tưởng trong lòng em chỉ thích tiền bối Hứa Minh Thành. Hiện tại em lại có thể làm ra loại chuyện như vậy? Em không thích Hứa Minh Thành nữa thì tính tìm một ông già sao?"
Anh biết Phác Trí Mân thích Hứa Minh Thành. Trước đó không lâu Mẫn Kỳ Hạo không cẩn thận lỡ miệng nói. Từ ngày đó, anh bắt đầu chú ý đến anh ta hơn nữa càng nhìn càng khó chịu, hận không thể làm thịt tên đàn ông này.
-"Tại sao anh lại nói như vậy? Nhưng ai nói em không thích tiền bối? Em thích tiền bối hơn bất kì ai khác"
Bị lời của anh chạm vào lòng tự ái, hốc mắt Phác Trí Mân liền đỏ lên. Ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, mặc dù giọng nói có chút nghẹn ngào nhưng vẫn hướng anh mà lớn tiếng. Sau đó, sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc, cậu vội vàng cắn môi không muốn khóc trước mặt anh, sợ anh sẽ cười nhạo cậu. Mẫn Doãn Kỳ nâng cằm cậu lên, chỉ thấy bên trong tròng mắt đen thâm thuý, có một tia lửa giận lặng lẽ vụt qua rồi nhanh chóng biến mất giống như chưa từng tồn tại. Nhưng bởi vì khoảng cách hai người quá gần từ sự chuyển biến trong mắt anh, còn có cằm bị anh nắm đến phát đau, Phác Trí Mân tinh tường cảm nhận được Mẫn Doãn Kỳ giống như đang tức giận, hơn nữa lửa giận này phát ra không hề nhẹ.
-"Anh làm gì vậy? Buông!" Bởi vì anh vẫn không thôi tức giận nên Phác Trí Mân sợ đến mức vội vàng chụp lấy tay anh, muốn anh buông ra.
-"Nợ nần của công ty Phác thị tôi sẽ khiến ngân hàng không thúc giục nữa, thậm chí là nợ nần bên ngoài tôi cũng có thể bồi thường toàn bộ" Đối với nhà họ Mẫn mà nói số nợ vài tỉ ấy không hề đáng kể, chẳng qua là có chịu chi hay không thôi.
Chuyển biến này quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến Phác Trí Mân phản ứng không kịp. Số tiền nhiều như thế, tại sao anh lại đột nhiên nói ra như vậy? Chẳng lẽ...
Ý niệm trong đầu chợt loé ra, mới vừa rồi khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị tức giận liền đỏ lên, hiện tại trở nên trắng bệch. Anh cúi đầu nhìn cậu: "Em không phải muốn giúp anh trai em sao? Tôi sẽ giúp anh ta nhưng em phải kết hôn với tôi. Muốn hoặc không muốn, em tự mình quyết định. Chỉ cần em kết hôn cùng tôi, nợ nần của công ty Phác thị tôi sẽ ra mặt xử lý"
Phác Trí Mân kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mẫn Doãn Kỳ. Tại sao người đàn ông này lại nói ra yêu cầu kết hôn cùng cậu? Anh muốn kết hôn, bên ngoài còn nhiều nữ nhân và nam nhân muốn gả sao anh không chọn? Tại sao anh lại lấy hôn sự làm điều kiện?
Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, sau đó là thanh âm của thư kí: "Chủ tịch, ba phút nữa cuộc hội nghị sẽ tiếp tục, xin hỏi anh có muốn kéo dài thêm nữa hay không?"
-"Không cần. Ba phút sau sẽ tiếp tục họp"
Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu thật lâu, sau đó liền buông chiếc cằm bị anh siết chặt ra. Anh không nhìn cậu lấy một cái, trực tiếp trở về bàn làm việc, sửa sang lại quần áo, cài lại cúc tay áo, điều chỉnh cà vạt, khoác áo tây trang vào. Mẫn Doãn Kỳ cầm giấy tờ trên bàn, nét mặt không thay đổi đi tới cửa phòng làm việc của mình.
Lòng Phác Trí Mân trở nên căng thẳng. Nhìn tay anh đặt ở tay nắm cửa, Phác Trí Mân chỉ cảm thấy người mình đang run rẩy, không nhịn được ôm chặt cặp tài liệu trong ngực. Cậu biết chuyện kết hôn Mẫn Doãn Kỳ cũng không phải nói đùa.
Ngày đó, cùng Mẫn Doãn Kỳ thương lượng xong rời khỏi Mẫn thị, Phác Trí Mân đã tự nói với mình, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý với điều kiện của anh, cậu tuyệt đối sẽ không gả cho anh. Mấy ngày sau, khi cậu cầm tập văn kiện vào văn phòng của Phác Trí Nhân đúng lúc thấy anh vừa nói điện thoại xong, trên mặt lộ ra nụ cười khó có được sau mấy ngày lo lắng vừa qua.
-"Anh hai, anh nói thật sao? Ngân hàng thật sự dừng việc thúc giục đòi nợ lại, đồng ý kéo dài thời hạn trả tiền?"
Phác Trí Mân đã nhiều ngày ngủ không ngon, ngày ngày đều mang quầng mắt thâm đến công ty. Nghe được tin kia, đầu tiên là sửng sốt một chút, cho rằng mình nằm mơ, rồi sau đó không dám tin hỏi lại Phác Trí Nhân.
-"Thật" Phác Trí Nhân đứng lên tươi cười đi về phía cậu, vẫn không quên thương yêu vỗ vỗ đầu cậu.
Nhìn Phác Trí Mân cười khúc khích, Phác Trí Nhân có ý xấu nhéo mặt cậu: "Đây hết thảy đều là công lao của em"
-"Công lao của em? Nhưng em không làm gì cả" Cậu để văn kiện trên tay xuống, ngạc nhiên hỏi lại.
-"Em không cần khiêm tốn. Vừa rồi trong điện thoại, Mẫn Doãn Kỳ cũng nói cho anh biết. Mấy ngày trước em cầm bản báo cáo đơn đặt hàng đến tìm cậu ta, sau khi đánh giá việc kinh doanh buôn bán của công ty liền quyết định cho chúng ta kéo dài thời hạn trả nợ" Phác Trí Nhân đã lâu chưa từng thoải mái như thế, miệng cười toe toét.
Nghe vậy nụ cười trên mặt Phác Trí Mân trở nên cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh trai, cho rằng mình nghe lầm. Tại sao Mẫn Doãn Kỳ lại đồng ý kéo dài thời hạn trả nợ? Cậu căn bản không có trở lại nói muốn kết hôn cùng anh, tại sao anh lại giúp anh trai?
-"Tiểu Mẫn, buổi trưa hôm nay anh tương đối rảnh, anh em chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau. Bây giờ anh muốn ăn một bữa thật no, ăn mừng một chút"
Bởi vì tâm tình tốt, Phác Trí Nhân căn bản không để ý tới điểm khác thường của Phác Trí Mân, tự mình xoay người sang chỗ khác cầm lấy áo khoác tây trang. Thấy cậu còn chưa bừng tỉnh liền kéo tay cậu đi ra ngoài, miệng không ngừng hỏi cậu muốn ăn gì nhất. Mà Phác Trí Mân bị anh trai kéo đi, trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ, tại sao Mẫn Doãn Kỳ lại muốn làm như vậy? Chẳng lẽ anh nghĩ thông suốt rồi quyết định không kết hôn cùng cậu nữa? Tốt quá!
Nếu là như vậy, có phải hay không bà Phác sẽ không bắt cậu làm tình nhân của lão Vương? Cậu cũng không cần phải gả cho Mẫn Doãn Kỳ nữa. Phác Trí Mân không nhịn được liền dùng sức nhéo gương mặt của mình.
Ui da! Đau đến mức thiếu chút nữa sẽ rơi lệ, lúc này cậu mới tin đây không phải là nằm mơ. Cậu chỉ đơn thuần nghĩ như vậy nên mọi thứ đã sớm thông suốt, tâm tình trở nên tốt đẹp hơn. Đứng chờ trước cửa thang máy cậu kéo kéo tay anh trai, chỉ thấy Phác Trí Nhân quay đầu lại nhìn cậu: "Sao?"
-"Em muốn đi ăn món Nhật"
-"Thằng nhóc này vừa mới khen em giờ liền lừa gạt anh rồi" Phác Trí Nhân dùng một bàn tay khác vỗ vỗ đầu cậu: "Không thành vấn đề, chúng ta sẽ đi ăn món Nhật"
Đúng lúc thang máy tới, hai anh em vừa nói vừa cười đi vào trong.
Hôm đó, Phác Trí Mân ăn tối ở gần công ty rồi mới về nhà, lúc về đến đã hơn tám giờ tối. Người giúp việc nói cho cậu biết bà Phác đang đợi cậu ở trong phòng, mời cậu sang một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro