Chương 39
Kể từ khi Mẫn Doãn Kỳ trả tự do cho Phác Trí Mân. Cậu liền nhờ tài xế chở đến thăm dì và chú Tô, còn tranh thủ thời gian gặp mặt Phác Trí Nhân. Đối với việc cậu mất tích mấy tháng liền, Phác Trí Nhân cũng không hỏi nhiều, hai người cũng không nói đến chuyện này.
Mọi người cũng nhìn ra được, Mẫn Doãn Kỳ rất cưng chiều cậu, cơ hồ mặc cho cậu cần gì cứ lấy. Đối với chuyện cậu bỏ trốn xem như chưa từng xảy ra, chiến tranh lạnh giữa bọn họ cũng coi như chưa từng có. Chỉ có trong lòng Phác Trí Mân biết, một khi không thuận ý Mẫn Doãn Kỳ, anh tuỳ lúc sẽ lấy lại sự cưng chiều này. Chỉ là cưng chiều không phải yêu, so với tình yêu của cậu khác nhau.
Lần đầu tiên cậu không hiểu, ngây ngốc yêu anh, còn tưởng rằng anh cũng yêu cậu, nếu không tại sao lại cưng chiều cậu như vậy? Lần này cậu đã hiểu, cho nên trong lòng cũng không mong đợi nữa, ngược lại có thể bình thường đối mặt với Mẫn Doãn Kỳ. Phác Trí Mân đang đợi, đợi Mẫn Doãn Kỳ chán ngán, không cần cậu nữa, cậu có thể rời đi. Nếu không dù cậu có trốn, anh cũng đuổi theo, cho dù anh không mệt, cậu cũng sẽ mệt. Sự chiều chuộng này cũng không thể nào kéo dài. Khi còn bé, cậu thường nhìn mẹ đợi ba nhưng cậu càng lớn lên, ba càng ngày càng ít đến. Cho tới khi mẹ qua đời, cậu được ba mang về nhà. Sau mới biết, trừ bác gái và mẹ, bên ngoài ba còn có những người phụ nữ khác, mà sự cưng chiều của ba dành cho mẹ cũng theo thời gian mà trở nên giảm sút, chỉ còn là chán ghét, ngán ngẩm. Phác Trí Mân nghĩ, Mẫn Doãn Kỳ hẳn cũng không ngoại lệ. Dù sao anh cũng không thật sự thương cậu, làm sao có thể lâu dài? Chẳng qua, Mẫn Doãn Kỳ cưng chiều Phác Trí Mân, lại làm mẹ Mẫn có chút chán ghét, thái độ đối với Phác Trí Mân tự nhiên cũng lạnh nhạt, có lệ một chút. Chính bà khi mang thai, cũng không mảnh mai giống cậu như vậy, tựa như làm bằng pha lê, tuỳ tiện đụng sẽ vỡ. Con trai che chở vợ quá mức, làm trong lòng mẹ Mẫn thấy không công bằng, bắt đầu cảm thấy oán hận.
Ngày hôm đó, Phác Trí Mân sáng sớm liền ra khỏi nhà. Mẹ Mẫn hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi, liền tìm mấy người bạn đến đánh bài. Mấy người vừa chơi vừa tán gẫu: "Mẫn phu nhân, sao không thấy con dâu bà?"
-"Ra ngoài rồi" Hôm nay tài vận của mẹ Mẫn không tốt, thua liên tiếp mấy ván liền. Tâm tình đã sớm buồn bực lại bị nghe nhắc đến Phác Trí Mân, khẩu khí cũng không tốt theo.
-"Sao vậy? Cùng con dâu bà không tốt?" Ăn cây bài mẹ Mẫn đánh xuống, Trần phu nhân hỏi.
-"Nó có con trai tôi làm núi dựa, tôi nào dám gây chuyện?" Ngụ ý là bà đối với Phác Trí Mân có chút bất mãn.
-"Đây không phải là rất tốt sao? Doãn Kỳ nhà bà trước kia lâu lâu lại đổi người yêu một lần. Còn tưởng rằng thằng bé sẽ không kết hôn, không nghĩ tới sau khi lập gia đình cả người cũng thay đổi. Bà nên cảm thấy may mắn mới đúng" Lưu phu nhân an ủi bà.
-"May mắn cái gì? Tôi hiện tại ngày ngày ở nhà hầu hạ con dâu, sắp biến thành mụ già rồi đây này!"
-"Thằng bé sắp sinh sao?" Trần phu nhân tò mò hỏi.
-"Cách ngày sinh dự tính còn nửa tháng"
-"Con trai hay con gái?" Trần phu nhân lại hỏi.
-"Con gái"
-"Có phải có chút thất vọng hay không?"
-"Trai hay gái đối với tôi không quan trọng. Chỉ cần là cháu tôi, tôi liền thương yêu. Tôi để ý chính là thái độ cưng chiều vợ của Doãn Kỳ nhà tôi. Tôi là mẹ còn không nhìn được, muốn cưng chiều vợ cũng không cần phải dùng loại phương thức này. Tôi lo lắng cứ như vậy, nó cũng muốn bò lên trên đầu tôi mà ngồi, coi trời bằng vung"
-"Tôi nói này Mẫn phu nhân, có phải con trai bà bị mê hoặc đến váng đầu rồi không? Bà làm mẹ sao không nhìn ra?" Cao phu nhân một bên đánh bài nói: "Bà chớ quên, mẹ của cậu ta là tình nhân. Bản lĩnh hấp dẫn đàn ông nhất định là được di truyền từ mẹ cậu ta"
-"Cao phu nhân, tại sao bà lại nói thế?" Trần phu nhân một bên muốn bà đừng châm dầu vào lửa. Đến lúc đó lại rước lấy thị phi như chuyện lần trước.
-"Không phải sao? Nếu không sao lại khiến Doãn Kỳ mê mệt như vậy? Tôi thấy các người nên xem chừng một chút, tránh cho họ Phác kia ngày nào đó không chịu được tịch mịch đi tìm đàn ông, làm Doãn Kỳ bị cắm sừng"
Mấy vị phu nhân khác nghe Cao phu nhân nói xong, đều có chút lúng túng nhìn mẹ Mẫn, sợ bà tức giận. Ai ngờ mẹ Mẫn chẳng những không tức giận, ngược lại một bên sờ bài, một bên lẩm bẩm: "Chẳng lẽ nó nghi ngờ đứa nhỏ này không phải của Doãn Kỳ? Nếu không đang tốt đẹp sao lại rời nhà trốn đi?"
Những lời nói này thanh âm cũng không lớn, vốn chỉ mấy người trong phòng bài nghe thấy. Ai ngờ, cạnh cửa lại truyền đến thanh âm thủy tinh va chạm với nền nhà, nặng nề "xoảng" một tiếng, xung quanh khắp nơi đều là mảnh vỡ.
Bốn người trên bàn đồng thời nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy sắc mặt Phác Trí Mân trắng bệch, ngốc nghếch đứng đó.
-"Con muốn đem trà đến cho mọi người giải khát, thật xin lỗi. Con lập tức sẽ dọn dẹp"
Bốn cặp mắt trong phòng bài rơi trên người Phác Trí Mân. Sau khi cậu nhỏ giọng giải thích liền xoay người bước nhanh ra ngoài.
Bốn người trên bàn nhìn một mảng hỗn độn trên mặt đất, lại nhìn mẹ Mẫn một chút.
-"Sững sờ cái gì? Đánh bài đánh bài" Mẹ Mẫn thúc giục ba người, đồng thời kêu quản gia, muốn ông nhanh tới dọn dẹp sàn nhà.
-"Không phải con dâu bà muốn tới dọn dẹp sao?"
-"Tôi nào dám để nó sờ vào? Nếu để Doãn Kỳ biết, còn tưởng tôi ngược đãi vợ nó"
Trong phòng, bốn người tiếp tục đánh bài, giống như một màn kia chưa từng xảy ra. Mười phút sau, quản gia lại vội vàng chạy vào, giọng nói có chút hốt hoảng: "Phu nhân, đại thiếu phu nhân từ trên cầu thang ngã xuống"
Một câu của quản gia, làm bốn người trong phòng bài trở nên bàng hoàng.
Nửa tháng nữa Phác Trí Mân mới sinh, người gặp chuyện tốt tất nhiên tinh thần cũng thoải mái. Nhưng trước đó vài ngày, Mẫn Doãn Kỳ có chút lo lắng, tâm tình của anh lây nhiễm cả công ty. Người hiểu rõ nội tình nhất chính là thư ký của Mẫn Doãn Kỳ. Cô thấy anh đi làm nhưng tới giờ cơm liền gọi điện về nhà.
Mẫn Doãn Kỳ từng quy định, không cho phép bất cứ ai quấy rầy tiến độ hội nghị, tất cả mọi người đều như nhau. Nhưng lúc này thư ký vội vã đi vào cuộc họp hội nghị mới tiến hành được một nửa, hơn nữa trước mặt bao người đi tới bên cạnh Mẫn Doãn Kỳ.
-"Mẫn tổng"
-"Đi ra ngoài" Cũng không ngẩng đầu, miệng lạnh lùng ném ra ba chữ.
-"Mẫn tổng, là chuyện rất quan trọng..."
-"Đi ra ngoài"
-"Nhưng đại thiếu phu nhân...."
Tay vốn đang cầm bút liền cứng đơ, lúc này anh mới ngẩng mặt lên: "Em ấy làm sao?"
Buổi sáng hôm nay ra ngoài, Phác Trí Mân nói muốn đi thăm dì Tô. Anh còn dặn dò muốn cậu sớm về nhà một chút, chẳng lẽ cậu muốn ở nhà dì Tô ăn bữa tối rồi về?
Thư ký thấy Mẫn Doãn Kỳ rốt cuộc cũng chịu nghe mình nói chuyện, lúc này mới cẩn thận nói tiếp: "Mới vừa rồi quản gia gọi điện tới, nói đại thiếu phu nhân bị đưa đi bệnh viện, hình như là sắp sinh...."
-"Cô nói cái gì?" Mẫn Doãn Kỳ cơ hồ là nhảy dựng lên, vẻ mặt trầm xuống nhìn chằm chằm thư ký.
-"Tôi..."
-"Mẹ kiếp!"
Mẫn Doãn Kỳ chưa kịp nghe thư ký nói hết, người đã sớm chạy đi, để lại cả phòng họp ngơ ngác, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhiều mắt nhìn nhau.
Khi Mẫn Doãn Kỳ chạy tới bệnh viện, mẹ Mẫn cùng quản gia đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
-"Trí Mân đâu? Em ấy đâu?"
Anh chạy tới phòng sinh, được y tá báo cáo tình hình Phác Trí Mân đang nguy cấp ở trong phòng cấp cứu, anh liền một mạch chạy tới đây.
-"Thằng bé đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật"
-"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại muốn sinh?" Mẫn Doãn Kỳ đạp một cái lên cửa phòng cấp cứu, gầm lên. Nghĩ thầm lần trước đi kiểm tra, rõ ràng bác sĩ nói hai tuần nữa mới tới ngày sinh.
Mẹ Mẫn bị hành động thô bạo của con trai lớn làm cho giật mình, nhất thời cũng không trả lời được, né tránh không dám nhìn anh mà lo lắng nhìn vào bên trong phòng.
-"Mẹ làm sao biết, muốn sinh liền sinh" Mẹ Mẫn không nhịn được mắng ngược lại, cũng không dám nói cho con trai biết Phác Trí Mân ngã từ cầu thang xuống, chảy thật nhiều máu.
-"Xế chiều con gọi điện cho em ấy, rõ ràng em ấy vẫn rất tốt"
-"Mẹ...mẹ có nói mấy câu, làm sao biết thằng bé tưởng thật..."
-"Mẹ nói cái gì? Mẹ đã nói gì với em ấy?" Mẫn Doãn Kỳ gào thét. Toàn bộ người nhà họ Mẫn ở ngoài phòng cấp cứu cũng bị thái độ của anh làm cho sợ hãi.
Mẹ Mẫn lần đầu tiên thấy con trai lớn mất khống chế như vậy, hốc mắt cũng đỏ lên: "Mẹ..."
Vừa mới mở miệng, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở toang, Mẫn Doãn Thần từ bên trong đi ra. Đầu tiên anh liếc mắt nhìn Mẫn Doãn Kỳ một cái: "Anh dâu còn đang hôn mê. Bởi vì mất nhiều máu, bác sĩ quyết định sinh mổ"
-"Em ấy đâu? Anh muốn thấy em ấy"
-"Anh dâu đang chuẩn bị phẫu thuật. Anh trước không nên gấp"
-"Chết tiệt!"
-"Sẽ không có chuyện gì"
Nói xong, Mẫn Doãn Thần trở về phòng cấp cứu, đến trước cửa, anh quay đầu nhìn về phía mẹ Mẫn đang khóc, an ủi: "Mẹ, anh dâu sẽ không có chuyện gì đâu"
Mẫn Doãn Kỳ cả người bơ phờ ngồi trong phòng bệnh, tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Phác Trí Mân đang cắm kim truyền nước, ánh mắt lo lắng nhìn cậu. Mấy tiếng trước con gái của anh khỏe mạnh đi đến thế giới này. Phác Trí Mân mặc dù mất nhiều máu nhưng cuộc phẫu thuật cũng coi như thuận lợi, không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Chỉ cần tưởng tượng đến bảo bối của anh vô duyên vô cớ bị rạch một nhát như vậy, vết thương chói mắt trên bụng Phác Trí Mân làm anh không kìm được liền đau lòng. Sợ cậu mất nhiều máu, cộng thêm lại có vết thương, y tá đã giúp cậu tiêm thuốc giảm đau.
Nhìn Phác Trí Mân nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch không chút máu, trên người, trên cánh tay có nhiều chỗ bầm tím, trầy xước. Khi y tá đẩy cậu ra, Mẫn Doãn Kỳ cho là mình nhìn lầm, tức giận đạp lật ghế dài ngoài phòng cấp cứu, làm cho các bác sĩ và y tá trong bệnh viện sợ hãi một phen.
Làm sao lại từ cầu thang ngã xuống?
Mẫn Doãn Kỳ đau lòng kéo tay cậu qua hôn một chút, hận không thể lập tức xông về nhà hủy đi toàn bộ cầu thang đã làm cậu sinh non.
-"Trí Mân..."
Vuốt ve những vết xanh trên mặt Phác Trí Mân, tâm Mẫn Doãn Kỳ thắt lại, hận không thể thay cậu chịu những đau đớn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro