Chương 38
-"Anh không nên nhìn!"
Mẫn Doãn Kỳ nhìn thân thể cậu, đánh giá từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở chiếc bụng to tròn. Phác Trí Mân mắc cỡ nghiêng người đi không cho anh nhìn.
-"Đồ ngốc! Trong mắt anh, bất kể em gầy hay béo, cũng đều đẹp giống nhau" Huống chi cậu còn đang mang thai con của anh.
-"Gạt người! Rõ ràng rất xấu, anh chẳng qua chỉ là đang an ủi em" Phác Trí Mân hoàn toàn không tin lời ngon tiếng ngọt của Mẫn Doãn Kỳ: "Không cho phép anh nhìn!"
Cậu đưa tay muốn che đi tầm mắt anh nhưng tay lại bị anh bắt được, kéo xuống phần bụng của anh.
-"Anh...lưu manh"
Thân dưới của anh đã sớm cương lên, chẳng những trở nên cứng rắn, nhô ra, mà còn nóng đến dọa người. Phác Trí Mân không nghĩ tới, anh thế nhưng lại nổi lên dục vọng. Cậu muốn rút tay về, anh lại không chịu, muốn tay cậu khuấy động dưới vật nam tính cứng rắn của mình, hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp.
-"Như vậy em còn dám nói anh chỉ đang an ủi em?"
Dục vọng của anh cũng bị khơi màu, cuộc sống nhẫn nhịn lâu như vậy, ngay cả người khác cũng không chạm qua. Ngày ngày trừ bận rộn với công việc, đời sống riêng tư giống như thầy tu, bất kỳ người nào cũng không thể vén lên dục vọng của anh, trừ Phác Trí Mân.
-"Anh mau buông tay!" Phác Trí Mân cảm giác mặt mình đỏ đến mức muốn phát hỏa.
Mẫn Doãn Kỳ chẳng những không buông cậu ra, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ khuấy động, cúi đầu liếm hôn tai cậu. Không để ý đến tiếng kinh hô của cậu, tay kia bắt đầu hoạt động trên thân thể đang giãy giụa, cảm nhận làn da trơn nhẵn của cậu. Môi anh đi xuống, cắn mút nhũ hoa bởi vì mang thai mà trở nên no đủ hơn, hơi thở nóng rực phả ra trên da thịt cậu.
-"Doãn Kỳ!" Khi tay anh trượt đến hậu huyệt, cậu sợ anh nhất thời kiềm chế không được lại đột nhiên muốn cậu, liền vội vàng lên tiếng ngăn cản anh.
-"Ngoan, đừng sợ!" Môi anh tham lam dời về một bên điểm hồng nổi trước ngực khác, vừa ngậm vừa mút hết sức thoả mãn.
Phác Trí Mân làm sao không sợ? Mặc dù dục vọng trong cơ thể cậu cũng bị khơi màu, nơi phía sau kia cũng chảy ra thủy tao, có chút ẩm ướt nhưng cậu vẫn lắc đầu như cũ, trong miệng không ngừng muốn anh dừng tay.
Mẫn Doãn Kỳ thuần thục dùng đầu gối đẩy hai chân cậu ra. Ngón tay của anh bắt đầu hoạt động trên hậu huyệt của cậu, đùa bỡn vùng da nhạy cảm gần nơi đó, chọc cậu thở gấp liên tục, hai tay cậu ôm chặt cánh tay anh, sợ mình đứng không vững trượt xuống.
-"Doãn Kỳ, không nên!"
Một ngón tay của anh cắm vào, cậu gấp đến độ kêu ra tiếng. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ đâu chịu bỏ qua. Thấy cậu rõ ràng cũng rung động nhưng vẫn khẩn trương lắc đầu, anh nổi lên ý xấu lẩm bẩm nói mấy câu bên tai cậu.
Phác Trí Mân nghe thấy liền trợn to mắt, khoé mắt liền ửng hồng, liều mạng lắc đầu cự tuyệt.
-"Không được? Vậy anh tiếp tục" Mẫn Doãn Kỳ uy hiếp, anh thả tay cậu ra, đem tay dời đi đồng thời kéo ra dục vọng cương cứng của mình trong tay cậu.
Phác Trí Mân không buông tay, sợ mình vừa buông, anh liền đem cậu đặt trên vách tường, hung hăng muốn cậu.
-"Ngoan, để cho anh đi vào" Anh dụ dỗ, cậu cũng không theo, ngược lại cầm thật chặt.
-"Em lấy tay giúp anh"
Khi anh cường thế uy hiếp, cậu rốt cuộc cũng mềm nhũn. Cậu vừa nói xong, anh liền gần sát lại, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nhục dục, vật thô to cứng rắn không kịp đợi mà ở trong tay cậu bắt đầu giật giật.
Cậu lần đầu tiên lấy tay giúp anh giải quyết nhu cầu, động tác không quen, lực đạo không tốt. Nhưng vì để anh bỏ qua cho mình, không thể làm gì khác hơn là nghe theo yêu cầu của anh.
Sợ cậu đứng lâu sẽ mệt, anh ôm cậu ngồi trong bồn tắm, làm nước ấm áp dội lên thân thể hai người. Cậu dạng chân trên người anh, khẽ liếc nhìn, một tay ôm cổ anh, tay kia nắm chặt vật cứng rắn, trên dưới không ngừng loay hoay.
Anh muốn cậu nắm chặt một chút, càng lúc càng muốn tăng nhanh tốc độ, hai tay không ngừng xoa nắn khắp người cậu, hại cậu có chút khó chịu mà lắc mông làm nũng, muốn tránh khỏi sự trêu chọc của anh.
Hưởng thụ động tác không thuần thục của cậu, anh thỏa mãn nhắm mắt lại, dựa lưng vào bồn tắm, bên tai không ngừng truyền đến thanh âm nhỏ xíu, xấu hổ hỏi thăm của cậu: "Được chưa? Có thể không?"
Tay cậu động có chút đau, một lòng hi vọng anh nhanh kết thúc một chút. Cậu nhất thời không nhịn được, nặng nề cắn một cái lên bả vai anh, giống như oán trách anh bá đạo. Cái cắn này làm Mẫn Doãn Kỳ híp mắt nhìn cậu. Sau đó thừa cơ cậu không để ý, anh nâng lên chiếc mông tròn trịa của cậu. Định tiến thẳng vào bên trong, lại đột nhiên nghe thấy cậu hít thở nặng nề, hét lên một tiếng.
-"Sao vậy?"
-"Con lại đá em"
Hành động vừa rồi của anh làm cậu sợ hết hồn. Vốn cho rằng mình không thoát được, em bé trong bụng lại đột nhiên đá cậu một cái, đau đến mức làm cậu kêu ra tiếng, gương mặt từ đỏ hồng chuyển sang tái xanh, đồng thời làm dừng lại động tác của Mẫn Doãn Kỳ.
Một lần nữa chuyện tốt lại bị phá hỏng, Mẫn Doãn Kỳ nhìn chằm chằm vào chiếc bụng tròn vo của cậu. Dục vọng trong cơ thể không được phát tiết khiến sắc mặt anh tự nhiên không tốt, liền trở nên xanh méc.
-"Xem ra, ngay cả con cũng sợ anh bắt nạt em"
Mẫn Doãn Kỳ để một tay trên bụng cậu. Mới vừa dứt lời, cái bụng của Phác Trí Mân lại nặng nề đá một cái nữa, hơn nữa còn đá lên vị trí mà anh đặt tay. Một cước kia của em bé làm Mẫn Doãn Kỳ kinh ngạc. Anh chẳng thèm quan tâm dục vọng có được phát tiết hay không.
-"Con mới vừa đá anh!"
-"Bởi vì anh bắt nạt em" Cậu cẩn thận né tránh dục vọng vẫn đang cương cứng như cũ của anh.
-"Mới nhỏ mà tính tình đã hư như vậy, sau này ra đời liền bò lên đầu anh giương oai? Đợi sau khi sinh xong, anh nhất định phải đánh vào mông con bé mấy cái, lại dám phá hỏng chuyện tốt của anh" Mẫn Doãn Kỳ đe dọa nói.
-"Không cho phép anh đánh con bé!" Nghe thấy anh muốn động tay dạy bảo, Phác Trí Mân lập tức trở mặt kháng nghị.
Thấy cậu tưởng là thật, cho rằng mình sẽ ra tay, Mẫn Doãn Kỳ kìm lòng không được liền bật cười: "Tiểu miêu ngốc, anh mới không đánh con gái" Đây chính là viên minh châu trong tay anh, là con gái cưng, là bảo bối thứ hai anh muốn nuông chiều, làm sao anh dám làm vậy?
-"Anh biết em mang thai là con gái?" Từ khi cậu trở lại nhà họ Mẫn, vẫn chưa cùng anh nói đến chuyện có em bé, cũng chưa từng đề cập tới giới tính của đứa nhỏ.
-"Ừm" Anh gật đầu.
-"Con bé là của em, không cho phép tranh giành với em!" Nghĩ đến lời nói lúc trước của anh, Phác Trí Mân cảnh giác đẩy tay anh ra, ôm chặt lấy bụng.
-"Em là bảo bối ngốc! Nếu như anh thật muốn tranh giành đứa nhỏ, bên ngoài còn có rất nhiều người muốn sinh cho anh. Em tin không?" Ý anh là chỉ muốn cậu sinh đứa nhỏ, là bản thân cậu sinh anh mới muốn. Nhưng lời này của anh nghe vào trong tai Phác Trí Mân lại mang ý khác.
Thì ra là cậu tự đem mình cùng đứa nhỏ coi là quan trọng. Đối với Mẫn Doãn Kỳ mà nói, chỉ cần anh mở miệng, bằng gia thế cùng bề ngoài xuất sắc của anh, có rất nhiều người chờ anh ưu ái, đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng sẽ có người giúp anh sinh. Thật khờ khạo! Cậu đã nhắc nhở chính mình không nên lún sâu vào. Như thế nào chỉ vì anh mấy ngày nay nhất thời ôn nhu chăm sóc, liền đã quên khi đó anh lạnh lùng đối đãi ra sao.
Mẫn Doãn Kỳ thấy Phác Trí Mân không lên tiếng, rõ ràng cảm nhận được tâm tình của cậu thay đổi. Anh cẩn thận nhìn cậu, muốn từ nét mặt suy ra tâm tình: "Em đang suy nghĩ cái gì?"
Sợ cậu hiểu lầm lời nói vừa rồi, Mẫn Doãn Kỳ định mở miệng giải thích nhưng Phác Trí Mân lại lên tiếng trước: "Anh thật không đoạt con với em?"
Thấy cậu hỏi, Mẫn Doãn Kỳ gật đầu: "Anh đảm bảo sẽ không đoạt con với em. Con bé là của em, như vậy em yên tâm chưa?" Cậu là vợ anh, con bé liền là của anh, anh cần thiết phải đoạt sao?
Đáp lại anh là nụ cười thỏa mãn của cậu. Nghe thấy Mẫn Doãn Kỳ bảo đảm, trên mặt Phác Trí Mân mặc dù đang cười nhưng trong lòng lại bắt đầu trùng xuống. Kể cả khi Mẫn Doãn Kỳ níu giữ lại tình cảm, đáy lòng cậu vẫn trĩu nặng, cảm giác tâm giống như đang rỉ máu, mơ hồ có chút đau.
Thì ra, cậu vẫn luôn tự mình đa tình, thật ra cậu sớm nên hiểu được. Từ khi hai người chiến tranh lạnh, Mẫn Doãn Kỳ đã không muốn cậu mang thai. Rồi đến sau khi cậu về nhà, thái độ của anh đối với đứa nhỏ cũng coi như lạnh nhạt, thiếu đi tâm trạng vui sướng sắp làm cha. Chi tiết nhỏ xíu này đã nói lên, thật ra anh cũng không để ý cậu có mang thai hay không. Nếu có nhiều người chờ anh như vậy, vậy sau khi sinh con, anh hẳn liền để cậu đi? Nhưng vì sao khi nghĩ đến anh không cần cậu, lòng cậu lại khó chịu như vậy? Thật giống như sắp chết, không thể hô hấp.
-"Xoay người sang một bên, anh giúp em gội đầu"
Phác Trí Mân cười thật lâu làm tâm tình Mẫn Doãn Kỳ cũng tốt lên, cũng không để ý đến dục vọng nửa người dưới. Anh cẩn thận xoay lưng cậu về phía mình, không chỉ giúp cậu gội đầu, cả thân thể cũng nhẹ nhàng massage. Phác Trí Mân trong ngực anh cũng rất phối hợp, cảm thấy anh hơi mạnh tay, hoặc là nước quá nóng, còn có thể nhỏ giọng làm nũng một chút.
Tắm rửa xong, anh giúp cậu sấy khô tóc, ôm cậu nằm trên giường. Sau khi Mẫn Doãn Kỳ hung hăng hôn cậu đến thỏa thích, lúc này mới thỏa mãn mà mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Bắt đầu từ đêm đó, Mẫn Doãn Kỳ cảm giác phương thức ở chung giữa anh và Phác Trí Mân có chút thay đổi, không còn lạnh nhạt chống đối. Trên mặt cậu bắt đầu có nụ cười, đối với anh cũng không bài xích nữa, lại không cách ly anh đến ngàn dặm. Cậu giống như trở về khi mới kết hôn, làm người vợ ngoan ngoãn, nghe lời, cũng không ầm ĩ, không náo loạn làm anh đau đầu nữa.
Mẫn Doãn Kỳ đi làm trở lại, có khi còn làm thêm giờ hoặc là đi công tác. Anh cũng không hạn chế tự do của cậu nữa. Chỉ cần cậu nói rõ hành tung của mình, để tài xế đưa đón, anh cũng không phản đối. Anh cho rằng ngăn cách giữa hai người đã được xoá bỏ nhưng lại không biết rằng, cậu cũng đã quyết định, tính sau khi sinh con xong sẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro