Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Khi Phác Trí Mân mang thai đến tháng thứ tám, trừ phi có Mẫn Doãn Kỳ cùng đi, nếu không cậu không được phép ra khỏi cửa. Có lẽ sợ Phác Trí Mân lại một lần nữa mất tích, Mẫn Doãn Kỳ còn đặt ra nhiều quy định hơn so với lúc mới kết hôn. Chỉ cần cậu ra khỏi phòng, mẹ Mẫn hoặc quản gia nhất định sẽ nối gót theo sau, sợ cậu không cẩn thận làm mình bị thương.

Thừa dịp mẹ Mẫn đi ra ngoài cùng bạn bè, Phác Trí Mân len lén nhờ quản gia đưa cậu ra khỏi cửa. Vậy mà ông ấy lại không để cho cậu đi. Nửa giờ sau, Mẫn Doãn Kỳ vốn ở công ty lại vội vàng trở về nhà. Phác Trí Mân còn đang năn nỉ quản gia, nhìn thấy anh đi vào phòng khách, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận đứng nguyên tại chỗ: "Tại sao anh lại trở về?"

Tối qua anh bảo hôm nay có cuộc họp hội nghị quan trọng, muộn một chút mới trở về. Sao bây giờ lại đứng trước mặt cậu?

Thấy Mẫn Doãn Kỳ trở lại, quản gia yên lặng rời khỏi phòng khách, trả lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng. Anh không nói không rằng đứng trước mặt cậu, thấy cậu đã thay quần áo, anh tra hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Phác Trí Mân không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại tức giận đi lên trên lầu.

-"Đứng lại!"

Thấy cậu không nhìn anh một cái nào đã muốn trở lại phòng, Mẫn Doãn Kỳ nhanh chân trước một bước, nhấc cánh tay dài lên kéo cổ tay cậu.

-"Em muốn đi đâu?" Mới vừa rồi quản gia gọi điện cho anh, dù đang trong cuộc họp nhưng anh không nói hai lời, vội vàng bỏ lại gấp gáp trở về.

-"Không có" Không muốn nói chuyện với anh, Phác Trí Mân không quay đầu lại, chỉ giãy giụa muốn anh buông tay.

-"Vậy tại sao phải ra khỏi nhà?" Cậu bụng lớn như vậy, một thân một mình ra khỏi nhà nguy hiểm bao nhiêu. Cậu không nghĩ tới sao?

-"Em chỉ muốn đi ra ngoài một chút"

-"Đi nơi nào?"

Lần trước cậu nói muốn về nhà mẹ để ở một buổi chiều, kết quả chính là đi liền bốn tháng.

-"Muốn đi bao lâu? Lại là bốn tháng?" Mẫn Doãn Kỳ tức giận gào thét.

-"Nếu như anh muốn, em vĩnh viễn cũng không trở lại" Phác Trí Mân cũng tức giận đáp lại.

-"Trí Mân!" Bàn tay vốn đang kiềm chế lại tăng thêm lực đạo.

-"Anh làm đau em!" Lúc này, rốt cuộc cậu cũng quay đầu lại, liếc anh một cái rồi cúi đầu nhìn cổ tay đang bị anh nắm chặt.

-"Em vĩnh viễn cũng không được rời đi, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Nói xong, anh hất tay cậu ra, tức giận rời đi. Trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng cửa nặng nề bị đóng mạnh, phát ra một tiếng "rầm".

Đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của anh, trong lòng cậu cảm thấy chua chát. Cậu lên lầu thay quần áo nhưng lại thấy quản gia đứng ở một góc trong phòng khách. Mặc dù biết quản gia là lo lắng cho mình mới thông báo cho Mẫn Doãn Kỳ nhưng ngày ngày bị người ta giam lỏng ở trong phòng như vậy, cậu cảm giác mình sắp buồn bực đến ngã bệnh.

Trận sóng gió nhỏ này, đem khoảng cách hai người đẩy ra xa hơn. Thậm chí Phác Trí Mân ngay cả mở miệng nói chuyện cũng lười, khẩu vị cũng không tốt như lúc trước, mới qua vài ngày mà gương mặt đã nhỏ đi trông thấy.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn thấy vừa đau lòng lại vừa tức giận. Ngày ngày khổ tâm nghĩ cách để thay đổi cục diện bế tắc này. Anh còn chưa nghĩ ra phương pháp, lại bị tiếng khóc bất ngờ của Phác Trí Mân làm cho rối loạn.

Lúc trước cậu muốn rời khỏi, Mẫn Doãn Kỳ định đem tất cả công việc về nhà. Bình thường trừ phi cần thiết, anh ngay cả công ty cũng không đi, ngày ngày coi chừng Phác Trí Mân. Ai ngờ, sau khi dùng qua bữa tối, anh làm xong công việc ở thư phòng muốn trở về phòng đi tắm. Đúng lúc bước vào, nhìn thấy Phác Trí Mân trong tay ôm quần áo, ngồi trên ghế sofa cúi đầu khóc to.

-"Trí Mân?" Cho là cậu không thoải mái ở đâu, Mẫn Doãn Kỳ ba bước cũng thành hai bước, bối rối đi lên trước: "Có phải bắp chân lại bị rút gân không?"

Anh đứng trước cậu xắn tay áo lên, tính giúp cậu xoa bóp lại bị cậu đẩy ra.

-"Anh tránh ra!"

Sau khi trở về nhà họ Mẫn, Phác Trí Mân trừ bỏ ngày đầu tiên có tranh chấp cùng anh, cuộc sống cũng rất an tĩnh. Không giống như bây giờ, khóc sướt mướt.

-"Đưa anh nhìn xem, có phải rất đau hay không?"

-"Không cần anh quan tâm!"

Mẫn Doãn Kỳ đưa tay xắn quần lên muốn giúp Phác Trí Mân nhưng lúc này cậu trực tiếp đập tay anh, không để anh đụng vào mình.

-"Trí Mân!" Thấy cậu tức giận vô cớ, sắc mặt anh liền trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, khẩu khí cũng kém đi.

-"Anh bắt nạt em, chỉ biết bắt nạt em thôi!" Nói xong, Phác Trí Mân liền ôm mặt khóc lên.

Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên bị chỉ đích danh không giải thích được, trong lòng có chút tư vị nhưng vẫn hỏi: "Anh bắt nạt em bao giờ?"

Tiếng khóc của cậu làm cho anh có chút đau lòng. Do dự một chút, anh dứt khoát ngồi trên ghế sofa, đem cậu ôm vào trong ngực. Anh nặng nề thở ra một hơi, mệt mỏi nói: "Nói cho anh biết, anh chọc giận em chỗ nào mà làm em không vui?"

-"Anh không cho em ra ngoài"

-"Ngày mai anh cùng em ra ngoài. Em muốn đi đâu, anh liền đi theo đến đó"

Một lòng chỉ muốn trấn an tâm tình của cậu, Mẫn Doãn Kỳ cũng không quản công việc có quan trọng hay không, dù sao cũng không quan trọng bằng Phác Trí Mân.

Anh vừa nói xong, tiếng khóc của cậu lập tức dừng lại, chỉ dư lại thanh âm thút thít.

-"Tại sao không nói chuyện?" Thật lâu sau anh cũng không nghe thấy thanh âm của cậu. Anh kéo cái tay đang che mặt ra, vén tóc mai của cậu lên sau tai, thấy hai mắt đỏ ửng, đầu mũi cũng đỏ, giọng điệu của anh dịu đi.

-"Em muốn đi cắt tóc"

Cắt tóc? Hai chữ kia làm Mẫn Doãn Kỳ nghe không hiểu ra sao, hoàn toàn không tìm ra được lý do.

-"Đang dễ thương, tại sao lại muốn cắt tóc?"

Thật vất vả cậu mới có mái tóc dài cúp vô gáy khiến gương mặt thơ ngây như mèo con, làm anh yêu thích không thôi. Cậu nói muốn cắt là muốn làm ngược lại ý anh sao?

Phác Trí Mân cúi đầu sờ sờ cái bụng tròn vo, uỷ khuất nói: "Bụng quá lớn..."

Khuôn mặt của Mẫn Doãn Kỳ tràn đầy yêu thương, nhìn theo bàn tay đang xoa xoa bụng của cậu, bàn tay to của anh cũng ôn nhu phủ lên trên. Anh giương mắt nhìn mái tóc đáng yêu của cậu, nhất thời hiểu ra, không khỏi đau lòng, cánh tay ôm Phác Trí Mân càng chặt hơn.

-"Tại sao không nói với anh sớm một chút?"

Mẫn Doãn Kỳ âm thầm chửi mình trong lòng. Anh lại sơ ý quên mất, bụng cậu lớn như vậy, miễn cưỡng có thể tắm được nhưng gội đầu cũng có chút khó khăn, không thể khom lưng, đứng lâu sẽ bị chuột rút. Gội đã là vấn đề, càng không phải nói đến việc xả nước.

Xem ra đứa bé của họ trong bụng Phác Trí Mân chính là cô gái nhỏ bướng bỉnh, so với anh còn biết hành hạ người hơn.

Đột nhiên bị anh chặn ngang ôm lấy, Phác Trí Mân kêu to một tiếng kinh sợ: "Doãn Kỳ!" Sợ anh làm mình té, cậu vội vàng ôm lấy cổ anh.

-"Không phải muốn tắm sao?" Thấy trong tay cậu ôm quần áo, Mẫn Doãn Kỳ từng bước đi về hướng phòng tắm.

-"Anh..."

Thấy bộ dạng kia của anh, giống như muốn cùng cậu tắm chung. Trước kia anh rất thích kéo cậu theo anh vào phòng tắm, thuận tiện làm chuyện yêu đương với anh, chưa bao giờ tắm đúng nghĩa. Mà hiện tại, bụng cậu lớn như vậy, vóc dáng có chút biến đổi, đẫy đà giống như con chim cánh cụt, vừa nặng nề lại vừa khó coi.

Tất cả mọi người đều thích xinh đẹp trong mắt người mình yêu, Phác Trí Mân cũng không ngoại lệ. Cậu một chút cũng không muốn khi mang thai lại cởi trần trước mặt Mẫn Doãn Kỳ, cậu sợ nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt anh.

-"Xấu hổ cái gì? Trên người em có chỗ nào mà anh chưa nhìn qua?"

-"Em tự mình tắm" Cậu vỗ vai anh, muốn Mẫn Doãn Kỳ đặt mình xuống. Khi được anh thả ra thì đã vào đến phòng tắm.

Anh mở vòi nước, để nước nóng chảy xuống, tiếp theo liền bắt đầu cởi quần áo trên người mình.

-"Anh sao lại cởi quần áo?"

-"Tắm không cởi quần áo thì tắm thế nào?"

Mẫn Doãn Kỳ cởi cúc áo ra, tiện tay ném vào trong rổ, tiếp theo rút dây lưng quần, cởi quần, kéo khoá xuống. Ba thành hai, anh đã hoàn toàn trần truồng, đứng trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, hào phóng mặc cho cậu nhìn chằm chằm.

Phác Trí Mân thấy một thân thể tinh tráng trần truồng, một vết sẹo cũng không có, nhất thời đỏ mặt xấu hổ. Dưới ánh mắt khiêu khích của anh, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Mẫn Doãn Kỳ không cho cậu đường lui, thân thể cao lớn trong phòng tắm sải bước đến gần. Thấy cậu ngây ngốc muốn né tránh, liền đem cậu bức đến cạnh tường bao vây lại, làm cậu nơi nào cũng không đi được.

Phác Trí Mân thử đẩy ngực anh ra, ngăn cản anh đến gần. Mẫn Doãn Kỳ không để ý, đối với sự phản kháng của cậu, anh cũng không để trong mắt, ngược lại, động tác thuần thục bắt đầu cởi quần áo giúp cậu.

-"Anh không nên cởi quần áo của em"

Cậu một bên bận rộn ngăn cản nhưng động tác của anh còn nhanh hơn, mau lẹ cởi hết quần áo của cậu. Thân thể trắng nõn trơn mềm hiện ra trước mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro