Chương 35
-"Em muốn về nhà!"
-"Em là vợ anh! Nơi này mới chính là nhà của em"
-"Nơi này...không phải!" Phác Trí Mân vừa khóc vừa giãy giụa ngồi dậy: "Em có nhà của mình"
Cậu không muốn lại ở chung với Mẫn Doãn Kỳ, cố hết sức lấy khuỷu tay khởi động nửa người trên. Bởi vì mang thai, hành động của cậu không được linh hoạt. Hôm nay còn bị anh náo loạn cả một ngày, cậu khẩn trương đến cơm trưa cũng chưa ăn. Hiện tại sắp tối rồi, cậu bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Sau khi không còn nôn oẹ, khẩu phần ăn của dạ dày cậu bắt đầu tăng, cái gì cũng muốn ăn, vừa mới ăn no, không lâu sau lập tức lại đói bụng. Dì Tô còn cười nói là do mang thai em bé nên mới như vậy, muốn cậu không cần lo lắng, chỉ cần ăn là được rồi.
-"Trí Mân!"
Mẫn Doãn Kỳ không dám kéo cậu. Thấy cậu đứng ở bên giường, vẫn khóc thút thít như trước. Vừa rồi khi bị anh ôm lên, dép lê trên chân bị rơi. Cậu nhanh chóng lau nước mắt, đi tìm dép của mình.
-"Anh để dép của em ở đâu?" Bởi vì khóc đến đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, cậu cố sức mở to mắt nhìn nhưng mọi thứ đều mờ nhạt không thấy rõ.
Mẫn Doãn Kỳ lại đời nào đi quản dép lê của cậu? Anh nhanh chóng xoay người, ôm lấy cánh tay của cậu: "Không cho đi"
-"Anh buông em ra!" Phác Trí Mân muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của anh, liều mạng vặn vẹo tay mình.
-"Em rốt cuộc là làm sao vậy?" Mẫn Doãn Kỳ chế trụ hai tay cậu, đem cậu ôm vào ngực, gầm nhẹ.
-"Em muốn rời khỏi đây! Anh mau tránh ra!"
-"Em đừng nháo nữa, cẩn thận không làm đứa nhỏ bị thương" Thấy cậu dùng sức muốn tránh khỏi tay anh, Mẫn Doãn Kỳ lên tiếng cảnh cáo cậu.
-"Vậy anh mau buông em ra!" Phác Trí Mân cũng không để ý tới lời cảnh cáo của anh, dùng sức muốn trốn khỏi sự ôm ấp của anh như trước.
-"Phác Trí Mân!!!"
Sợ cậu thực sự làm thương tổn đến chính mình cùng đứa nhỏ trong bụng, Mẫn Doãn Kỳ không nhịn được hét lên một tiếng, trói chặt hai cánh tay của cậu, muốn ngăn cậu không làm loạn nữa.
Phác Trí Mân bị khống chế, cả người bất động một lúc. Sau đó không báo động trước, thậm chí là ra tay ngoài dự đoán của Mẫn Doãn Kỳ, cậu cúi đầu cắn tay anh, cắn một cái thật mạnh.
Lần này lực cắn của cậu không nhẹ, sắc mặt Mẫn Doãn Kỳ nhanh chóng thay đổi, sâu trong cổ họng khẽ rít lên một tiếng. Quyết không buông tay, anh đành nghiến chặt răng chịu đựng, thế nào cũng không chịu đầu hàng.
Phác Trí Mân vốn là điên cuồng cắn không có tiết chế, muốn anh buông cậu ra. Mãi đến khi đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh, cậu mới hốt hoảng không dám cắn nữa.
Cảm giác được Phác Trí Mân đã ngưng cắn, Mẫn Doãn Kỳ lúc này mới thả lỏng người, cũng không để ý vết thương bị cậu cắn đang rỉ máu trên cánh tay, người anh để ý là cậu.
-"Cắn đủ chưa? Muốn cắn thêm tay bên kia không?" Nếu điều này có thể làm cho cậu nguôi giận, anh tình nguyện đưa ra cánh tay còn lại cho cậu cắn.
Phác Trí Mân như không nghe thấy lời nói của anh, ngây ngốc nhìn vết cắn đang toé máu mà cậu vừa tạo ra.
-"Tại sao anh lại muốn dẫn em trở về?" Phác Trí Mân chăm chú nhìn miệng vết thương kia, nước mắt vừa dừng lại bắt đầu rơi xuống, lúc này khóc còn dữ dội hơn: "Tại sao? Tại sao?"
-"Vì em là vợ anh!"
-"Em không muốn làm vợ anh nữa! Em không muốn!"
-"Em có gan nhắc lại một lần nữa xem" Mẫn Doãn Kỳ thực sự tức giận. Bởi vì lời nói của cậu làm anh mất đi khống chế, một tay giữ chặt lấy cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu đối diện với mình.
-"Em muốn ly hôn với anh!" Nước mắt không ngừng rơi xuống, Phác Trí Mân cương quyết nhìn anh, nói rõ ràng.
-"Em dám?"
-"Là anh không cần em"
Nghĩ đến sự ủy khuất của mình trước kia, anh rõ ràng yêu thương cậu như vậy nhưng chỉ sau một đêm sóng gió liền thay đổi, hết thảy đều thay đổi. Sự lạnh lùng của anh làm cho cậu buồn tủi, đau đớn trong lòng. Nếu anh chưa từng đối tốt với cậu khiến cậu tự đa tình, dù anh lại hư, lại hung hăng, cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.
-"Anh chỉ là cần thời gian bình tĩnh một chút" Anh không có khả năng mở miệng nói không cần cậu, đời này cũng không có khả năng.
-"Cho nên anh tự mình tránh mặt em, bỏ qua em, cố ý gây tổn thương em... Đều là bởi vì anh cần thời gian để bản thân bình tĩnh lại?"
Bị Phác Trí Mân hỏi nhưng Mẫn Doãn Kỳ lại không nói được gì, bất giác nhíu mày một chút. Đối với chất vấn của cậu, anh rõ ràng không vui.
-"Anh còn phải đi công ty, em trước..."
-"Em muốn ly hôn. Em không bao giờ muốn ở bên cạnh anh nữa! Em không phải búp bê, đợi khi nào anh cao hứng thì cưng chiều, khi mất hứng liền vứt qua một bên. Em là người, em có cảm giác, em biết vui vẻ, biết đau khổ, anh có hiểu không?"
Nói tới đây, nước mắt cậu không khống chế được theo khoé mắt liên tục rơi xuống. Mà Mẫn Doãn Kỳ chỉ nhìn chằm chằm vào nước mắt đang chảy trên gương mặt cậu, nhất thời không biết phải nói gì.
-"Anh buông em ra! Ngày mai em nhất định phải đi tìm luật sư ly hôn"
-"Em nghĩ luật sư nào dám tiếp nhận vụ này?" Trừ phi người đó không sợ đắc tội với Mẫn thị.
-"Em sẽ tìm được, em... Chờ ly hôn, anh sẽ không bắt nạt em nữa, sẽ không khiến em phải đau khổ nữa" Cậu từng hèn mọn lấy lòng anh như vậy nhưng đổi lại chỉ là sự hờ hững vô tình của anh.
-"Em quên rằng em đang mang thai con của anh sao? Em nghĩ toà án sẽ đứng về phía ai? Em cho rằng em thắng được anh?" Bị cậu làm cho tức giận đến tột độ, Mẫn Doãn Kỳ dứt khoát lấy đứa nhỏ trong bụng ra uy hiếp cậu: "Em dám nhắc lại chuyện ly hôn, sau khi đứa nhỏ sinh ra, anh sẽ khiến em cả đời không nhìn thấy nó"
-"Anh...Không thể nào! Sao anh có thể nói ra được những lời như vậy?"
Phác Trí Mân không dám tin nhìn anh, mắt trừng lớn giống như đang nhìn hung thần độc ác.
-"Không cho phép khóc! Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh cam đoan về sau sẽ không lạnh nhạt với em nữa" Mẫn Doãn Kỳ dỗ dành, muốn cậu nghe lời. Nhưng Phác Trí Mân lại một mực lắc đầu, vừa đánh vừa khóc trong lòng anh: "Đứa nhỏ là của em, là của em! Anh dựa vào cái gì mà muốn cướp nó đi?"
-"Dựa vào việc anh là chồng em, là cha của đứa nhỏ, em nói xem anh có quyền không?" Mẫn Doãn Kỳ ngạo mạn nói.
Sau khi Phác Trí Mân bỏ đi bốn tháng, nghe thấy cậu mở miệng đòi ly hôn, làm anh không thể bình tĩnh mà đàm phán với cậu, chỉ có thể dùng biện pháp thô bạo để đe doạ. Đứa nhỏ là bảo bối của cậu, một khi lấy đứa nhỏ ra uy hiếp, Phác Trí Mân cư nhiên sẽ ngoan ngoãn khuất phục anh.
-"Em ghét anh! Em hận anh!"
-"Cho dù em hận anh, em vẫn phải ở bên anh"
Mẫn Doãn Kỳ vừa nói xong, Phác Trí Mân vốn còn đang lớn tiếng khóc, lại đột nhiên ngừng thút thít, toàn thân mềm nhũn tựa vào lòng anh. Trong lòng cả kinh, khi cúi đầu mới phát hiện, cậu đã khóc đến mức ngất đi.
Nỗi kinh sợ này không phải là nhỏ, Mẫn Doãn Kỳ vội vàng bế Phác Trí Mân lên. Nhìn sắc mặt cậu trắng bệch không chút sức sống, anh không thể giữ nổi bình tĩnh mà cuống cuồng lao ra khỏi phòng.
-"Trước đó không phải em đã cảnh báo anh đừng kích động anh dâu sao? Hiện tại anh ấy đang mang thai, một khi cảm xúc bị kích động quá mức sẽ dễ dẫn đến động thai. May mắn là được đưa tới bệnh viện sớm, nếu chậm một chút, chẳng những đứa nhỏ không giữ được mà ngay cả tính mạng anh ấy cũng gặp nguy hiểm. Anh phải biết điều này chứ" Mẫn Doãn Thần mặc áo blouse đứng trước giường bệnh giúp Phác Trí Mân điều chỉnh dây truyền dịch, gương mặt cực kỳ nghiêm túc, giọng nói có phần không vui răn đe Mẫn Doãn Kỳ.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi Phác Trí Mân được Mẫn Doãn Kỳ ôm vào bệnh viện trong tình trạng nửa người dưới xuất huyết, vừa thấy chính là động thai, gấp đến độ Mẫn Doãn Thần phải vội vã gọi y tá đẩy vào phòng cấp cứu. Sau ca cấp cứu, xác định tình huống xuất huyết không nghiêm trọng, đứa nhỏ trong bụng vẫn khỏe mạnh khỏe không xảy ra vấn đề gì, rốt cuộc anh mới nhẹ nhõm thở ra. Mẫn Doãn Thần không hiểu, khi không tìm thấy người, mỗi ngày Mẫn Doãn Kỳ đều nhung nhớ. Sau khi tìm được rồi lại chưa đến một ngày liền đưa vào bệnh viện?
Từ khi Phác Trí Mân được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu đến bây giờ đã gần một tiếng. Nhìn cậu nằm yên trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không được hồng hào như trước, Mẫn Doãn Kỳ còn tâm tình đâu mà nghe em trai trách cứ. Trong lòng chỉ nghĩ, tại sao đến bây giờ Phác Trí Mân của anh còn chưa tỉnh lại?
-"Không phải chú nói em ấy không có việc gì sao? Sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại?" Mẫn Doãn Kỳ ngồi ở ghế tựa cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Phác Trí Mân đang nằm trên giường, một giây cũng không dám rời mắt.
-"Chờ khi anh dâu muốn tỉnh, tự nhiên sẽ tỉnh"
-"Còn muốn chờ bao lâu?"
-"Tâm trạng của anh dâu đang rất tệ, em đã giúp anh ấy tiêm một mũi an thần để anh ấy ổn định trở lại"
Sau khi Mẫn Doãn Thần rời đi, Mẫn Doãn Kỳ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phác Trí Mân đặt dưới chăn, so với vừa rồi có ấm hơn, làm cho anh an tâm. Anh dùng tay còn lại vén những sợi tóc lên cho cậu, không nhịn được hôn lên trán cậu một cái.
Sao cậu lại dám nói ly hôn với anh? Sau khi đem bản thân ra giao dịch, cậu đã sớm không còn tự do, bởi vì đời này anh sẽ không thả cậu ra.
Cả ngày nay, Mẫn Doãn Kỳ hoàn toàn bỏ qua chuyện công việc. Mặc kệ điện thoại trong áo khoác một lần lại một lần vang lên, anh chỉ lẳng lặng ở cùng cậu trong phòng bệnh. Giờ khắc này, chuyện lớn gì cũng không quan trọng bằng sinh mạng của người con trai bé nhỏ mà anh hết lòng yêu thương.
Nửa đêm, sau khi mê man hàng giờ liền, Phác Trí Mân chậm rãi mở mắt. Trong tích tắc, cậu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi. Nhìn lên trần nhà mang màu trắng toát quen thuộc, trên cánh tay còn đang cắm dây truyền dịch, cậu biết mình lúc này đang ở trong bệnh viện.
Nhưng sao cậu lại có thể ở bệnh viện? Cậu nhớ mình rõ ràng là bị Mẫn Doãn Kỳ mang về Mẫn gia, sau đó cả hai trong phòng có tranh chấp. Cậu chẳng những ở trước mặt anh khóc lớn, còn há miệng hung hăng cắn anh. Anh còn nói muốn cướp đi đứa nhỏ trong bụng, không cho cậu gặp mặt nữa. Sau liền cảm thấy đầu óc choáng váng, phía bụng lại cực kỳ khó chịu, cuối cùng là một mảng đen kịt bao phủ mọi thứ xung quanh. Mọi chuyện tiếp theo diễn biến thế nào cậu hoàn toàn không nhớ ra được gì.
Cậu vừa muốn nhấc tay lên liền phát hiện bên tay không bị truyền dịch đang bị nắm, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể mà không chỉ ở tay, cả người cậu giống như làm tổ trong một lồng ngực ấm áp.
Lúc này, giọng nói của Mẫn Doãn Kỳ vang lên, cậu giật mình quay đầu về phía anh, khi đó mới nhận ra mình không chỉ nằm ở trong lòng anh, đầu còn thân mật gối lên cánh tay anh.
-"Đã tỉnh rồi?"
Ánh mắt Phác Trí Mân cùng Mẫn Doãn Kỳ chạm nhau. Nhớ tới chuyện xảy ra lúc nãy, cậu không có hứng muốn nói chuyện, liền dời mắt nhìn sang chỗ khác. Không muốn nằm gần Mẫn Doãn Kỳ, Phác Trí Mân thử rời khỏi vòng tay ấm áp kia. Nào ngờ, cậu vừa mới nhẹ nhàng di chuyển một chút, tay anh đặt trên lưng cậu liền giữ chặt, không cho cậu cơ hội né tránh.
-"Vừa mới tỉnh ngủ, còn muốn nháo cái gì?"
-"Em không muốn ngủ chung với anh!" Cậu muốn bỏ cánh tay trên lưng ra, lại cảm giác tay anh đang hướng về phía bụng mình vuốt ve.
-"Trí Mân, nằm ngoan!" Thấy cậu lại bắt đầu giãy giụa không nghe lời, anh thấp giọng nói.
Cả người cậu vẫn còn vặn vẹo, Mẫn Doãn Kỳ đưa mặt hướng lên chiếc cổ trắng nõn kia, sau đó ở bên tai cậu khẽ lẩm bẩm nói gì đó. Phác Trí Mân vốn đang không ngừng động đậy, sau khi nghe anh nói, cả người nhất thời cứng đờ không dám lộn xộn, ngoan ngoãn mà tựa vào trong lòng anh. Ngay cả tay vốn muốn đưa ra sau lưng chặn tay anh lại cũng chậm rãi rụt về.
Sao anh lại dám làm càn như vậy? Rõ ràng bụng cậu đã lớn thế này rồi. Thế nhưng anh lại nói nếu cậu không nằm ngoan, khơi màu lên dục vọng của anh, anh sẽ không ngần ngại ở trên giường bệnh muốn cậu. Phác Trí Mân biết anh không nói giỡn, cùng ở chung với nhau một thời gian, cậu cư nhiên biết anh nói được là làm được.
Mặc dù cả người Phác Trí Mân căng thẳng, mắt nhắm tịt lại không chịu nhìn anh. Nhưng thấy cậu rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn để anh ôm, bàn tay ấm áp của Mẫn Doãn Kỳ tiếp tục vuốt ve cái bụng tròn của cậu.
-"Lúc nãy em đã khóc đến ngất đi" Đem cậu ôm vào ngực, anh nói ra nguyên nhân khiến cậu ở chỗ này. Cậu hoàn toàn không lên tiếng, nhắm mắt lại không nói lời nào.
Mẫn Doãn Kỳ không được cậu đáp lại, sờ sờ đầu cậu, thở dài nói tiếp: "Ngủ tiếp một chút đi, ngày mai anh dẫn em về nhà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro