Chương 34
Anh sẽ tính toán nợ nần với cậu. Anh sẽ chậm rãi, chậm rãi tính từng cái một. Cho nên cậu tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu không anh không dám cam đoan mình sẽ khống chế được cơn tức giận.
-"Em không muốn trở về nhà cùng anh. Em có nhà của mình, em..."
-"Em nói lại lần nữa xem!" So với ánh mắt thâm trầm kia thì giọng nói còn mang phần lạnh lẽo hơn, cứng rắn ngắt quãng lời nói của cậu.
Phác Trí Mân không dám nói thêm chữ nào. Cứ như vậy, hai người im lặng trên suốt quãng đường trở về Mẫn gia. Tới nơi, Phác Trí Mân rất muốn ở lì trên xe không muốn đi xuống. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ đã có phương pháp trị cậu: "Em muốn tự mình đi xuống hay muốn anh ôm em vào?"
Trong hai sự lựa chọn này, Phác Trí Mân đều không muốn cả hai. Nhưng cậu biết sự kháng cự của mình sẽ không có tác dụng. Mẫn Doãn Kỳ nói được làm được. Cậu không tự mình đi, anh chắc chắn sẽ ôm cậu một mạch vào trong nhà. Phác Trí Mân rất không cam lòng đi ra khỏi xe.
Khí trời có chút lạnh, bị anh mạnh mẽ ôm ra khỏi nhà cũng không có lấy áo khoác làm cậu cảm thấy hơi lạnh mà co người lại. Động tác nhỏ này của cậu rất nhanh đã lọt vào tầm mắt của Mẫn Doãn Kỳ. Trong miệng khẽ mắng một tiếng, anh liền cởi áo khoác tây trang của mình ra, choàng lên người cậu.
Phác Trí Mân còn chưa kịp lên tiếng cự tuyệt ý tốt của anh thì một lần nữa bị anh ôm lấy eo. Vừa định mở miệng thì anh liền nghiêng đầu, cúi xuống bên tai cậu, nhẹ nhàng buông một câu: "Em còn dám lộn xộn nữa, anh liền hôn em!"
Uy hiếp này so với cái trước còn dữ dội hơn. Phác Trí Mân sợ anh hôn mình thật, không dám lộn xộn, chỉ có thể biết điều để anh ôm vào trong nhà.
Mẹ Mẫn đã chờ ở nhà từ sớm, vừa thấy con trai lớn chậm chạp ôm con dâu vào, cố gắng che đậy xúc động muốn nhào đến ôm Phác Trí Mân: "Trí Mân, con rốt cuộc cũng đã trở về. Thấy con bình an như vậy, thật là tốt!"
Mẹ Mẫn nắm lấy tay cậu mà vỗ nhẹ, không lời nào có thể diễn tả được trong lòng bà bây giờ vui sướng biết bao.
-"Mẹ..." Phác Trí Mân biết mình và Mẫn Doãn Kỳ còn chưa ly hôn, mẹ Mẫn căn bản vẫn là mẹ chồng cậu như trước.
-"Không sao, không sao rồi, đừng sợ! Có mẹ ở đây, Doãn Kỳ sẽ không dám hung với con. Nếu nó dám ăn hiếp con, cứ nói với mẹ, mẹ giúp con trừng trị nó"
Mẹ Mẫn thấy nét mặt con trai lớn lạnh tanh như tảng băng, rất giống như có ai thiếu nợ mấy trăm vạn, liền khinh thường liếc anh một cái.
-"Mẹ, con cùng Trí Mân trước có chuyện muốn nói, mẹ giúp con làm chút canh tẩm bổ cho em ấy"
-"Canh tẩm bổ? Dĩ nhiên, dĩ nhiên! Mẹ lập tức đi dặn dò"
Mẹ Mẫn vừa nói xong, áo khoác tây trang vốn đang ở trên người Phác Trí Mân bị bà không cẩn thận đụng một cái, cứ như vậy mà rơi xuống đất.
Cặp mắt mẹ Mẫn trừng to, so với cái gì cũng lớn hơn, chỉ vào bụng Phác Trí Mân, kinh ngạc nói không ra lời: "Đây...đây...?"
-"Trí Mân đang mang thai"
-"Trời ạ! Bụng đã lớn đến vậy rồi. Con khiến thằng bé có thai, lại để nó một mình ở bên ngoài chịu khổ cực mấy tháng như vậy, con còn lương tâm hay không?" Mẹ Mẫn thấy Phác Trí Mân trừ bụng ra, so với bộ dạng trước thì bây giờ lại gầy gò không có chút thịt nào, không nhịn được liền tức giận đánh Mẫn Doãn Kỳ mấy cái.
-"Bọn con lên lầu trước" Mẫn Doãn Kỳ không muốn nghe mẹ Mẫn tiếp tục phàn nàn, lập tức ôm Phác Trí Mân lên lầu.
-"Con cẩn thận một chút, không nên quá hung dữ, dọa thằng bé động thai" Mẹ Mẫn ở phía sau không yên lòng dặn dò mấy câu.
-"Trời ạ! Mang thai, thật mang thai! Ta được làm bà nội rồi. Phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, ta phải đi mua ít thuốc bổ. Mấy ngày nay khẳng định thằng bé ăn không ngon nên mới gầy thành như vậy. Người có thai nên có dáng vẻ mượt mà, đẫy đà chứ! Không được, ta phải gọi điện cho ông già kia trước, nói với ông ấy tin tức tốt này" Mẹ Mẫn cầm ví tiền cùng áo khoác ngoài đi ra cửa, lẩm bẩm tự nói. Biểu cảm vui vẻ trên gương mặt cũng hiện rõ mồn một, cười đến khoé miệng sắp nứt cả ra.
Phác Trí Mân nghĩ cả đời này mình cũng không đi vào căn phòng này nữa. Không nghĩ tới mới mấy tháng cậu đã trở lại. Nhìn cách bày trí phòng vẫn không hề thay đổi, giống như lúc ban đầu cậu mới rời đi. Trên bàn vẫn còn mấy vật dụng của cậu, mấy con búp bê làm từ vải vẫn xếp ngay ngắn trên sofa.
Đem Phác Trí Mân nhẹ nhàng đặt ngồi xuống giường, Mẫn Doãn Kỳ xoay người, cầm nhẫn cưới bị cậu lúc bỏ đi đã để lại trên bàn qua, kéo tay cậu tới, mặc kệ cậu có muốn hay không, trực tiếp đeo vào ngón áp út.
-"Sau này nếu em còn bỏ nhẫn cưới ra, xem anh xử phạt em thế nào!"
-"Em...em mới không sợ anh"
Ban đầu cậu ôm tâm tình uỷ khuất rời đi, đã sớm không muốn trở về nhà họ Mẫn. Huống chi hôm nay cậu trở về đây với anh không có nghĩa là cậu sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.
-"Không sợ phải không?" Anh nhíu mày, híp híp mắt lại, bề ngoài nhìn có chút nguy hiểm.
Mẫn Doãn Kỳ cúi đầu, liếc mắt nhìn cái bụng nhô lên rõ ràng của Phác Trí Mân. Mặc dù nơi đó là cục cưng của mình nhưng lúc này anh lại thấy vô cùng chướng mắt. Hiện tại vì nó mà anh tức giận muốn đánh mấy cái lên mông cậu cũng không được, ngay cả ôm cậu cũng không thể ôm thật chặt vào lòng, tất cả đều bị cái bụng này tách ra.
Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên nghiêng người tới. Phác Trí Mân bị dọa sợ liền đẩy anh ra: "Anh muốn làm gì?"
Mẫn Doãn Kỳ không trả lời, chỉ đem mặt nhích tới gần. Cho đến khi chỉ còn cách cậu một tấc, hai tay luồn ra phía sau cậu, ôm vào trong ngực, muốn cậu nơi nào cũng không thể rời đi.
-"Hôn em!"
Vừa nói xong, môi của anh nhanh chóng đặt lên môi Phác Trí Mân. Cậu khoá chặt môi, không để đầu lưỡi của anh thăm dò vào. Đáng tiếc là Mẫn Doãn Kỳ cũng không vừa, có ý xấu đặt tay lên mông tròn của cậu mà xoa nắn, muốn cậu ngoan ngoãn đáp lại anh.
Quả nhiên, Phác Trí Mân cả kinh há mồm muốn kêu anh dừng tay, nào ngờ lại vô tình mắc bẫy của anh. Nhân cơ hội này, đầu lưỡi bá đạo cứ như vậy khiêu khích, cạy mở hàm răng của cậu, một đường tiến quân thần tốc trượt vào trong miệng cậu.
Phác Trí Mân lấy lại tinh thần, liều mạng đập đập vai anh, không cho phép anh hôn cậu. Song nhớ thương kìm nén lâu như vậy, lúc trước Mẫn Doãn Kỳ không được hôn đủ, đâu chịu dừng tay. Trong nháy mắt, liền ôm cậu lên giường, xoay người nằm trên người cậu, khuỷu tay của anh chống lên mặt tấm đệm, sợ đè lên cậu cùng đứa nhỏ.
-"Anh không nên..."
Đột nhiên bị ôm lấy, Phác Trí Mân giật mình chưa kịp thét lên liền phát hiện mình đã nằm trên giường, mà trước mặt là cơ thể vững chắc của Mẫn Doãn Kỳ.
Anh đem cậu vây lại, nơi nào cũng không đi được. Thấy cậu giãy giụa, vừa đạp vừa đánh muốn đẩy anh ra, miệng không ngừng hét: "Anh buông ra! Mau buông!"
Không muốn nghe thấy thanh âm phản kháng của Phác Trí Mân, Mẫn Doãn Kỳ cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Một bên cậu không ngừng uốn éo muốn thoát khỏi nụ hôn của anh nhưng anh rất cẩn thận, lại bá đạo nhấm nháp hương vị của cậu. Đầu lưỡi đưa vào thăm dò, dây dưa bên trong miệng Phác Trí Mân, cuốn lấy đầu lưỡi mà mút đến tê dại. Cậu thấy đau, muốn mở miệng nói nhưng lại không nói được, muốn xoay đầu qua một bên nhưng lại bị bàn tay to lớn của Mẫn Doãn Kỳ dùng lực giữ chặt, không cách nào di chuyển, chỉ có thể mặc cho anh vừa hôn vừa gặm. Có lẽ anh đã quá khẩn trương, làm thân thể Phác Trí Mân cứng ngắc, không ngừng run rẩy.
Lúc này Mẫn Doãn Kỳ mới thả chậm tiết tấu, rời khỏi đôi môi đỏ mọng đang sưng lên, hôn lên gương mặt cậu lần nữa. Cho đến khi Phác Trí Mân ngoan ngoãn nghe lời anh, không giãy giụa cũng không né tránh, tay anh bắt đầu di chuyển trên người cậu.
Phác Trí Mân bị một cỗ cảm giác vừa xa lạ vừa ấm áp quen thuộc từ nửa người dưới đột ngột truyền đến. Mẫn Doãn Kỳ so với cậu còn biết rõ điểm mẫn cảm hơn, biết làm như thế nào để khơi mào dục vọng trong người cậu. Mặc dù ngoài miệng nói không cần nhưng cơ thể của cậu vẫn đáp lại sự trêu chọc của anh, hô hấp vốn nhẹ nhàng cũng trở nên dồn dập.
Mẫn Doãn Kỳ không dám đem sức nặng của anh phủ lên người cậu, chỉ dám dùng chân trụ lại giữa hai chân cậu, bàn tay trượt vào trong quần ngủ. Bỗng bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Phác Trí Mân. Thấy cậu khóc, động tác của Mẫn Doãn Kỳ liền ngừng lại, toàn thân anh đều căng thẳng, buông môi cậu ra.
Phác Trí Mân khóc đến uỷ khuất, một tiếng lại một tiếng, đến nỗi làm Mẫn Doãn Kỳ tâm hoảng ý loạn.
-"Trí Mân..."
Mẫn Doãn Kỳ cho rằng mình đè lên người cậu, liền khẩn trương ngồi dậy, cơ thể nghiêng về phía trước. Muốn biết rốt cuộc cậu bị làm sao, tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy. Nhưng Phác Trí Mân chỉ lo khóc, căn bản không để ý tới anh.
Nhìn nước mắt to như hạt đậu từ khoé mắt Phác Trí Mân rơi xuống, Mẫn Doãn Kỳ đâu còn dám tức giận. Hiện tại anh chỉ muốn biết, rốt cuộc cậu bị làm sao?
Bởi vì quá khẩn trương vì cậu đột nhiên khóc lớn, anh tự tay muốn giúp cậu lau đi nước mắt. Nhưng cậu lại dùng sức hất ra, lật người quay lưng về phía anh, để tay của anh dừng lại giữa không trung không biết phải làm gì.
Nếu là quá khứ, Phác Trí Mân cũng không dám hất tay anh như vậy, mà anh khẳng định cũng không để cho cậu làm càn thế này. Nhưng hiện tại anh không chỉ không tức giận, ngược lại còn bị cảm giác vô lực khống chế nhiều hơn.
Từ ngày Phác Trí Mân rời đi, cảm giác vô lực này vẫn đi theo Mẫn Doãn Kỳ như hình với bóng. Anh không ngừng tự nói với mình, chỉ cần tìm được cậu, anh nhất định sẽ giữ chặt cậu, dù là 24 giờ, anh cũng không để ý.
-"Tiểu Mân, em làm sao vậy?"
Người ta khóc, anh chỉ cảm thấy phiền phức, tốt nhất là nên nhắm mắt làm ngơ, tuyệt đối sẽ không lên tiếng dụ dỗ. Nhưng hiện tại người khóc lại là người anh yêu, dùng hết mọi biện pháp để đem về nhà. Anh tuy cứng rắn nhưng vẫn phải mềm giọng lại.
Thấy cậu nghiêng người quay lưng về phía mình, vốn muốn đem cậu kéo lại gần anh. Nhưng liếc thấy chiếc bụng tròn vo của cậu, lập tức liền bỏ đi ý nghĩ này, nếu thương tổn cậu đồng nghĩa với việc sẽ thương tổn đến đứa nhỏ.
Từng muốn sau khi tìm được cậu, sẽ trừng phạt cậu thật nặng, còn muốn đánh vào cái mông của cậu cho thoả lòng. Nhưng tình hình này làm sao anh xuống tay được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro