Chương 33
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, điện thoại của Mẫn Doãn Kỳ không ngừng vang lên mà anh lại lười nhận. Anh lần nữa đi đến trước cửa nhà Phác Trí Mân canh chừng, anh không tin cậu sẽ không ra khỏi cửa. Nhưng lại nhận được tin nhắn của Mẫn Doãn Kỳ, muốn anh đừng để Phác Trí Mân bị kích động quá mức. Lúc này mới nghĩ đến, Phác Trí Mân đang mang thai, nếu không cẩn thận một chút sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Mẫn Doãn Kỳ không hiểu, từ trước đến giờ Phác Trí Mân luôn ngoan ngoãn, không dám cãi lại mình. Sau bốn tháng đột nhiên lại trở nên to gan lớn mật, không chỉ nhốt anh ngoài cửa, còn dám gọi cảnh sát tới bắt anh, thật sự muốn tạo phản rồi.
Nếu như Phác Trí Mân cho rằng chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến anh rút lui, vậy cậu tính sai rồi. Mà Mẫn Doãn Thần cho rằng chỉ cần một tin nhắn sẽ khiến anh bỏ qua, vậy đã quá xem thường bốn tháng chờ đợi trong lo lắng của Mẫn Doãn Kỳ anh rồi.
Một tiếng sau, khi Phác Trí Mân mở cửa, liền thấy Mẫn Doãn Kỳ gương mặt xám xịt, âm trầm đứng bên ngoài. Cậu bị hành động vừa bá đạo vừa ngang ngạnh của anh làm cho sợ đến mức nghẹn họng không nói được gì, chỉ đứng ngay ngốc cầm ly sữa tươi, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Khi cậu hoàn hồn liền chạy vào nhà khoá cửa lại, ngay sau đó thanh âm của Mẫn Doãn Kỳ truyền đến, lạnh lẽo giống như băng đá nói: "Đi ra ngoài!"
Phác Trí Mân ở bên trong không nói tiếng nào.
Phía sau Mẫn Doãn Kỳ còn có hai công nhân phá cửa. Bọn họ vốn chẳng dám đến nhưng đối phương là Mẫn tổng, hơn nữa còn có luật sư đảm bảo họ sẽ không làm sai luật. Vả lại tiền công phá một cánh cửa còn cao hơn tiền lương một tháng của họ, nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Ánh mắt lạnh lùng của Mẫn Doãn Kỳ đảo qua: "Phá đi" Anh không tin nhà cậu nhiều cửa đến mức không phá được hết, cũng không tin cậu có nhiều phòng để trốn.
Mẫn Doãn Kỳ nhìn chằm chằm vào cửa phòng Phác Trí Mân đang trốn. Hai người công nhân phá cửa nhìn nhau, rồi lại nhìn thoáng qua luật sư đứng một bên không lên tiếng. Thấy luật sư gật đầu, sau lại liếc nhìn những người hàng xóm đang tụ tập ngoài cửa, quyết định chắc chắn, dứt khoát, cầm lấy cưa điện hướng đến cửa, không nói hai lời, phá đi cánh cửa thứ hai.
Ai ngờ, vừa phá được nó, hai người hồ hởi tưởng công việc đã kết thúc, lại thấy Mẫn Doãn Kỳ chỉ tay về phía cửa phòng tắm: "Cửa kia cũng phá đi"
Mẫn Doãn Kỳ nói thật đơn giản nhưng hai người kia lại run như cầy sấy, sợ làm gì ngoài ý muốn một cái liền phải ăn cơm tù. Đến khi những cánh cửa trong nhà trọ đều bị phá hết, hai người công nhân kia liền như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ nhõm thu dọn dụng cụ, cầm tiền rời đi.
Không để ý tới những người bên ngoài vây xem, Mẫn Doãn Kỳ đi vào căn phòng không có cửa, nhìn Phác Trí Mân cầm ly sữa tươi núp cạnh tường. Lúc này anh mới phát hiện, cậu đang mặc quần áo người mang thai, bụng đã có chút nhô ra.
-"Anh...anh sao có thể phá cửa?" Nhà trọ này là mẹ cậu để lại, hiện tại cửa đã bị phá hết, muốn cậu làm sao bây giờ?
Mẫn Doãn Kỳ không trả lời câu hỏi của cậu mà trực tiếp đi tới, đem ly sữa trên tay cậu đặt xuống bàn cạnh giường. Phác Trí Mân cúi người xuống, muốn luồn qua bên hông anh trốn đi nhưng lại gặp cánh tay dài của Mẫn Doãn Kỳ vươn ra, thân hình nhỏ nhắn của cậu nhanh chóng rơi vào trong lồng ngực anh.
-"Anh...anh buông ra!"
Phác Trí Mân bị Mẫn Doãn Kỳ ôm vào trong lòng. Đã lâu rồi cậu mới được ngửi thấy mùi xạ hương quen thuộc trên cơ thể anh, nghe nhịp tim của anh đang đập dồn dập mà không kìm được có chút xiêu lòng nhưng rất nhanh sau đó liền giãy giụa muốn đẩy anh ra. Đối với sự kháng cự của cậu, từ đầu đến cuối Mẫn Doãn Kỳ hoàn toàn không nói một lời.
Bảo bối nhỏ gầy yếu này bởi vì mang thai, cả người béo lên không ít, mặc dù cánh tay mảnh khảnh không có thịt nhưng vùng ngực lại căng tròn hơn rất nhiều. Dù sao đi nữa cậu vẫn là cậu, là người anh nhớ nhung suốt bốn tháng qua.
-"Mẫn Doãn Kỳ! Anh mau buông ra đi! Có người nhìn..."
Đối với Mẫn Doãn Kỳ mà nói, có người vây xem cũng không ảnh hưởng gì. Người này là vợ anh, anh ôm vợ mình là chuyện hợp tình hợp lý, ai dám nói gì?
-"Này, cậu là ai? Mau buông Trí Mân ra!"
Giữa đám đông bên ngoài đột nhiên có một người phụ nữ trung niên lao vào. Bà bước nhanh tới, lấy túi xách trong tay đánh lên người Mẫn Doãn Kỳ.
-"Dì Tô? Sao dì lại trở về rồi?"
Người vừa rồi tiến vào chính là dì Tô. Vốn bà tính qua đêm ở nhà con trai nhưng trong lòng không thôi lo lắng cho Phác Trí Mân, nên sau bữa trưa liền cùng chồng lập tức trở về.
Còn chưa vào khu nhà trọ đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trên lầu ba. Một người hàng xóm chạy tới nói cho bà biết, có người phá cửa nhà Phác Trí Mân. Vừa nghe thấy, dì Tô thở mạnh cũng không dám thở, ngay lập tức chạy thẳng lên lầu.
Thấy nhiều hàng xóm đứng xem như vậy, bà có hơi kinh sợ một chút. Vội vàng đẩy nhóm "bà tám" ra, thấy bên trong là cảnh một người lạ mặt đang ôm Phác Trí Mân. Bà ngay lập tức cầm túi xách trên tay, lao vào chuẩn bị hung hăng đánh người: "Mau buông Trí Mân ra!"
Mẫn Doãn Kỳ không hiểu người phụ nữ vừa lao vào là ai, lại không hiểu mình vì sao lại bị đánh. Đang muốn hỏi cho ra nhẽ thì nghe thấy Phác Trí Mân gọi bà là dì Tô, cơn tức giận đột ngột bốc lên. Thì ra chính là người phụ nữ trung niên này đã giấu Phác Trí Mân, hại anh tìm suốt bốn tháng qua cũng không có tung tích, gần như muốn đem cả Đài Loan lật tung lên.
-"Cậu có nghe thấy không? Mau buông ra!"
Cánh tay nhỏ bé của Phác Trí Mân không thể nào đẩy được thân hình to lớn của Mẫn Doãn Kỳ, chỉ có thể dùng hai tay đập vào vai cùng lồng ngực anh như mèo gãi ngứa.
Mẫn Doãn Kỳ lẳng lặng quay đầu nhìn chằm chằm dì Tô đang muốn lấy túi xách đánh anh lần nữa, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, công khai khẳng định chủ quyền: "Tôi là chồng của Trí Mân. Tôi ôm vợ của mình là điều hợp lý. Bà có ý kiến gì không?"
Anh vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một trận bàn tán xôn xao.
Sắc mặt dì Tô lúc trắng lúc xanh, lúc này mới chịu bỏ túi xách xuống, hai tay khoanh trước ngực: "Cậu là chồng của Trí Mân?"
-"Không sai. Hôm nay tôi tới mang vợ tôi về nhà"
-"Em không muốn về nhà cùng anh, anh mau đi đi! Dì Tô, con không muốn đi cùng anh ấy"
Phác Trí Mân không thoát ra được cái ôm chặt chẽ của Mẫn Doãn Kỳ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cầu cứu dì Tô.
-"Cậu không phải đang sống riêng với thằng bé, còn đòi ly hôn với nó sao?"
Dì Tô nhăn mặt nhìn Mẫn Doãn Kỳ đang ôm Phác Trí Mân. Bà nhớ ban đầu khi phát hiện Phác Trí Mân mang thai, thằng bé đã nói như vậy.
-"Anh sống riêng với em khi nào? Lúc nào thì muốn ly hôn?" Mẫn Doãn Kỳ lạnh lùng hướng Phác Trí Mân hỏi.
Phác Trí Mân tức giận liền quay sang một bên, không để ý tới câu hỏi của anh. Mà tính tình dì Tô lại đa nghi, không yên lòng mà hỏi lại: "Hai người thực ra không có ly hôn?"
-"Không!"
-"Cậu...cái con người chết tiệt này, cậu thật vô trách nhiệm! Không chăm sóc Trí Mân đang mang thai, lại làm thằng bé ủy khuất rời nhà trốn đi. Cậu...cậu thật không ra gì!" Dì Tô nghĩ tới cuộc sống mang thai một thân một mình, tình cảnh cô đơn không chỗ nương tựa của Phác Trí Mân, không nhịn được liền mắng chửi người.
Nghe những lời nói dữ dằn của dì Tô, hơn nữa Phác Trí Mân trong lòng anh lại không yên phận giãy giụa đấm đá, hoàn toàn không để ý tới mình đang mang thai. Sợ cậu bị động thai thật, Mẫn Doãn Kỳ trực tiếp nhìn về phía luật sư, ý bảo anh ta giải quyết tốt hậu quả.
-"Này, cậu đi đâu vậy? Không cho phép cậu mang Trí Mân đi. Cậu..." Dì Tô thấy Phác Trí Mân bị Mẫn Doãn Kỳ chặn ngang ôm lấy, trực tiếp đi ra ngoài. Bà ở phía sau khẩn trương muốn đuổi theo nhưng lại bị luật sư ở một bên ngăn lại.
-"Cậu là ai? Tại sao lại ngăn cản tôi?" Dì Tô tức giận, mắt thấy Mẫn Doãn Kỳ đã ôm Phác Trí Mân rời khỏi nhà, vội vàng cầm túi xách lên, muốn đuổi theo đánh người.
-"Vị phu nhân này, xin hãy chú ý hành vi. Tôi là luật sư riêng của Mẫn tổng - Mẫn Doãn Kỳ, đây là danh thiếp. Hôm nay tất cả tổn thất ở chỗ này, thân chủ của tôi đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ"
-"Cái gì? Mẫn Doãn Kỳ? Cậu ta cho rằng mình là ai?"
Dì Tô bày ra vẻ mặt khinh thường liếc nhìn tấm danh thiếp trên tay vị luật sư. Lúc này bà mới biết được, thì ra chồng của Phác Trí Mân lại là đầu rồng giới kinh doanh ở Đài Loan, chủ tịch tập đoàn tài chính Mẫn thị - Mẫn Doãn Kỳ.
Tài xế Lưu đứng đợi ở bên cạnh xe, thấy Mẫn Doãn Kỳ đang ôm Phác Trí Mân xuống lầu liền nhanh chóng mở cửa chỗ ngồi phía sau.
Cậu biết anh trước khi đến đã tính toán mọi việc từ trước. So với buổi sáng, lúc này anh khẳng định không thể không đem cậu đi, nếu không ngay cả luật sư cũng không mời đến.
-"Khoan...khoan đã! Đồ của em còn để ở đó..."
Mẫn Doãn Kỳ ôm Phác Trí Mân đang giãy giụa vào trong xe, sau đó bản thân liền theo sau. Phác Trí Mân trên người còn đang mặc đồ bầu, chân đi đôi dép nhung mềm trong nhà, tóc cậu cũng tuỳ ý mà rối tung lên, cả người rất chật vật, đối lập hoàn toàn với tây trang phẳng phiu của Mẫn Doãn Kỳ.
Sau khi hai người ngồi vào xe, động tác của Phác Trí Mân nặng nề muốn đem cả người dựa vào cửa xe bên kia, cẩn thận kéo ra khoảng cách với Mẫn Doãn Kỳ, không muốn ngồi quá gần anh. Đáng tiếc, còn chưa kịp di chuyển đến cửa xe bên kia liền bị Mẫn Doãn Kỳ phát hiện, trừng đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu, vươn cánh tay dài ôm cậu vào trong ngực, nặng nề đặt cả người ngồi lên trên đùi mình.
-"Anh mau buông..." Sau vài giây đồng hồ, Phác Trí Mân mới từ từ lấy lại tinh thần nhưng cậu còn chưa nói xong, tài xế Lưu không cần Mẫn Doãn Kỳ ra hiệu đã khởi động xe phóng đi. Phác Trí Mân bối rối quay đầu nhìn Mẫn Doãn Kỳ: "Anh muốn mang em đi đâu?"
-"Về nhà"
-"Em không về nhà"
-"Trí Mân, hiện tại anh đang rất tức giận. Em tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro