Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

-"Sức khỏe của anh dâu không có vấn đề gì nhưng..."

-"Nhưng cái gì?" Mẫn Doãn Kỳ tâm vì chữ "nhưng" này mà treo ngược, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

-"Anh cả, anh nên chuẩn bị tâm lý một chút"

-"Có ý gì?"

-"Bây giờ bên cạnh anh dâu không chỉ có một người"

Không phải một người?

Trong đầu Mẫn Doãn Kỳ cứ mãi vang lên câu nói ấy. Tâm can nặng nề rơi xuống như bị người khác nắm trong tay vừa vân vê vừa bóp, có chút không thở nổi. Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, Phác Trí Mân cuối cùng vẫn lựa chọn ở chung một chỗ với Hứa Minh Thành. Cho dù cậu nghe lời như thế nào, có lấy lòng anh ra sao, cuối cùng cậu vẫn không chống lại được với cảm xúc trong lòng mình, lựa chọn yêu Hứa Minh Thành.

Mẫn Doãn Thần không nghe thấy Mẫn Doãn Kỳ lên tiếng, nghĩ thầm anh trai quả nhiên đã đoán sai ý.

-"Anh cả!" Anh gọi mấy tiếng.

-"Anh đang nghe..." Thanh âm của Mẫn Doãn Kỳ vang lên, không hề có kích động cùng vui sướng như vừa rồi, nghe có chút buồn bực.

-"Em vừa mới nói bên cạnh anh dâu không chỉ có một người có nghĩa là anh dâu đang mang thai..." Mẫn Doãn Thần còn chưa nói hết, đầu bên kia đã ngay lập tức cúp điện thoại.

Một phút sau, thư kí thấy Mẫn Doãn Kỳ một thân vội vã mặc áo khoác tây trang đi ra liền vẫy gọi: "Mẫn tổng, một lúc nữa bên đối tác sẽ đến. Bây giờ anh muốn đi đâu?"

Hôm nay có một bản hợp đồng cần phải ký, hiện tại Mẫn tổng muốn đi ra ngoài, rồi bên công ty đối tác tới thì phải làm thế nào?

-"Bảo họ lần sau lại đến"

Anh quản cái khỉ gì chuyện đối tác? Hiện tại chuyện quan trọng nhất anh cần làm là mang vợ và con về nhà.

Nửa giờ sau, Mẫn Doãn Kỳ chạy như bay đến bệnh viện. Vội vàng đẩy cửa phòng làm việc của Mẫn Doãn Thần, anh không nói hai lời liền trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Em ấy đâu?"

Dọc đường đi, trong đầu Mẫn Doãn Kỳ chỉ hiện lên một ý nghĩ: anh sắp được làm ba! Tìm suốt bốn tháng, vừa lo lắng vừa chờ đợi, không chỉ nghe được tin tức của Phác Trí Mân, ngược lại còn biết thêm một tin là cậu đang mang thai. Điều này làm anh vui sướng không thôi.

Mẫn Doãn Thần giả vờ xem lịch bệnh của bệnh nhân trước bàn. Mới vừa rồi còn chưa nói hết đã bị Mẫn Doãn Kỳ cúp điện thoại, tưởng rằng anh trai không muốn nghe, không nghĩ tới nhanh như vậy đã xuất hiện trước mặt.

-"Chú vừa nói Trí Mân mang thai?"

Mẫn Doãn Thần nhìn anh trai, một người luôn luôn chú trọng vẻ bề ngoài như Mẫn Doãn Kỳ mà bây giờ vì lo lắng cho anh dâu Phác Trí Mân lại trở thành một người khá luộm thuộm: cà vạt bị lệch, sơ mi bên bỏ bên không, đầu tóc rối bù.

-"Chúc mừng anh, anh cả!"

-"Anh muốn thấy em ấy, em ấy đâu?" Mẫn Doãn Kỳ đi lên trước, hai tay chống lên bàn làm việc, bá đạo hỏi.

-"Căn cứ theo quy định của bệnh viện, em không thể tiết lộ tư liệu của bệnh nhân cho bất cứ ai" Thấy anh trai gấp đến độ giống như đứng trên lò lửa, Mẫn Doãn Thần bỗng nhiên nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn Mẫn Doãn Kỳ một chút.

-"Anh là chồng của em ấy, không phải là "bất cứ ai"!"

-"Được rồi được rồi. Em đã hỏi bác sĩ khám cho anh dâu. Người đó nói mỗi lần anh ấy đi khám thai đều chỉ có một mình, chưa từng thấy anh theo tới. Tình trạng của anh dâu lại nôn ọe rất nghiêm trọng, không ăn uống được gì, cả cơ thể gầy đến nỗi gió cũng thổi bay đi. Còn anh lại suốt ngày đắm mình vào công việc, hoàn toàn không để ý đến anh dâu có thai"

-"Chết tiệt! Khi đó anh căn bản không biết em ấy đang mang thai. Nếu như biết, anh đã không để em ấy có cơ hội rời đi"

-"Nhưng vì anh không biết cho nên anh dâu mới bỏ đi"

Mẫn Doãn Thần cố ý châm chọc Mẫn Doãn Kỳ. Ngày anh trở về nhà liền biết được anh dâu đã bỏ đi. Còn chưa kịp hỏi rõ ràng mọi chuyện đã bị mẹ Mẫn gọi vào nhà phàn nàn về anh trai. Ngày ngày Mẫn Doãn Thần đều nghe đến nỗi muốn phát điên, hận không thể rời khỏi nhà mà ở một mình bên ngoài. Cái này nếu Mẫn Doãn Thần không thừa dịp hiện tại nói, vậy khi nào mới được nói? Anh trai của anh có thể bỏ lại mẹ Mẫn ở nhà càu nhàu, một mình tiếp tục vùi đầu vào công việc, cắm rễ ở công ty. Còn anh thì phải ngày ngày đối mặt với mẹ Mẫn, nghe bà quở trách anh trai không lo lắng cho sự an nguy của anh dâu ở ngoài. Mỗi ngày ở bệnh viện làm việc đến mệt gần chết, về nhà còn bị réo ầm ĩ, nghe đến mức lỗ tai anh cũng sắp dài ra rồi.

-"Mẹ kiếp! Anh chỉ cần biết em ấy bây giờ đang ở đâu"

Mẫn Doãn Kỳ tin tưởng vào em trai Mẫn Doãn Thần của anh nhất định biết địa chỉ chỗ ở hiện tại của Phác Trí Mân, nếu không sẽ không gọi điện thoại cho anh.

Mẫn Doãn Thần nhận thấy tâm tình Mẫn Doãn Kỳ sắp không khống chế được mới ngưng việc trêu chọc lại, ném một xấp giấy tờ về phía anh trai, thờ ơ nói: "Đây là bệnh án của anh dâu, bên trong có tất cả những thứ anh muốn biết. Tự mình anh xem đi"

Cầm lấy bệnh án, Mẫn Doãn Kỳ ngồi xuống ghế, cẩn thận đọc nội dung bên trong. Năm phút sau, Mẫn Doãn Kỳ cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt yêu thương nhìn hình ảnh sóng siêu âm trên bệnh án. Phác Trí Mân của anh là mang thai con gái. Nhìn bác sĩ dùng bút bi khoanh tròn những chấm lớn nhỏ, từ hạt đậu nhỏ bình thường đến bóng dáng tròn trịa, rõ ràng có thể nhìn rõ hình dáng. Nói không cảm động là gạt người!

Cậu dám gạt anh, dám mang theo con gái của anh không nói một tiếng nào rời khỏi anh. Nghĩ tới đây, Mẫn Doãn Kỳ đưa điếu thuốc lên miệng, hung hăng hít một hơi rồi sau đó phun ra một làn khói trắng nhàn nhạt.

Mang thai được bảy tháng rồi sao? Vậy ra chính là đêm anh uống rượu say, lần đầu tiên không làm biện pháp phòng tránh. Không nghĩ tới mới một lần đã làm cho cậu mang thai.

Nhớ tới Mẫn Doãn Thần vừa nói, cậu nôn ọe rất nghiêm trọng, ăn cái gì liền nôn ra cái đó, mà hiện tại chỉ có một mình. Vậy là thời gian qua cậu mang thai mà chẳng có ai ở bên chăm sóc. Không được, anh muốn lập tức nhìn thấy cậu. Lần này Mẫn Doãn Kỳ không chỉ dùng hôn ước đem Phác Trí Mân trói chặt mà còn muốn dùng con của anh và cậu ép cậu đảm bảo sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa.

Mẫn Doãn Kỳ liếc mắt nhìn địa chỉ trên bệnh án. Nơi cậu đang ở chỉ cách công ty hai mươi phút đi xe, trong khi anh đi tìm khắp Đài Loan nhưng làm sao cũng không tìm được cậu. Tưởng chừng như xa tận chân trời, hoá ra lại gần ngay trước mắt. Từ khi Phác Trí Mân đổi số điện thoại, Mẫn Doãn Kỳ cho rằng cậu đã rời khỏi anh đi đến một nơi rất xa, không nghĩ tới chỗ ở của cậu lại gần anh như vậy.

Buổi sáng dì Tô mang ít thức ăn đến cho Phác Trí Mân, báo cho cậu biết hôm nay sẽ cùng chú Tô đến nhà con trai. Nếu như quá muộn, có thể sẽ ở lại qua đêm, muốn cậu cẩn thận một chút.

Cả buổi sáng, Phác Trí Mân không ra ngoài. Cậu nghĩ thừa dịp con gái chưa ra đời, nhanh làm nhiều đồ thủ công đem bán, như vậy mới có thể kiếm thêm một chút. Nhìn số tiền từng ngày từng ngày ít đi, tâm không khỏi có chút bất an.

Mấy ngày nay được dì Tô bổ đông bổ tây, bụng cậu vốn bằng phẳng bỗng nhiên giống như được thổi hơi lớn ra, hoàn toàn trở thành một bộ dạng của một người có thai, cơ hồ ngay cả quần áo thường ngày cũng không mặc nổi. Trước liền đổi thành quần áo dành cho người mang thai.

Bốn tháng nay, tóc của cậu dài rất nhanh. Hiện tại trước đã muốn qua mắt, sau lại dài qua gáy. Cậu nghĩ thầm, chờ một thời gian nữa sẽ đi cắt tóc, bởi vì sau khi bụng lớn, việc cắt tóc cũng có nhiều kiêng kỵ.

Ngồi nhiều giờ, Phác Trí Mân đứng dậy hoạt động thân thể, thuận tiện chuẩn bị đồ ăn trưa. Lúc này điện thoại trên bàn trà vang lên tiếng chuông.

Sau khi Phác Trí Mân rời khỏi nhà họ Mẫn liền đổi lại số điện thoại. Chỉ có dì Tô cùng bà chủ cửa hàng thủ công mỹ nghệ biết, cũng chỉ có bọn họ mới gọi điện cho cậu. Cho nên khi cậu phát hiện số gọi tới không phải là dì Tô, cũng không phải là bà chủ cửa hàng. Cậu không dám nhận ngay mà vội vàng đưa điện thoại ra dò, chẳng qua cậu chỉ cảm thấy dãy số kia có chút quen thuộc.

Vài giây sau khi nhận ra dãy số này là của ai, Phác Trí Mân mở to mắt kinh ngạc. Sao lại là anh? Tại sao Mẫn Doãn Kỳ lại biết số điện thoại mới của cậu? Cậu ngay cả anh trai cũng không dám liên lạc, sao anh lại tìm được?

Cậu còn đang mải suy nghĩ về vấn đề này, điện thoại trên tay lại vang lớn. Tiếng chuông kia làm cậu cảm thấy giống như nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống đất.

Phác Trí Mân mặc kệ tiếng chuông reo lên liên tục, một cuộc lại một cuộc. Nhưng có vẻ nếu cậu không nhận điện thoại, đối phương chắc sẽ còn nhấn cho đến khi nào cậu nghe thì thôi. Cuối cùng hết hi vọng trì hoãn, Phác Trí Mân tay run run đè xuống nút nghe, gắng sức bình ổn thanh âm của mình: "Alo?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển của Mẫn Doãn Kỳ.

-"Anh có chuyện gì?"

-"Anh đang ở ngoài cửa nhà trọ của em, mau lập tức mở cửa" Lúc này Mẫn Doãn Kỳ không chỉ hét lên, còn kèm theo tiếng đập cửa nặng nề từ bên ngoài.

-"Em...em không muốn gặp anh. Anh nhanh rời khỏi đây đi"

-"Trí Mân, em muốn tự mở cửa hay muốn anh phá cửa, tự em lựa chọn" Mẫn Doãn Kỳ ở ngoài cửa thiếu kiên nhẫn uy hiếp.

-"Anh...anh không thể như vậy..."

-"Vậy em liền xem anh có thể hay không" Nói xong anh lại nặng nề đạp, rất muốn phá cửa xông vào nhà cậu.

Phác Trí Mân liếc ra cửa, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết không chịu mở.

-"Nếu anh không chịu rời đi, em sẽ báo cảnh sát đấy"

-"Em dám?"

Mẫn Doãn Kỳ biết rõ tính tình cậu nhút nhát, khẳng định sẽ không dám. Nào ngờ, Phác Trí Mân lại nói được làm được. Không chỉ gọi điện báo cảnh sát, ngược lại còn làm kinh động đến hàng xóm xung quanh.

Khi cảnh sát đem anh gương mặt tối sầm về cục cảnh sát. Khi biết được anh là chủ tịch tập toàn tài chính Mẫn thị - Mẫn Doãn Kỳ, cả cục cảnh sát nhất thời lâm vào tình thế lúng túng, không tin được người mà cấp dưới mang về, lại là nhân vật lớn không chọc nổi. Quan trọng là, vợ chồng người ta gây lộn, cãi nhau ở một góc nhỏ, vậy có gì là trở ngại an ninh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro