Chương 31
Sau khi phát hiện Phác Trí Mân không nói tiếng nào mà bỏ đi, Mẫn Doãn Kỳ trừ ngày ngày bận rộn với công việc thì thời gian còn lại đều đi tìm người.
Tin tức không tìm thấy Phác Trí Mân nhanh chóng truyền tới tai Đường Tịnh Thi, cô biết Mẫn Doãn Kỳ đang cần người hỗ trợ. Lúc này cô không tức giận đạp cửa như mấy lần trước mà ưu nhã như "nữ vương giá lâm" tới phòng làm việc của anh.
-"Đi ra ngoài" Mẫn Doãn Kỳ không cần ngẩng đầu, chỉ cần ngửi thấy mùi nước hoa cũng đoán được người tới là ai. Anh rất không khách khí ra lệnh đuổi khách.
-"Sao? Vợ bỏ đi thì tâm tình không tốt liền trút giận lên người bạn bè?" Khẩu khí tràn đầy hứng thú, hoàn toàn là có ý xem kịch vui.
Mẫn Doãn Kỳ không để ý đến cô.
Đường Tịnh Thi quan sát thấy Mẫn Doãn Kỳ có chút tiều tụy, giống như đã nhiều ngày không được ngủ ngon giấc. Mặc dù quần áo vẫn chỉnh tề nhưng lại thiếu đi dáng vẻ hăng hái thong dong thường ngày. Cô có chút đồng tình với hoàn cảnh bi thảm của Mẫn Doãn Kỳ lúc này. Xem ra những ngày qua, anh đã chịu đủ tương tư cùng lo lắng. Điều này vượt quá sức tưởng tượng của những người xung quanh nhưng Đường Tịnh Thi vẫn không buông tha người bỏ đá xuống giếng như cũ.
-"Ban đầu tôi đã nói với cậu, nếu như không biết quý trọng tiểu Mân, rồi cũng có ngày cậu ấy nhất định sẽ rời khỏi cậu. Hiện tại đã không phải thành sự thật rồi sao? Cậu đây là tự làm tự chịu"
-"Nói đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra"
Rốt cuộc cảm xúc của Mẫn Doãn Kỳ cũng bùng nổ, không nhịn được nữa mà ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, đáy mắt hiện đầy những tia máu có chút dọa người. Nhưng Đường Tịnh Thi lại coi như không nhìn thấy, trong lòng một chút thương hại cũng không có, vẫn nói tiếp: "Chưa đủ, tôi chính là còn chưa nói đủ. Tôi cho cậu biết, nếu như cậu không tìm được Trí Mân, tình hữu nghị giữa tôi và cậu đến đây chấm hết"
-"Đi ra ngoài!"
-"Mẫn Doãn Kỳ! Rốt cuộc cậu có thành ý tìm hay không? Tại sao qua nhiều ngày như vậy vẫn không tìm được người? Đài Loan nhỏ thế này, trừ phi Trí Mân mọc cánh. Nếu không, bằng năng lực tìm người của cậu, tại sao một chút tin tức cũng không có?"
-"Chuyện tìm Trí Mân, tự tôi có thể làm, không cần cậu quan tâm. Nếu cậu không muốn bị tôi đuổi ra ngoài, hiện tại tốt nhất lập tức rời đi" Mẫn Doãn Kỳ vừa nói vừa đứng dậy, giống như Đường Tịnh Thi mà nói ra một chữ nữa liền đem cô đuổi ra ngoài.
-"Không cần cậu đuổi, tôi cũng sẽ đi. Hôm nay tôi tới chỉ muốn nói cho cậu biết, nếu cần tôi hỗ trợ cứ mở miệng" Đường Tịnh Thi xoay người rời đi.
-"Không cần" Người của anh, chính anh sẽ tự tìm, anh sẽ không mở miệng yêu cầu Đường Tịnh Thi giúp đỡ.
-"Cậu..." Đường Tịnh Thi vốn mở cửa muốn đi, bị lời này của anh chọc tức liền quay người lại: "Cậu không nên đến lúc đó van cầu tôi. Hôm nay lương tâm của bản tiểu thư nổi lên, cậu lại không cần, chờ cậu thật sự tới van xin tôi. Cậu nghĩ tôi sẽ giúp đỡ hay không?"
Cửa nặng nề đóng sầm lại. Vài giây sau, trong phòng làm việc truyền đến tiếng đồ vật bị ném xuống đất. Thư kí giật mình tưởng xảy ra chuyện gì, ngay cả cửa cũng quên gõ liền xông vào. Vừa nhìn thấy, cô liền há hốc mồm kinh ngạc, không nói nổi nên lời. Cả phòng làm việc giống như có bão đi qua, ngổn ngang không thể tả. Văn kiện vốn đặt trên bàn tất cả đều bị quét rơi trên mặt đất, điện thoại cũng bị văng ra nằm một góc. Phòng làm việc vốn gọn gàng, sạch sẽ đã hoàn toàn thay đổi.
Thư kí bị dọa sợ đến mức dũng khí hô hấp cũng không có, chỉ ngây ngốc đứng cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn Mẫn tổng trầm tính nhà cô, đang nhìn ra ngoài cửa sổ như một pho tượng cứng ngắc. Mà từ chỗ cô nhìn sang chỉ thấy gương mặt cương nghị đang nghiến chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên, lồng ngực phập phồng tức giận của anh.
-"Mẫn tổng..."
-"Đi ra ngoài!"
Từ trên cao nhìn xuống xe cộ bên ngoài, giọng nói Mẫn Doãn Kỳ bị đè nén tức giận, rõ ràng còn có chút nóng nảy.
-"Vậy hội nghị cùng khách hàng lúc nữa..."
-"Huỷ bỏ! Hôm nay tất cả lộ trình đều hủy bỏ! Không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được vào phòng làm việc một bước, bất kể là ai!"
Mặc dù thư kí không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Đường tiểu thư nói cái gì với Mẫn tổng, mà lại chọc anh tức giận đến như vậy? Để giữ lại chén cơm cùng cái mạng nhỏ của mình, cô rất tự giác không dám hỏi nhiều, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Mẫn Doãn Kỳ.
Sau khi thư kí lui ra, Mẫn Doãn Kỳ vẫn như pho tượng đứng trước cửa sổ như cũ, suy nghĩ lí do tại sao lại không tìm được người. Phác Trí Mân giống như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, hoàn toàn không có tung tích. Bất kể anh bỏ bao nhiêu tiền, dùng hết tất cả các phương pháp để người khác đi tìm, vẫn không có chút tiến triển nào, giống như mò kim đáy bể, không hề có chút manh mối nào.
Càng nghĩ tâm càng phiền nhưng ngay sau đó anh xoay người cầm lấy áo khoác tây trang, quyết định đi uống rượu. Ít nhất rượu có thể làm anh tê dại, bao nhiêu nhớ nhung cùng thống khổ sẽ theo nó mà ngưng bao vây lấy anh.
-"Trí Mân, con định đi ra ngoài à?"
Phác Trí Mân mới vừa bước xuống cầu thang, liền nhìn thấy dì Tô từ bên ngoài trở về, thân thiết theo sát mình nói chuyện. Ở nơi này cũng sắp được hai tháng, quan hệ giữa cậu và dì Tô dần trở nên thân thiết hơn. Có thể do con trai không ở bên cạnh, dì Tô đem cậu trở thành con trai của mình, không có việc gì cũng sẽ tới tìm cậu.
-"Dạ"
Hôm nay là ngày Phác Trí Mân đi khám thai, cậu đã lên lịch sẵn với bác sĩ.
-"Công việc của con có tốt không?"
Dì Tô biết cậu muốn đi tìm việc làm, còn biết cậu học ngành thiết kế, đối với việc làm trang sức nhỏ rất thành thạo. Vì vậy nhiệt tình giới thiệu cậu cho bà chủ của một cửa hàng thủ công mỹ nghệ gần đây. Sau đó, Phác Trí Mân hẹn thời gian, đem những thành phẩm của mình giao đến, tuỳ bà chủ mua rồi bày bán.
Mấy ngày qua cửa hàng thủ công mỹ nghệ làm ăn đặc biệt tốt, khách hàng rất thích các tác phẩm của cậu. Mặc dù không kiếm được nhiều tiền lắm nhưng ít nhất cũng có thu nhập. Điều này làm cho cậu rất thỏa mãn.
-"Rất tốt ạ"
-"Vậy thì tốt, như vậy dì cũng yên tâm rồi. Đúng rồi, tối ngày mai nhớ đến nhà dùng cơm, dì nấu một bàn lớn thức ăn"
-"Không cần thiết đâu, dì Tô..."
Ngày mai là chủ nhật, con trai dì Tô cùng vợ theo thói quen sẽ về thăm nhà. Cùng người nhà bọn họ ăn cơm, cậu là người ngoài, sao lại dám làm phiền?
-"Quyết định như vậy"
Dì Tô không để cho cậu có cơ hội từ chối, cầm giỏ đựng thức ăn xoay người đi lên lầu. Nhìn bóng lưng dì Tô, Phác Trí Mân bất giác lại cười. Đi về phía trước vài bước, cậu lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt, phía trước hiện lên một mảnh đen kịt.
Trước khi cậu kịp ý thức, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thét kinh sợ của dì Tô, sau đó cậu cũng không có ấn tượng gì.
Khi Phác Trí Mân tỉnh lại, trước mắt là trần nhà màu trắng toát cùng mùi thuốc khử trùng. Không cần đoán cũng biết nơi này là đâu.
-"Trí Mân, con tỉnh rồi? Tạ ơn trời đất, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi" Bên giường là thanh âm kích động của dì Tô.
Phác Trí Mân quay đầu lại nhìn, không giải thích được sao mình lại ở đây: "Tại sao con..."
-"Con đột nhiên ngất đi, dì đã gọi cấp cứu đưa con vào bệnh viện" Dì Tô nói tới đây, hốc mắt lại đỏ: "Đứa trẻ ngốc này! Tại sao mang thai lại không nói? Bác sĩ kiểm tra nói thân thể của con rất yếu, rất có thể sẽ xảy ra tình trạng sinh non"
-"Đứa nhỏ..." Nghe thấy chữ đẻ non, Phác Trí Mân khẩn trương sờ sờ bụng mình.
-"Yên tâm, đứa nhỏ vẫn còn ở trong bụng, con không nên lo lắng"
Nghe dì Tô nói đứa nhỏ vẫn còn, Phác Trí Mân mới trở nên yên tâm hơn.
-"Con cùng chồng ở riêng, không lâu sẽ ly hôn"
-"Không có chuyện gì, ly hôn thì ly hôn. Con không nên nghĩ nhiều mà hãy nghỉ ngơi thật tốt. Chờ một chút dì về nấu ít thức ăn giúp con bồi bổ thân thể. Đã được ba tháng rồi còn chưa thấy con lộ bụng, nhất định là con ăn uống không đều độ, không có dinh dưỡng nên đứa nhỏ trong bụng mới lớn chậm như vậy" Dì Tô lấy giọng người từng trải nói.
-"Đợi sau khi xuất viện, mỗi ngày dì sẽ giúp con tẩm bổ, bảo đảm đứa nhỏ lớn lên sẽ khỏe mạnh"
-"Thật xin lỗi, con lại làm phiền dì rồi"
Nước mắt Phác Trí Mân chợt lăn ra. Từ khi biết mình mang thai cho đến bây giờ, cậu chỉ có một thân một mình. Mặc dù lòng tràn đầy vui sướng chờ đứa nhỏ ra đời nhưng là lần đầu tiên mang thai, đối với sự thay đổi của cơ thể, cậu vẫn có chút lo lắng, bất an. Càng không cần nói buổi tối ngủ không được, cậu sẽ lại nghĩ lung tung.
-"Đứa trẻ ngốc này, đừng khóc!"
Dì Tô nhìn thấy bộ dạng này của Phác Trí Mân, không kìm được liền xót xa. Một cậu trai tuổi còn trẻ đã ly hôn, lại còn một mình bụng mang dạ chửa. Chịu nhiều khổ cực như vậy nhất định rất uỷ khuất.
Phác Trí Mân ở lại bệnh viện hai ngày rồi xuất viện. Sau khi về nhà, dì Tô thường xuyên tới thăm cậu. Có lúc mang đồ ăn, có lúc lại giúp cậu mang mấy đồ thường dùng đến. Phác Trí Mân muốn trả tiền công chăm sóc cậu cho dì Tô nhưng lại bị bà nhã nhặn từ chối. Chồng bà cũng là nhân viên nhà nước, lương hưu còn dư, không nhất thiết phải nhận thêm. Huống chi dì Tô cũng nhìn ra được, bình thường Phác Trí Mân ăn uống rất tiết kiệm, cũng sống rất đơn giản, tiền trong tay cũng không dư dả. Như vậy bà sao dám cầm tiền của cậu?
4 tháng sau
-"Chú nói cái gì? Đã tìm được người?"
Suốt bốn tháng nay, Mẫn Doãn Kỳ cơ hồ sắp hao hết sức chịu đựng, rốt cuộc cũng nhận được tin tức liên quan đến Phác Trí Mân.
Trong phòng làm việc của Mẫn tổng, thanh âm Mẫn Doãn Kỳ lộ ra tia vui mừng. Bút trên tay rơi xuống anh cũng không quản, chợt đứng lên, khó có thể tin được mà cẩn thận hỏi lại một lần nữa: "Thật tìm được rồi?"
Đầu bên kia điện thoại là em trai Mẫn Doãn Thần của anh gọi tới. Mẫn Doãn Kỳ cũng không ngờ được, tìm người lâu như vậy, cuối cùng lại xuất hiện trong bệnh viện nhà mình.
-"Ừ! Buổi sáng lơ đãng thấy bệnh lịch mới phát hiện"
Nếu không phải hôm nay Mẫn Doãn Thần đi họp với các bác sĩ ở khoa phụ sản, nghe thấy trong đó có một bác sĩ nhắc tới tên Phác Trí Mân, cũng không thể nhanh như vậy tìm được người.
-"Vậy em ấy đâu? Hiện tại đang ở đâu? Em ấy ngã bệnh?" Mẫn Doãn Kỳ nghe thấy Phác Trí Mân vào bệnh viện, lo lắng hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro