Chương 30
Mẫn Doãn Kỳ cười tự giễu ném điện thoại lên ghế sofa. Ngay sau đó cả người cũng nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại. Trong đầu không ngừng nhớ tới đêm đó, anh không để ý đến Phác Trí Mân khóc lóc cầu xin, cố tình phát tiết dục vọng trên người cậu. Thân thể Phác Trí Mân gầy yếu nằm trên giường xoay lưng về phía anh, cũng không nhúc nhích, toàn thân cẩn thận cuộn tròn, một màn này làm anh muốn đánh mình một trận.
Bởi vì sợ mình không kiềm chế được lần nữa, Mẫn Doãn Kỳ đành ở lại công ty. Anh thừa nhận Đường Tịnh Thi nói đúng. Anh đúng là ăn giấm chua của Hứa Minh Thành, hơn nữa giấm chua còn bay đầy trời.
Những bức ảnh kia anh biết có người cố ý chụp, anh không nên cầm nó. Có thể thấy trong tấm ảnh kia Hứa Minh Thành đưa tay sờ đầu Phác Trí Mân, anh liền hận không thể làm thịt người đàn ông kia. Phác Trí Mân là người của anh, anh cũng lấy về nhà rồi. Tại sao Hứa Minh Thành còn chạm vào cậu?
Mà điều làm Mẫn tức hơn là, Phác Trí Mân - người con trai ngu ngốc này không hiểu được phải né tránh. Biết rõ anh sẽ tức giận, vẫn đi gặp Hứa Minh Thành, còn nhận lấy quà của anh ta. Hờn dỗi này Mẫn Doãn Kỳ không nói cho ai, buồn bực giấu trong lòng.
Việc ly hôn Mẫn Doãn Kỳ chưa từng nghĩ qua. Đường Tịnh Thi cho rằng anh là loại người tuỳ tiện đem ly hôn giắt ngoài miệng sao? Anh từng nói qua với Kim Nam Tuấn, tuyệt đối sẽ không ly hôn. Cho dù Phác Trí Mân muốn, anh cũng sẽ không đồng ý.
Mẫn Doãn Kỳ chưa từng quá nhớ nhung người nào. Một tháng nay, chỉ cần yên tĩnh là không lúc nào anh không nhớ tới Phác Trí Mân. Vì thế mỗi ngày anh đều làm việc, làm chính mình mệt đến mức nằm lên giường liền ngủ. Nếu không chính là uống rượu, một khi uống say, trong lúc mơ mơ màng màng, nghĩ đến cậu sẽ không quá khó chịu. Có lẽ anh không nên hẹp hòi như vậy. Rõ ràng Phác Trí Mân cũng hèn mọn nghĩ cách lấy lòng anh nhưng anh vẫn hờ hững với cậu. Anh đúng là người đàn ông thiếu sự khoan dung.
Đợi qua hết đợt bận này, vừa lúc là lễ mừng năm mới, anh sẽ về nhà đem Phác Trí Mân ôm vào trong ngực, hò hét làm cậu vui vẻ. Nhờ ý nghĩ này, phiền muộn hơn một tháng qua cũng tiêu tan đi không ít. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi nửa giờ, kiểm tra giấy tờ để chiều mai đi gặp khách hàng ở Hồng Kông một lần nữa. Đang tính rửa mặt định đi ngủ nhưng lúc này điện thoại lại vang lên.
Có thể gọi đến điện thoại riêng của anh, trừ người nhà anh ra thì chính là bạn bè nhà họ Mẫn. Mà gọi nhiều lần như vậy không phải mẹ thì còn ai vào đây?
-"Đại Kỳ, con đang ở đâu?" Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến thanh âm bất mãn của mẹ Mẫn.
-"Công ty"
Mẫn Doãn Kỳ liếc mắt nhìn dãy số trên điện thoại, là số điện thoại của mẹ Mẫn ở Đài Loan. Vậy tức là lúc này bà đang ở đây.
-"Con cùng tiểu Mân xảy ra chuyện gì? Mẹ vừa mới xuống máy bay về đến nhà, trong nhà ngay cả một bóng người cũng không có"
-"Tiểu Mân đi ăn cơm với anh trai em ấy, muộn một chút mới về. Mẹ không phải năm sau mới muốn trở về, sao giờ lại ở đây?"
-"Cũng không phải do a Thần rốt cuộc cũng quyết định về Đài Loan sao? Nó đồng ý làm việc ở bệnh viện trên danh nghĩa người của Mẫn thị. Mẹ trở về nói trước với viện trưởng cùng các đồng nghiệp"
-"A Thần trở về Đài Loan, mẹ yên tâm để tiểu Hạo tiếp tục một mình ở lại Anh?"
-"Lúc trước tiểu tử kia nổi loạn mất tích, cuối cùng bị mẹ phát hiện chạy đi Ý làm người mẫu. Nó sống chết không chịu về Đài Loan. Mẹ bị nó làm cho tức đến mức huyết áp cũng tăng rồi" Nói đến con trai út bảo bối, giọng mẹ Mẫn tuy tức giận nhưng cũng khó nén nổi sự cưng chiều.
Không có tâm tình nghe bà càm ràm, Mẫn Doãn Kỳ thờ ơ nói: "Con cúp điện thoại"
-"Đại Kỳ, con khoan hẵng cúp. Mẹ hỏi con, con cùng tiểu Mân có phải cãi nhau hay không? Mẹ nghe quản gia nói, con một chút cũng không trở về nhà"
-"Không có, chẳng qua công việc bận quá"
-"Nhà chúng ta cách công ty bao xa? Con bận đến mức cũng không có thời gian trở về?"
Từ đầu mẹ Mẫn đã không tin lời giải thích của anh. Biết mẹ bất mãn, Mẫn Doãn Kỳ chỉ thở dài: "Mẹ, chuyện của con với tiểu Mân, tự chúng con sẽ giải quyết. Mẹ không nên nhúng tay vào"
-"Hừ, có người nào che chở vợ như con không? Còn sợ mẹ thành mẹ chồng hung ác, gây khó dễ cho vợ con hay sao?"
Mẫn Doãn Kỳ đem lời trêu đùa của bà như gió thoảng bên tai: "Mẹ, con còn bận việc, không nói nữa"
-"Này, đại Kỳ..." Mẹ Mẫn vẫn kêu ở đầu bên kia điện thoại, đáng tiếc Mẫn Doãn Kỳ đã cúp máy.
Phác Trí Mân vốn nói về nhà mẹ đẻ một ngày nhưng liên tiếp mấy ngày cũng chưa trở về biệt thự nhà họ Mẫn.
Ngày hôm đó, mẹ Mẫn hẹn mấy người bạn đến nhà đánh bài. Đánh vài ván, Trần phu nhân tò mò hỏi: "Sao không thấy con dâu của bà?"
-"Nó nói với con trai tôi muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày"
Nói đến Phác Trí Mân, trong lòng mẹ Mẫn có chút bất mãn. Mẹ chồng trở về Đài Loan cũng sắp một tuần rồi, cậu ta còn muốn trở về nhà họ Phác, thậm chí ngay cả về nhà nhìn qua cũng không thấy.
-"Thật hay giả? Phác phu nhân hận không thể đuổi cậu ta ra khỏi cửa, sao có thể tốt bụng để cậu ta trở về bên đó. Bà có nghe lầm không?" Lưu phu nhân hoài nghi, căn bản không tin.
-"Dù thế nào đó cũng là con trai ruột của chồng bà ta, bà ta sẽ không ác như vậy chứ?" Mẹ Mẫn một bên cầm bài một bên nói.
-"Sao lại không? Ban đầu cậu ta trước khi gả cho con trai bà, tôi nghe nói nhà họ Vương vì cậu ta mà thiếu chút nữa gây ra một cuộc náo loạn"
-"Làm sao?"
-"Lão già Vương Chính Thiên kia không tu, lại còn nghĩ trâu già gặm cỏ non. Phác phu nhân vì tiền, thật tính đem con dâu nhà bà làm tình nhân của Vương Chính Thiên. Cuối cùng bị Vương phu nhân phát hiện, trong nhà long trời lở đất, vừa lúc tài chính của công ty có vấn đề, lúc này mới thôi. Bà xem, chuyện như vậy mà người đàn bà kia cũng làm ra được, bà còn mơ tưởng bà ta có lương tâm sao?" Nếu như là con ruột của mình thì ai làm thế, bởi vì không phải do mình sinh ra nên mới hời hợt.
Lá bài trên tay mẹ Mẫn cũng rơi xuống bàn, tức giận quay đầu hỏi: "Bà nói thật?"
-"Đương nhiên là thật, không tin bà cứ hỏi Vương phu nhân"
Vậy không được rồi, mẹ Mẫn không còn tâm trạng đánh bài, bận rộn gọi quản gia vào phòng: "Ông gọi điện thoại cho tiểu Mân, bảo nó về nhà một chuyến" Nghe Trần phu nhân nói, mẹ Mẫn có chút bất an.
Năm phút sau, quản gia đi vào phòng lần nữa: "Phu nhân, đại thiếu phu nhân đã tắt điện thoại"
-"Vậy gọi cho nhà họ Phác, hỏi xem nó có ở đó không, kêu nó về gặp tôi" Mẹ Mẫn vội nói.
Quản gia nghe mẹ Mẫn tìm đại thiếu phu nhân có việc gấp, vội vàng đi gọi điện thoại.
Lại qua năm phút sau, quản gia chạy vào phòng: "Phu nhân, nhà họ Phác nói đại thiếu phu nhân không có về nhà"
-"Cái gì?"
-"Người giúp việc bên đó nói, sau khi kết hôn, đại thiếu phu nhân chưa từng trở về qua..." Quản gia ấp a ấp úng nói.
-"Gọi điện thoại cho đại Kỳ, bảo nó lập tức trở về nhà ngay cho tôi" Vợ đột nhiên biến mất mà con trai bà lại không biết, ngày ngày vẫn bận rộn làm việc.
Ba vị phu nhân lúng túng nhìn thoáng qua nhau, nghĩ thầm hôm nay bài cũng không chơi được, rối rít tìm lí do ra về. Chưa đến mấy phút sau, phòng khách vốn cười cười nói nói, nhiệt liệt đánh bài, chỉ còn một mình mẹ Mẫn.
Khi Mẫn Doãn Kỳ về nhà, mẹ Mẫn lo lắng ngồi chờ trong phòng khách. Vừa thấy con trai bước vào cửa, muốn trực tiếp hỏi nhưng Mẫn Doãn Kỳ chỉ im lặng, sắc mặt thất thần lướt qua mẹ Mẫn chạy lên cầu thang. Mẹ Mẫn nhìn con trai lớn luôn luôn thong dong tự tin, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh hoàng cùng bất an trước mặt bà. Tất cả chất vấn, trách mắng, bà nhất thời cũng không nói ra miệng.
Mẫn Doãn Kỳ mở cửa phòng, bên trong vẫn trang trí như cũ, là phòng anh hai mươi mấy năm nay nhưng lại thiếu đi bóng dáng quen thuộc kia. Chưa từ bỏ ý định, anh chạy vọt vào nhà tắm. Bên trong trống trơn, chỉ còn đồ dùng hàng ngày của anh. Mẫn Doãn Kỳ trở lại phòng, kéo tủ quần áo ra, cũng đem kéo từng ngăn từng ngăn mở ra. Quần áo của anh vẫn được sắp xếp chỉnh tề, quần áo của cậu cũng không ít nhưng lại không thấy những bộ quần áo cậu mang từ nhà mẹ đẻ sang. Anh không tin Phác Trí Mân luôn miệng nói nghe lời anh, một lòng chỉ nghĩ lấy lòng anh, thế nhưng lại bỏ anh đi.
Mẫn Doãn Kỳ đi vào thư phòng. Nơi này đã từng là nơi anh và cậu thường xuyên nghỉ ngơi. Anh làm việc, cậu đọc sách, thỉnh thoảng còn làm chút ít thủ công. Cậu luôn yên lặng theo dõi anh, không ầm ĩ cũng không làm khó.
Chết tiệt! Cậu đã đi đâu?
Mẫn Doãn Kỳ giống như người mất hồn trở lại phòng. Anh nhìn trên bàn, đó là món quà sau khi kết hôn anh đặc biệt làm cho cậu. Anh lại phát hiện nhẫn cưới của cậu đơn độc bị chủ nhân để lại, cùng những chiếc bình cậu tự chọn. Bất kì thứ gì anh tặng cậu, bất kì thứ gì thuộc về nhà họ Mẫn, cậu gần như không mang đi.
-"Đại Kỳ..." Mẹ Mẫn yên lặng đi lên lầu, nhìn vẻ mặt thống khổ của Mẫn Doãn Kỳ, đau lòng gọi.
-"Mẹ, con muốn yên tĩnh một chút. Mẹ trước không nên quấy rầy con"
-"Bây giờ con còn có tâm tình yên lặng? Con nhanh chóng đi tìm người trở về cho mẹ"
Đã sắp một tuần, Phác Trí Mân có thể đi đâu?
Ngày đó ở văn phòng nghe được cuộc đối thoại giữa Mẫn Doãn Kỳ và Đường Tịnh Thi, Phác Trí Mân đã quên mình rời đi như thế nào. Khi cậu lấy lại tinh thần, người đã ở trên đường. Bốn phía tất cả đều là cảnh phố xá xa lạ, cậu liền như vậy nhìn xung quanh, hoảng sợ lại bất lực, không biết nên đi đâu. Cậu ngây ngốc nhìn đám đông đi qua, cầm hành lý mang ra khỏi nhà họ Mẫn.
Phác Trí Mân trở về gian nhà trọ ở lầu ba mà mẹ đã để lại cho cậu sau khi mất. Tuy rằng nhà trọ không quá lớn nhưng phòng ở coi như sạch sẽ. Một phòng ngủ, một phòng khách, mọi thứ đơn giản đều có. Mà cậu còn may mắn gặp được dì Tô ở đây. Dì Tô biết ba cậu đã mất. Phác Trí Mân về đây không quen ai mà chỉ có một mình, không nhịn được liền xót xa.
-"Tiểu Mân, con yên tâm, ở đây rất an toàn. Dì cùng chú Tô ở lầu hai, có việc gì có thể tìm đến chúng ta"
Dì Tô lôi kéo tay cậu nói chuyện. Trước kia bà cảm thấy cậu con trai Phác Trí Mân này không chỉ đáng yêu, còn thực ngoan ngoãn, yên lặng, làm cho người ta không nhịn được yêu thương từ đáy lòng. Đã qua nhiều năm, không chỉ bộ dáng không thay đổi mà ngay cả tính cách vẫn tốt như vậy.
-"Cảm ơn dì Tô!" Phác Trí Mân cảm kích nói.
-"Con xem có gì cần chuyển lên nhà không? Nếu nhiều đồ quá không chuyển lên được, dì có thể kêu chú Tô giúp con"
Nhìn Phác Trí Mân không nhiều thịt, thân hình gầy gò yếu ớt, khẳng định không có sức, chuyển nhà hẳn là sẽ rất vất vả, dì Tô lập tức nhiệt tình trợ giúp.
-"Dì Tô, không cần đâu ạ! Đồ đạc con không có nhiều, đồ trước kia mẹ con lưu lại, con có thể dùng, chỉ cần sửa sang lại một chút là được"
-"Vậy có cần mua đồ dùng hàng ngày gì không? Dì có thể nhờ chú Tô lái xe đưa con đi mua"
-"Như vậy có phiền chú Tô quá không ạ?"
-"Không phiền gì đâu. Sau khi ông ấy về hưu, mỗi ngày thật sự nhàn rỗi, chỉ sợ không có việc gì làm"
Sau khi nói lời cảm ơn cùng dì Tô, Phác Trí Mân nhờ chú Tô giúp, đơn giản mua một ít đồ dùng. Lại dùng thời gian hai ngày, đem phòng ở sửa sang lại một chút. Xong, cậu ngồi trên sofa phòng khách, nhìn phòng vừa được trang trí xong. Phòng ở bây giờ đã ấm áp hơn, trong lòng cậu cũng tràn ngập cảm giác yên ổn.
Phác Trí Mân biết, nơi này về sau là thuộc về mình. Cậu không nhịn được liền vui vẻ sờ sờ bụng còn chưa lộ ra: "Cục cưng, về sau đây sẽ là nhà của chúng ta, là nhà bà ngoại để lại cho cục cưng và Baba đấy!"
Mấy ngày nay, Phác Trí Mân cơ hồ không thể nào ngủ được, cũng tuỳ tiện ăn đối phó một chút. Ngẫu nhiên dì Tô sẽ mang một chút đồ ăn lên, nói là nấu nhiều lắm không ăn hết, làm cậu nhận đến ngượng ngùng. Phác Trí Mân biết dì Tô là nhìn thấy mình mỗi ngày chuyên tâm sửa sang lại nhà, ăn bữa nay, bỏ bữa mai mới tốt bụng mang đồ ăn lên. Hiện tại phòng ở đã đâu vào đấy, cậu cũng không còn bận rộn nữa, không thể vô duyên vô cớ cứ mãi nhận lấy ý tốt của dì Tô. Phác Trí Mân quyết định chờ một chút nữa sẽ đi siêu thị mua đồ tự nấu ăn. Lúc bận rộn không cảm thấy cô đơn, hiện tại rảnh rỗi, cậu bắt đầu nhớ đến Mẫn Doãn Kỳ. Không biết anh đang làm cái gì, có phải còn ở tại công ty hay không, có phát hiện cậu đã theo ý anh rời khỏi biệt thự nhà họ Mẫn rồi hay không...
Mẫn Doãn Kỳ hẳn là một hơi thở dài bao nhiêu nhẹ nhõm. Ít nhất anh không cần phải mỗi ngày đối mặt với cậu, cũng không cần vì tránh cậu mà rơi vào hoàn cảnh có nhà mà không thể về.
Ngay từ đầu, điện thoại của cậu còn khởi động máy. Cậu biết khi đó trong lòng mình còn ôm một tia hi vọng. Nghĩ Mẫn Doãn Kỳ khi phát hiện cậu biến mất sẽ vội vã đi tìm, sau đó hò hét mang cậu về nhà. Nhưng thẳng đến khi điện thoại hết pin, anh vẫn không gọi điện cho cậu. Phác Trí Mân tự giễu chính mình, anh thoát khỏi cậu mừng còn không kịp, sao còn có thể gọi điện thoại cho cậu? Chính mình đừng tự đa tình nữa, mộng tưởng hão huyền!
Sau khi điện thoại hết pin, cậu cũng không buồn sạc pin lại. Nghĩ rằng dù sao cũng sẽ không có người tìm mình. Cậu quyết định từ bây giờ chỉ chăm sóc tốt cho bản thân và đứa nhỏ trong bụng, những cái khác không cần nghĩ đến.
Ngày qua ngày bề bộn nhiều việc, dần dần cậu mới ý thức được, mình đã rời khỏi nhà họ Mẫn được một tuần.
Tuy rằng đáy lòng tự nhủ không nên nghĩ đến Mẫn. Nhưng buổi tối một mình nằm trên giường, cậu luôn không khống chế được suy nghĩ, sẽ không nhịn được mà nhớ tới anh.
Toàn thân cậu lạnh như băng, khoé mắt trở nên ửng hồng. Lễ mừng năm mới lần này, hoàn hảo có đứa nhỏ bên cạnh cậu, bằng không cậu liền cô đơn một mình. Tuy rằng trước kia ở nhà họ Phác cũng một mình một góc nhưng khi đó còn có anh trai bên cạnh. Mà lúc này cậu ngay cả anh trai cũng không dám liên lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro