Chương 29
-"Mẫn tổng phu nhân, sao cậu lại tới đây?" Thấy Phác Trí Mân cầm hành lý xuất hiện trước cửa thang máy, thư kí đang bề bộn sửa sang lại tài liệu cho cuộc họp liền bị dọa sợ.
-"Tôi mang đồ tới" Phác Trí Mân cười có chút miễn cưỡng: "Đồ để chỗ này, tôi đi về trước"
Mới vừa rồi ở trong xe, Phác Trí Mân suy nghĩ lại, quyết định không nên nói chuyện ly hôn. Cậu không muốn Mẫn Doãn Kỳ cho rằng cậu là người vừa có mục đích vừa có tâm cơ. Cậu chỉ đơn thuần muốn mang đứa nhỏ rời đi.
Đem hành lý đặt trên bàn thư kí, Phác Trí Mân lui về sau một bước, xoay người muốn rời khỏi.
Thư kí thấy cậu muốn đi, vội vàng lên tiếng: "Mẫn tổng phu nhân, cậu có muốn vào trong đợi Mẫn tổng hay không? Anh ấy đang họp"
Kì thực thư ký cũng phát hiện, Mẫn Doãn Kỳ và Phác Trí Mân dường như có chút cãi vã nhỏ. Nếu không Mẫn Doãn Kỳ sẽ không đột nhiên ở lại phòng nghỉ của công ty, cả ngày cũng không trở về.
Trước kia Mẫn Doãn Kỳ mỗi ngày đều nhiều lần gọi điện thoại cho Phác Trí Mân. Hiện tại mấy ngày nay cũng không thấy anh gọi điện thoại về nhà, đây không phải là cãi nhau thì là gì?
Nghĩ tới Mẫn tổng mấy ngày nay đều yêu cầu các trưởng phòng làm thêm giờ, động một chút là họp, cô thân là thư kí, cũng sắp không chống đỡ nổi, một lòng hi vọng cuộc sống địa ngục đáng sợ này mau qua nhanh. Vừa lúc, Mẫn tổng phu nhân tốt bụng đem quần áo tới cho Mẫn tổng. Nếu như hai người làm lành, vậy không phải sẽ giải cứu công ty sao? Lúc đó, không chỉ có thư kí mà tất cả công nhân viên ở đây đều sẽ cảm thấy vui mừng.
Vốn sau khi kết hôn, tâm tình Mẫn Doãn Kỳ liền trở nên thân thiện chút ít, công nhân viên ở đây cũng giảm đi ít nhiều căng thẳng. Nào ngờ mới hơn nửa năm đã lập tức thay đổi sắc mặt. Không chỉ khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng ban đầu, không thích cười nói trước mặt người khác, ngược lại còn hơn chứ không có kém, khiến tất cả công nhân viên trong công ty bị dọa khiếp đảm một phen. Mỗi ngày đi làm đều trong trạng thái bất ổn cùng lo lắng. Cứ nhìn thấy Mẫn Doãn Kỳ là y như rằng tất cả đều co rúm người, mồ hôi chảy ròng, sợ không cẩn thận lại chọc giận anh.
Thấy thư kí nhiệt tình chào hỏi, Phác Trí Mân đành ở lại. Cậu vốn nghĩ chờ một lát, đợi thư kí không có ở đây, cậu có thể thuận tiện rời đi.
Đợi hơn nửa giờ, không những hội nghị của Mẫn Doãn Kỳ còn chưa kết thúc, mà ngoài cửa thư kí vẫn ngồi trên ghế như cũ. Phác Trí Mân nhàm chán nhìn túi hành lý, cuối cùng cầm lấy nó đi vào phòng nghỉ. Nếu đã tới, chỉ bằng giúp anh cất quần áo đi.
-"Tôi nghe nói hơn một tháng nay cậu bỏ bê vợ ở nhà, một mình trốn ở công ty, có thật như vậy hay không?"
Sau khi Phác Trí Mân cầm túi hành lý vào phòng nghỉ, Mẫn Doãn Kỳ cũng vừa kết thúc cuộc họp và trở về phòng làm việc. Anh đang muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút. Còn chưa kịp thở, Đường Tịnh Thi - vị khách không mời mà tới lại đột nhiên xuất hiện. Chỉ thấy cô nàng kiêu ngạo ngồi trên sofa trong phòng làm việc, bày ra tư thế hỏi tội.
-"Đường Tịnh Thi, cậu hẳn là quá rảnh rỗi đi. Bất kể là chuyện gì, quản đến cả nơi này của tôi?" Tức giận thở ra một hơi, Mẫn Doãn Kỳ cởi áo khoác tây trang xuống, nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế làm việc.
-"Hừ, nực cười! Cậu tưởng tôi muốn quản cậu chắc? Nếu không phải vì chuyện lần trước, tôi cũng chẳng thèm đến"
Nghe thấy Đường Tịnh Thi nhắc tới chuyện đêm đó, tròng mắt đen của Mẫn Doãn Kỳ lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi môi mím thành một đường: "Tôi không muốn nhắc lại chuyện đêm đó. Nếu không còn chuyện gì khác, cậu có thể đi"
-"Doãn Kỳ, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn. Cậu không nên để ý như vậy có được không? Hiện tại cậu đối với tiểu Mân thế này rất không công bằng"
-"Không công bằng cái gì? Đó là chuyện vợ chồng nhà tôi, không cần người ngoài như cậu can thiệp"
-"Cậu cũng biết cậu ấy với cậu là vợ chồng cơ đấy. Vậy cậu ngày ngày không trở về nhà, làm ổ trong công ty là có ý gì?"
Mấy hôm trước, Đường Tịnh Thi nghe Kim Nam Tuấn nhắc tới mới giật mình. Sau đêm hôm đó, cô vì bận rộn xử lý công việc, cũng quên gọi điện thoại cho Phác Trí Mân nên cũng không nắm rõ mọi chuyện.
Mẫn Doãn Kỳ không để ý tới cô, mở một bản kế hoạch ra, chuẩn bị sửa sang lại giấy tờ một lần.
-"Mẫn Doãn Kỳ!" Đường Tịnh Thi thấy anh không để ý đến mình, phút chốc liền đứng dậy, tức giận đi tới trước mặt anh: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
-"Cậu nghĩ tôi muốn thế nào?"
-"Cậu cho rằng tôi không nhìn ra được? Cậu thật ra rất yêu tiểu Mân, cũng rất để ý đến cậu ấy. Vậy tại sao lại đối xử với cậu ấy vô tình như vậy? Tôi đã điều tra rồi, đêm đó rõ ràng là Hứa Minh Thành chủ động đi quấy rối tiểu Mân. Rốt cuộc cậu đang lo lắng cái gì? Nếu như sợ vợ mình bị bắt cóc, vậy thì coi chừng cho thật tốt đi. Cậu bỏ lại vợ ở nhà, một mình trốn ở công ty, rốt cuộc cậu là loại đàn ông gì chứ?"
Nghe Đường Tịnh Thi liên tục chất vấn, Mẫn Doãn Kỳ ở một bên không bày ra bất cứ biểu cảm gì. Một lúc sau anh mở ngăn bàn, lôi ra một xấp ảnh rồi ném về phía Đường Tịnh Thi, lạnh lùng nói: "Cậu xem đi"
-"Đây là cái gì?"
Đường Tịnh Thi nhíu mày, cầm xấp ảnh lên xem. Sau khi nhìn qua cô liền cười nhạo: "Chỉ như vậy? Chụp khi nào đây? Kĩ thuật chụp hình không tệ lắm, chụp vợ cậu thật đẹp, nhìn qua rất ăn ảnh"
Xem xong những bức ảnh, Đường Tịnh Thi lý trí bình luận, hoàn toàn không để ý trong tấm ảnh Phác Trí Mân nhìn Hứa Minh Thành cười, cũng không để ý Hứa Minh Thành đưa tay đặt lên đầu Phác Trí Mân. Chẳng phải bắt gian tại trận, cũng chỉ là ảnh chụp bình thường thôi.
-"Cậu liền vì những tấm ảnh này, còn cả chuyện đêm đó, cho rằng tiểu Mân có gian tình với Hứa Minh Thành?" Đường Tịnh Thi đem xấp ảnh trên tay ném trẻ lại trên bàn, khuôn mặt diễm lệ rõ vẻ mặt khinh thường.
-"Mẫn Doãn Kỳ, cậu có tin tiểu Mân không? Cậu có nghe cậu ấy giải thích không? Không có! Cậu cái gì cũng không thèm nghe, liền trực tiếp định tội cậu ấy. Thật buồn cười! Bất mãn như vậy, sao không trực tiếp ly hôn đi? Sản nghiệp nhà cậu lớn như vậy, tướng mạo lại anh tuấn, muốn người nào làm vợ mà chả được. Ai mà không mong chờ được cậu ưu ái, cậu có cần thiết phải đối với tiểu Mân tàn nhẫn như vậy không? Cậu dựa vào cái gì?" Đường Tịnh Thi tức giận vỗ mạnh lên bàn làm việc của Mẫn Doãn Kỳ.
Mẫn Doãn Kỳ nhìn Đường Tịnh Thi, lạnh lùng nói: "Có muốn ly hôn hay không là chuyện của tôi"
-"Đúng, là chuyện của cậu. Vậy sao cậu còn chưa về nhà ly hôn đi? Sao? Sợ tiểu Mân mở miệng đòi cậu phí phụng dưỡng, hay sợ cậu ấy dở công phu sư tử ngoạm?"
-"Đi ra ngoài!"
-"Cậu là đang để tâm đến chuyện trong lòng tiểu Mân còn yêu Hứa Minh Thành, vậy tại sao lại không trực tiếp hỏi cậu ấy?"
-"Đường Tịnh Thi!"
-"Không nghe tôi, rồi cậu sẽ hối hận. Tiểu Mân ngây ngô, hiền lành như vậy nhưng cậu lại...Mẹ kiếp! Vì tự ái mà không biết quý trọng cậu ấy, cậu nhất định sẽ phải hối hận"
Hai người ở trong phòng làm việc cãi nhau hoàn toàn không phát hiện, cửa phòng nghỉ chỉ che một nửa. Phác Trí Mân đang đứng cạnh cửa, lẳng lặng nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.
Khi Đường Tịnh Thi nhắc tới ly hôn, Mẫn Doãn Kỳ không phản bác. Ngược lại vẻ mặt rất bình tĩnh nói có muốn ly hôn hay không là chuyện của anh. Nghĩa là anh cũng suy nghĩ qua muốn ly hôn với cậu rồi. Thì ra là không phải cậu suy nghĩ nhiều. Mẫn Doãn Kỳ đã chán cậu đến mức muốn ly hôn. Cậu lại sống chết ở nhà anh, chiếm lấy chức vị Mẫn đại thiếu phu nhân, hình như là quá tham lam rồi. Thật ra thì, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ muốn có một cuộc sống bình thường. Nhưng nguyện vọng này sao khó có thể thực hiện như vậy?
Tám giờ tối, thư kí làm thêm giờ rốt cuộc cũng được Mẫn tổng phê chuẩn. Có thể rời khỏi công ty, hại cô cảm kích đến mức thiếu chút nữa khóc rống lên. Cất xong vật dụng cá nhân liền chạy đến thang máy, lại nghe cửa phòng Mẫn tổng mở ra.
-"Hôm nay đã có ai vào phòng nghỉ của tôi?" Mẫn Doãn Kỳ một tay đặt ở miệng túi hành lý, đứng cạnh cửa hỏi thư kí đang định vào thang máy.
Thư kí bị hỏi đến sửng sốt, có chút không xác định trả lời: "Hẳn là Mẫn tổng phu nhân..."
-"Sao em ấy lại đến đây?" Mẫn Doãn Kỳ có chút kinh ngạc, anh không nghĩ Phác Trí Mân sẽ đến công ty.
-"Khi anh đang họp, tôi thấy cậu ấy mang hành lý đến cho anh. Tôi mời cậu ấy ngồi chờ trong phòng làm việc của anh, sau tôi lại thấy cậu ấy đi vào phòng nghỉ"
Nghe thư kí giải thích, Mẫn Doãn Kỳ xoay người tính vào phòng. Ai ngờ mới đi được hai bước liền quay người lại, hỏi: "Em ấy rời khỏi đây lúc nào?"
-"Tôi cũng không rõ, tôi đi đến phòng kế toán một chuyến. Cho đến khi tan việc cũng không thấy Mẫn tổng phu nhân rời đi, tôi tưởng cậu ấy còn đang ở trong phòng làm việc"
Thư kí nghĩ, nếu như không thấy bóng người. Vậy hẳn lúc Mẫn tổng họp, Mẫn tổng phu nhân đã rời đi.
Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày, nghĩ không biết có trùng hợp như vậy không. Cuộc đối thoại giữa anh và Đường Tịnh Thi, Phác Trí Mân hẳn là không nghe thấy chứ?
Không xác định được, Mẫn Doãn Kỳ xoay người, cửa phòng "rầm" một tiếng bị đóng lại, mà thư kí còn kinh sợ vỗ vỗ ngực. Lúc này ngay cả thang máy cũng không thèm đợi, trực tiếp đi cầu thang bộ xuống, chỉ sợ bị Mẫn Doãn Kỳ gọi lại.
Sau khi vào phòng làm việc, Mẫn Doãn Kỳ lấy điện thoại ra, nhấn số điện thoại trong nhà.
-"Đại thiếu phu nhân có ở đấy không?"
-"Xế chiều đại thiếu phu nhân có trở lại. Lúc tối nói anh trai nhà mẹ đẻ có tìm cậu ấy ăn cơm rồi lại đi ra ngoài. Cậu ấy nói nếu như quá muộn, cậu ấy sẽ ở lại nhà mẹ đẻ, ngày mai mới trở về"
Thì ra không phải một mình anh cả đêm không về nhà. Phác Trí Mân luôn nghe lời cũng đã bắt đầu học theo anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro