Chương 28
Phác Trí Mân biết không nên tự mình đa tình nữa. Còn ngây ngốc cho rằng Mẫn Doãn Kỳ thích cậu? Là bởi vì ghen mới không để ý tới cậu? Thì ra cậu đang lừa dối chính mình. Anh căn bản không thích cậu, cưới cậu chẳng qua vì thân thể của cậu. Hiện tại đã chán ghét, liền ném cậu sang một bên không quan tâm. Mà cậu ngược lại còn ngây thơ chờ anh, cậu thật khờ!
Nơi này là nhà của anh, anh không cần vì tránh mặt cậu mà ngay cả nhà cũng không về. Người nên đi là cậu, cậu sẽ không ở lì không đi.
Sau ngày đó, Mẫn Doãn Kỳ không về nhà lấy một lần. Có mấy lần cậu gọi đến điện thoại của anh, định hỏi anh có phải muốn ly hôn với cậu hay không. Nhưng còn chưa hỏi đã bị anh bỏ lại một câu lạnh nhạt "bề bộn nhiều việc" rồi cúp máy. Ngay cả câu gặp lại anh cũng lười nói.
Biệt thự nhà họ Mẫn trống rỗng, trừ quản gia và người hầu ra, chỉ có một mình cậu. Cậu không ăn được, ngủ cũng không ngon. Thậm chí buổi sáng rời giường cũng nôn ọe, khó chịu đến mức làm cậu thường xụi lơ bên bồn cầu, thật lâu mới có thể đứng dậy trở về nằm lại trên giường. Cậu dù có ngốc đến mấy cũng nhận ra, thân thể của mình khác thường như vậy chỉ có một nguyên nhân.
Đó là mang thai.
Bởi vì có ý nghĩ này, ngay buổi trưa hôm đó, sau khi dùng bữa xong, Phác Trí Mân tự mình bắt xe đến bệnh viện.
-"Bác sĩ, tôi thật sự mang thai sao?" Nhìn thấy bản báo cáo kiểm tra của bác sĩ xác nhận mình mang thai, Phác Trí Mân bình tĩnh hỏi lại lần nữa.
-"Ừm, em bé được gần ba tháng rồi" Bác sĩ cười nói với cậu.
Khi bác sĩ xác nhận lại Phác Trí Mân mang thai một lần nữa, tay cậu khẽ run rẩy vuốt chiếc bụng bằng phẳng của mình, nỗi chua xót trong lòng cậu lại dâng lên. Cậu không biết em bé có nên đến hay không nhưng cậu biết mình sẽ không từ bỏ đứa bé. Nếu như Mẫn Doãn Kỳ không muốn, thì cậu muốn. Cái gì cậu cũng không yêu cầu anh, cũng sẽ không ham tiền của anh, cậu chỉ cần mang đứa bé đi là được rồi.
Bác sĩ mới vừa ngẩng đầu muốn nói, liền nhìn thấy Phác Trí Mân ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc bụng bằng phẳng của mình, cười cười nói: "Thân thể của cậu có chút suy nhược, dinh dưỡng cũng không đủ. Điều này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi. Về nhà bảo chồng cậu giúp cậu tẩm bổ, mặc kệ có muốn ăn hay không. Vì đứa bé, cậu nên cố gắng ăn nhiều một chút"
Bác sĩ thấy thần sắc Phác Trí Mân không tốt. Sắc mặt tái nhợt không chút máu, không có thân hình đẫy đà của một người mang thai, cả người gầy đến mức gió thổi qua cũng sẽ cuốn đi mất. Vì vậy nên mới đặc biệt quan tâm dặn dò cậu.
-"Vâng" Phác Trí Mân phủ tay lên bụng mình, nghe lời gật đầu.
-"Còn có, nhớ khám thai định kỳ. Nếu như tình huống nôn ọe nghiêm trọng, liền bảo chồng cậu cùng cậu đến bệnh viện"
Lời dặn dò cuối cùng của bác sĩ làm Phác Trí Mân thu hồi nụ cười trên mặt, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Nói lời cảm ơn với bác sĩ xong, Phác Trí Mân đứng dậy rời đi. Ra khỏi bệnh viện, cậu ngồi trên taxi, lúc này điện thoại của cậu lại vang lên, là Phác Trí Nhân gọi tới.
Sau khi kết hôn, Phác Trí Mân vì sợ Phác Trí Nhân lo lắng nên không thường xuyên gọi điện thoại cho anh. Hơn nữa trong thời gian này cậu lại đang gặp phải vấn đề tình cảm với Mẫn Doãn Kỳ, cho nên cũng không dám liên lạc với anh trai.
-"Tiểu Mân, tại sao lâu rồi không gọi điện cho anh? Giọng nói lại có chút kì quái, có phải em bị cảm không?"
Mấy ngày nay, Phác Trí Nhân cơ hồ giống như "người giữa không trung", bay tới bay lui bàn chuyện làm ăn. Nghe thấy giọng nói Phác Trí Mân có chút khác thường, người đang công tác ở Nhật Bản như anh cũng không nén nổi sự lo lắng.
-"Không có đâu! Chỉ là tối qua em không ngủ được nên hôm nay có chút mệt thôi"
-"Vậy nhanh trở về ngủ bù một chút" Một lát Phác Trí Nhân còn phải gặp mặt với khách hàng, không thể nói chuyện nhiều với cậu: "Phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, hiểu không?"
-"Anh hai, anh cũng thế!"
-"Em yên tâm, thân thể anh trai em rất khỏe mạnh, cường tráng, chịu đựng vài đêm không ngủ cũng không đáng kể" Phác Trí Mân trêu ghẹo nói: "Đúng rồi, Doãn Kỳ có đối tốt với em không?"
-"Có ạ! Anh ấy đối với em rất tốt! Chẳng qua dạo này công việc anh ấy có chút bận rộn, không có thời gian chăm sóc cho em" Sợ Phác Trí Nhân lo lắng, Phác Trí Mân đành nói dối anh trai. Sự thật là gần một tháng nay cậu chưa từng gặp mặt Mẫn Doãn Kỳ.
-"Cũng phải, sắp bước sang năm mới, nhất định cậu ta đang rất bận" Lúc này khách hàng Phác Trí Nhân chờ đã tới: "Tiểu Mân, lần sau anh trai lại nói chuyện với em, anh đi gặp khách hàng trước"
Sau khi nói vài câu với Phác Trí Nhân, Phác Trí Mân cúp điện thoại, mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính, nhắm mắt. Anh trai nói sắp bước sang năm mới nên Mẫn Doãn Kỳ rất bận. Nhưng trên thực tế thì Mẫn Doãn Kỳ cùng cậu chiến tranh lạnh đã gần một tháng.
Khoảnh khắc biết mình mang thai, Phác Trí Mân cũng tự dặn bản thân, cậu không thể ở lại biệt thự nhà họ Mẫn được nữa. Chỉ là, không thể ở lại đây, cậu cũng không biết mình nên đi nơi nào. Mặc dù lần trước bác gái đã đem nhà trọ của mẹ trả lại cho cậu nhưng cho dù có chỗ ở, tiền trên người cũng không nhiều lắm, làm sao đủ để nuôi sống chính mình cùng đứa nhỏ?
Ngồi trong xe taxi, nhìn gió lạnh bên ngoài thổi tung lá cây, Phác Trí Mân cảm thấy mình giống như những chiếc lá kia, vì rơi xuống mà đau khổ. Không chỉ lạnh bên ngoài da thịt, mà trong lòng cậu cũng lạnh lẽo không kém.
Nếu tính toán rời khỏi Mẫn Doãn Kỳ, vậy ly hôn cũng không thể tránh khỏi. Anh không trở về nhà, cậu đến công ty tìm anh hẳn là có thể. Nói không chừng khi anh nghe cậu chủ động nói ly hôn, còn như trút được gánh nặng mà ngay lập tức ký tên, muốn cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Nhưng trước khi anh ký vào đơn ly hôn, cậu không thể nói cho anh biết chuyện mình đang mang thai.
Phác Trí Mân nghĩ trước nên gọi điện thoại hỏi thư kí của anh, xác định ngày nào anh tương đối rảnh rỗi, cậu sẽ đến công ty tìm anh.
Khi taxi dừng lại trước biệt thự nhà họ Mẫn, Phác Trí Mân xuống xe đi vào nhà liền bắt gặp tài xế Lưu đang đậu xe trước cổng. Cho rằng anh đã về nhà, cậu bước nhanh vào phòng khách.
-"Doãn Kỳ đã trở lại?" Phác Trí Mân hỏi quản gia đang cầm túi hành lý từ trên lầu đi xuống.
-"Đại thiếu gia không trở lại"
-"Vậy tại sao xe của Doãn Kỳ lại ở trước cổng?" Nghe thấy quản gia đáp lời, Phác Trí Mân có chút thất vọng nhưng vẫn thắc mắc hỏi.
-"Thư kí của đại thiếu gia mới vừa gọi điện thoại về, muốn tôi sửa soạn quần áo cho cậu ấy để tài xế mang đến công ty"
Quản gia cũng không hiểu, chuyện như vậy không phải nên trực tiếp gọi điện thoại cho đại thiếu phu nhân sao? Dù sao hai người họ cũng là vợ chồng, ông chẳng qua chỉ là người giúp việc. Mặc dù làm việc hơn hai mươi năm ở nhà họ Mẫn, nhìn đại thiếu gia lớn lên, cũng biết không nên nói cái gì.
Mấy ngày nay ông chứng kiến từ đầu đến cuối thái độ lạnh nhạt giữa hai người. Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, dần dần chuyện đâu cũng vào đấy. Nhưng vợ chồng nhà này lại không như vậy. Nếu đại thiếu phu nhân trở lại, không bằng nhân cơ hội này, để đại thiếu phu nhân đưa quần áo cho đại thiếu gia. Nói không chừng hai người sẽ hoà hợp trở lại.
-"Đại thiếu phu nhân, bằng không cậu đem quần áo cho đại thiếu gia đi?" Quản gia thử dò xét.
Phác Trí Mân không nghĩ tới quản gia sẽ nói như vậy, không tránh khỏi có chút bối rối: "Tôi có thể đi không?"
-"Làm sao không thể? Hai người là vợ chồng, cậu đưa quần áo cho cậu ấy là đạo lý hiển nhiên. Nói không chừng đại thiếu gia còn có quần áo phải giặt, thuận tiện sẽ để cậu mang về"
-"Nhưng..."
Cậu không báo trước cho Mẫn Doãn Kỳ, cũng không hỏi thư kí hành trình của anh. Nếu như cậu lại đi quấy rầy, không phải sẽ làm anh càng mất hứng sao? Huống chi cậu còn chưa hỏi qua luật sư về thủ tục và giấy tờ ly hôn. Đi gặp anh như vậy, có thể hay không sẽ khiến anh hiểu lầm, cho rằng cậu có mục đích khác?
Thấy vẻ mặt do dự của Phác Trí Mân, quản gia một tay nhấc túi hành lý lên, một tay đẩy cậu đi ra ngoài.
-"Đại thiếu phu nhân, cậu không cần nghĩ ngợi. Tài xế Lưu còn đang chờ, nhanh lên một chút, lên xe"
Quản gia đẩy cậu tới chỗ xe, không để Phác Trí Mân có cơ hội mở miệng, trực tiếp mở cửa xe giúp cậu.
-"Lên xe thôi, Mẫn tổng phu nhân"
Quản gia một lòng muốn họ làm lành, vừa đem hành lý đưa cho tài xế Lưu bỏ vào cốp xe, vừa thúc giục Phác Trí Mân lên xe. Cứ như vậy, Phác Trí Mân thấp thỏm, bất an để tài xế Lưu tuỳ ý đưa tới công ty của Mẫn Doãn Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro