Chương 27
Mười phút sau, cửa thư phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Mẫn Doãn Kỳ ngồi chơi trước bàn làm việc, một bên hút thuốc, một bên nghe cấp dưới báo cáo tình hình công ty. Anh phiền não nhìn giấy tờ, cho rằng người ngoài cửa là quản gia, liền không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cho người đi vào.
Phác Trí Mân trong tay bưng một mâm lớn đồ ăn cùng đồ uống ở ngoài cửa đợi. Cho đến khi trong lòng truyền đến thanh âm của Mẫn Doãn Kỳ, cậu cố lấy dũng khí chuyển động tay nắm cửa. Cửa mở ra, cậu hít sâu một hơi rồi mới đi vào.
-"Em...em mang một ít đồ ăn, đồ uống lên, mọi người nếu đói bụng có thể dùng một chút"
Vốn cho là quản gia, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Phác Trí Mân, Mẫn Doãn Kỳ chợt ngẩng đầu. Lúc này cậu đang mặc một bộ đồ ở nhà, chân xỏ đôi dép mèo bông mềm mại.
Mấy vị trưởng phòng thấy phu nhân Mẫn tổng tự mình đưa thức ăn vào, tất cả đều được phục vụ mà lo sợ, hướng cậu nói cảm ơn.
Mà Mẫn Doãn Kỳ chẳng qua chỉ đem điếu thuốc bên miệng kẹp giữa tay, không nói gì mà nhìn Phác Trí Mân. Tâm tình của anh rất phức tạp, không hiểu nếu cậu biết anh đang lạnh nhạt với cậu, tránh mặt cậu, tại sao còn muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt anh, đến gần anh?
Bởi vì Mẫn Doãn Kỳ trầm mặc không nói, không khí trong thư phòng có chút căng thẳng. Mấy vị trưởng phòng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không rõ bây giờ là tình huống gì.
Phác Trí Mân sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Mẫn Doãn Kỳ, chân tay luống cuống đứng ở đó.
Lúc Phác Trí Mân cho rằng Mẫn Doãn Kỳ không muốn nói chuyện với cậu, trên mặt khó nén thất vọng xoay người muốn đi ra ngoài nhưng anh lại lên tiếng: "Đặt ở đó, chờ một chút sẽ dùng"
-"...Được"
Nghe thấy thanh âm của anh, vẻ mặt thất vọng của Phác Trí Mân liền thay đổi, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, đem khay đồ ăn từng bước từng bước đặt trên bàn trà.
-"Tôi còn đang bận, em ra ngoài trước đi"
Mới vừa đem đồ ăn để xuống, lời nói của Mẫn Doãn Kỳ lập tức làm cậu vừa mới vui vẻ liền biến mất trong nháy mắt, gương mặt nhanh chóng hiện lên vẻ buồn bã, có chút bất đắc dĩ gật đầu. Lúc này, cậu không lên tiếng, cũng không nhìn Mẫn Doãn Kỳ, cho nên cậu không hề phát hiện ra ánh mắt anh đang nhìn cậu chằm chằm.
Phác Trí Mân cúi đầu một đường đi về phía cửa thư phòng, cậu không dám ngẩng đầu, cũng không dám lên tiếng. Cậu sợ Mẫn Doãn Kỳ phát hiện ra mình đang khóc.
Đêm nay, sau khi Mẫn Doãn Kỳ trở về phòng rửa mặt. Nhìn Phác Trí Mân nghiêng người quay lưng về phía anh, Mẫn Doãn Kỳ chẳng qua chỉ trầm mặc nằm trên giường.
Nửa đêm, trong căn phòng yên tĩnh, Mẫn Doãn Kỳ bị tiếng thút thít nhỏ như mèo đánh thức. Trong phòng một mảnh đen kịt, chỉ có chút ánh sáng từ bằng trăng chiếu vào. Phác Trí Mân lưng quay về phía anh, hai vai đang run run, tiếng khóc nghe đến đau lòng.
-"Khóc cái gì?"
Tiếng khóc của cậu, một tiếng lại một tiếng xuyên thấu lòng anh, làm anh phiền muộn không dứt, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Phác Trí Mân không lên tiếng, đem mình lui vào trong chăn để kìm nén.
-"Tôi hỏi em khóc cái gì?"
Thấy cậu trốn, Mẫn Doãn Kỳ không hỏi lại nữa, trực tiếp kéo chăn ra, chống khuỷu tay lên, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhìn cậu.
-"Không có...em không có khóc..."
Rõ ràng lời nói của cậu cũng lộ ra tiếng nức nở nhưng cậu vẫn không thừa nhận mình khóc.
-"Chết tiệt!"
Mẫn Doãn Kỳ bị cậu quấy nhiễu đến phiền lòng, sinh ra nóng nảy tức giận, làm sao còn cảm giác muốn ngủ?
-"Thật xin lỗi, đã làm phiền giấc ngủ của anh. Em...em sẽ ngủ ở phòng khách"
Phác Trí Mân nghe anh mắng một tiếng, lúng túng nói xin lỗi rồi vội vã muốn xuống giường. Cậu biết ngày mai Mẫn Doãn Kỳ còn phải đi làm, cậu không muốn làm phiền anh.
Thấy cậu ngồi dậy, Mẫn Doãn Kỳ dùng lực, trực tiếp đem cậu đẩy ngã xuống.
-"Đi đâu?"
Cậu muốn đi, anh lại không muốn thả người. Thân thể nặng trĩu đem cậu gắt gao áp lên trên giường, làm cậu muốn đi cũng không được.
-"Em đi ra phòng khách..."
Lúc này đối mặt với Phác Trí Mân, anh mới phát hiện đôi mắt cậu vừa đỏ lại vừa sưng giống như mắt cá vàng, có vẻ đã khóc khá lâu. Vậy mà, cậu còn chưa nói xong, Mẫn Doãn Kỳ bắt đầu động thủ cởi quần áo của cậu. Phác Trí Mân nửa đêm không ngủ, không chỉ làm anh cũng không ngủ được, ngược lại còn khơi lên dục vọng mà anh cưỡng chế mấy ngày nay. Dù sao anh cũng không muốn nhịn nữa. Cậu là người của anh. Anh muốn, cậu phải cho!
-"Doãn Kỳ, không nên..."
Nhưng Mẫn Doãn Kỳ căn bản không để ý tới cầu xin của cậu. Anh thô lỗ cởi đồ ngủ của cậu ra, cũng cởi luôn quần áo của mình vứt sang một bên. Anh đưa tay tìm bao cao su ở đầu giường, xé mở. Sau khi đeo lên, anh đẩy hai chân cậu ra. Không báo hiệu, không dạo đầu, cũng không quản cậu có tiếp nhận được hay không, Mẫn Doãn Kỳ thẳng tiến vào hậu huyệt của cậu.
-"Á!" Giống như bị xé rách, cả cơ thể Phác Trí Mân cứng lại, cậu đau đớn kêu thành tiếng: "Không nên..."
Đau đớn kịch liệt làm cậu nhăn mặt lại, hai tay vô lực giãy giụa buông xuống bên người. Thân thể cậu vì muốn né tránh cỗ đau đớn này mà thẳng lùi về phía sau. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ dường như không có ý định buông tha, cứ liên tục rút ra cắm vào.
Phác Trí Mân không nhịn được liền khóc nấc lên, muốn né tránh nhưng càng di chuyển, Mẫn Doãn Kỳ càng vùi sâu hơn.
-"Cầu xin anh...hức...dừng lại một chút...Van cầu anh...em đau quá..." Thân thể chịu quá nhiều đau đớn làm Phác Trí Mân bất lực giãy giụa chỉ có thể van xin trong tuyệt vọng.
Mẫn Doãn Kỳ không thèm để ý cậu có chịu được hay không, ở trong thân thể cậu nhanh chóng ra vào. Anh không hôn cậu, chẳng qua chỉ vùi đầu vào cần cổ trắng nõn mang theo mùi hương nhàn nhạt của cậu, mặc kệ thanh âm nức nở cầu xin liên tục truyền đến bên tai.
Phác Trí Mân cố gắng né tránh nhưng anh không cho phép. Một tay dùng sức vuốt ve cậu, một tay đặt ở mông cậu, nửa người dưới dùng sức ra vào. Lúc này, anh cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ muốn dục vọng đang dâng cao phát tiết trên cơ thể này, hoàn toàn coi cậu là công cụ để thoả mãn. Cho đến khi anh phát tiết xong, thở hổn hển gỡ bao cao su xuống, lật mình rời khỏi người Phác Trí Mân. Cậu cũng không nhúc nhích, chờ anh sau khi vào phòng tắm đi ra. Cậu lui người lại, dùng chăn phủ lên, nằm nghiêng người quay lưng về phía anh, mắt nhắm lại giống như ngủ thiếp đi.
Mẫn Doãn Kỳ nhìn bờ vai nhỏ nhắn đang khẽ run của cậu, có loại xúc động muốn ôm cậu vào lòng. Nhưng tay mới vươn ra lại lập tức lui trở về, cuối cùng anh chỉ trầm mặc nằm lên giường.
Lần này, bên tai không truyền đến tiếng khóc của cậu nữa, anh yên tâm nhắm mắt lại, không để ý tới cảm giác lo lắng kia.
Qua thật lâu, khi Phác Trí Mân nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Mẫn Doãn Kỳ, vốn đang nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra. Không ngăn được nước mắt theo gương mặt rơi xuống, biến mất ở mép tóc. Nửa người dưới khó chịu làm cậu không dám nhúc nhích. Cậu cẩn thận bước xuống, nhặt quần áo bị ném ở góc giường, một lần nữa mặc lại lên người. Phác Trí Mân không nằm lại trên giường nữa, cũng không sợ trên mặt đất lạnh như băng, cứ như vậy khom gối ngồi dưới đất ngẩn người.
Vừa rồi anh thô bạo chưa từng có. Trong khi quá khứ bất kể anh muốn cậu thế nào, mặc dù có chút bá đạo nhưng cũng sẽ chờ cậu tiếp nhận anh mới tiến vào trong cơ thể cậu. Không giống như vừa rồi, chỉ vì thỏa mãn dục vọng của mình, hoàn toàn không để ý đến việc cậu đau đớn như thế nào. Hơn nữa anh còn đeo bao cao su. Điều này có phải tỏ ý anh không muốn cậu mang thai hay không?
Gần hai tháng nay, anh đã không làm bất kì biện pháp phòng tránh nào. Cậu nhớ anh từng nói, anh muốn cậu sinh đứa con thuộc về anh. Nhưng hiện tại anh dường như đã đổi ý.
Phác Trí Mân vỗ về bụng, bất an nhìn ra ngoài cửa sổ. Dạo này cậu cảm thấy trong người rất kỳ lạ và có những triệu chứng của người mang thai. Mặc dù nó vốn không chính xác nhưng cậu chính là không khỏi lo lắng. Nếu như cậu thật sự mang thai, mà Mẫn Doãn Kỳ không muốn đứa bé này, vậy cậu nên làm gì bây giờ?
Cách một buổi tối, Mẫn Doãn Kỳ không về nhà. Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh không về nhà qua đêm.
Nửa đêm, Phác Trí Mân thử gọi vào điện thoại anh nhưng tất cả đều chuyển vào hộp thư thoại. Nghe giọng nói đơn điệu trong điện thoại, cậu không biết có nên nhắn lại hay không, cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn là cúp máy.
Ngày đầu tiên, cậu tự nói với mình, có thể là do anh bận quá. Song ngày thứ hai, ngày thứ ba trôi qua, cho đến ngày thứ bảy, Phác Trí Mân mới gọi điện thoại đến công ty tìm anh, người nghe điện thoại là thư kí của Mẫn Doãn Kỳ: "Chào phu nhân, xin hỏi cậu tìm Mẫn tổng sao?"
Phác Trí Mân cắn cắn môi, khẩn trương cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Vâng, anh ấy đang bận sao?"
Thanh âm của thư kí có chút chần chừ, một lúc sau mới nói: "Hiện tại Mẫn tổng không có ở đây, cậu tìm anh ấy có chuyện gì không?"
-"Không có chuyện gì, cảm ơn cô"
Sau khi cúp điện thoại, Phác Trí Mân trượt dọc theo giường lớn. Thân thể chậm rãi ngồi xuống, cho đến khi ngồi trên sàn nhà trơn nhẵn, cậu ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, cười chua chát. Mới vừa rồi trong điện thoại, rõ ràng cậu nghe thấy giọng nói của Mẫn Doãn Kỳ. Nghe thấy anh không nhịn được bảo với thư kí bảo anh không có ở đây. Phác Trí Mân cảm thấy trái tim dâng lên một sự đau đớn khó tả. So với khi bị anh giữ lấy còn đau đớn hơn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Cậu không biết nên dùng lí do gì để tự an ủi mình.
Khoanh chân úp mặt vào đầu gối, một bụng uỷ khuất làm cậu không nhịn được mà khóc lên. Cậu khóc đến đau lòng, giống như muốn đem cảm xúc mấy ngày nay bị anh bày xích, bị anh lạnh nhạt, bị anh hờ hững, tất cả khổ sở đè chặt trong lòng đều khóc ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro