Chương 22
Khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Mẫn Doãn Kỳ vẫn nằm trên người Phác Trí Mân, không rời khỏi cơ thể cậu, tiếp tục hưởng thụ phần sung sướng kia. Phác Trí Mân bị ép đến khó chịu, duỗi tay bị buông ra, vỗ nhẹ bờ vai của anh, muốn anh di chuyển. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ chẳng những không rời khỏi, vẫn cố ý cắm sâu vào bên trong cơ thể cậu. Bởi vì anh không tiếng động chen vào, Phác Trí Mân kêu lên một tiếng.
Cúi đầu ngắm gương mặt nhỏ nhắn hồng thuận vừa bị mình yêu thương, nhìn bảo bối bé nhỏ hết sức quyến rũ này khiến Mẫn Doãn Kỳ cảm thấy thỏa mãn, dựa vào bên tai cậu nói mấy câu: "Không cần?" Anh vậy mà muốn cậu chủ động.
Phác Trí Mân sợ tới mức lắc đầu, ánh mắt cầu xin nhìn anh, muốn anh dừng lại ý nghĩ muốn bắt nạt cậu.
-"Không phải em muốn làm anh vui vẻ sao?"
Mẫn Doãn Kỳ không để ý tới lời cầu xin của cậu, xoay người một cái. Giữa tiếng hét kinh hoàng của Phác Trí Mân, để cậu dạng chân trên người mình, nửa người dưới của bọn họ vẫn dán sát như cũ. Cái tư thế này làm dục vọng của anh càng thêm sâu, khiến cậu không khỏi lắc mông.
-"Anh vừa mới vui vẻ qua..."
Anh rõ ràng thừa dịp cậu ngủ hung hăng muốn cậu, ham muốn cũng đã phát tiết rồi. Đáng tiếc, khi ở trên giường Mẫn Doãn Kỳ sẽ vui đùa vô lại, hai tay nắm eo nhỏ của cậu, thắt lưng mạnh mẽ đẩy lên vài cái. Thân thể Phác Trí Mân vừa cao trào còn mẫn cảm, bị anh cố gắng đâm sâu. Nơi hậu huyệt không nhịn được mà co rút lại, có chút không chịu nổi.
Sợ thứ thô to của anh, Phác Trí Mân không có chỗ trốn, chỉ có thể bị ép ngồi trên người Mẫn Doãn Kỳ. Cậu lắc mông, nuốt nhả dục vọng cứng rắn của anh, đáng thương tội nghiệp lấy lòng anh, muốn anh sau khi thỏa mãn có thể buông tha cho mình. Chỉ là Mẫn Doãn Kỳ tham lam không biết thỏa mãn. Sau mỗi lần cao trào, mặc cho cậu mệt đến mức nằm trên người anh thở gấp. Nhưng anh vẫn lấy tay thiêu đốt ham muốn ở chỗ hai người kết hợp, nơi riêng tư có tinh dịch của anh cùng ái dịch của cậu, sớm ẩm ướt đến rối tinh rối mù.
-"Từ bỏ!" Cậu mệt mỏi, rưng rưng nói.
Mỗi khi Phác Trí Mân cho rằng anh buông tha cho mình, nằm bò trước ngực anh, nơi riêng tư nuốt lấy dục vọng của anh, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ thì tay Mẫn Doãn Kỳ sẽ tiếp tục khiêu lửa, từng chút một làm cậu bị khoái cảm thiêu cháy. Mặc dù cậu lắc mông muốn chạy trốn nhưng bàn tay anh lại gắt gao giữ chặt mông cậu, dù cậu vặn vẹo như thế nào cũng vô dụng.
Hai người vốn tính tham gia tiệc rượu nhưng cũng sớm đem chuyện này ném sang một bên. Đối với Mẫn Doãn Kỳ mà nói, không có gì quan trọng hơn việc giữ lấy thân thể cậu.
Nhìn cậu ở trên giường bị mình bắt nạt đến khóc lóc cầu xin, càng khiến anh thay đổi nhiều kiểu tiếp tục bắt nạt cậu, thế nào cũng không muốn dừng lại.
Trước kia anh bá đạo muốn cậu, ít nhiều vẫn sẽ băn khoăn thân thể cậu không thừa nhận được. Nhưng đêm nay anh lại làm càn khi nghe cậu nói muốn anh vui vẻ. Mà Phác Trí Mân bị anh đùa nghịch thành các loại tư thế xấu hổ, bị anh lăn qua lăn lại. Mãi đến gần sáng mới vui vẻ sửa sang lại quần áo, đóng gói bộ vest lễ phục cùng phụ kiện xung quanh, ngay cả đồ trang điểm mang đến cũng không có cơ hội dùng.
Vì cảm ơn Phác Trí Mân đã giúp đỡ mình giải quyết được vấn đề hàng hoá của công ty, Đường Tịnh Thi dứt khoát coi cậu là khách quý trong tiệc sinh nhật của mình mà gửi thiệp mời. Chỉ là ý tốt của cô bị Mẫn Doãn Kỳ vô tình không chấp nhận.
Đường Tịnh Thi tức giận đến nỗi phải bỏ lại công việc, xông thẳng đến công ty của Mẫn Doãn Kỳ. Giống như lần trước, cô vẫn một chân đá văng cửa văn phòng của anh, không để ý đến sắc mặt khó coi của anh khi bị cô quấy rầy công việc.
-"Mẫn tổng, Đường tiểu thư muốn gặp anh..." Thư ký không kịp ngăn cản, chỉ có thể đứng cạnh cửa khẩn trương giải thích.
Từ lần trước, sau khi bị Đường Tịnh Thi quấy rối trong cuộc họp hội nghị, Mẫn Doãn Kỳ liền ra lệnh, một khi Đường Tịnh Thi không có bất cứ lịch hẹn trước gì mà tự tiện xông vào công ty lần thứ hai, liền lập tức để nhân viên bảo vệ đuổi cô ra ngoài.
Thư ký nghe thấy, cũng không dám bảo nhân viên bảo vệ đuổi Đường Tịnh Thi ra ngoài. Dù sao đi nữa, vị Đường tiểu thư này cũng có vị trí nhất định trong giới kinh doanh siêu thị ở Đài Loan. Cô chỉ cần nói một câu, liền đủ để ảnh hưởng đến sự phát triển của hệ thống siêu thị trong nước. Lại nói khí thế cô ngang tàn như vậy, mình chỉ là một thư ký nho nhỏ, căn bản không dám đắc tội.
-"Cô ra ngoài đi"
Mẫn Doãn Kỳ sao không nhìn ra cái khó xử của thư ký, cũng biết đối phó với người phụ nữ không hiểu cái gì gọi là khách sáo như Đường Tịnh Thi. Người bình thường khẳng định cũng hết cách với cô.
Thư ký như trút được gánh nặng, vội vàng đóng cửa phòng, rời xa chiến tranh. Theo kinh nghiệm hai năm làm việc của cô ở đây, mỗi lần Đường Tịnh Thi tự tiện xông vào, khẳng định lại có một trận chiến khủng khiếp sắp xảy ra.
Chờ thư ký đóng cửa lại, bởi vì thiết bị cách âm rất tốt nên không sợ người bên ngoài nghe thấy thanh âm hai người nói chuyện.
-"Cậu có ý gì?" Không đợi Mẫn Doãn Kỳ nói, Đường Tịnh Thi đã không chịu nổi. Tư thái cao ngạo giống như nữ vương giẫm mạnh giày cao gót xuống, hai tay chống eo, đứng trước mặt Mẫn Doãn Kỳ, gằn giọng hỏi.
Mẫn Doãn Kỳ không nói không rằng, tiếp tục xem xét văn kiện trong tay, hoàn toàn không coi câu hỏi của cô ra gì.
-"Mẫn Doãn Kỳ, cậu đừng cố ra vẻ với tôi. Cậu có quyền gì mà không cho tiểu Mân tham gia tiệc sinh nhật của tôi?"
Đường đại tiểu thư cô phát thiệp mời, người khác cầu còn không được, chưa từng bị cự tuyệt qua. Mẫn Doãn Kỳ không chỉ vé thiệp mời trước mặt người cô phái đi mà còn nói cô đừng quấy rầy vợ chồng bọn họ. Với thái độ này của anh, Đường Tịnh Thi không thể nhịn được nữa, hôm nay không thể không đòi lại công bằng.
-"Tôi không rảnh" Mẫn Doãn Kỳ lơ đãng đáp lại Đường Tịnh Thi, ngữ điệu chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của cô.
-"Hừ, nực cười! Cậu không rảnh là chuyện của cậu. Xin hỏi bản tiểu thư có mời cậu sao? Tôi có đưa thiệp mời cho cậu không? Làm ơn đi! Trên thiệp mời ghi chính là tên vợ cậu, xin cậu đừng có mặt dày xen vào"
-"Em ấy sẽ không đi"
-"Tôi đương nhiên biết cậu ấy sẽ không đi, đó là bởi vì cậu không cho đi"
Trước khi Đường Tịnh Thi đến nơi này, đã đi một chuyến đến biệt thự nhà họ Mẫn. Cô vừa đấm vừa xoa, Phác Trí Mân cũng không đồng ý, cô mới tức giận chạy tới đây tìm anh lý luận. Cậu ta cho rằng vợ cậu ta bán mình cho cậu ta sao? Muốn kết bạn với ai, đi đâu, tham gia yến tiệc gì, đều phải đợi cậu ta đồng ý?
-"Nếu biết rõ, vậy cậu có thể đi" Mẫn Doãn Kỳ cũng không buồn ngẩng đầu, tiếp tục kí tên trên văn kiện.
Ngay sau đó, bàn làm việc của anh vang lên một tiếng "rầm", chỉ thấy hai tay Đường Tịnh Thi chống lên bàn, trừng mắt nhìn anh.
-"Cho tôi một lí do?"
Trước cũng gặp qua Mẫn Doãn Kỳ mang Phác Trí Mân tham gia một tiệc rượu doanh nhân, sao đến sinh nhật của cô lại bị từ chối? Quá không công bằng, trong đó nhất định có vấn đề.
Mẫn Doãn Kỳ biết nếu không nhận được đáp án vừa ý, Đường Tịnh Thi tuyệt đối sẽ không rời đi. Anh đơn giản để cây bút trong tay xuống, cả người dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại, ngước mắt nhìn Đường Tịnh Thi.
-"Nơi đó có người tôi không muốn em ấy gặp"
-"Người nào?"
Tất cả đều là bạn bè của cô, không có trưởng bối, càng không có người không liên quan, Đường Tịnh Thi nghe mà chẳng hiểu ra sao.
-"Hứa Minh Thành"
Không thể không nói anh lòng dạ hẹp hòi nhưng anh quả thật không muốn Phác Trí Mân và người này ở chung một chỗ. Chẳng những không thể gặp mặt, ngay cả việc nói đến người này anh cũng không đồng ý.
-"Anh ta không phải là chồng sắp cưới của Lý Hiểu Huân sao? Từ lúc ở Mỹ bọn họ đã công khai đính hôn, cậu chẳng lẽ lại sợ anh ta bắt cóc vợ cậu?" Đường Tịnh Thi ngáp một cái, giọng điệu có chút bỡn cợt.
-"Cái gì cần nói tôi đều đã nói, cậu có thể đi"
-"Này, chỉ cần tôi không mời hai người kia, cậu liền đồng ý?" Đường Tịnh Thi nghiêng người, trên khuôn mặt xinh đẹp, hoàn mỹ gợi lên ý cười nịnh nọt.
Người bình thường khẳng định sẽ không ngừng khen ngợi. Đáng tiếc trong mắt Mẫn Doãn Kỳ, anh biết quá rõ về Đường Tịnh Thi, cô nàng càng cười nịnh nọt lại càng có mục đích.
-"Không cần làm điều vô ích"
-"Hôm qua Lý Hiểu Huân có nói với tôi, cậu ấy đang mang thai, nôn oẹ rất nghiêm trọng, có khả năng không trở về tham dự được tiệc sinh nhật của tôi"
-"Bọn họ không phải còn chưa kết hôn?"
-"Đúng vậy, ăn cơm trước kẻng cho nên trở về Đài Loan bổ sung hôn lễ"
-"Tôi nên tin tưởng cậu không?"
Mẫn Doãn Kỳ rất rõ, giao tình giữa Đường Tịnh Thi và Lý Hiểu Huân rất tốt. Sinh nhật hằng năm mặc kệ là đang ở đâu cũng nhất định tham gia tiệc sinh nhật của đối phương.
-"Đương nhiên! Tôi là thật lòng mời vợ cậu tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Lại nói nếu tiểu Mân đã gả cho cậu, ít nhiều cũng phải hoà hợp với sinh hoạt của cậu. Tham gia các loại yến tiệc này, về sau cũng không tránh được, huống hồ đó là đất của tôi, không ai dám gây chuyện" Đường Tịnh Thi vỗ ngực bảo đảm.
Đường Tịnh Thi không chút nào che giấu mình cực kỳ quý Phác Trí Mân. Tuy cậu hay im lặng không nói nhiều nhưng Đường đại tiểu thư cô nhìn thấy cực kỳ thuận mắt, không thể không kết giao với người con trai này.
-"Cậu yên tâm! Tiệc sinh nhật đều là người của tôi, không ai dám bắt nạt vợ cậu đâu. Đừng nói là Hứa Minh Thành, người đàn ông khác chỉ cần liếc mắt qua một cái, tôi sẽ để cho anh ta lăn ra, như vậy cậu vừa ý không?"
Đối với việc bị chồng quản nghiêm, từ trước đến nay Đường Tịnh Thi đều cười nhạo. Nhưng từ sóng gió lần trước cũng nhìn ra được, Mẫn Doãn Kỳ cực kỳ để ý đến Phác Trí Mân, vượt xa so với tưởng tượng của cô. Tuy cô cùng Mẫn Doãn Kỳ luôn tranh cãi ầm ĩ nhưng tình nghĩa thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người ngoài luôn thấy ồn ào nhưng đó lại là phương thức biểu đạt tình cảm của hai người. Nếu như Mẫn Doãn Kỳ gặp chuyện, Đường Tịnh Thi cô khẳng định cũng không thờ ơ ngồi nhìn.
Phác Trí Mân làm tổ một góc trong phòng. Một bên lướt điện thoại tìm quà sinh nhật cho Đường Tịnh Thi, một bên lại do dự không biết có nên cự tuyệt tham gia yến tiệc của cô hay không.
Nửa tháng trước, Mẫn Doãn Kỳ nói muốn tham gia cùng cậu, cậu liền vui vẻ một đêm. Buổi sáng hôm sau, sau khi tiễn Mẫn Doãn Kỳ đi làm, điện thoại của cậu bất chợt vang lên. Vốn tưởng rằng là anh nhưng số điện thoại xuất hiện trên màn hình không phải số của anh, mà là số cậu cho rằng mình sẽ không bao giờ bấm.
Là tiền bối Hứa Minh Thành!
Phác Trí Mân không dám nhận điện thoại của Hứa Minh Thành, chỉ ngơ ngác nhìn số điện thoại, tuỳ ý để nó vang lên lần nữa.
Khi Hứa Minh Thành gọi một lần nữa, Phác Trí Mân nghĩ thầm, nếu cậu không nhận, tiền bối sẽ gọi đến cả ngày. Cười khổ một cái, cậu hơi run, bấm nút nghe.
-"Trí Mân, là em sao?"
Phác Trí Mân cắn cắn môi dưới: "Ừm, là em"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro