Chương 18
-"Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?"
Mẹ Mẫn mặc dù có cảm tình với Phác Trí Mân nhưng đứa nhỏ này thực sự quá yên lặng. Điều này làm mẹ Mẫn muốn thân thiết với cậu cũng không được.
-"Dạ mẹ, không có ạ!" Phác Trí Mân lắc đầu, cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng. Cậu có thể cảm giác được khoảng cách giữa mình và mẹ Mẫn. Mặc dù cố gắng cải thiện nhưng cũng không có chuyển biến tốt, không khỏi có chút ủ rũ.
-"Mẫn phu nhân, vị này là?" Trần phu nhân mở miệng hỏi.
-"Đây là vợ của con trai cả nhà tôi, Phác Trí Mân!" Mẹ Mẫn mượn cơ hội này giới thiệu với ba vị phu nhân.
-"Cậu là con trai nhà họ Phác?" Lưu phu nhân nhíu mày hỏi, thái độ có chút cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Phác Trí Mân.
Nghe thấy vị Lưu phu nhân kia gọi mình là "con trai nhà họ Phác", nụ cười trên mặt cậu liền trở nên cứng ngắc, lúng túng cúi đầu.
-"Thật là một mỹ nam bại hoại, khó trách Đại Kỳ thích như vậy. Nghe nói mẹ cậu ta trước đây rất đẹp, cho nên mới....Ha ha" Ba người không ngừng rỉ tai nhau.
Nghe thấy các vị phu nhân dùng giọng nói khinh thường khi nói đến mẹ cậu, Phác Trí Mân lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ba vị phu nhân kia: "Bác gái, bác muốn nói cháu thế nào cũng được nhưng xin bác hãy tôn trọng mẹ cháu" Mẹ cũng mất nhiều năm rồi, tại sao còn bị cuốn vào chuyện thị phi?
-"Làm sao, không cho phép người khác nói? Mẹ cậu vốn chính là tình nhân của nhà họ Phác. Cái vụ bê bối này ai mà không biết" Cao phu nhân vốn nãy giờ không lên tiếng, lên giọng cười lạnh.
Bà là bạn tốt của mẹ Mẫn, ban đầu vụ bê bối này gây ra bao nhiêu sóng gió cho nhà họ Phác. Bà hiểu rõ sự tình, cư nhiên cũng không chào đón Phác Trí Mân.
-"Bác gái, không cho phép bác nói mẹ cháu như vậy" Hốc mắt cậu đỏ lên vì giận, cậu nhìn chằm chằm vào Cao phu nhân.
-"Hừ! Cậu cho rằng gả cho nhà họ Mẫn thì có thể bay lên thành phượng hoàng sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng chỉ là con trai riêng. Nói không chừng Đại Kỳ chỉ hoa mắt một lúc thích cậu, vui đùa với cậu mà thôi. Thân thế nhà họ tốt như vậy, cho dù ly hôn rồi lại cưới, cũng có rất nhiều người nguyện ý gả. Mà cậu, cả đời đều không thoát khỏi vết nhơ" Cao phu nhân rất không khách khí giễu cợt, lời nói càng khó nghe hơn.
Phác Trí Mân bị xúc phạm đến sắc mặt trắng bệch. Trong lòng vô cùng tức giận, khoé mắt cậu rưng rưng nhưng lại quật cường. Cậu muốn phản bác nhưng không tìm được bất kì lời nói nào.
-"Tiểu Mân, không được vô phép khi nói chuyện với người lớn như vậy. Mau xin lỗi" Mẹ Mẫn thấy không khí có chút cứng ngắc, định cầm lấy một cái áo đưa cho Phác Trí Mân xem thử nhưng lại nghe thấy các bà nói đến nhà họ Mẫn, sinh lòng không vui.
Ban đầu khi con trai cả cưới Phác Trí Mân, bà cũng lo lắng sẽ kéo đến chút ít sóng gió và miệng lưỡi người ngoài. Ba tháng nay đang yên bình, ai ngờ bà vừa mới về nước, lần đầu tiên mang Phác Trí Mân ra cửa đã xảy ra cớ sự như vậy, bà làm sao có thể nở mặt?
Phác Trí Mân nghe mẹ Mẫn nói, khó khăn quay đầu nhìn mẹ Mẫn một cái, phát hiện bà không vui, trong nháy mắt cậu lập tức hối hận. Người này, dù không phải mẹ ruột của mình nhưng với thân phận con riêng cộng với chuyện mẹ cậu là tình nhân, cũng làm cho mẹ Mẫn cảm thấy mất thể diện.
Lồng ngực bởi vì tức giận mà trở nên phập phồng nhưng cậu nhất quyết sẽ không xin lỗi. Mẹ mẫn khẳng định sẽ mất hứng nhưng cậu không biết mình tại sao phải nói xin lỗi. Môi mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, cuối cùng cũng không thể mở miệng.
-"Không cần, tôi nhận không nổi" Cao phu nhân "hừ" lạnh: "Đi đi, tâm tình tốt cũng bị phá hư, hay là về nhà đánh bài đi"
Ba vị phu nhân nói chuyện qua với mẹ Mẫn rồi quay đầu bước đi, để lại Phác Trí Mân cùng bà. Một người ủy khuất, một người khó chịu, ai nấy sắc mặt rất khó coi.
Buổi tối hôm đó, Mẫn Doãn Kỳ cùng khách hàng xã giao, uống nhiều rượu, về nhà đã là 11 giờ đêm.
Vừa vào phòng khách, cặp tài liệu còn chưa để xuống, đã bị mẹ Mẫn gọi vào phòng suốt một giờ.
Mẫn Doãn Kỳ có chút men say ngồi trên sofa nhỏ, cả người dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Mặc dù đã say nhưng anh vẫn nghe rõ nội dung chính. Mẹ anh càng nói anh càng bất mãn, sắc mặt khó chịu trầm xuống. Thật lâu, mẹ Mẫn rốt cuộc cũng đem Phác Trí Mân ra quở trách. Anh liền cắt đứt lời bà, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía bà: "Mẹ, mẹ dẫn vợ con ra cửa, nhìn em ấy bị bắt nạt, còn muốn em ấy thấp giọng nói xin lỗi với người khác?"
Mẫn Doãn Kỳ xoa bóp huyệt thái dương. Cả ngày làm việc, buổi tối phải đi uống rượu xã giao, về nhà lại nghe được chuyện người khác bắt nạt vợ mình, cả người anh liền nổi đóa.
-"Có gì không đúng sao? Nói như thế nào thì Cao phu nhân cũng là người lớn, thái độ của thằng bé như vậy..." Mẹ Mẫn muốn tiếp tục oán trách nhưng thấy sắc mặt của con trai, liền thu lời nói lại.
Liên tiếp hít sâu mấy cái, Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy rời đi. Trước khi đi không quên nói: "Mẹ, con cho mẹ biết, con cưới vợ là để che chở. Bất cứ kẻ nào không nhìn sắc mặt của em ấy, chính là gây sự với con"
-"Đại Kỳ..."Mẹ Mẫn còn muốn nói điều gì nhưng đáp lại bà chỉ có một tiếng đóng cửa.
Bị con trai giận mà không sao giải thích nổi, nhất thời cũng không biết nói gì. Rốt cuộc cũng hiểu được con trai lớn để ý Phác Trí Mân nhiều bao nhiêu. Khí thế bênh vực kia, ngay cả bà là mẹ cũng phải tức giận. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nhìn thấy con trai lớn nói với bà như vậy, chưa từng thấy qua nó vì chuyện gì mà đá cửa chạy đi. Bà bất quá chỉ nói Phác Trí Mân vài câu, liền làm nó mất lý trí?
Mẫn Doãn Kỳ trở về phòng, chỉ thấy trong phòng là một màu đen tĩnh lặng. Anh với tay bật đèn lên.
Phác Trí Mân vốn đang nằm thất thần trên ghế sofa, thấy anh về vội vàng đứng lên: "Anh đã về!"
Phác Trí Mân cố ý cúi đầu không nhìn anh, sợ anh phát hiện mình có điểm khác thường. Cậu đứng cách anh mấy bước, nhỏ giọng nói: "Anh muốn tắm không? Em giúp anh" Không đợi anh đáp lời liền xoay người đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy, Mẫn Doãn Kỳ liền trầm tư. Bộ dạng kia của cậu, rõ ràng là đang khóc. Chẳng những không giống mẹ anh, lôi kéo anh kể khổ, so với bình thường còn ân cần lấy lòng hơn.
Nửa tiếng sau, anh đi ra khỏi phòng tắm, cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Thấy cậu ngồi trên giường, thấp thỏm xoắn tay lại.
-"Sao còn chưa ngủ?" Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường.
-"Em có chút chuyện muốn nói với anh"
Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày, không cần đoán cũng biết cậu muốn nói gì. Anh tắt đèn, nằm lên giường, kéo cậu vào trong lòng.
-"Chuyện gì?" Căn phòng mờ ảo, truyền đến thanh âm dễ nghe của anh.
-"Em...em hôm nay đã chọc mẹ tức giận"
Phác Trí Mân suy nghĩ cả một ngày, quyết định thẳng thắn nói với anh. Nếu không, để đến lúc anh biết cậu dám chọc giận mẹ Mẫn, cậu càng thêm bối rối. Cuối cùng cậu quyết định đem lỗi lầm đổ lên người mình, tự nhận trước.
-"Vì sao lại chọc mẹ tức giận?" Mẫn Doãn Kỳ vừa nói, tay lại thò vào trong đồ ngủ của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại ngay khuôn ngực.
-"Hôm nay, em theo mẹ đi mua đồ có đụng phải mấy người bạn của mẹ. Em có thái độ không tốt, chọc bạn mẹ tức giận" Giọng nói Phác Trí Mân hèn mọn truyền vào tai anh, làm cho cánh tay anh bất giác buộc chặt hơn, gắt gao ôm cậu vào lòng.
-"Sau đó thì sao?"
-"Sau đó, khi mẹ trở về rất không vui, em nghĩ...nên đi xin lỗi mẹ một chút" Những lời này cậu đã phải ôn lại rất nhiều lần trong lòng nhưng khi nói vẫn có chút lắp bắp.
-"Anh biết rồi"
Phác Trí Mân không đoán ra được tâm tư của anh. Không kìm được liền ngẩng đầu lên nhìn, lại bị anh xoay người áp dưới thân. Trong bóng tối, bàn tay của anh chế trụ mặt cậu, hôn lên đôi môi anh đào. Tay kia bắt đầu cởi đồ ngủ, nụ hôn mang theo mùi rượu cùng trêu chọc làm cho Phác Trí Mân không khỏi run rẩy.
-"Vẫn không vui sao?" Gặm vành tai đang dần ửng hồng của cậu, anh ôn nhu hỏi.
Thấy cậu lắc đầu, anh mới yên lòng đưa tay trượt vào chỗ mẫn cảm của cậu, xoa bóp điểm nhỏ trước ngực, thanh âm tràn đầy ham muốn giữ lấy: "Đời này, nên biết điều một chút. Không được rời khỏi anh, hiểu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro