Chương 15
Khi Phác Trí Mân ý thức được Mẫn Doãn Kỳ định làm gì, còn chưa kịp kêu ra tiếng, bàn tay to lớn của anh liền dùng lực đem cái mông tròn trịa của cậu hướng về vật đang cương cứng đến phát đau của mình, làm cho nơi riêng tư vốn bị ngăn cách bởi một lớp quần của cậu cảm nhận được dục vọng của anh vì cậu mà hưng phấn cường tráng như thế nào. Phác Trí Mân không thoải mái ma sát với vật cứng rắn của anh, không nhịn được nhúc nhích mông vài cái. Lúc này, đáp lại cậu là bàn tay nặng nề đang vỗ vỗ mấy cái ở đầu ngực.
-"Đừng lộn xộn!" Còn có tiếng cảnh cáo của anh.
Chịu đựng ủy khuất, Phác Trí Mân bị đánh có chút đau nhưng không dám động đậy, nhẹ nhàng đưa tay bắt đầu cởi bỏ cúc áo. Dưới cái nhìn chăm chú của Mẫn Doãn Kỳ, cậu khẩu trương, thật lâu mới cởi được cúc áo đầu tiên.
Mẫn Doãn Kỳ cũng không gấp, động tác của cậu thực rất chậm. Tay anh còn mang theo ý xấu, lần theo vạt áo sơ mi đi đến bên cạnh quần lót của cậu, bất ngờ tiến vào. Động tác trực tiếp xâm nhập, làm cho mèo nhỏ của Mẫn Doãn Kỳ thốt ra tiếng rên rỉ.
Tay anh rất nhanh đi đến hậu huyệt của cậu, một chút rồi một chút vân vê nơi mẫn cảm đó. Rõ ràng động tác trên tay anh rất tà ác nhưng chính mình cũng bị rung động. Lúc này cậu cảm thấy trong cơ thể có một cỗ chất lỏng đang chuẩn bị trào ra.
-"Ưm...ngừng...ngừng một chút. Em muốn đi vệ sinh..." Cậu vội vã giãy giụa đứng lên.
Anh lại ung dung nhìn cậu, cưng chiều nói: "Bảo bối ngoan, để cho nó đến. Đây là chứng cứ khát vọng em muốn anh"
Tiếp theo, trong nháy mắt, một thứ chất lỏng liền từ trong cơ thể cậu trào ra. Phác Trí Mân gắt gao cắn áo gối, tinh dịch thấm vào khăn trải giường, nở ra như một đóa hoa.
Cậu không còn sức lực để cởi cúc áo, mà sự kiên nhẫn của Mẫn Doãn Kỳ cũng cạn kiệt. Bàn tay thô lỗ dùng sức xé. Áo sơ mi sao có thể chịu được sức mạnh này, nhất thời bốn phía đều lộ ra, phơi bày cơ thể xinh xắn mỹ lệ của Phác Trí Mân.
-"Mẫn cảm như vậy, đến lát nữa làm sao em chịu được?"
Cậu ngay cả kêu lên một tiếng sợ hãi cũng không kịp đã bị anh xoay người áp trên giường, hai chân mạnh mẽ để giữa chân cậu.
-"Động tác của em quá chậm" Nói xong, anh dùng lực kéo vạt áo sơ mi sang hai bên, ba cũng thành hai, chiếc áo như đống vải rách, cùng với quần dài, quần lót của Mẫn Doãn Kỳ và cậu bị ném xuống giường. Lúc này toàn thân Phác Trí Mân đều vô lực, chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại, hai tay dùng sức níu chặt khăn trải giường, không dám lên tiếng.
Dưới ánh đèn ngủ mập mờ, thân hình tuyệt đẹp của Phác Trí Mân làm Mẫn Doãn Kỳ không thể rời mắt.
-"Mở mắt ra nhìn anh"
Phác Trí Mân muốn lắc đầu nhưng nhớ tới chính mình muốn làm anh vui, đành phải chậm rãi mở mắt, cùng anh nhìn nhau. Thấy cậu nghe lời, Mẫn Doãn Kỳ đắc ý nhếch đôi môi mỏng lên, rồi sau đó chậm rãi đưa gương mặt của anh đến trước mặt cậu. Tiếp theo, đôi môi bạc của anh lại đi lên, cạy mở răng cậu xâm nhập vào trong miệng, quấn lấy lưỡi cậu không chịu buông ra.
Sau khi hôn thỏa thích, anh lại đi xuống hôn lên thân thể cậu thêm lần nữa, lưu lại dấu hôn trên đấy. Bàn tay trượt vào giữa khe mông của cậu, trêu chọc lỗ nhỏ ở nơi đó làm cậu phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
Từ ngăn kéo lấy ra bao cao su, rốt cuộc cũng không thể chịu được ham muốn đang thiêu đốt cơ thể, Mẫn Doãn Kỳ kéo tay cậu ra khỏi khăn trải giường, cùng mười ngón tay của cậu đan xen, đặt ở đỉnh đầu. Sau đó nửa người dưới nhô lên một chút, không hề dịu dàng mà trượt vào. Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng Mẫn Doãn Kỳ mang bên tai Phác Trí Mân, đi vào cơ thể cậu. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được có một dòng chất lỏng trong thân thể cậu chảy ngược ra nơi giao hợp, thấm vào ga giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn lại, nước mắt chất chứa đã lâu rốt cuộc không nhịn được liền trào ra, thấm đẫm trên gương mặt.
Phác Trí Mân cảm thấy hạ thân mình như bị xé rách, đau đớn dần lan ra. Bởi vì đau, cậu uỷ khuất khóc, giãy giụa né tránh.
-"Không cho phép nhúc nhích"
Mẫn Doãn Kỳ cũng không cho cậu cơ hội. Biết rõ cậu đau, lại tàn nhẫn, cứng rắn không lùi mà tiến sâu vào trong cơ thể cậu mà ép bức. Cứ mỗi nhịp thúc đẩy của Mẫn Doãn Kỳ thì Phác Trí Mân lại rên lên. Chẳng mấy chốc căn phòng ám mùi tình dục nặng nề.
Vì không cho Phác Trí Mân phản kháng, Mẫn Doãn Kỳ một tay giữ chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu, tay còn lại di chuyển tới hông cậu, áp người hướng về phía nửa người dưới của mình như muốn hoà tan hai người ngay nơi giao hợp.
Thấy cậu lắc đầu muốn anh buông tha, Mẫn Doãn Kỳ không báo động trước liền rút dục vọng ra rồi lại đem mạnh chính mình hoàn toàn vùi vào trong cơ thể cậu. Thân hình xin đẹp, chỉ lộ ra tứ chi trắng noãn cùng anh ân ái, sức lực không bằng anh, làm sao còn có khả năng né tránh?
-"Đau...a...em...a...đau..." Cậu nhỏ giọng khóc nhưng tiếng rên lại lớn hơn.
Hai tay bị chế trụ, mặc kệ cậu vặn vẹo thân thể thế nào, anh vẫn như bóng với hình, nửa người dưới bắt đầu mãnh liệt tiến lên.
-"A...chậm một chút...xin anh...chậm một chút..." Phác Trí Mân kêu đau cần xin, ngược lại bị anh che môi lại, ngăn chặn thanh âm.
Lúc này Mẫn Doãn Kỳ giống như cầm thú không khống chế được, chỉ muốn thỏa mãn dục vọng chính mình, điên cuồng ở trên người cậu luân động. Phác Trí Mân đau đến không chịu được. Cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn một chút, chờ Mẫn Doãn Kỳ thỏa mãn, hết thảy liền xong. Nhưng chỉ một lúc sau, anh lại đột nhiên xoay người, để cậu ngồi trên người mình.
-"A!"
Phác Trí Mân bởi vì tư thế bất ngờ này mà kêu lên một tiếng. Cậu nâng mông dậy tránh bị anh đâm vào nhưng mông vừa thoáng nâng lên lại bị anh nặng nề ấn xuống, mất đi điểm tựa nuốt toàn bộ phân thân cực đại của anh vào.
-"Không cần...hức...tha em..." Cậu nghẹn ngào cầu xin, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn, chỉ có thể vô lực ghé vào trên người anh.
-"Không cần cái gì?" Tiếng nói trầm khàn vì dục vọng của Mẫn Doãn Kỳ vang lên bên tai cậu.
Nửa người dưới của anh dùng sức hướng lên trên, bàn tay to chế trụ chiếc eo tinh tế của cậu. Hết lần này đến lần khác mạnh mẽ xâm nhập, gần như muốn đem thân thể cậu hoà vào với thân thể mình, lực đạo mạnh mẽ thâm sâu.
-"A...đau quá...em đau quá! Cầu anh...nhẹ một chút..."
Anh cư nhiên biết đây là lần đầu tiên của cậu, cũng biết bản thân thô lỗ làm cậu khó chịu. Nhưng là anh muốn làm cho cậu đau. Như vậy cậu mới có thể nhớ kĩ, anh là người đàn ông của cậu, loại cảm giác này cậu vĩnh viễn sẽ không quên. Một khi lên giường với anh, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ có cơ hội né tránh. Trừ phi anh chán, bằng không đời này cậu cũng chỉ có thể phụ thuộc vào anh.
Mẫn Doãn Kỳ thở gấp gáp, hơi nóng phun lên trên cổ cậu: "Gọi chồng đi"
Đột nhiên anh dừng lại động tác, làm cho vật cứng rắn của mình yên vị bên trong Phác Trí Mân. Con ngươi đen láy chống lại đôi mắt long lanh như tiểu miêu.
-"Chồng...chồng ơi!" Phác Trí Mân nhẹ nhàng lên tiếng.
Nghe vậy, Mẫn Doãn Kỳ quẹt quẹt môi: "Nói, anh là ai?"
Cậu bị anh ép buộc có chút thất thần, không rõ vì sao đột nhiên anh hỏi như vậy. Mê hoặc nhìn lại anh, vật cứng rắn vốn án binh bất động lúc này lại rút ra rồi vùi sâu vào, đau đến nỗi làm cậu thét lên chói tai.
-"Còn không nói sao?" Anh hôn lên môi cậu, nghe tiếng khóc của cậu, tiếp tục hỏi.
Bị hơi thở của anh vờn quanh, Phác Trí Mân chậm rãi mở miệng: "Mẫn...Mẫn Doãn Kỳ!"
Chỉ một thanh âm ngọt ngào vang lên khe khẽ thôi đã làm thỏa mãn trái tim anh. Thử hỏi có người nào chịu nổi khi người mình yêu gọi tên mình trên giường?
Nửa người dưới nhất thời động càng nhanh. Không biết qua bao lâu, Mẫn Doãn Kỳ chế trụ thân thể cậu, tách hai chân cậu ra rộng hơn rồi để trên vai mình. Phác Trí Mân hoảng hồn co rúm người, hậu huyệt gắt gao ôm chặt lấy cự vật làm cao trào tiến đến. Sau khi phát tiết, cả người anh đầy mồ hôi, không vội rút ra mà vẫn ở trong cơ thể cậu như cũ.
Mẫn Doãn Kỳ cúi đầu thỏa mãn hôn môi Phác Trí Mân, thả lỏng sức lực, nhẹ nhàng cắm rút trong cơ thể cậu: "Như vậy còn đau hay không?"
Giọng nói trầm ấm kia quay trở lại làm cậu uỷ khuất vùi sâu vào cổ anh, ngăn không được nước mắt rơi xuống: "Vì sao vừa rồi không thể nhẹ nhàng một chút? Hiện tại không còn kịp..."
Mèo nhỏ làm nũng làm cho tâm tình Mẫn Doãn Kỳ cực tốt. Ôm cậu lại hôn vài cái, anh khát cầu nhiều năm như vậy, giờ khắc này cậu rốt cuộc cũng là của mình.
Buổi tối hôm đó, Mẫn Doãn Kỳ muốn cậu 3 lần. Thẳng đến giữa khuya, ăn qua loa bữa ăn người hầu mang lên rồi ôm cậu tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa. Sau mới ôm toàn thân vô lực của cậu trở về giường, nhìn cậu nặng nề ngủ rồi mới chợp mắt.
Sau tối hôm đó cùng Phác Trí Mân lên giường, Mẫn Doãn Kỳ liền bá đạo yêu cầu cậu chuyển thẳng vào biệt thự nhà họ Mẫn. Hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của Phác Trí Nhân, lập tức đem người mang về nhà.
Trước khi Phác Trí Mân còn chưa dọn vào căn biệt thự này, nếu Mẫn Doãn Kỳ công việc bận rộn sẽ không trở về nhà trong vài ngày. Hiện tại lại khác, cho dù có bận cách mấy, anh nhất định sẽ về nhà qua đêm. Chuyển biến như vậy mẹ Mẫn đều nhìn thấy, bà biết Mẫn Doãn Kỳ thật lòng yêu thương Phác Trí Mân nên cũng thay đổi thái độ với cậu. Dù sao cũng là người mà con trai lớn để ý, thân là mẹ cũng không nên làm khó dễ. Lại nói, Phác Trí Mân thực sự rất ngoan, rất hiểu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro