Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Lần nào cũng vậy, lại dọa cái này. Rốt cuộc Phác Trí Mân cũng yên lặng dựa vào anh, không lộn xộn nữa. Anh nhất thời rung động, không để ý đến sự tránh né của cậu, cúi đầu hôn lên cánh môi dụ hoặc kia.

Nụ hôn này rất sâu, cho đến khi anh dùng chân đạp mở cửa phòng, để Phác Trí Mân dựa trên cánh cửa hôn tiếp. Hơi thở gấp gáp, da thịt nóng bỏng, thanh âm mút hôn kích tình tràn ngập bên tai.

Phác Trí Mân bị hôn đến khó chịu, một tay đẩy lồng ngực anh, một tay ngăn tay anh di chuyển đến thắt lưng, thẳng đường xâm nhập đến trước ngực cậu, bừa bãi tàn sát hai điểm mẫn cảm.

-"A! Không nên" Cậu thẹn thùng xoay mặt đi né tránh anh, hơi thở gấp gáp ngọt lịm động lòng người.

-"Không nên cái gì?"

Lúc này Mẫn Doãn Kỳ cực kì giống tên vô lại, chống đỡ trên môi cậu. Lời nói không giống với lúc bình thường. Không thô bạo, không bá đạo nhưng lại giống như đang tán tỉnh. Nửa người dưới áp chặt vào cậu, muốn cậu cảm nhận được dục vọng của anh.

-"Em...em sợ..."

Bụng dưới đột nhiên bị dục vọng cứng rắn của anh đáp lại, Phác Trí Mân khẩn trương nói không ra lời. Cậu thử xoay mông muốn né tránh nhưng lại bị anh kìm lại, làm cậu không cử động được.

Lần trước bị bắt dạng chân trên người Mẫn Doãn Kỳ, ngón tay của anh cắm vào chỗ kín sau mông của cậu. Đến nay kí ức đó vẫn làm cậu cảm thấy mới mẻ, sợ anh nhất thời không kiềm chế được. Anh hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cậu, mạnh mẽ cướp đoạt.

Cậu bị anh hôn có chút run lên, thanh âm giống như làm nũng, cầu khẩn, kích thích ham muốn của anh. Làm anh nhất thời kìm trụ gáy cậu, lại một lần nữa cúi đầu xuống, hung hăng dùng lưỡi hôn. Lời nói của cậu cũng bị nuốt vào.

Bởi vì dục vọng tăng vọt, Mẫn Doãn Kỳ hôn cánh môi anh đào mềm mại không dứt. Không nỡ kết thúc cho đến khi Phác Trí Mân cảm thấy mình hít thở không thông, đưa tay đập bả vai anh, môi của anh mới chậm rãi dời đi.

Cậu theo bản năng đưa tay che đôi môi, phát cáu đẩy anh ra: "Rất đau!"

Thấy bộ dạng đáng thương của mèo nhỏ, Mẫn Doãn Kỳ liền đau lòng ôm cậu vào ngực, cố gắng thở bình thường để che giấu ham muốn bị cậu vén lên.

Phác Trí Mân biết anh sẽ không quấy phá cậu nữa, bất giác thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm tư đánh giá căn phòng. Đây là lần thứ hai cậu vào phòng của Mẫn Doãn Kỳ. Lần đầu tiên là lúc cậu tới nhà họ Mẫn, bị Mẫn Kỳ Hạo dụ dỗ vào phòng anh uống rượu, còn lại chủ yếu cậu chỉ tới chơi trong phòng của Mẫn Kỳ Hạo.

Trái ngược hẳn với phong cách đa màu sắc của Mẫn Kỳ Hạo, phòng này lại mang phong cách chủ đạo theo màu đen trắng. Tường màu trắng, đồ vật trang trí màu đen. Mười phần khí phách, không nhìn ra một tia ôn nhu. Đưa mắt nhìn tiếp, đầu tiên là một chiếc giường đôi hết sức bắt mắt làm cậu đỏ mặt dời mắt ra chỗ khác. Mặt khác còn có hai cánh cửa, một cái là phòng tắm, cái còn lại hẳn là thông với thư phòng của anh. Cậu còn nhìn thấy bên trong tủ sách có rất nhiều sách.

-"Em thích không?" Tiếng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cậu. Thu hồi tầm mắt, cả hai nhìn nhau.

-"Ừm"

-"Vậy có muốn nằm trên giường một chút hay không?"

Anh vừa nói xong, toàn thân Phác Trí Mân lập tức căng thẳng, động cũng không dám động, chỉ dám lắc đầu từ chối.

-"Nhưng anh muốn em tới đó nằm"

-"Em cần phải trở về. Không phải anh có việc cần tới công ty sao? Em...em..." Cậu bị ý nghĩ làm cho sợ đến không nói ra lời. Thử đẩy anh ra, sợ anh lại tâm huyết dâng trào ôm cậu lên giường.

Nhìn cậu bị anh làm cho sợ đến mức lời nói cũng không mạch lạc, Mẫn Doãn Kỳ khiêng cậu trên vai. Nghe thấy tiếng thét chói tai của cậu, ba bước cũng thành hai bước đi tới bên giường, không hề dịu dàng ném cậu xuống.

-"Anh..."

-"Anh muốn tắm. Biết điều chờ anh ở trên giường, chút nữa sẽ đưa em về"

Anh nhéo yêu khuôn mặt đang đỏ bừng như trái gấc chín của cậu, rồi lại luyến tiếc hôn xuống môi.

-"Anh đang bận mà, tự em sẽ trở về"

Nghe nói như thế, Mẫn Doãn Kỳ nghiêng người hướng về phía Phác Trí Mân, hại cậu phải lấy cùi chỏ chống xuống giường.

-"Lúc anh đi tắm, nếu em không ngoan ngoãn nằm trên giường, cẩn thận hôm nay anh sẽ không tha cho em"

Thấy mèo con lập tức nghe lời nằm ngửa ra ngoan ngoãn. Lúc này anh mời cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Phác Trí Mân không nghĩ tới vừa nằm xuống mà lại có thể ngủ ngon lành. Khi mở mắt ra, trời đã tối. Xuyên qua rèm cửa sổ, mơ hồ có thể thấy ánh trăng.

Căn phòng xa lạ, cách bày trí xa lạ, một hơi thở vừa xa lạ lại vừa thân quen, là mùi xạ hương trên người Mẫn Doãn Kỳ. Lúc này Phác Trí Mân mới nhớ tới cậu đang ngủ trên giường anh. Bởi vì trong phòng tắt đèn, không nhìn thấy đồng hồ nên cũng không biết hiện tại mấy giờ.

Mẫn Doãn Kỳ đâu? Anh không có ở đây sao? Anh nói sẽ đưa cậu về nhà, thế mà cậu lại ngủ trên giường anh.

-"Tỉnh ngủ rồi sao?" Thanh âm trầm ấm của Mẫn Doãn Kỳ truyền đến.

Cậu chợt nhìn quanh, phát hiện anh đang ngủ ngay bên cạnh cậu.

Phác Trí Mân cho rằng trên giường chỉ có một mình mình. Thấy Mẫn Doãn Kỳ nằm bên cạnh, vội vàng đứng dậy. Vừa xử động, mới phát hiện âu phục trên người mình sớm chẳng biết đi đâu. Lúc này trên người cậu là độc thân cái quần nhỏ bên dưới và cái áo sơ mi rộng thùng thình bên trên. Không cần đoán cũng biết ai thay giúp cậu.

Phác Trí Mân khẩn trương bắt lấy cổ áo mở rộng, không muốn cùng giường với anh trước lúc kết hôn. Mặc dù bọn họ sắp trở thành vợ chồng nhưng vẫn còn rất xa lạ đối với nhau. Cho dù cậu cũng đã trưởng thành nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút sợ hãi với chuyện chăn gối.

-"A! Em ngủ quên mất" Cậu nghĩ muốn về nhà: "Cái kia...Quần áo của em đâu?" Cưỡng chế bối rối trong lòng, cậu hỏi.

-"Gấp cái gì, theo anh nằm một chút" Nhìn thấy Phác Trí Mân lùi đến mép nắm chặt khăn trải giường, Mẫn Doãn Kỳ có chút giận dỗi nhìn cậu.

-"Sao? Lo lắng hiện tại anh muốn em?" Phác Trí Mân tránh né làm anh không vui, Mẫn Doãn Kỳ đành mở đèn đầu giường, lạnh lùng hỏi.

-"Không phải..." Phác Trí Mân lắc đầu, không nhịn được cách anh xa hơn một chút. Lúc này Mẫn Doãn Kỳ lại trở lại bộ dạng lãnh khốc, làm cậu không dám tới gần.

-"Ngẩng đầu nhìn anh" Không muốn nói chuyện với đỉnh đầu của cậu, Mẫn Doãn Kỳ ra lệnh.

Phác Trí Mân vẫn cúi đầu.

-"Không muốn nhìn anh?" Thấy cậu không chịu ngẩng đầu, thái độ bị coi thường làm cho anh không vui. Đơn giản xoay người, áp cậu dưới thân, nắm được người ép cậu nhìn thẳng mình.

Không nghĩ tới anh lại đột nhiên làm như vậy, Phác Trí Mân đưa tay ngăn chặn thân thể anh.

-"Nếu đã đáp ứng kết hôn với anh, sẽ phải quen với sự tồn tại của anh, quen với việc bị anh đụng chạm, hiểu không?"

Ánh mắt kia mang theo ngọn lửa cực nóng. Không báo trước, đem thân thể của mình dán lên người cậu. Nhưng ngay sau đó, hơi thở của anh lại lan ra trên chóp mũi cậu.

Mặc dù Phác Trí Mân một mực tự nói với lòng mình rằng không nên phản kháng người đàn ông này. Vốn dĩ là cậu tự nguyện gả cho anh, thân thể của cậu dĩ nhiên thuộc về anh. Nhưng thân thể cường tráng cùng cơ bắp nam tính ấy làm cho toàn thân cậu run rẩy, cứng ngắc. Lúc này cậu chỉ có thể cắn môi dưới thật chặt, sợ mình lên tiếng sẽ làm anh nổi lên thú tính.

-"Buông ra! Không cho phép cắn!"

Mẫn Doãn Kỳ thấy cậu không phản kháng như trong dự liệu của mình, chỉ yên lặng mặc anh đè ép, cũng không nhúc nhích, không nhìn anh, không cầu xin. Một bộ dạng coi anh như chúa tể. Anh chẳng những không hài lòng, lựa giận trong lòng lại bùng cháy. Anh nhẽo mắt, ngón tay giơ lên để sát vào môi cậu. Tròng mắt đen sắc bén tĩnh mịch nhìn Phác Trí Mân, nhìn cậu không tự chủ buông môi dưới ra.

Đúng vậy, sao cậu có thể quên? Cậu nên nghe lời anh, thỏa mãn dục vọng của anh, đây là nhà anh, mà cậu là người của anh, không phải sao? Anh hào phóng cho cậu danh phận như vậy, không thèm để ý đến thân phận con riêng này. Thân thể không xuất chúng này cho anh, còn có cái gì luyến tiếc hay sao?

-"Đang suy nghĩ cái gì?" Đưa tay mơn trớn gương mặt hơi gầy hơn trước của Phác Trí Mân, thấy cậu vẫn đi vào cõi mộng như cũ, anh tò mò hỏi.

Không trả lời anh, Phác Trí Mân chậm rãi buông chăn ra. Hai tay cậu nhích tới gần lồng ngực anh, thật cẩn thận cởi nút áo sơ mi đen kia ra.

-"Em...em làm gì vậy?" Bị hành động bất ngờ của cậu làm cho sửng sốt. Nhưng ngay sau đó anh kéo tay cậu, không để cậu tiếp tục.

-"Em đáp ứng anh. Em sẽ biết điều nghe lời anh, kết hôn với anh. Em sẽ không đổi ý" Phác Trí Mân nhẹ nhàng phun ra những lời này. Không nhìn Mẫn Doãn Kỳ, chẳng qua đem ánh mắt rơi vào một chỗ nào đó trên người anh.

Mẫn Doãn Kỳ tuỳ ý bắt hay tay Phác Trí Mân đặt lên trên đỉnh đầu cậu. Không phải không có lực phản kháng mà là cậu biết mình trốn không được.

-"Em cho rằng anh đưa em vào phòng anh, ngủ trên giường anh, chính là vì muốn em?"

Lúc này đối diện với câu hỏi của Mẫn Doãn Kỳ, Phác Trí Mân không trả lời.

-"Nói chuyện!" Chịu không được sự trầm mặc của cậu, Mẫn Doãn Kỳ tức giận bóp cằm đối phương: "Nói cho anh biết!"

-"Nếu như...anh thật muốn...em có thể..."

Tròng mắt sáng tròn nhưng không thiếu đi nét bi ai trong quá khứ. Bên trong con ngươi của Phác Trí Mân phản chiếu ra khuôn mặt cố chấp. Anh muốn cậu chỉ nhìn anh, cậu liền ngoan ngoãn làm theo để anh hài lòng. Nếu không phải thân thể cậu cứng ngắc, run rẩy đến độ nói năng không lưu loát cùng với sợ hãi. Thiếu chút nữa Mẫn Doãn Kỳ cho rằng cậu chủ động là bởi vì cậu khát vọng anh. Nếu cậu đã tỉnh ngộ, như vậy anh còn kiêng kỵ cái gì? Hay anh cho rằng mình nên được cậu nói cái gì đó? Thật buồn cười!

-"Vậy để anh nhìn xem, em muốn lấy lòng anh như thế nào. Mau làm cho anh hài lòng" không hề kìm hãm tay Phác Trí Mân, mặc cậu tự do hành động. Khoé miệng anh nhếch lên nụ cười nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro