Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Kết hôn với Mẫn Doãn Kỳ không phải là Phác Trí Mân cam tâm tình nguyện, lại không môn đăng hộ đối. Mấy ngày nay cậu đều suy nghĩ, không biết chừng ngày nào đó người nhà họ Mẫn sẽ tìm cậu nói chuyện, muốn cậu không được gả cho anh.

Ngày thứ ba sau khi tin tức kết hôn được công khai, cậu nhận được điện thoại của mẹ Mẫn, muốn cậu đến nhà họ Mẫn một chút. Cậu cho rằng bà muốn yêu cầu cậu hủy chuyện kết hôn.

Trong một tiếng, cậu thấy một bộ âu phục, đeo đồng hồ trang nhã, ngồi trong xe riêng do mẹ Mẫn chuẩn bị. Dọc đường đi, Phác Trí Mân tự xây dựng tâm lý cho mình, an ủi mình không cần sợ. Nếu mẹ Mẫn không chấp nhận chuyện hôn sự này, cậu có thể yêu cầu Mẫn Doãn Kỳ để cậu làm tình nhân. Đối mặt với phản đối của người nhà, anh cũng sẽ không gây sự nữa.

Sau khi xuống xe, đi vào biệt thự nhà họ Mẫn, biệt thự này tráng lệ hơn so với nhà cậu rất nhiều. Trong ấn tượng của cậu, trước khi Mẫn Kỳ Hạo ra nước ngoài, cậu thường xuyên đến đây làm khách. Nơi này đối với cậu không xa lạ gì nhưng hôm nay thân phận của cậu cũng khác rồi.

Đứng ở phòng khách nhà họ Mẫn, Phác Trí Mân xấu hổ nhìn mẹ Mẫn đi xuống từ cầu thang. Tuy đã qua tuổi năm mươi nhưng do cuộc sống an nhàn sung sướng, lại được chăm sóc tận tình, bà chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã nên so với tuổi thật còn trẻ hơn.

Nhìn mẹ chồng tương lai, Phác Trí Mân thật cẩn thận nắm vạt áo, lễ phép gọi: "Bác gái!"

Trước kia khi cậu tới biệt thự nhà họ Mẫn chơi, mẹ Mẫn thường cùng đi xã giao với chồng nên rất ít khi ở nhà nhưng đối với cậu cũng khá thân thiết.

-"Ngồi đi. Sao lại đứng ngây ngốc như thế?" Mẹ Mẫn ngồi xuống sofa trong phòng khách, để người hầu chuẩn bị hoa quả cùng điểm tâm.

Phác Trí Mân lễ phép ngồi xuống.

Mẹ Mẫn bưng tách trà nóng mà người hầu vừa đưa lên, uống một ngụm rồi mới nói: "Vốn bác cực kì phản đối chuyện hôn sự của con với Đại Kỳ. Nhưng nó lại kiên trì, không phải con thì không lấy ai khác. Chuyện tuổi trẻ các con, bác cũng không tiếp tục phản đối. Dù sao kết hôn cũng do hai con, chỉ cần các con yêu thương lẫn nhau, bác cũng không can thiệp"

Nói xong, mẹ Mẫn đánh giá nụ cười miễn cưỡng của Phác Trí Mân có phần cứng ngắc. Bà an ủi: "Đừng sợ, hôm nay bác tìm con chỉ là muốn tâm sự với con, hiểu biết con thêm mà thôi"

Phác Trí Mân gật đầu, không dám nhìn mẹ Mẫn.

-"Con có biết vì sao bác lại phản đối chuyện kết hôn không?

Phác Trí Mân cười khổ trong lòng, gật gật đầu.

-"Bác liền nói thật, con là bạn tốt của Tiểu Hạo. Người cũng khả ái dịu dàng, bác làm sao có thể không thích con? Nhưng dù sao con cũng là con trai riêng, tuy đã nhận tổ quy tông là người nhà họ Phác nhưng cũng không phải chuyện tốt. Nhà họ Phác trên thương trường coi như là gia đình có uy tín danh dự, nói không để ý là gạt người" Mẹ Mẫn bất đắc dĩ nói ra lời nói trong lòng.

Đối với việc mình là con trai riêng, từ nhỏ Phác Trí Mân đã hiểu rất rõ cho nên cậu không trách mẹ Mẫn nói như vậy. Ai cậu cũng không trách, bởi đây vốn là sự thật, cậu chỉ lẳng lặng nghe, không lên tiếng.

-"Bác vốn muốn tìm cho Đại Kỳ một người môn đăng hộ đối với nhà bác. Nhưng con yên tâm, nếu hiện tại bác đồng ý cho hai đứa kết hôn, bác sẽ đối đãi với con thật lòng" Mẹ Mẫn cười nói: "Đại Kỳ vốn vội vã muốn cưới con vào cửa, nói đính hôn cũng bỏ bớt đi, hôn lễ cũng muốn xử lý đơn giản nhưng ông nội nó không đồng ý. Nó là cháu đích tôn trong nhà, lại là người nối nghiệp, thân phận không nhỏ nên muốn làm long trọng. Hôn lễ mời rất nhiều bạn bè trong giới, nếu có ai nói cái gì khiến con khó chịu, không nên quá để ý"

-"Vâng" Phác Trí Mân đành cam chịu gật đầu.

-"Đúng rồi, mãi nói chuyện, đã quên đưa thứ này cho con"

Mẹ Mẫn đem đồ chuẩn bị ở trên bàn, để một chiếc hộp nhỏ trước mặt Phác Trí Mân.

-"Mở ra đi, nhìn xem con có thích không?"

Hai tay Phác Trí Mân nhận lấy chiếc hộp, mở ra theo ý của mẹ Mẫn. Vừa thấy liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà: "Bác gái, vật này rất quý, con không thể nhận" Tuy rằng cậu không nghiên cứu đá quý nhưng vật trong hộp nhìn qua rất xa xỉ, cậu không dám nhận.

Phác Trí Mân đậy hộp lại, cẩn thận đẩy trở lại trước mặt mẹ Mẫn. Bà cười nâng ly trà lên uống một ngụm: "Thứ này là khi bác kết hôn, mẹ chồng đã cho bác. Hiện tại bác giao nó cho con"

-"Con..." Phác Trí Mân không nghĩ tới mẹ Mẫn hẹn mình là vì muốn đưa vật quý giá này cho mình, có chút được yêu thương mà kinh hoảng.

-"Ngày kết hôn, con mang theo nó đi. Bác biết Đại Kỳ sẽ mua cho con nhưng thứ này là đồ gia truyền, ý nghĩa khác nhau"

Quý giá như vậy, Phác Trí Mân thật sự ngượng ngùng nhận lấy.

-"Đứa con trai lớn của bác, từ nhỏ rất có chủ kiến, làm việc quyết đoán, là người đàn ông có thể dựa vào, tuy nhiên tính cách lại lạnh lùng m, cao ngạo. Nhưng bác chắc chắn nó sẽ đối tốt với con"

Phác Trí Mân do dự có nên đem chân tướng kết hôn nói cho mẹ Mẫn biết hay không. Nhưng sau vẫn không nói, ít nhất mẹ Mẫn cũng không làm khó dễ cậu, cũng không ghét cậu. Điều này làm trong lòng cậu dễ chịu không ít.

-"Còn có, bác cũng nói qua với Đại Kỳ. Chờ sau khi hai đứa kết hôn, cũng đừng dùng biện pháp tránh thai, khẩn giúp trong nhà có thêm cháu. Nó không đáp ứng, bác cũng nói với con. Bác với ông nội nó, cái gì cũng không cầu. Chỉ cần hai đứa mau sinh một đứa trắng trẻo mập mạp, chúng ta liền vui vẻ đón nhận"

Mẹ Mẫn vừa nói xong, liền nghe thấy thanh âm của Mẫn Doãn Kỳ truyền đến từ ngoài cửa: "Con đã về"

Không dự đoán được anh sẽ về nhà vào lúc này, mẹ Mẫn cùng Phác Trí Mân kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Mẫn Doãn Kỳ mặc một bộ thường phục, người hầu theo sau giúp anh cầm bộ đánh golf vào.

-"Sao lại về vào lúc này?"

Mẹ Mẫn nhìn anh một cái xem thường. Con trai là do bà sinh, chẳng lẽ lại không đoán được tâm tư của nó sao? Còn không phải sợ bà làm khó dễ người của nó? Xem ra, con trai bà không phải là chơi đùa mà thực sự thích Phác Trí Mân. Thôi, dù sao chuyện hôn sự này cũng đã đồng ý, bà không tính để Phác Trí Mân khó xử. Tuy nhiên, trong lòng vẫn chướng mắt thân thế con trai riêng của Phác Trí Mân. Nhưng cậu đối tốt với con bà, mà Mẫn Doãn Kỳ cũng thích cậu. Chỉ cần con trai đồng ý kết hôn, bà cái gì cũng chấp thuận.

Mẫn Doãn Kỳ cố ý không phát hiện ra ánh mắt xem thường của mẹ mình, bình tĩnh nói: "Hôm nay cùng khách hàng chơi golf, chảy nhiều mồ hôi. Con về nhà tắm rửa trước rồi mới đến công ty"

-"Vậy vừa lúc mẹ hẹn bạn chơi mạt chược. Con đưa Tiểu Mân đi xem tâm phòng đi, hỏi xem nó có cần thêm thứ gì không?" Mẹ Mẫn cực kì nể tình, không vạch trần tâm tư của con trai, vừa nói vừa đứng lên.

-"Đúng rồi, buổi sáng Tiểu Hạo gọi điện cho mẹ, nói qua vài ngày nữa sẽ cùng A Thần trở về. Con nhớ đi ra sân bay đón người"

-"Biết rõ" Nghĩ đến Mẫn Kỳ Hạo muốn về nước. Anh đối với đứa em trai chỉ sợ thiên hạ không loạn này thấy đau cả đầu.

-"Tiểu Mân, con ngồi chơi một chút, bác ra ngoài trước"

-"Vâng, hẹn gặp lại bác" Phác Trí Mân tránh tay Mẫn Doãn Kỳ, đứng lên tạm biệt mẹ Mẫn.

-"Cũng sắp kết hôn, đừng gọi là bác nữa, đổi giọng gọi mẹ đi" Mẹ Mẫn sửa cách xưng hô cho cậu.

Phác Trí Mân gật gật đầu. Mãi đến khi mẹ Mẫn đi ra cửa, trong phòng khách chỉ còn lại cậu cùng Mẫn Doãn Kỳ.

-"Mẹ tìm em nói chuyện gì?" Mẫn Doãn Kỳ có ý bảo cậu ngồi xuống, cầm chiếc hộp trên bàn mở ra xem một chút.

-"Bác đem vật này đưa cho em nhưng em không nhận" Phác Trí Mân ngồi trở lại sofa, mắt không nhìn anh, chỉ ôn hoà đáp lời.

-"Vì sao không nhận? Cho em, em liền nhận đi" Mẫn Doãn Kỳ đóng chiếc hộp lại: "Hay là em không thích?"

-"Không phải. Cái này rất quý, em lo mình sẽ làm mất"

-"Nếu mất lại mua, cất kĩ"

Sau này Phác Trí Mân cậu là người của anh. Cái gì cậu thích, mặc kệ đắt bao nhiêu, anh đều mua cho cậu. Anh thích cậu, muốn cưng chiều cậu, lấy phương thức người đàn ông cưng chiều người của mình.

-"Vẫn là đưa lại cho anh, em..."

-"Tới hôn lễ nhớ mang theo, mẹ sẽ rất cao hứng"

Vốn lo lắng mẹ Mẫn sẽ gây khó dễ cho Phác Trí Mân. Vừa lúc ba Mẫn thông báo thời gian cậu đến, anh liền vội vàng bỏ khách hàng lại trở về nhà. Hoàn hảo mẹ anh không phải là bà mẹ chồng ác.

Phác Trí Mân hiểu ý tứ trong lời nói của Mẫn Doãn Kỳ, đành phải ngoan ngoãn cầm chiếc hộp theo. Từ giờ phút này, cậu liền tự nói với mình sẽ nghe lời Mẫn Doãn Kỳ, tận lực không để người nhà họ Mẫn ghét mình. Anh không yêu cậu cũng không sao, cậu cũng không tham lam.

Quay đầu thấy cậu có vẻ đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. Mẫn Doãn Kỳ không nói hai lời, đưa tay qua lấy nó, thuận tiện ôm cậu lên. Hành động bất ngờ này làm Phác Trí Mân xấu hổ kêu lên: "Anh làm gì vậy? Mau thả em ra!" Phác Trí Mân vừa thẹn vừa khẩn trương, mặt đỏ lên, sợ bị người hầu nhìn thấy.

-"Không phải mẹ muốn em đi xem tân phòng sao?" Mẫn Doãn Kỳ không để ý đến sự vùng vẫy của cậu, cũng không sợ người hầu bắt gặp. Anh liền ôm cậu đi về phía phòng mình.

-"Không cần, em không có ý kiến gì" Cậu vỗ vỗ bả vai anh, vội vã muốn anh buông ra.

-"Lại ầm ĩ, anh liền hôn em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro