
chương 1
Thời Tiết khá đẹp, sau giờ ngọ thời tiết ngày đông vẫn còn sáng sủa , không khí cũng không phải quá lạnh . Ánh nắng xuyên qua đỉnh điện lưu ly chạm rỗng lẳng lặng hắt xuống , nhìn nghiêng qua , có thể trông thấy giữa không trung có vô số bụi vàng kim dao động.
“ Khiến Thượng quốc gặp khó xử , không biết quốc chủ có cao kiến gì ?”
Sử Quan chống gậy , quan phục nghiêm chỉnh , vẻ mặt ôn hòa nhìn Thiện Thiện quốc chủ . Quốc chủ đến giờ mới phát hiện , sứ thần Thượng Quốc mình đã gặp nhiều lần , mỗi khi cười rộ lên giống một con hồ ly túc trí đa mưu *
*Lắm mưu nhiều kế
Quốc chủ sờ cái trán
“ Thiện Thiện quốc vốn dựa vào Thượng Quốc , từ xưa nay đều là thuộc thần trung thành nhất của Thượng Quốc .... Còn phải nhờ Tôn Sử giúp cô chỉ ra đường sáng .”
Sứ thần trầm mặc xuống , cao thâm cười
“ Chỉ đường thì không giám nhận , tại hạ nhiều năm lui tới cùng quý tộc Thượng Quốc , nói ra cũng coi như là nửa bằng hữu của Quốc Chủ .....”
Quốc chủ nghe xong vội xua tay , “ Nào có , nào có , Tôn Sử quá khiêm nhượng rồi .”
Đây là lời khách sáo của nước phụ thuộc , sứ thần cũng không để ý , chỉ nắm tay áo cảm khái : “ Ngày xưa chiến thần , Quét ngang dọc tứ phương không bại một lần , cảnh tượng như vậy . Hiện giờ lại muốn quy y cửa Phật , quả thược là tổn thất quốc gia , là bất hạnh to lớn của xã tắc !
Sau khi Thái hậu biết được cả đêm khó ngủ , suy nghĩ không thôi , mới mệnh tiểu thần đi sứ quý quốc . Quốc chủ , đây chính là một lần cơ hội tốt hiếm có , Thái hậu nương nương nói , chỉ cần đến khuyên Sở Vương điện hạ quay đầu lại , tất cả tập tục khi xưa đều hủy bỏ hết. Quốc chủ nghĩ , chỉ dựa vào mấy năm liên tục cốc nạp lên , chỗ nào có thể lâu dài . Vẫn là liên hôn tốt hơn nhiều , như vậy liền thành người một nhà , Thượng Quốc dĩ nhiên đối với quý quốc chiếu có nhiều hơn .”
Quốc chủ bỗng im lặng không nói , tầm mắt chậm dãi rời đi , nhìn phía trời mây ngoài điện .
Tất cả ' Tập tục xưa 'chính là chỉ quy định nữ nhân Thiện Thiện không thể thành chính thê .
Khắp thiên hạ này , mười hai quốc gia phân bố rải rác , trong đó Thiên Tuế quốc là mạnh nhất , Thiện Thiện yếu nhất .
Năm đó , thời điểm Quốc chủ vẫn còn là một hoàng tử , thái sư ở trước mặt hắn lấy ra hai tấm bản đồ . Một tấm là dãy Ngọc Sơn chập chùng , cát vàng ngàn dặm , là Sơn Hà đồ của Thiện Thiện . Một tấm khác là dùng những đường kẻ đen phác họa ra , nước lớn nước nhỏ tiếp giáp , giống như cái bánh bột ngô do đầu bếp tay nghề không tốt làm ra , mặt ngoài nướng đến so le đan sen , loang lổ nứt vỡ .
Thái sư gọi tấm bản đồ thứ hai là “ Hoàn Vũ” , Kêu hắn tìm vị trí của Thiện Thiện . Lúc đó quốc chủ còn chưa biết chữ , ngón tay mập mập chỉ lên khối lãnh thôi quốc gia to bằng bàn tay , “ Nơi này”
Thái sư lộ ra nụ cười vui mừng , “ Điện Hạ tâm mang chí lớn ,có tương lai , có tương lai ____ chỗ ấy là Thiên Tuế Quốc , Thiện Thiện của chúng ta.......”
Thái sư khoa tay múa chân một chút , “Chỉ là một điểm nhỏ thế này thôi .”
Quốc chủ nghe xong , ngược lại chỉ khối lãnh thổ to như trứng gà kia hỏi , “ Nơi này ?”
Thái sư cười có chút miễn cưỡng , “ Lại .... nhỏ hơn điểm đó một chút .”
Vì vậy quốc chủ dịch ngón tay tới khối ranh giới quốc qua to bằng hạt đậu , “ Chẳng lẽ là nơi này ?”
Nụ cười trên mặt Thái Sư dần tắt , run rẩy véo véo đàu ngón tay út , “ Lại ...... Nhỏ hơn điểm đó một chút”
Quốc chủ khó có thể tin được nhìn về phía khối đất lớn bằng hạt mè , thấy vị trí quốc thổ chật chội , viết xuống hai chữ đều phi thường khó khăn , nước mắt liền rơi xuống .
Đúng vậy , Thiện Thiện chính là nhỏ như thế , còn không bằng một cái châu quận của Thiên Tuế . Đến nay có thể lập quốc mà không bị thâu tóm , cũng vì công ích tổ tông nhẫn nhục cẩn trọng , bao năm qua không ngừng đưa về thiên tuế đủ loại Vợ Kế , Ái thiếp , tì nữ ấm giường .
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé , đôi khi nhân sinh chính là không công bằng như vậy , chỉ với quốc thổ nhỏ hẹp thế này , sinh ra có là kẻ thiên phú cũng đã định ở thế yếu , thật sự không có lấy một điểm nói nối .
Quốc chủ từng có một nguyện vọng , là tiểu quốc của mình có thể chở thành một quốc gia bình thường , nhưng ông trời không cho hắn cơ hội đó , càng muốn Thiện Thiện Quốc vang danh thiên hạ . Thiện Thiện lấy cái gì để nổi danh ? Một là mỹ ngọc dư thừa , hai là thừa thãi Sôn Nhân *
*người Sôn
Sôn Nhân là gì ? Trong mười hai quốc gia này có ba loại người , phần lớn là người thường , còn lại hai loại , một gọi là chi “ Sôn” ,một gọi là chi “ Hoạch” .
Có lẽ nói ra có chút khó hiểu , nhưng chỉ cần lưu ý trên mặt chứ là có thể lần ra manh mối . Lão tổ tông đặt xưng hô như vậy thật không có nửa điểm vòng vo , nhìn tên đoán nghĩa . Sôn là “ bữa tối” , Hoạch là “ vật chưa nấu thịt” . Quan hệ giữa hai loại người này , đại khái để chỉ quan hệ con mồi cùng kẻ đi săn . người Sôn ngọt ngào đẹp đẽ , đối với người Hoạch tràn đầy lực hấp dẫn chí mạng , hơn nữa Người Hoạch trời sinh đã không có vị giác , chỉ có người Sôn mới có thể mở ra đầu nhũ vị giác của người Hoạch .
Nếm thử , cái từ này nghe thì hương diễm nhưng lại tràn đầy máu me bạo lực . Quốc chủ đương nhiệm thời điểm hiểu được , đối với hai chữ Thiện Thiện cũng có lý giải sâu sắc .
Đồ ăn ngon miệng , đồ ăn ngoan ngoãn , bi ai , thật sự quá bi ai !
Người Hoạch ở Thiên Tuế vô số không ước lượng được , ngẫu nhiên sinh ra , Thiện Thiện nho nhỏ , dù có vơ toàn bộ người Sôn , cũng khó có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống khổng lồ của Thiên Tuế . Cũng may , Thiên Tuế có luật pháp nghiêm khắc , bảo đảm người Hoạch không được xâm chiếm Thiện Thiện Quốc , đương nhiên cũng có một quy định khác , Thiên Tuế không được cưới người Sôn làm chính thê, dù có là thức ăn nhỏ thơn ngào ngạt , làm ái thiếp càng phù hợp với tình hình trong nước hơn .
Nhưng mà không nghĩ tới , trăm ngàn năm qua ước định mà thành quy định cũng có một ngày bị phá vỡ . Quốc chủ vô cùng kinh ngạc bắt đầu tính toán như bay , Thiện Thiện quốc xác thật cần một nước lớn có địa vị có năng lực trở thành rể hiền .
“ Tận dụng thời cơ , thời đâu đợi người , quốc chủ còn do dự điều gì ?”
Sứ thần mạnh mẽ xúi giục , “ Nếu Sở Vương không phải chiến thần , nếu chiếu thần không hiểu thấu hồng trần , Thái Hậu có thể được ăn cả ngã về không sao ? Quốc chủ sau khi đăng cơ đã ba lần dâng hiến mỹ nhân về Thượng Quốc , mỗi lần đều được xưng tụng là công chúa , nhưng lại chẳng có lấy một vị hàng thật giá thật nào , lòng người đều hiểu rõ . Sở Vương thân phận tôn quý , quốc chủ lần này cũng không thể lại lại lấy hàng kém thay hàng tốt . Tại hạ nghe nói , Trong thành Hu Nê có vị Đan Dương công chúa , là thân muội cùng một mẹ với quốc chủ ?”
Quốc chủ nuốt nước miếng , “ Xác....Xác thật . Nhưng mà công chúa từ nhỏ thân thể đã yếu ớt , thêm tính tình được nuông chiều thật không dễ sống chung .......”
Câu nói kế tiếp , quốc chủ không thể nói được ra lời , bởi vì sứ thần lại nhướng mày , Nụ cười ý vị sâu xa hàm ý “ Ngài xem mà làm”.
Đây là người bất đắc dĩ ở dưới mái hiên , quốc chủ rối rắm thật lâu , cuối cùng cũng thỏa hiệp . Dàn xếp xong chỗ ở cho Sứ thần qua đó , liền sai người mời công chúa tới , bỗng nhiên nhớ lời giao phó của Phụ vương trước lúc lâm chung , nội tâm tràn ngập thống khổ tuôn trào ,
Thiện Thiện trong mắt cường quốc nhẹ tựa lông hồng ,Tiểu quốc như thế , muốn tiếp tục tồn tại chỉ có thể gắt gao dựa vào Cường quốc bên trên .
Chuyện lớn đương nhiên cần phải trả giá , tiên đế đối với hắn yêu cầu không cao , cũng chỉ một chút , đừng để người thân chính mình trở thành đồ ăn trong mâm của người Hoạch . Hoàng tộc bọn họ cũng có sự kiêu ngạo
Quốc chủ lúc ấy miệng đầy đáp ứng , hắn vốn nghĩ sẽ không có ngày này , Hoàng tộc Thiện Thiện quốc tỷ lệ có thể xuất ra một người Sôn vốn vô cùng thấp , trước mắt chỉ có một vị công chúa , hắn cảm thấy chính mình nhất định phải có biện pháp bảo vệ người muội muội này .
Ai ngờ ... ai ngờ.......... Người tính không bằng trời tính , Sở Vương của Thượng quốc lại muốn xuất gia . Quốc chủ vuốt bỏng cả trán , hắn cũng không biết phải nói với công chúa thế nào .
Gió ấm thoảng qua , mặt trời lên cao , Trước cung điện ,hai cái ao bên cạnh đường đi giống như hai mặt kính lớn , phản chiếu lại đám mây uốn lươn trên bầu trời .
Quốc chủ suy sụp ngồi ở ghế bành một bên trong đại điện , qua thật lâu , nghe tới cuối con đường truyền tới tiếng chuông thanh thúy , có chút chột dạ mà nâng mắt lên , nhìn một tiêu cô nương mặc hồng y , cẩm y liên châu đối điểu , từ đầu bên kia gợi nước chậm dãi bước tới .
Công chúa có cái tên rất dễ nghe , gọi là Yên Vũ , nghe nói trước khi mẫu hậu sinh nàng , mơ thấy một hồi hoa hạnh như mưa . Nữ nhân luôn có chấp nhất với mấy loại ý niệm này , đáng tiếc quốc chủ đã chuẩn bị mấy cái tên nghe dễ nuôi cho nàng nhưng một cái cũng không được dùng tới . Bất quá công chúa lại xinh đẹp vô cùng , thật sự không có cô phụ kỳ vọng của mẫu thân , nàng có xương thịt như tuyết xuyên , cơ thể và ngũ quan lại quyến rũ vô cùng . Cơ thể nàng chính là mâu thuẫn như vậy. Diện mạo trời sinh như mang theo vô số tươi đẹp mơ màng , nam nhân cảm thấy như trong giấc mộng , nữ nhân lại cảm thấy như một chuyện xưa đáng sợ .
Kỳ thật người Sôn cùng người thường không có điểm nào không giống nhau , quốc chủ nghĩ mà chua sót , đơn giản mà nói Đẹp đẽ như vậy đối vơi người Hoạch chính là căn bệnh đòi mạng nhưng lại không có cách thoát khỏi sự trầm luân trong căn bệnh kia .
Người bệnh cao cấp lại có yêu cầu giải dược cao cấp , quốc chủ nhìn đôi mắt công chúa , cảm thấy khó có thể mở lời . Giãy giụa thật lâu , mới hít sâu một hơi , nói :
“ Muội quỳ xuống , ta có chuyện muốn cầu muội .”
Quen làm quốc chủ , dù cầu người cũng đều cao cao tại thượng . Công chúa ghé mắt nhìn hắn , quốc chủ mới phát hiện trong hời nói có lỗi , một lần nữa lại cà cà yết hầu hạ giọng nói :
“ Chuyện kia ...... Hôm nay Thượng quốc phái sứ thần vào Thiện Thiện , mang tới một tin tức , muội đoán xem là gì ?”
Công chúa lắc đầu , lông mi dày rủ xuống ,sóng mắt trong suốt như biển .
Quốc chủ thất thố , đè xuống xương bánh chè , nỗ lực sắp xếp lại lời nói , “ Cũng không phải chuyện quan trọng gì , Sở Vương của Thượng quốc muốn xuất gia , Thái Hậu không đáp ứn , tính toán muốn tuyển một vị kỳ nhân dị sĩ từ chỗ chúng ta , khuyên nhủ Sở Vương từ bỏ suy nghĩ .”
Công chú thông tuệ , liền hiểu luôn , “ Sở Vương là người Hoạch?”
Quốc chủ trên mặt ngượng ngùng , đáp án rõ ràng , rốt cuộc thì Thiện Thiện quốc lấy đâu ra kỳ nhân dị sĩ , có thể lấy ra tay ngoại trừ thợ khảm ngọc thì chính là người Sôn .
Cái chữ “ Sôn” này , công chúa trước giờ luôn bài xích , nó tựa như vết bẩn trên mặt , nhắc tới cái chữ này , liền khiến người ta liên tưởng tới thịt trên thớt . Nếu người Hoạch bệnh kín cần Sôn tới trị , vì sao lại gọi là sôn ? gọi Thiên nhân , nguyên quân , trích tiên tử không phải tốt sao ?
Quốc chủ lời nói có chút thấm thía : “ Quốc gia hưng vong , thất phu cũng có trách nhiệm vì Thiện Thiện phồn vinh yên ổn , Hoàng muội , muội đành phải đi thôi , Cô phong muội làm Trấn Quốc trưởng công chúa .”
Công chúa nghĩ nghĩ , chỉ là cái hư danh , thực tế không có bất kỳ ý nghĩa nào. Thiên Tuế là Cường quốc , Thiện Thiện ngoài trừ dựa vào nó , không còn con đường thứ hai để đi , bản thân làm công chúa vì nước vượt lửa qua sông hẳn là điều nên làm . Nhưng nàng cũng không hiểu biết người Son lấy thân hầu hổ là như thế nào , nơm nớp lo sợ hỏi
“ Người Hoạch kia sẽ không ăn ta chứ ?”
Đôi mắt nàng , là đôi mắt trong veo nhất trên đời , mặc kệ gương mặt kia có bao nhiêu kiều diễm , chỉ cần đôi mắt kia nhìn về phía ngươi , ngươi liền sẽ hiểu rõ cái gì gọi là phẳng lặng .
Quốc chủ nói sẽ không , “ Hoạch nhân lại không phải bọn người man di ăn tươi nuốt sống , bọn họ chỉ là không có vị giác . Nói cách khác , người Sôn là gia vị , chỉ cần hắn liếm muội một miếng , bảo đảm hắn hiểu được lạc thú đời người , một bước lặn sâu trong hồng trần cuồn cuộn , không bao giờ nghĩ tới muốn xuất gia nữa .”
Công chúa không tin tưởng lắm , “ Liếm ta một miến , có công hiệu lớn như vậy ?”
Quốc chủ gật đầu , “ Tuyệt
đối như vậy”
Công chúa nhẹ nhàng thở ra , vỗ tay nới : “ vậy thì dễ rồi , nghĩ cách để hắn liếm một miếng , muội liền có thể trở về Hu Nê thành , tiếp tục giống như khi muội làm công chúa .”
Quốc chủ bắt đầu cân nhắc , rốt cuộc thì mình không có giải thích rõ dàng , nàng vẫn là nghĩ quá đơn giản ? Nếu một miếng cùng lắm là chìa khóa mở cửa , sau đó máu sói sôi trào mới là trọng điểm .......... A di đầ phật , không được không được .
“ Cô nghĩ , nếu người ta liếm đã liếm rồi , vậy thì dứt khoát ở lại Thượng Quốc , tiếp tục phát triển tình cảm đi !
Quốc chủ chân thành tha thiết mà kéo tay công chúa, “ Sở Vương Thượng Quốc , là nhân vật một lệnh xuống đã khiến mười một nươc nghe tiếng đã sợ vỡ mật , có lẽ vì tạo sát nghiệp quá nhiều bỗng nhiên đại ngộ , mới muốn vào cửa Phật làm hòa thượng . Thiện Thiện quốc chúng ta , thật sư quá nhỏ bé không kể tới , chính là cần một vị anh hùng cái thế như vậy chống lưng . Huống hồ Thái hậu Thượng quốc đã ra lời , chỉ cần muội khuyên được Sở Vương quay đầu , liền phá luật để muội làm chính phi .”
Quốc chủ cảm thấy cảnh trước mắt không tồi , công chúa lại sợ tới mềm chân , “ Sở Vương giết người như ma , hoàng huynh lại muốn muội gả cho hắn ?”
Quốc chủ tận lực khuyên bảo , “ Hắn đã bỏ ác theo thiện , kẻ ác mặc bạch y , mới là hấp dẫn .”
Hai tròng mắt công chúa ngập trong tầng nước mắt như sương mù :
“ Còn có đường sống nào khác không ?”
Quốc chủ nói không có , “ Thượng quốc điểm danh muốn Đan Dương công chúa , cô cũng không giám tìm người giả mạo muội , cho nên chỉ có thể nhờ hoàng muội gắng sức mà làm .’
Công chúa nghe xong , thở dài , vốn tưởng có thể bình bình an an trốn tránh ở vương thành này , không cần giống những người Sôn khác trở thành cống phẩm , hiện giờ xem ra là nàng nghĩ quá lạc quan .
Đều như nhau cả , ngẩng đầu một đao , cúi đầu cũng là một đao , bất kể cách nào !
Công chúa kéo kéo vạt áo , ngẩng đầy đi ra khỏi đại điện , người sống trên đời , ai mà không phải gánh trọng trách trên vại .
Quốc chủ không nghĩ tới muội muội lại dễ nói chuyện như vậy , lập tức như tiêm máu gà , vận đủ khí lực mà gọi to phía ngoài “ Hoàng muội , Yên Vũ a , vì tiền đồ của muội , vì vinh quanh Thiện Thiện quốc , chỉ có thể thành không thể bại ! Nhớ kỹ , phải làm Sở Vương Phi , không thể làm thị thiếp ấm giường ...”
Lời còn chưa nói xong , ngoài cửa một chiếc giày thêu lớn như con tra , không nghiêng không lệch đạp trúng trán quốc chủ .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro