CHƯƠNG 63: THA ANH ẤY
Editor: KhuynhHyy09
"Cái gì ghi chép chứ ?! em nghe lầm rồi. Cái kia là anh uống rượu nhiều quá, thật đau đầu, chắc sẽ đi ngủ tiếp nên đừng gọi cho anh a!" Hướng Vũ ngượng ngùng mà cười cười, vội vàng nói vài câu, không cho Hướng Vãn cơ hội, trực tiếp tắt máy.
Hướng Vãn gọi lại, không ai bắt máy nữa. Cô mím môi, muốn xuống giường đi giày, đồ bệnh nhân cũng chưa thay liền muốn đi ra ngoài. Anh trai làm việc không nghĩ đến kết quả, còn không biết mới vừa rồi đã làm cái gì rồi
"Cô muốn đi ra ngoài?" Chu Diểu đứng lên, ngăn ở trước mặt cô
"Chị dâu của cô nói cô nên nghỉ ngơi
"Tránh ra!" Hướng Vãn nhíu mày
"Chân của cô trước kia bị đánh đến tàn phế, hiện tại còn bị phỏng, nếu bị nhiễm trùng khiến cho bị hoại tử, cái chân thực sự không dùng được nữa thì làm sao bây giờ?" Chu Diểu không hiểu gì, cũng không biết bản thân đang nói gì, chỉ biết muốn chặn Hướng Vãn lại.
"Chân của tôi, tôi hiểu rõ, tránh ra" Hướng Vãn nhíu mày càng ngày càng khẩn trương, dừng một chút nói tiếp
"Cô không muốn đắc tội với chị dâu của tôi, vậy có thể nói với chị ấy là tôi ngang ngược lao đi, chị ấy cũng không thể nói lý với cô"
Chu Diểu nhìn sắc mặt của cô, do dự một chút, vẫn là tránh ra
"Đây là tự cô nói a"
Hướng Vãn không chút để ý mà ừ một tiếng, vòng qua mà chạy ra ngoài
"Hướng Vãn, cô đi từ từ, tôi đi cùng với cô!" Chu Diểu suy nghĩ một chút, nhanh chóng đuổi theo
Hướng Vãn cũng không đợi, một đường chạy tới cửa thang máy, đem bốn nút thang máy đều ấn, cúi đầu chau mày chờ đợi, không lâu lắm hai cái thang máy cùng lúc tới nơi
Đinh! Thang máy mở ra.
Cô ngẩng đầu vừa muốn bước, nhìn đến một màn trong thang máy liền ngây người.
Trong thang máy, Hạ Hàn Xuyên một thân tây trang màu xám bạc đứng ở sau xe lăn, cao quý, tuấn lãng, mắt rũ xuống chăm chú nhìn vết thương ở mu bàn tay của Giang Thanh Nhiên.
Chu Diểu đi đến bến cạnh Hướng Vãn, cũng ngây cả người
"Cô như thế nào lại chạy ra đây?!" mắt Giang Thanh Nhiên dừng trên đùi cô, nóng lòng nói
"Chân của cô bị phỏng, vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt"
Hạ Hàn Xuyên nâng mắt, dừng ở trên đùi Hướng Vãn một chút, rất nhanh chuyển mắt
"Mu bàn tay của cô bị thương, là anh tôi làm sao?" Hướng Vãn liếm cánh môi khô, nhìn mu bàn tay bị thương của Giang Thanh Nhiên hỏi
Anh trai hiện tại còn ở cục cảnh sat, nhất định đã làm ra chuyện gì đó , ngoại trừ liên quan đến Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên, cô thực sự không nghĩ ra lý do nào khác.
"Anh Hướng Vũ nói, lấy báo trả báo. Còn nói, là tôi cố ý hắt vào người cô, tôi giải thích thế nào anh ấy cũng không tin" Giang Thanh Nhiên nhợt nhạt gật đầu, ngũ quan một mảng chua xót.
Chu Diểu ánh mắt mơ hồ, không biết nên đi chỗ nào
"Umm....cô muốn thế nào mưới buông tha cho anh ấy?" Hướng Vãn đè nén tâm tình xuống hỏi
Hạ Hàn Xuyên nhìn đến phần đùi lớn quấn băng gạc trắng tinh của Hướng Vãn, đáy mắt tối lại ẩn ẩn chút khó chịu
"Tôi nói rất nhiều lần là tự hòa giải, nhưng anh Hướng Vũ không chịu...nói tôi tâm cơ, kỹ nữ, không chịu để ý đến ý tốt của tôi, tôi cũng không còn giải pháp a" Giang Thanh Nhiên tỏ ra bất đắc dĩ mà thở dài.
Nghe tới đây, Chu Diểu vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng
"Này là Hướng thiếu không đúng rồi, Giang tiểu thư đã nói không muốn so đo, vậy mà..." Cô nàng suy nghĩ cách dùng từ
"Còn mắng chửi người a"
Hướng Vãn mím môi, gắt gao nắm chặt tay
"Giang tiêu thu, tay của cô thành bộ dạng này, vẫn là nhanh một chút để bác sĩ xử lý. Nếu vì cái này mà để lại sẹo, thật không hay" Chu Diểu nhìn chằm chằm mu bàn tay chứa bọc nước của Giang Thanh Nhiên.
Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, chua xót nói
"Để lại hay không để lại sẹo, tôi đều không quan tâm, chính là anh Hướng Vũ hiểu lầm tôi, làm tôi cảm thấy thực khó chịu"
Hạ Hàn Xuyên cong khóe moi một cách châm chọc, không nói gì
"Cô "không cẩn thận" dính đến chuyện của tôi, tôi sẽ giải thích với anh ấy, cô có thể tha thứ cho anh tôi không?" Hướng Vãn quỳ gối, khom lưng.
"Đừng nói khách khí như vậy, tôi căn bản không trách anh Hướng Vũ, chính là trong long fkhos chịu mà thôi. Qua nhiều năm như vậy, tôi mới nhận ra trong mắt anh ấy hình tượng của tôi xấu đến như vậy " Giang Thanh Nhiên thở dài
Hướng Vãn ép xuống ghê tởm đang dâng trào trong lòng, nhàn nhạt nói
"Anh tôi nói chuyện không dễ nghe, Giang tiểu thư thứ lỗi, thật ra anh ấy cũng thường xuyên nói tôi nên học tập cô" anh luôn nói cô nên học tính ôn nhu của Giang Thanh Nhiên, nói như vậy mới có người thích, bất quá đã là chuyện của hai năm trước.
"Bất quá tôi cũng rất vui, Hướng Vũ vì cô như vậy, chắc tình cảm anh em hai người vẫn như trước kia vẫn rất tốt" Giang Thanh Nhiên nói xong liền cong môi, ra vẻ nhiệt tình vì thực sự cao hứng
"Tôi biết, anh Hướng Vũ mạnh miệng mềm lòng, luyến tiếc việc cô cùng Hướng gia đoạn tuyệt quan hệ, tôi vẫn nên không cần áy náy như vậy"
"!?"
Đồng tử Hướng Vãn căng ra, theo bản năng nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, thân thể run nhè nhẹ. Hai năm trước, Hướng gia cùng cô đoạn tuyệt quan hệ mới có thể bảo toàn bản thân đến bây giờ. Giang Thanh Nhiên nói như thế, cũng không biết có làm Hạ Hàn Xuyên hiểu lầm hay không.
Hạ Hàn Xuyên kéo môi, đáy mắt ẩn ẩn vài phần trào phúng
"Chút nữa là quên mua hạt óc cho cô, may là hôm nay cô nhắc tôi"
"Em đã nhờ người làm mua rồi a, làm anh Hàn Xuyên lo lắng rồi" Giang Thanh Nhiên cong khóe môi, dịu dàng nói.
Hạ Hàn Xuyên cười khẽ một tiếng, không nhìn ra vui vẻ
"Cũng đúng, phải suy nghĩ nhiều như vậy, trước kia hẳn ăn rất nhiều hạt óc chó để bổ não"
Người Giang Thanh Nhiên cứng lại, cười cười, không lên tiếng.
Chu Diểu đứng một bên, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân. Cô nàng cảm thấy hiện tại bầu không không khí thực kì lạ, quan hệ giữa Hạ tổng và Giang tiểu thư cũng không tốt đẹp như đã được kể.
"Hướng tổng cùng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ." Hướng Vãn hơi ngửa đầu, nhìn Hạ Hàn Xuyên, thái độ nhẹ đến cực điểm, không giọng nói xen lẫn vài phần khẩn cầu,
"Ngày đó ở tiệc sinh nhật của bác gái, ngài cũng tận mắt nhìn thấy". Cô nuốt nước miếng gian nan mà nói
"Hướng tổng cùng Hướng phu nhân chê tôi mất mặt, từ lúc ra tù tôi cũng chưa gặp mặt họ, nên mới muốn tới sinh nhật bác gái, để thấy mặt của Hướng phu nhân"
"Tự cho là thông minh." Hạ Hàn Xuyên liếc xéo cô một cái, nhẹ giọng bảo
"Tôi hỏi cô cái này sao?"
Hướng Vãn ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ, ý hắn là....hắn không tính tại đây gây khó dễ với cô?
Chờ họ rời đi, Chu Diểu tiến tói trước mặt Hướng Vãn
"Cô xem Giang tiểu thư nói không trách Hướng thiếu, Hạ tổng cũng không nói cái gì, khảng định là Hướng thiếu không có chuyện gì đi? Cô vẫn nên là về lại phòng dưỡng bệnh nghỉ ngơi, đừng đi lung tung"
Chu Diểu vừa nói vừa kéo tay Hướng Vãn
Hướng Vãn như lơ đãng mà lùi lại một bước, tránh đi hành động của Chu Diểu
"Trễ rồi, cô trở về trước đi."
"Tôi ngày mai tới thăm cô." Chu Diểu ngượng ngùng mà cười cười
Hướng Vãn không quay đầu đi vào thang máy,ấn đóng cửa, khoảng khắc cửa thang máy sắp đóng, cô nhàn nhạt nói
"Không cần, cảm ơn"
Chu Diểu trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, đáy mắt một mảng ảm đạm. Nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô nàng làm động tác khuyến khích chính mình, rồi mới vào một thang máy khác
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro