Chương 11 - 20
Chương 11 Làm mai cho Lý Hồng
Rời khỏi viện lão phu nhân, nụ cười trên mặt Lý Dương thị dần tắt. Khi mới thành thân với Lý Húc, cuộc sống của nàng không hề dễ dàng. Gia phụ tuy là quan tứ phẩm, nhưng gia mẫu là kế mẫu, trong ba người tức phụ, chỉ có nàng là không có quan hệ, cho nên ngày thường hay lắm lời, ngay cả hạ nhân Lý gia cũng coi thường nàng. Về sau Lý Húc thăng chức, nhưng rốt cuộc võ tướng phải ở biên quan, ít khi về nhà. Cuối cùng, Lý Húc cũng đạt được công trạng phụ tá thiên tử, trở thành hầu gia, có hầu phủ. Lý lão phu nhân tính kế chuyển vào hầu phủ. Nói thẳng ra, hầu phủ có thể diện, bọn họ cũng mặt dài.
Càng nghĩ Lý Dương thị càng tức giận.
"Phu nhân." Kỷ ma ma vỗ nhẹ nàng, hỏi. "Phu nhân bớt giận, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp."
"Tốt đẹp ư, những người này không chiếm được hầu phủ sẽ không cam tâm." Lý Dương thị nói không nặng không nhẹ, những ai muốn nghe vẫn có thể nghe.
"Phu nhân, cẩn thận tai vách mạch rừng." Kỷ ma ma biết Lý Dương thị ngày thường tính khí hiền hòa, hôm nay nhất định là quá tức giận.
"Sắp hết thời hạn 4 năm, thánh thượng chưa từng tiết lộ tin tức, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra? Dù có tìm được đứa bé kia, mới 5 tuổi, cũng là tới tìm đường chết, có thể làm cái gì?" Lý Dương thị tức giận nói một câu. Ở trước mặt nữ nhi, nàng ít khi nào nổi nóng, lời này chỉ có thể thổ lộ với Kỷ ma ma. "Quên đi, ma ma, đi Trung quốc công phủ."
"Vâng."
Trung quốc công phủ.
Lý Dương thị rất ít khi tới đây, ba năm đầu giữ hiếu đạo không dễ đi lại. Lúc Lý Húc còn trên đời, trừ những buổi tụ hội liên hoan, còn lại chưa bao giờ có giao tình. Hôm qua nhận được bái thiếp, nàng mơ hồ có chút minh bạch, có lẽ là kỳ hạn 4 năm sắp đến liên quan tới tước vị. Muốn trở thành người của Trung Dũng hầu phủ, không nhất định phải có huyết mạch Lý thái gia, chỉ cần là người có tên trong gia phổ là được.
"Phu nhân Trung Dũng hầu tới rồi, mời vào trong." Người đi ra nghênh đón nàng vào trong là tâm phúc của quốc công phu nhân, đúng là đủ thể diện.
"Chào ma ma." Lý Dương thị mỉm cười một chút.
"Lão phu nhân đang nghĩ tới ngài." Trên mặt nở nụ cười bảy phẩn, có vẻ rất là thân thiết.
Đến trước mặt quốc công phu nhân mới phát hiện, nơi này còn có khách nhân, là một phủ nhân và một cô nương.
"Cháu dâu tới rồi." Nhìn thấy Lý Dương thị, quốc công phu nhân nhiệt tình vẫy tay chào. "Đây là cháu dâu ra, phu nhân Trung Dũng hầu quá cố."
Nghe thấy Lý Dương thị là cáo mệnh, phụ nhân và cô nương vội vàng đứng dậy, hướng Lý Dương thị hành lễ. Đồng thời, Lý Dương thị cũng hành lễ với quốc công phu nhân.
"Mau ngồi đi, hôm nay thật náo nhiệt. Trùng hợp chỗ ta hôm nay có khách nhân, đây là biểu muội của ta, chắc là ngươi còn chưa biết." quốc công phu nhân giới thiệu. "Đây là Lữ thị, ngoại chất của mẫu thân ta, trượng phu là Tượng Châu tri châu, đây là khuê nữ của nàng Lữ Minh Giai, Minh Giai năm nay 16."
"MInh Khiết diện kiến biểu dì." Cô nương tiến lên, cúi chào một cái.
Nụ cười Lý Dương thị mang theo vài phần từ thiện. "Lần đầu nhìn thấy cháu ngoại, thật là xinh đẹp." Nói xong lập tức tháo chiếc vòng ngọc, đeo vào cổ tay Lữ Minh Giai. "Ta không biết cháu ngoại tới đây, không mang theo thứ gì."
"Đa tạ biểu dì." giọng nói cô nương nhẹ nhàng, nghe thanh âm thì có vẻ là người hiền lành.
Quốc công phu nhân cười nói. "Lần sau tới hầu phủ, ngươi lại bù đắp cho nàng..." Chưa dứt lời, một nhà hoàn tiến vào, đầu tiên là hành lễ, sau đó mở miệng. "Lão phu nhân, đại phu nhân có việc tìm Lữ phu nhân và Lữ tiểu thư, nói là có việc gấp."
"Khẩn cấp ư, vậy các ngươi đi đi."
Hai mẹ con Lữ thị ra ngoài, quốc công phu nhân cười nói. "Thật ra hôm nay mời ngươi qua phủ là vì, ta muốn làm mai. Ngươi cảm thấy Minh Giai thế nào?"
Chương 12: Tiểu hầu gia hồi kinh
Trên đường về nhà, Lý Dương thị không ngừng suy nghĩ về những lời nói của quốc công phu nhân. Minh Giai diện mạo xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, không giống như loại người đanh đá vô lễ giáo, mà nghe quốc công phu nhân nói, tính cách nàng cũng không phải kiểu nữ nhân yếu đuối. Tình huống hiện tại ở hầu phủ, Lý Dương thị hơn ai hết hiểu rõ, nhi tử không đòi hỏi nhiều của cải, nhưng phương tiện và năng lực là không thể thiếu. Thành thật mà nói, nàng khá hài lòng với ấn tượng đầu tiên về Minh Giai.
Hơn nữa, nếu nhi tử thành thân với Minh Giai, thì sau lưng bọn họ tương đương với việc dựa vào quốc công phu nhân, Lý lão phu nhân muốn làm gì cũng phải nghĩ tới trưởng tẩu là quốc công phu nhân. Điều đáng tiếc duy nhất là Minh Giai có tướng khắc phu. Kết thân là chuyện tốt giữa hai nhà, quốc công phu nhân đương nhiên biết, cũng rõ ràng minh bạch. Hơn nữa Minh Giai là tiểu thư quan gia ngũ phẩm, sáu tháng cuối năm, khảo hạch của phụ thân nàng có quan hệ tới quốc công phủ, cho nên việc về chung nhà đã như ván đóng thuyền.
Lý Dương thị là người hiểu lý lẽ, nếu Minh Giai không có tướng khác phu, làm gì tới phiên nhi tử mình. Nàng đương nhiên muốn nói nhi tử nhà mình ngàn vạn điểm tốt, nhưng chỉ vì cái khập khiễng không tốt mà triệt tiêu hết ngàn vạn điểm tốt khác, hơn nữa còn không thể suôn sẻ.
Vì vậy, đối với nhi tử, Minh Giai là mối nhân duyên tuyệt vời. Từ sau khi lão hầu gia qua đời, đã không còn vinh dự từ thiên tử. Năm đó thánh thượng ban hầu phủ, một phòng bọn họ dọn ra tương đương với việc phân gia, không muốn phần gia sản của Trung Dũng công. Toàn bộ của hồi môn của cố Lý lão thái gia phu nhân đã bị Lý lão thái gia đã bị tiêu hết, một gian không đáng tiền đã bị phân ra ngoài lúc tỷ tỷ Lý Húc thành thân, cùng với 18 rương của hồi môn. Thời điểm phân gia, Lý Húc chỉ muốn duy nhất một thứ đó là 200 mẫu ruộng tốt.
Lý Húc ở trong quân doanh mười mấy năm, khí thế trên người ngay cả Lý lão phu nhân cũng sợ hãi, ngoài công lao, hắn còn là tâm phúc trước mặt thánh thượng, thế hệ sau của nhà họ Lý đều do hắn đề bạt, cho nên trước tiên hắn phải lấy đồ vật còn dư lại của mẫu thân. Lý thái gia đồng ý. Những món đồ đó không có giá trị, Lý lão phu nhân không thèm quan tâm.
Sau đó, Lý thái gia bị Lý lão phu nhân xúi giục, lấy danh nghĩa hiếu đạo dọn vào Trung Dũng hầu phủ, nhưng trung công của Lý gia và hầu phủ hoàn toàn tách bạch. Lý Dương thị là người khôn khéo, thật vất vả mới phân gia, trung công trộn lẫn với nhau, đó không phải là ngu ngốc sao?
Do đó, hiện tại những người trong hầu phủ có xuất thân từ Lý gia thì cầm tiền tiêu hàng tháng từ Trung Dũng công, còn người hầu phủ thì cầm tiền tiêu hàng tháng từ hầu phủ.
Năm đó lúc phân gia, Lý Húc còn mời Trung Dũng công, Trung Dũng công hiện là tộc trưởng gia tộc họ Lý.
Bây giờ Lý Húc đã chết, Lý Dương thị cho dù có chết cũng vẫn bám vào những tài sản này, không để cho Lý gia đạt được chủ ý. Nhưng mà, đứa nhở chưa được tìm thấy kia thì... Lý Dương thị hy vọng đứa nhỏ sớm xuất hiện, nhưng nếu đứa nhỏ xuất hiện, toàn bộ mọi thứ trong hầu phủ sẽ thuộc về nó. Lý Dương thị đã định sẵn tâm lý của mình từ lâu, một đứa nhỏ 5 tuổi, mình là đích mẫu, suy tính cho nó cũng không sao. Nhưng hầu phủ vốn nên thuộc về nhi tử nàng, nàng chuẩn bị xong tâm lý là một chuyện, nhưng nội tâm chân chính của nàng lại là chuyện khác.
Nó nó có thân thiết tới đâu cũng không phải từ trong bụng nàng ra.
Kỷ ma ma và Dương thị xuống xe ngựa, nhìn thấy tức phụ Kỷ Tín đang lo lắng chờ đợi ngoài cửa. Kỷ Tính là nhi tử của Kỷ ma ma, hiện tại đang phụ trách xử lý hồi môn sản nghiệp của Dương thị, tức phụ Kỷ Tín thì phụ trách bếp núc trong hầu phủ.
"Phu nhân, cuối cùng ngài đã tới, nhi tử Lý thị vệ đến đây truyền tin." Tức phụ Kỷ Tín tiến lên.
Lý Dương thị sửng sốt. "Ý ngươi là Lý Trung Minh Lý thị vệ?"
"Đúng vậy." Tức phụ Kỷ tín có chút kích động. Lý thị vệ là người của lão hầu gia, mấy năm nay y làm gì bên ngoài bọn họ đều biết, bọn họ là tâm phúc của phu nhân đương nhiên càng thêm hiểu rõ.
"Mau... mau mau." Giờ khắc này, điều quan trọng trước mắt chính là, đứa bé kia còn sống. Chỉ có đứa bé kia còn sống, nàng mới có thể bảo vệ danh dự hầu phủ. Dù gì nàng cũng là đích mẫu của nó, con ghẻ so ra vẫn tốt hơn con nuôi, tiện nghi đều thuộc về người khác.
Đại nhi tử của Lý Trung Minh tên Lý Trường Thành, một thiếu niên 15 tuổi, bởi vì trường kỳ luyện võ nên vóc dáng cao lớn hơn so với các bạn cùng lứa. Hơn nữa, tư thế ngay thẳng, xem xét từ khía cạnh khí độ mà nói, là người được tu dưỡng tốt. Nhìn thấy Lý Dương thị, y kính cẩn cúi đầu chào. "Phu nhân, theo lệnh của phụ thân, đây là thư ông ấy gửi."
Lý Dương thị mở thư. "Đứa bé kia hôm nay sẽ tới kinh thành?" Lý Trung Minh này cũng là người có tâm tư, mang hài tử tới rồi mới báo, có thể bảo hộ an nguy cho đứa nhỏ dọc đường đi.
"Đúng vậy, phụ thân và tiểu hầu gia đã tiến cung diện thánh." Lý Trường Thành trả lời.
Lý Dương thị nghe y xưng hô như vậy, nhịn không được cau màu, sau đó lại cười nói. "Vất vả Lý thị vệ, ta lập tức phái đường đi dọn dẹp chủ viện." Tiểu hầu gia, còn không phải là tiểu hầu gia sao? Bốn năm trước, trước linh đường lão hầu gia, chính miệng thánh thượng truyền khẩu dụ. Bức thư của Lý Trung Minh vũng viết rằng, năm đó tiểu hầu gia mất tích là do thủ hạ của Lý Húc ôm đi. 4 năm này, y và thánh thượng vẫn âm thầm bảo vệ nó.
Nói cách khác, cái gọi là mất tích, căn bản chính là lời nói vô căn cứ. Không ai có thể nghi ngờ huyết mạch của đứa nhỏ kia, 4 năm không về nhà chẳng qua là sợ tai nạn ngoài ý muốn bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra trong nhà. Nhưng hiện tại không còn cách nào, thời hạn mất tích 4 năm đã đến.
Thật sự là... giỏi tính kế!
Chương 13: Tiến cung gặp hoàng thượng
Đọc xong thư, Lý Dương thị tới Vạn Thọ viện, cũng sai người tới nha môn thông báo cho lý thái gia.
Vạn Thọ viện.
"Ngươi nói cái gì? Tìm thấy tiểu tôn tử rồi?" Lý lão phu nhân thật đúng là chưa kịp phản ứng. "Cái này...Có chắc là tiểu tôn tử hay không?" Dự tính của bà không diễn ra theo đúng kế hoạch? Xem ra thời hạn 4 năm đã đến, chẳng lẽ là giả mạo?
Lý Dương thị sắc mặt bình tĩnh nói. "Năm đó gặp thích khách, là thủ hạ của lão gia mang hài tử chạy trốn, nhưng thân thể đứa nhỏ yếu ớt, vẫn luôn dưỡng bệnh. Sợ đứa nhỏ không hết bệnh, chúng ta lại lo lắng, cho nên thánh thượng không công khai. 4 năm qua, thánh thượng vẫn luôn phái lý thị vệ và ám vệ âm thầm bảo hộ. Bà bà hẳn là biết, Lý thị vệ là tâm phúc của lão gia."
Lý lão phu nhân sắc mặt âm trầm. Dưỡng bệnh? Lo lắng? Ai mà tin chứ? Chẳng lẽ người nhà không thể chăm sóc nổi tiểu hài tử? Mà lời của Lý Dương thị, chính là cố ý nói cho mình nghe, nói bóng nói gió, ý là nói mọi người ở chỗ này nuôi dưỡng không tốt. Cái phòng này không phải là của mình sao?
"Tiểu tôn tử đã về, chúng ta nên ăn mừng vui vẻ một phen. Phía bên phòng các ngươi nhớ phân phó hạ nhân đi xử lý." Bà Lý lúc này tâm nghẹn không muốn nói nữa.
"Vâng, tức phụ đi dọn dẹp chủ viện." Lý Dương thị ra ngoài, trên mặt có chút tươi cười. Mặc kệ các ngươi tính kế thế nào, tước vị hầu gia hiện tại vẫn nằm trong phòng bọn họ. Chỉ là...sau này sẽ còn nhiều rắc rối hơn nữa, nàng phải cố gắng hết sức bảo vệ đứa nhỏ 5 tuổi. Vì lão hầu gia mà tranh giành vinh quang. Hy vọng đứa nhỏ có thể hiểu chuyện một chút, không cầu thông minh lanh lợi, bình thường an phận cũng không sao, chỉ cần đừng gây rắc rối. Gia chủ 5 tuổi, tiểu đương gia 5 tuổi, Lý Dương vừa nghĩ, trong lòng lại cảm thấy một mảnh u ám. Cuộc sống thế này, khi nào mới thoát ra đây.
Hoàng cung, Chiếu Ninh năm thứ 6.
Chiếu Ninh Đế 41 tuổi là một bị hoàng đế dũng mãnh, ông là võ tướng, thân thể cao lớn uy vũ, những năm gần đây sát khí trên người đã cải thiện, nhưng dù là tướng quân hay hoàng đế, trên người ông không cần giận vẫn tỏa ra khí phách uy nghi mạnh mẽ. Mặc dù Lý Húc là hậu duệ Lý gia, hưng y không được gia tộc yêu thích, vì vậy, bất đắc dĩ, Lý Húc có thể được coi là người mới nổi, do Chiếu Ninh đế một tay đề bạt đi lên chức tân quý, hơn nữa, mối quan hệ quân thần giữa bọn họ đã kéo dài tới 23 năm.
Cuối cùng, Lý Húc vì ông mà chết. Nếu Chiếu Minh Đế không cải trang vi hành quân doanh Tây Bắc, cố ý cho nghịch tặc dư đảng cơ hội, Lý Húc sẽ không vì cứu ông mà chết. Đây là nỗi đau lớn trong trái tim Chiếu Ninh Đế, cũng khiến cho thủ hạ dưới trướng Lý Húc đã chết, không còn bất luận điều gì luyến tiếc.
Lúc Lý Lạc bị gọi tới Ngự thư phòng, khuôn mặt bánh bao đầy căng thẳng. Thực ra suốt đường đi hắn không hề căng thẳng, nhưng khi vào cung nhìn thấy mọi thứ trông vô cùng uy nghiêm, nhịp tim của hắn đột nhiên tăng nhanh. Trong thế giới này, hoàng đế chính là Diêm vương phụ trách sự sống và cái chết.
Nhưng trong sự căng thẳng cũng có phấn khích. Suy cho cùng, được gặp vị hoàng đế cổ đại cũng là một vinh dự thiêng liêng đối với con người ở thế kỷ 21.
Cho nên Lý Lạc không ngừng ngẩng cao đầu, khuôn mặt bánh bao căng thẳng bước vào Ngự thư phòng. Khi nhìn thấy Chiếu Ninh Đế, hai khúc chân ngắn nhỏ quỳ xuống, quy quy củ củ hành lễ. "Lý Lạc tham kiến hoàng thượng."
Đối với cái bánh bao nhỏ luôn ngẩng đầu tiến vào, Chiếu Ninh Đế giọng nói ôn hòa hiếm thấy. "Đứng lên, tới trước mặt trẫm."
"Vâng." Lý Lạc từ trên mặt đất đứng dậy, xoa xoa hai cái đầu gối.
"..." Chiếu Ninh Đế đột nhiên cảm thấy buồn cười, ông sinh ra trong hoàng thất, năm nay bốn mươi mốt tuổi, chưa từng thấy ai xoa đầu gối sau khi hành lễ trước mặt hoàng đế.
Đây là lần đầu tiên đại thái giám Hải công công hầu hạ bên cạnh Chiếu Ninh Đế nhìn thấy nụ cười thoải mái của hoàng thượng.
Lý Lạc chạy tới trước mặt Chiếu Ninh Đế, lanh lảnh hỏi. "Hoàng thượng, ngài muốn xem cái gì ở ta?"
Phụt... Hải công công che miệng, đứa nhỏ này thật là buồn cười. Chạy lon ton trong ngự thư phòng chưa tính, còn dám không lớn không nhỏ nói chuyện với hoàng thượng như vậy.
"Ngươi không sợ trẫm sao?" Chiếu Ninh Đế nắm tay hắn, phát hiện trên cánh tay trắng nõn mềm mại của đứa nhỏ cũng không có nhiều thịt, chỉ trên mặt mới có chút thịt.
"Không sợ." Lý Lạc lắc đầu, trẻ con bánh manh, ai cũng thích. "Sau này ta sẽ giống như phụ thân, giúp hoàng thượng làm việc lớn." Đồng ngôn vô kỵ nịnh hót, ai cũng thích nghe.
"Ngươi cũng biết phụ thân ngươi làm việc lớn sao?" Chiếu Ninh Đế dựa vào long ỷ, tâm tình rất tốt.
Chương 14: Hoàng thượng nói ban thưởng
"Đương nhiên." Lý Lạc tự hào ngẩng đầu. "Lý thúc nói, phụ thân là do hoàng thượng ngài phòng làm đại tướng quân, chính là... Bảo vệ gia tộc, bảo vệ quốc gia, ta là con của phụ thân, đương nhiên phải giống như phụ thân."
Chiếu Ninh Đế nhớ tới năm đó, Lý Húc 13 tuổi quỳ gối trước mặt ông. "Thuộc hạ thề sống chết đi theo vương gia." Năm đó, ông là một vương gia không có quyền lực.
Nhìn nhi tử Lý Húc hiện giờ, đứa nhỏ tràn đầy tự tin nói muốn giúp mình. Đứa nhỏ này còn chưa biết, làm việc cho hoàng đế là điều đương nhiên, không thể nói đến giúp. Tuy vậy, ánh mắt sạch sẽ tràn đầy tin cậy, ngây thơ như vậy thực sự tốt. "Ngươi vừa nói, ngươi tên gì?"
"Lý Lạc, nãi nãi nói, là bảo bối trên trời rơi xuống."
"Ngươi biết viết chữ không?"
"Dạ biết. Ta đã theo ngoại gia gia niệm thư viết chữ từ khi 3 tuổi.
"Hả? Vậy ngươi viết tên ra cho trẫm xem một cái?" Chuyện này ông đương nhiên biết. Chiếu Ninh Đế đã chuẩn bị sẵn giấy bút.
Nhưng ngự bàn quá cao, Lý Lạc kiễng chân, tay vẫn không lên a. Vì thế, hắn cầm bút, đơn giản ngồi trên mặt đất, viết xuống mấy nét chữ, Lý Lạc.
Tiểu hài tử ngồi trên mặt đất rất dễ thương. Chiếu Ninh Đế rũ mắt nhìn lúc hắn đang viết chữ. Nét chữ của một đứa nhỏ 5 tuổi đường nhiên không có tính nghệ thuật, nhưng các nét rất gọn gàng. Chiếu Ninh Đế đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, chữ này thật sự rất tinh tế. Nhưng mà, ông cầm bút trên ngự bàn, viết xuống hai chữ Lý Lạc, sau đó đưa cho hắn. "Từ nay về sau gọi là Lý Lạc, là cái tự này."
Lý Lạc nhìn thấy chữ Lạc, tim đập loạn, thật là trùng hợp. "Tại sao a?" Dùng sự hiếu kỳ của hài tử, không hiểu thì nói là không hiểu.
"Đầu chữ thảo có chút quạnh quẽ, chữ Lạc này có nét như nước, sạch sẽ, thích hợp với ngươi." Mặc kệ Lý Lạc có hiểu hay không, Chiếu Ninh đế cứ như vậy giải thích.
"Tiểu công tử, mau tạ ơn hoàng thượng ban tên." Hải công công nhắc nhở. Đây có thể coi như ban tên, được dùng chữ này chính là đại phúc phận.
Lý Lạc nguyên bản đang ngồi dưới đất, trực tiếp sửa thành quỳ. "Tạ ơn hoàng thượng ban danh." Sau đó, hắn gấp tờ giấy có dòng chữ Lý Lạc, giấu vào trong lồng ngực. Đây là tên do hoàng thượng viết, mang ra ngoài dùng được nha.
Nhìn thấy hành động ngốc nghếch của hắn, Chiếu Ninh Đế không khỏi nở nụ cười. "Ngươi có biết tại sao Lý Trung Minh tìm ngươi về không?"
"Dạ biết, về làm hầu gia." Lý Lạc trả lời câu này nhanh nhất.
Ha ha ha... Chiếu Ninh Đế nhịn không nổi cười to. "Đúng vậy, chính là làm hầu gia. Lý Lạc nghe chỉ. Phụng thiên thừa vận, hoàng chế chiếu viết: ấu tử của Trung Dũng hầu Lý Húc, bản tính trung lương, thông tuệ lanh lợi, ban danh Lý Lạc. Cũng thừa kế tước vị Trung Dũng hầu nhất phẩm, thưởng..." Chiếu Ninh đế nghĩ một chút liền hỏi Lý Lạc. "Ngươi muốn phần thưởng gì?"
Ánh mắt Lý Lạc sáng ngời. "Có thể có mấy phần thưởng?"
Khóe miệng Hải công công cứng đờ, đứa nhỏ này thật kỳ quái.
"Vậy ngươi muốn mấy phần?" Chiếu Ninh đế cười hỏi.
Đối với hoàng đế mà nói, mỗi câu hỏi đều có ý nghĩa thâm sâu. Lý Lạc duỗi hai ngón tay. "Ta muốn hai phần."
"Hai phần nào, nói nghe một chút." Cũng không quá tham lam, Chiếu Ninh Đế nghĩ thầm.
"Cái thứ nhất, ta muốn bạc. Cái thứ hai, ta muốn thường xuyên nhìn thấy ngài." Lý Lạc không phải kẻ ngốc, tiền dùng không hết là một chuyện, ôm đùi hoàng đế mới là quan trọng nhất.
"Hửm?" Chiếu Ninh Đế có hơi kinh ngạc. "Tại sao lại là hai thứ này?" Đứa nhỏ này thật ra rất thông minh.
"Nãi nãi ta rất nghèo, mỗi ngày ăn không đủ no..." Nói tới đây, Lý Lạc cúi đầu, cảm giác có chút xấu hổ.
Chiếu Ninh Đế không tiếp tục hỏi cái này. "Cái thứ hai thì sao? Tại sao lại muốn thường xuyên gặp trẫm?"
Lý Lạc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ có chút thẹn thùng nói. "Bởi vì ngài ban thưởng cho ta. Ta thấy cái gì tốt cũng muốn đưa cho ngài, cái này... Cái này không phải là lễ thượng vãng lai sao?" Từ trong miệng Lý Trung Minh, Lý Lạc biết về mối quan hệ giữa Chiếu Ninh Đế và Lý Húc, đây là một vị hoàng đế có tình có nghĩa, mà làm một hoàng đế có tình có nghĩa, đương nhiên sẽ cho phép đứa nhỏ 5 tuổi làm nũng trước mặt mình.
"Nếu phụ thân của ngươi còn sống, võ tướng nhất phẩm có bổng lộc là 1000 lượng bạc một năm, đại khái còn có thể lãnh thêm 40 năm nữa. Trẫm sẽ thưởng 40 năm bổng lộc của phụ thân ngươi, 4 vạn lượng bạc." Chiếu Ninh đế nghĩ lại, nói. "Thế nhưng tiểu hài tử như người cầm trong tay 4 vạn lượng bạc không thỏa đáng, như vậy đi, trẫm chia thành 5 năm, mỗi năm đưa cho ngươi 8000 lượng bạc. Còn việc ngươi muốn thường xuyên nhìn thấy trẫm..." Chiếu Ninh Đế cởi ngọc bội bên hông xuống, đặt vào tay Lý Lạc. "Nếu muốn gặp trẫm, cứ việc tới."
Hoàng thượng thế nhưng lại đưa ngọc bội này cho tiểu hầu gia Trung Dũng hầu phủ, Hải công công có chút ngoài ý muốn.
Chương 15: Các tỷ muội ghê gớm
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ấu tử của Trung Dũng hầu Lý Húc, bản tính trung lương, thông tuệ hiếu thuận, đặc biệt ban danh Lý Lạc, kế thừa tước vị Trung Dũng hầu nhất phẩm, ban thưởng 8000 lượng bạc trắng, một hộp Minh Lâu Đông Châu (10 viên), Thải Điệp Kim Trâm, Lưu Li Vân Hành Trâm, vòng tay bạch ngọc Bát Tiên Văn, hai xuyến lưu ly phật châu.
Lý Lạc còn chưa tới Trung Dũng hầu phủ, thánh chỉ hoàng thượng đã tới. Lý do rất đơn giản, mặc dù Chiếu Ninh Đế từng ra khẩu dụ 4 năm trước, nhưng chưa phải thánh chỉ rõ ràng, nếu Lý Lạc về Trung Dũng hầu phủ trước khi thánh chỉ tới, thân phận của hắn sẽ rất xấu hổ. Còn nếu có thánh chỉ, vừa vào cửa sẽ là hầu gia.
Công công vừa truyền chỉ cầm lấy phong bao màu đỏ hào phóng mà Lý Dương thị đưa cho rồi rời đi, thân ảnh Lý Lạc còn chưa tới. Lý Dương thị suy nghĩ một chút, nói với Lý lão phu nhân. "Bà bà, có lẽ thánh thượng giữ tiểu hầu gia ở lại muộn chút, không bằng ngài về Vạn Thọ Viện nghỉ ngơi trước, tiểu hầu gia đi cả đường dài có lẽ mệt nhọc, không bằng ngày mai tức phụ thỉnh tiểu hầu gia tới thỉnh an ngài."
Lý lão phu nhân gật đầu. "Tiểu tôn tử về nhà cứ nói hắn nghỉ ngơi vài ngày rồi đến thỉnh an cũng không muộn."
"Cảm tạ bà bà thông cảm."
Lý lão phu nhân rời đi, tức phụ Lý Huy cùng người bên phòng Lý Huy, tức phụ Lý Hạo cùng người bên phòng Lý Hạo cũng đều rời đi.
"Nương, vừa rồi ngài có thấy cây trâm kia không, thật là xinh đẹp." Lý Mãn kéo tay Lý Huy phu nhân. "Trâm cài tóc của nữ nhân nằm trong tay đệ đệ cũng vô dụng, không bằng..." Dựa theo thứ hạng Lý gia, Lý Ôn 23 tuổi là đại gia, Lý Hồng 18 tuổi nhị gia, Lý Trì 18 tuổi tam gia, Lý Châu 14 tuổi tứ gia, Lý Triều 8 tuổi ngũ gia, Lý Lạc 5 tuổi là lục gia. Lý Lâm 16 tuổi là đại tiểu thư, Lý Mãn 15 tuổi nhị tiểu thư, Lý Vân 14 tuổi tam tiểu thư, Lý Nhuận 12 tuổi tứ tiểu thư, Lý Du 11 tuổi ngũ tiểu thư.
"Thật là đẹp." Nam oa 5 tuổi cầm mấy thứ đó làm gì? Thánh thượng ban tặng những thứ này, chẳng phải là cho mấy nữ nhân trong nhà sao? "Chờ lục đệ tới, ngươi đi dỗ hắn, có lẽ hắn sẽ cho ngươi."
"Chậc chậc, nhóc con dễ dỗ lắm, đơn giản là vừa chơi vừa ăn." Lý Mãn tràn đầy tự tin.
Cái trâm này, đừng nói Lý Mãn, ngay cả Lý Vân cũng đang nghĩ cách. Tuy rằng gia tộc họ Lý có hai tiến sĩ, nhưng nền tảng trong nhà có hơi thiếu chút, trừ bỏ Lý lão phu nhân trong tay có nhiều thứ tốt, những đồ vật hoàng cung ban thưởng khắc không có. Mà mấy món trong tay Lý lão phu nhân, dù tốt, dù quý giá đến đâu, cũng không phải đồ vật hoàng cung ban tặng, đâu có hiếm lạ như đồ của hoàng cung.
"Tổ mẫu, con muốn cái vòng tay kia, con chưa từng thấy cái vòng dương chi bạch ngọc nào đẹp như vậy." Lý Vân kéo tay Lý lão phu nhân làm nũng.
"Mấy thứ này là thánh thượng ban thưởng cho lục đệ các ngươi, ngươi muốn cũng phải đi hỏi lục đệ." Còn 8000 lượng bạc trắng, trung công dưỡng nhiều người, tuy rằng lý gia có vạn mẫu ruộng tốt, còn có cửa hàng thôn trang, nhưng bà không có bản lĩnh đương gia, thật sự là không kiếm ra nhiều tiền. Cho nên trung công nhà họ lý không khá giả, 1 vạn 5 ngàn mẫu ruộng tốt cho thuê, cửa hàng cũng cho thuê, bà không thích phiền toái, đất ruộng cùng cửa hàng cộng lại hơn 1 vạn lượng lợi tức. Nhưng cả nhà nhiều người, nhân gia quan hệ cũng phải đưa. Chưa kể đến các chủ tử trong nhà, mỗi người một năm cũng phải từ 3 đến 5 trăm lượng tiền tiêu xài, thêm cả hạ nhân nữa cũng tới 4000 lượng bạc, đó là chưa kể lương thực, người trong thôn trang, quan hệ xã giao. Vì vậy, trung công quả thực đang thiếu tiền. Lý thái gia làm tam phẩm Quang Lộc tự khanh rất dễ kiếm lời béo bở, lúc mua sắm vật tư có rất nhiều nước luộc, nhưng ông là người tương đối bảo thủ, không dám tham lam nước luộc. Cho nên tình trạng thiếu thốn này kéo dài 10 năm, trung công lý gia không hề dư dả.
Lý lão phu nhân không phải chưa từng có ý tưởng đụng vào nhị phòng, nhưng thời điểm nhị phòng phân gia có mặt bà và Lý lão thái gia, cho nên không lấy được cái gì, hiện tại muốn sát nhập vào trung công, bà không tìm ra lý do chính đáng.
"Vậy chờ lục đề về rồi con sẽ đi hỏi." Trong lòng Lý Vân, cái gì tốt đẹp đều thuộc về nàng, đó là lẽ tự nhiên.
Chương 16: Gặp mặt đích mẫu
Người trong các phòng rời đi, Lý Dương thị làm đích mẫu, tự nhiên không thể chờ trong sân. Vì thế, nàng nói với Kỷ ma ma. "Hồng nhi và ma ma ra cổng tiếp đón tiểu hầu gia, tức phụ Kỷ Tín dẫn người chuyển mấy thứ này tới chủ viện của hầu gia. Bên trong còn chưa quét dọn xong, các ngươi canh giữ mấy thứ này, đừng để người ta lấy mất."
"Vâng."
Lý Dương thị cùng Lý Lâm trở lại Duyên Sắt viện. Giờ khắc này, phỏng chừng không ai có tâm trạng làm việc khắc. Mỗi một phòng đều phóng nhãn nhìn chằm chằm, muốn xem đứa nhỏ mất tích 4 năm đột nhiên xuất hiện sẽ như thế nào.
Lý Lạc rời khỏi Ngự thư phòng, Lý Trung Minh đi theo phía sau hắn, không nói gì. Cho tới khi ra khỏi hoàng cung, lên xe ngựa, Lý Trung Minh lo lắng hỏi. "Tiểu hầu gia, ngài và hoàng thượng tán gẫu cái gì thế?"
"Cũng không có gì, chỉ hỏi ta đọc sách viết chữ linh tinh, còn ban cho ta một cái tên." Nói xong, Lý Lạc lấy ra tờ giấy, đưa cho Lý Trung Minh. "Tìm người đóng khung, treo trong thư phòng của ta."
"Vâng." Lý Trung Minh cất kỹ tờ giấy. Trên đường đi, y đã quen với việc nghe lời Lý Lạc, điều duy nhất y lo lắng chính là tình huống diện thánh.
Khi xe ngựa tới dinh thự hầu phủ, Lý Trung Minh xuống xe trước.
"Cha." Lý Trường Thành vẫn luôn chờ bên ngoài hai mắt sáng rực, thật ra, y đã không gặp cha mình 4 năm rồi. Nhưng Lý Trung Minh không lập tức đáp lại y, thay vào đó là ôm một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác từ trên xe ngựa xuống dưới.
Tiểu oa nhi mặc một chiếc áo choàng trắng, chiếc áo choàng này so với nhóm quý tộc kinh thành mà nói không đáng để vào mắt, nhưng nó là loại vải tốt nhất mà huyện lệnh phu nhân mua. Một đôi ủng ngắn màu xanh, trên hông mang thắt lưng màu xanh, túi tiền cũng màu trắng, thêu hình cá chép mà hài tử yêu thích.
Trên tay đeo một chuỗi hạt châu màu đỏ sậm, hạt châu rất nhỏ. Vì cổ tay nhỏ mà vòng ba bốn lần. Đứa nhỏ này, toàn thân quý khí không thể che giấu.
Lý Trung Minh vỗ vỗ bả vai trưởng tử, sau đó hướng về phía Lý Hồng.
"Đây là tiểu đệ đệ đúng không, ta là huynh trưởng của ngươi, Lý Hồng." Lý Hồng chống quải trượng đi về phía trước vài bước. "Lần đầu tiên gặp mặt tiểu đệ đệ, có chút..." Nói xong, y hai mắt phiếm hồng. "Lý Lạc gặp mặt đại ca, Lý thúc từng nói qua, mấy năm nay đại ca đã vất vả." Lý Lạc có thể nhìn ra, người huynh trưởng này là thực sự kích động.
"Không vất vả, một chút đều không vất vả." Lý Hồng đưa quải trượng cho gã sai vặt, ôm Lý Lạc.
"Nhị gia, đừng quá xúc động, lục gia sợ là đi đường mệt mỏi, để ngài ấy vào trong phủ uống ngụm trà cái đã." Kỷ ma ma cười nhắc nhở, hốc mắt phảng phất như muốn rơi lệ.
Nó khiến Lý Lạc ảo tưởng rằng, mình rất được mọi người yêu thích.
"Ừ, ta kích động quá." Lý Hồng dắt tay Lý Lạc. Y thực sự kích động, bởi vì chỉ có người trong nhị phòng biết, Lý Lạc trở về đối với bọn họ mới là chân chính thay đổi theo hướng tốt. Cũng chỉ có người trong nhị phòng mới là chân chính vui mừng khi Lý Lạc trở về.
"Vị này là?" Lý Lạc nhìn Kỷ ma ma.
"Lão nô là nhũ mẫu của lão phu nhân, nhà chồng họ Kỷ." Không vì Lý Lạc là oa oa 5 tuổi mà Kỷ ma ma không giữ lễ phép, vô luận với bất kỳ ai, bà đều khách khí như nhau. Hơn nữa, Lý Lạc còn là người nhị phòng.
"Kỷ ma ma hảo." Lý Lạc lễ phép gọi.
Lý Dương thị ở trong phòng ngồi chờ có chút không yên, cuối cùng cũng nghe thấy giọng Lý ma ma. "Lục gia tới rồi." Nàng sửa lại tư thế ngồi đoan chính, hai mắt gắt gao nhìn hài tử từ ngoài cửa tiến vào. Nhìn thấy Lý Hồng dắt tay đứa nhỏ, trong mắt nàng hiện lên vẻ hài lòng. Nhưng nhìn thấy Lý Lạc chỉ là tiểu oa oa trắng nõn, nàng có hơi ngoài ý muốn.
"Tiểu đệ, đây là mẫu thân."
"Là...Lạc nhi đúng không?"
Chương 17: Phân chia đồ vật
"Hài nhi diện kiến mẫu thân." Lý Lạc lập tức quỳ xuống, định dập đầu ba cái, nhưng chưa kịp làm cái đầu tiên đã bị Lý Dương thị ôm lên. Lý Dương thị không chỉ thấy hắn lớn lên đáng yêu, mà quy củ cũng tốt, lập tức có chút yêu thích. Huống chi bọn họ có chung lợi ích, sao nàng có thể ghét bỏ chứ?
Lý Dương thị ôm hắn ngồi xuống. "Mấy năm nay ở bên ngoài có tốt không? Gia đình dưỡng phụ đối xử với ngươi có tốt không?"
"Cả nhà dưỡng phụ đối xử với hài tử cực tốt, trong nhà tuy nghèo, nhưng thứ tốt nhất đều cho hài nhi." Lý Lạc ngoan ngoãn trả lời.
Lý Dương thị nghe xong lời này thì rất hài lòng, thuyết minh đứa nhỏ cò lòng hiếu thảo cùng tri ân. Mà Lý Lạc hiểu chuyện cũng khiến nàng an tâm đôi chút. "Về nhà là tốt... về nhà là tốt. Bây giờ đã về nhà, ngươi không cần sợ nghèo, muốn cái gì cứ nói cho mẫu thân biết."
"Vâng, hài nhi cảm tạ mẫu thân." Lý Lạc ngồi trong lòng ngực Lý Dương thị, hai mắt lại nhìn cô nương phía bên cạnh, cô nương thanh tú, xét theo tuổi mà nói, hẳn là Lý Lâm.
Mà Lý Lâm cũng tình cờ nhìn qua, sau đó mỉm cười. "Tiểu đệ, ta là tỷ tỷ ngươi." Giọng nói mỏng manh, mang theo vài phần xấu hổ và nịnh nọt.
"Xem ta này, quân mất Lâm nhi." Lý Dương thị cười khẽ một chút.
"Tỷ tỷ hảo." Lý Lạc ngoan ngoãn hô một tiếng.
"Các ngươi rong ruổi cả đường, chắc là đã mệt mỏi, chờ lát nữa nghỉ ngơi cho tốt. Cơm chiều thì tới viện của mẫu thân cùng nhau dùng bữa, sáng sớm mai mẫu thân dẫn ngươi đi bái kiến tổ mẫu. Nhưng hôm nay thánh chỉ tới, tổ mẫu ngươi nói, nếu ngươi mệt mỏi thì mấy ngày nữa tới thỉnh an cũng được. Chỉ là mẫu thân nghĩ, ngươi mới về, thân thể nếu còn chịu được thì sáng mai đi bái kiến tổ mẫu cho thỏa đáng. Chúng ta là vãn bối, phải hiếu thuận với trưởng bối. Ngươi nói có phải hay không?"
"Hết thảy nghe theo mẫu thân."
"Phu nhân, phải chuẩn bị thêm y phục cho lục gia. Hai ngày nữa khách nhân tới bái phòng sẽ tương đối nhiều." Kỷ ma ma nhắc nhở.
"Thợ may đã gọi tới rồi, nói bọn họ buổi chiều gấp rút làm việc, thêm tiền, may y phục xong càng sớm càng tốt." Lý Dương thị nói.
"Lão nô đo kích thước cho lục gia trước." Kỷ ma ma cả đời làm nữ hồng, loại chuyện như đo kích cỡ là sở trường của bà, hơn nữa tốc độ khá nhanh nhẹn.
Sau khi đo kích cỡ xong, Lý Dương thị dắt tay Lý Lạc vào chủ viện, đi cùng có Lý Hồng, Lý Lâm, Lý Trung Minh. Tới chủ viện, trong việc đã quét dọn sạch sẽ, tức phụ Kỷ Tín đứng ở cửa canh chừng quà tặng của thánh thượng.
Lý Lạc cữ ngỡ phần thưởng chỉ có bạc, không ngờ còn có đồ trang sức. Trang sức đối với hắn là vô dụng, Lý Lạc nhìn số lượng, nghĩ thầm, chẳng lẽ thánh thượng mượn tay hắn, kỳ thật là để cho nữ quyến đúng không. Lý Lạc không biết, từ sau khi Lý Húc qua đời, Trung Dũng hầu phủ chưa bao giờ nhận được thánh thượng ban thưởng. Tuy nhiên, ba năm đầu tiên, hầu phủ mang nặng chữ hiếu trong người, dư lại mấy người trong hầu phủ, hoàng thượng tìm không ra danh nghĩa nào để ban thưởng cho bọn họ. Năm nay là năm thứ tư, vừa lúc Lý Lạc trở lại, cũng vừa khéo.
"Mọi người vào nhà, mang đồ vào đi, ở bên ngoài kinh thành trông như thế nào?" Lý Dương thị vừa nói vừa dẫn Lý Lạc vào nhà. Sau khi bước vào, Lý Dương thị lại nói. "Lạc nhi, đây là những thứ thánh thưởng ban thưởng cho ngươi, bản thân ngươi cũng có vốn riêng, mấy thứ này có thể bỏ vào trong vốn riêng."
"Vâng, mẫu thân. Nhưng mà, cái Thải Điệp Kim Trâm này rất hợp với tỷ tỷ, Lưu Ly Vân Hành trâm này thì hợp với mẫu thân." Lý Lạc thuận tay đưa hai trang sức này cho Lý Dương thị và Lý Lâm. Thải Điệp Kim Trâm là trâm vàng dát hình con bướm, con bướm được làm bằng đá quý, đá quý có nhiều màu sắc khác nhau vô cùng sang trọng và đẹp mắt, rất thích hợp cho các cô nương, hoặc là thiếu phụ quý khí, không thích hợp với một quả phụ như Lý Dương thị. Còn Lưu Li Vân Hành Trâm là trâm ngọc có hình thù giống như đám mây, trên đám mây được khảm một biên hồng bảo ngọc, viên ngọc có màu đỏ sậm, rất lớn. Đồ vật quý giá, nhưng duyên dáng ổn trọng.
Lý Lâm hai mắt sáng lên, nàng liếc mắt nhìn Lý Dương thị, sau khi Lý Dương thị gật đầu, cười nói. "Đa tạ đệ đệ."
Lý Dương thị cũng cầm trâm cài. Nàng khác với nữ nhi, nàng thích không phải trâm cài, mà là Lý Lạc nhỏ tuổi biết xử sự.
"Mẫu thân, tổ mẫu có niệm Phật không?" Lý Lạc nhìn ba món trang sức còn lại hỏi.
"Mỗi ngày đều niệm một chút." Lý Dương thị trả lời, ước chừng hiểu ý của Lý Lạc nhưng không nói ra trước.
"Vậy xuyến lưu li phật châu này tặng cho tổ mẫu đi, mẫu thân cảm thấy có thích hợp không?" Mặc dù đã quyết định nhưng Lý Lạc vẫn không quên hỏi ý Lý Dương thị, điều này thể hiện sự tôn trọng đối với nàng.
Haiz... Quả phụ không dễ dàng. Lý Lạc nghĩ như vậy.
"Lạc nhi làm việc ổn thỏa, rất tốt." Lý Dương thị gật đầu. "Dư lại một chuỗi phật châu, Lạc nhi có tính toán gì chưa?"
Chương 18: Sắp xếp chủ viện
"Còn chưa có ý tưởng, thỉnh mẫu thân chỉ giáo." Lý Lạc đích xác không có ý tưởng.
Lý Dương thị mỉm cười nói. "Ngươi từ nhỏ không lớn lên ở nhà, còn chưa nhập gia phả. Hôm nay thánh thượng ban danh, nói vậy ngày mai sẽ tiến vào gia phả cúng bái tổ tiên. Chỉ là, tổ tiên họ Lý chúng ta ở trong Quốc công phủ, tộc trưởng là huynh trưởng của tổ phụ ngươi, chính là ông họ, mà bà họ cũng là người niệm phật, ngươi cảm thấy tặng cho bà có được không?"
"Rất tốt." Thật là vừa vặn, đưa cho Trung Dũng công phu nhân, sau này có chuyện cũng dễ nhờ vả một ít.
Về phần vòng tay, Lý Dương thị không nhắc tới, Lý Lạc tạm thời không có ý định đưa cho nàng. Còn 8000 lượng bạc là ngân phiếu, Lý Lạc trực tiếp tự mình cầm lấy, nhét vào túi tiền.
Kỷ ma ma nhìn, hoảng sợ. Không phải nên giao 8000 lượng bạc này cho phu nhân sao? Lục gia tự mình giữ có thỏa đáng không? Bà mấp máy miệng nhìn Lý Dương thị, thấy Lý Dương thị không có ý can thiệp, bà thôi không nói gì.
"Tình huống trong phủ chúng ta có chút phức tạp, mẫu thân sẽ giải thích với ngươi sau. Kỷ ma ma ngươi đã nhận thức, nhưng chỗ của ngươi là ngoại viện, ngày thường không thể thường xuyên lui tới nội viện. Tổng quản ngoại viện là trượng phu của Kỷ ma ma, hôm nay đã ra ngoài thôn trang đón người, chắc là y sẽ về kịp trước bữa chiều. Đợi y trở về sẽ giới thiệu cho ngươi biết." Nói xong, Lý Dương thị ra hiệu với Kỷ ma ma.
Tiếp theo, Kỷ ma ma mang theo vài hạ nhân tiến vào.
"Ngươi vừa tới, mẫu thân làm chủ an bài vài hạ nhân trong viện cho ngươi." Lý Dương thị nói. "Kỷ ma ma, ngươi giới thiệu cho lục gia đi."
"Đa tạ mẫu thân, làm phiền Kỷ ma ma."
"Lục gia khách khí." Kỷ ma ma đưa tới bốn nha hoàn. "Đây là Niên Hồng, 10 tuổi mua vào hầu phủ, năm nay 15. Tài nghệ may vá của Niên Hồng là giỏi nhất trong nhóm nha đầu ở hầu phủ chúng ta. Tương lai, đồ đạc cá nhân của lục gia cứ giao cho Niên Hồng phụ trách."
"Niên Hồng bái kiến lục gia." Niên Hồng là cô nương thanh tú, được phái tới hầu hạ Lý Lạc, tướng mạo đương nhiên không thể kém.
"Đây là Nguyên Mạt, từng là nha đầu cho một gia đình giàu có, đi theo tiền chủ tử đọc sách mấy năm, nhận biết một ít chữ."
"Nguyên Mạt bái kiến lục gia."
"Nguyên Mạt sau này hầu hạ trong thư phòng đi." Hạ nhân thời cổ đại đa phần đều thất học, biết một vài chữ đã là không tồi.
"Vâng."
"Đây là Lục Bình, năm nay cũng 15." Kỷ ma ma giới thiệu nha đầu cuối cùng. "Đây là Bình An, là chất nữ của lão nô, năm nay 14."
Chất nữ tâm phúc của Lý Dương thị chiếu cố Lý Lạc, hai bên đều tương đối an tâm. Thời điểm Lý Dương thị gả cho Lý Húc đã mang theo 4 hạ nhân, ngoại trừ Kỷ ma ma, hai người bị nàng phái đi quản lý thôn trang, còn một người, hồi còn ở Lý gia từng phản bội chủ, cho nên bị nàng bán đi. Hầu phủ là tòa nhà mới được mang danh cách đây 5 năm, hiện tại trừ bỏ Kỷ ma ma, chưa có hạ nhân nào có con cái.
"Quản sự Tân ma ma, Kỷ tổng quản đã đi đón, là thị tỳ đi theo mẫu thân gả tới. Tân ma ma có một tôn tử, năm nay 12 tuổi, cũng sẽ tới đây hầu hạ ngươi." Thời điểm Lý Dương thị an bài hạ nhân, nàng suy nghĩ rất cẩn thận. Rốt cuộc Lý Lạc và bọn họ có chung lợi ích, người hầu phải đặc biệt chú ý.
Lý Lạc gật đầu. "Ngoại trừ Nguyên Mạt, ba vị tỷ tỷ còn lại có biết chữ không?"
"Nô tỳ biết." Bình An nói.
Niên Hồng và Lục Bình lắc đầu.
"Vậy Bình An tỷ tỷ quản lý vốn riêng cho ta đi." Lý Lạc nhìn nàng cười cười. "Nhưng có một điều kiện, không có sự đồng ý của ta, ngươi không được phép cho người khác đụng vào vốn riêng."
"Nô tỳ hiểu được." Bình An lớn lên dưới sự chăm sóc và nuôi dạy của Kỷ ma ma cùng tức phụ Kỷ Tín, vì muốn nàng tương lai tranh được chỗ tốt. Có thể làm đại a đầu quản lý vốn riêng cho hầu gia là một vinh dự lớn, hơn nữa hầu gia còn là một oa oa, sẽ không có tình trạng chưa nói rõ ràng đã nổi điên.
Những hạ nhân còn lại báo tên và công việc được giao.
"Mẫu thân, ta muốn trang trí lại nơi này." Lý Lạc không thích cách bố trí trong viện. Trước ở lý gia không có điều kiện, hiện giờ cả cái viện lớn thế này đều là của hắn, hắn đương nhiên phải để cho mình sống thoải mái.
Lý Dương thị không có ý kiến. "Cứ làm theo sở thích của bản thân là được, tới lúc đó phân phó Kỷ tổng quản một tiếng. Ngươi tạm thời có thể dọn sang viện của đại ca, nhà chúng ta cậy nhờ vào huynh đệ các ngươi."
"Đa tạ mẫu thân."
"Mẫu thân yên tâm, ta sẽ chiếu cố đệ đệ thật tốt."
Sau đó Lý Dương thị rời đi, Lý Lâm cũng đi theo, Lý Hồng muốn ở lại với đệ đệ, nhưng sợ đệ đệ mệt mỏi cả đường, đành miễn cưỡng rời đi.
Trên đường trở về, Lý Dương thị nói với nữ nhi. "Lục đệ mới trở về đã tặng ngươi cây trâm quý gia, nhớ rõ phải đáp lễ." Hôm nay thư đến, họ không có thời gian chuẩn bị lễ vật cho buổi gặp mặt.
"Nữ nhi biết. Nữ nhi định thêu mấy cái túi tiền cho lục đệ, làm thêm vài bộ y phục cho lục đệ."
"Ừ." Lý Dương thị rất yên tâm với tay nghề thêu thùa của nữ nhi, tiếp theo nói với Lý Hồng. "Ngươi đi với ta, còn một chuyện mẫu thân chưa nói với ngươi."
Chương 19: Vốn riêng không có tiền
"Ngươi năm nay đã 18, hôn sự của ngươi, mẫu thân vẫn luôn suy xét, nhưng chưa nhìn trúng ai. Hôm nay tổ cô ngươi nhắc tới một người với mẫu thân, là ngoại tôn nữ của muội muội bên nhà ngoại của bà, phụ thân là Tương Châu tri châu, có quan hệ với quốc công phủ, năm nay tám chín phần sẽ tới kinh thành khảo hạch. Nàng năm nay 16 tuổi, nhan sắc cũng đoan trang. Chỉ là..." Lý Dương thị muốn nói lại thôi. "Chỉ là trước đó hai vị hôn phu của nàng đều chết."
Lý Hồng tự mình hiểu lấy, tiểu thư quan gia ngũ phẩm, nếu mọi thứ đều tốt đẹp, nhất định sẽ không tới phiên mình. Cái gọi là khắc phu, có người tin, có người không tin. Y không phải tên mọt sách sống chết bám vào sách vở, kiểu khắc phu này, y có thể tiếp thu.
Thấy nhi tử trầm mặc, Lý Dương thị chỉ biết đau lòng. Con trai nàng cái gì cũng tốt, chỉ có chân là không tốt, đọc sách cũng không thể tiếp tục. Nếu không vì vậy, hầu phủ này nhất định là của y.
"Hai vị hôn phu trước đây của nàng chết như thế nào?" Lý Hồng hỏi.
"Người đầu tiên là oa oa thân, hồi nhỏ bị phong hàn qua đời. Người thứ hai là đính thân lúc 12 tuổi, trên đường vào kinh thành thì gặp đạo tặc. Năm vừa rồi là hết một năm tẫn hiếu, năm nay mới đi bàn chuyện đính thân. Mẫu thân thấy, nàng là người rất nhã nhặn."
"Nếu mẫu thân cảm thấy tốt, chúng ta cứ định như vậy đi." Nếu là tổ cô làm mai, hẳn cũng biết tình huống của y.
"Mẫu thân nghĩ, đợi lục đệ tới quốc công phủ cúng bái tổ tiên, con đi cũng cùng đi, tới lúc đó gặp mặt, thế nào?"
"Hết thảy nghe theo mẫu thân an bài."
Chủ viện, Quỳnh Cực viện.
Ngay khi Lý Dương thị rời đi, Lý Lạc mang theo bốn nha hoàn, cùng Lý Trung Minh và Lý Trường Thành đi mở tư khố.
Trước cửa tư khố được quét tước sạch sẽ, Lý Lạc lấy chìa khóa do Lý Trung Minh đưa, khi mở ra, bên trong bám đầy một lớp bụi. Rất may mắn là viện này có vị trí tốt nhất, bên trong không có mùi ẩm mốc. "Lý thúc, dọn hết đồ ra ngoài đi. Bên trong cũng cần được lau sạch. Nhân tiện, Bình An tỷ tỷ có thể ghi nhớ."
Hiện tại chỉ có hai nam nhân, Lý Trung Minh và Lý Trường Thành, tự nhiên là hai người họ phụ trách khuân vác, nhưng cả hai đều là người luyện võ nên không sợ nặng nhọc. Có tổng cộng bảy chiếc rương trong tư khố, kích cỡ lớn lớn bé bé khác nhau, Lý Lạc nhờ bọn họ mở từng cái một. Có ba rương lông thú, cái rương thứ tư đựng cung và kiếm, cái thứ năm có mấy khối ngọc bích, thứ sáu có một ít đồ trang sức, cái thứ bảy rất nhỏ, chứa...khế đất hầu phủ.
Khế đất hầu phủ nằm trong tay đương gia, thế này cũng là bình thường.
"Ba cái rương da lông này là thời điểm lão hầu gia được phong hầu, mấy huynh đệ cao hứng đi săn thú. Vốn định đem về Tây Bắc cho mấy lão nương ở đấy, nhưng ai ngờ lúc về Tây Bắc lại quên mất." Lý Lạc nhìn mấy bộ lông thú, hốc mắt có chút đỏ bừng, tất cả đều là hồi ức. "Cây cung và thanh kiếm này là triều đình ban tặng, năm đó lão hầu gia được phong làm Phó kỵ binh đã cùng thánh thượng đi săn, đây là phần thưởng đầu tiên. Thanh kiếm này năm đó do Tề Vương, hiện giờ là thánh thượng ban thưởng, cũng là năm lão hầu gia được phong làm Trung Dũng hầu."
Không biết tại sao, nghe Lý Trung Minh nói, hốc mắt Lý Lạc có chút phiếm đỏ, trong lòng cảm thấy se lại. Đó đều là lịch sử anh hùng của vị phụ thân mà mình chiếm của hời.
"Mấy ngọc bội này, là lão hầu gia mang theo chúng ta đành lùi quân địch xâm lược Tây Bắc, cướp đoạt ở chỗ bọn chúng, còn có mấy trang sức này. Lão hầu gia không nộp lên, tính chuyển chúng thành bạc, đổi một ít thảo dược đưa đi quân doanh Tây Bắc." Chỉ là, cho đến nay, lão hầu gia đã chết.
Lý Lạc tổng kết, phụ thân mình chiếm của hời này là một vị tướng tốt, được cấp dưới kính trọng. Lý Lạc lấy ta hộp Minh Lâu Đông Châu, vòng tay bạch ngọc bát tiên văn, với 8000 ngân phiếu. "Cộng với mấy món quà hôm nay đưa tới, đều viết vào sổ sách hết đi, dùng cái gì cũng phải ghi chú lại."
"Vâng."
"Ghi chú như thế này." Lý Lạc chỉ vào cuốn sổ trên tay Bình An. "Bạc và vật phẩm phải tách riêng. Ví dụ như vật phẩm thì xếp theo chiều ngang. Da lông: vốn riêng của lão hầu gia. Cung: Vốn riêng của lão hầu gia, triều đình ban thưởng. Thải Điệp Kim Trâm: Vốn riêng của tiểu hầu gia, triều đình ban thưởng, đưa Lý Lâm, hiểu không?"
"Nô tỳ đã hiểu." Ghi chú vô cùng rành mạch. Cả đám người Bình An đều kinh ngạc, tiểu hầu gia mới 5 tuổi lại hành xử rất ổn trọng.
"Chỗ này giao cho các ngươi, Lý thúc, Trường Thành ca, chúng ta đi dạo trong viện đi, ta muốn chỉ ra mấy chỗ cần tu sửa." Lý Lạc gọi tên hai người, đại nhi tử của Lý Trung Minh là Lý Trường Thành, con thứ hai tên là Lý Trường Thật. Tên hai nhi tử gộp chung, chính là thành thật, Lý Lạc lúc nghe xong còn trộm cười.
Chương 20: Ngày đầu tiên tại hầu phủ
Trung Dũng hầu phủ là hầu phủ nhất phẩm từ tiền triều, đến triều đại hiện giờ vẫn chưa có chủ nhân, cho nên sau khi Lý Húc được phong hầu, Chiếu Ninh Đế trực tiếp ban dinh thự này cho ông.
Quỳnh Cực Viện là nơi Lý Lạc hiện sinh sống, là sân viện lớn nhất hầu phủ. Cách bài trí ở đây rất tao nha, vị hầu gia tiền triều là văn nhân cho nên phẩm vị khá tốt.
Lý Lạc nhìn xung quanh, thích nhất là cái đình trong sân, đình nằm trên hòn non bộ, là nơi cao nhất trong toàn bộ hầu phủ. Nằm ở đó nghỉ ngơi chắc là tuyệt lắm. Toàn bộ sân không cần sửa đổi, Lý Lạc đổi hai nơi, một là thư các, nguyên bản gọi là thư phòng, chỗ khác chính là phòng ngủ.
Thư các của Lý Húc có diện tích gần 100 mét vuông, ngay đối diện phòng ngủ cách đó chừng 50 mét. Lý Lạc chia nơi này thành một sảnh hai phòng. Sảnh giữa rộng 40 mét vuông, Lý Lạc dùng để nghỉ ngơi, muốn kê sofa và bàn trà ở đó. Căn phòng bên trái là mao phòng (phòng vệ sinh), 10 mét vuông. Bên phải là phòng thí nghiệm (phòng giải phẫu), rộng 50 mét vuông. Lý Lạc tự do sắp xếp, hơn nữa còn đào thêm một tầng hầm.
Tiếp theo chính là thay đổi phòng ngủ. Lý Lạc đả thông phòng ngủ với phòng cách vách, trang trí giá sách xong, Lý Lạc lại trang trí án thư, án thư dài 2 mét, rộng 1 mét, phía bên người ngồi làm theo hình vòng cung, áp dụng cách bố trí bàn đọc sách hiện đại.
Lý Lạc giải thích các bản vẽ thiết kế cho Lý Trung Minh.
Lý Trung Minh ngây người. Y cho rằng, cả đường đi tới đây, y đã có thể tiếp nhận sự thông minh của tiểu hầu gia, không ngờ tiểu hầu gia còn tinh thông những mặt khác.
Tiếp theo, Lý Lạc nói với Lý Trường Thành. "Trường Thành ca, phiền toái ca giúp ta thu thập y thư, tiền bạc thì cứ hỏi Bình An tỷ tỷ."
"Vâng." Tuy rằng không biết tiểu hầu gia muốn làm gì, nhưng Lý Trường Thành biết chức trách tương lai của mình chính là bảo hộ tiểu hầu gia, lão hầu gia là chủ nhân, cũng là ân nhân của nhà họ.
Cuối cùng, Lý Lạc nói với Lý Trung Minh. "Lý thúc, thúc giúp cháu huấn luyện vài tên hộ viện, hoặc là trực tiếp mua một vài hộ viện võ nghệ cao cường cũng được." Lý Lạc không muốn phó mặc mạng sống của mình cho người xa lạ ở chỗ này. Nếu người hiện đại chết trong tay người cổ đại, quả thực là xúc phạm trí thông minh của người hiện đại.
"Cái này rất dễ, tiểu hầu gia muốn mấy người?"
Lý Lạc nghĩ nghĩ. "20 người được không?"
Lý Trung Minh cảm khái, tiểu hầu gia muốn hai mươi hộ viện võ nghệ cao cường, chẳng lẽ là muốn đi cướp của sao? "Không thành vấn đề."
"Đúng rồi, còn phải nuôi thêm vài người dưới tầng chót xã hội, tỷ như khất cái, chuyên môn đi dò hỏi tin tức của nội viện quan viên triều đình, chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp. Đương nhiên, sau khi dò hỏi tin tức thì viết lại thành sách, ghi chú rõ ràng. Một trong những sở thích của tiểu hầu gia ta chính là: nghe chuyện phiếm." Lý Lạc nói. "Tuy nhiên, vẫn phải cho mọi người một ít thù lao."
"Vâng." Lý Trung Minh cảm thấy, tư duy của mình không theo kịp tiểu hầu gia mất rồi.
"Được rồi, đi làm đi, cháu đi ngủ."
Một lúc sau, Lý Lạc đang mơ màng bị đánh thức. Hắn sững sờ mở mắt, trước mặt là 4 gương mặt trẻ trung xinh đẹp, nếu ở hiện đại, bọn họ vẫn còn là học sinh trung học.
Lý Lạc ngồi dậy. "Làm sao vậy?"
"Thiếu gia, một lát nữa là tới giờ thân, ngài nên rời giường. Trong viện của lão phu nhân bắt đầu dùng bữa chiều vào nhị khắc." Bình An nói.
Hệ thống 24 giờ này, Lý Lạc đã học được trên đường hồi kinh. Bốn giờ rưỡi ăn cơm, người cổ đại ăn cơm sớm. Không có cuộc sống về đêm, cuộc sống về đêm duy nhất chính là thanh lâu.
Lý Lạc ngồi không nhúc nhích, Bình An hầu hạ hắn mặc y phục, mang giày. Nguyên Mạt hầu hạ hắn rửa mặt, súc miệng. Bình An và Nguyên Mạt là hai nha hoàn đất đẳng, hầu hạ bên cạnh chủ tử lúc nào cũng là nha hoàn nhất đẳng.
"Bình An tỷ tỷ đã ghi chép sổ sách xong chưa?"
"Đã xong, lục gia muốn xem sao?"
"Sau bữa chiều đi."
"Vâng."
"Niên Hồng tỷ tỷ thêu thùa giỏi, có biết đan vớ không?" Vớ cổ đại làm từ vài bố, mang vào không thoải mái.
"Đan vớ?" Niên Hồng chưa bao giờ nghe nói qua. "Đan bằng cái gì?"
"Sợi bông."
"Sợi bông là sợi gì?"
"...Đi ăn cơm đi, trở về rồi nói."
Ra khỏi phòng, Lục Bình nói. "Lục gia, từ sân chúng ta tới sân lão phu nhân đi mất hai khắc, ngài có cần nô tỳ ôm không?"
Để một học sinh trung học ôm mình? "Không cần, gia chính mình đi." Trời ạ, trước khi tới đây, không phải là tự mình đi sao?
Thời điểm tới Duyên Sắt viện, nha hoàn cung kính nói. "Diện kiến lục gia."
"Rót cho gia chén trà, khát." Vừa nói vừa bước vào.
Lý Dương thị ở bên trong nghe thấy, vội vàng nói. "Mau lên, châm trà cho lục gia." Rồi đứng dậy ôm Lý Lạc lên ghế. "Con ngủ ngon không?"
"Con ngủ ngon, đa tạ mẫu thân quan tâm." Nhìn thấy Lý Lâm và Lý Hồng đều có mặt, hắn hướng bọn họ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro