Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Mất Liên Lạc

Edit Ochibi

Một trận gầm rú nặng nề vang vọng, bắt nguồn từ dưới nền đất

Đất dưới chân kịch liệt rung chuyển, Thư Sâm Nhuyễn còn chưa phản ứng kịp thì đã nứt ra một khe hở.

Khe hở không dài, có điều rất sâu. Thư Sâm Nhuyễn đi đến xem, một màu đen sâu không thấy đáy.

“Cẩn thận!” Chẳng sợ khe hở đang ở dưới chân Thư Sâm Nhuyễn, cô vẫn lớn tiếng nhắc nhở người khác. Sau đó cô gái phát huy tốc độ vượt xa người thường, nhanh chóng chạy đến chỗ an toàn.

Nhưng khiến Thư Sâm Nhuyễn bất ngờ đó là, khe hở uốn lượn theo bước chân cô, dường như không bỏ qua đến khi kéo được cô xuống.

Hoắc Dịch Hoài gần đó cũng không khoanh tay đứng nhìn, giữ chặt Thư Sâm Nhuyễn bỏ chạy.

Thư Sâm Nhuyễn hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy vết nứt trên mặt đất vẫn đang mở rộng, ào ạt đuổi bắt hai người họ.

Đất nứt một cách quỷ dị, tốc độ nhanh bất thường. Hoắc Dịch Hoài vội vàng nhìn bốn phía, xách theo Thư Sâm Nhuyễn nhảy lên một cái cây cao chót vót.

“Đừng hét.”

Hai chữ này mới lọt vào tai, Thư Sâm Nhuyễn lập tức cảm thấy mình bay lên trời, sau đó không biết thế nào đã nhảy tới trên cây.

Ánh sáng ban đêm không rõ ràng, từ trên cao nhìn xuống, Thư Sâm Nhuyễn càng sợ hãi. Cô run rẩy đạp lên nhánh cây, hai tay túm chặt cánh tay Hoắc Dịch Hoài.

“An, an toàn chưa?”

Cái cây này cành lá rậm rạp, thân cây thô tráng, trông thì có vẻ đã nhiều năm. Rễ trong bùn đât phát triển, chặt chẽ bám lấy mảnh đất này, vết nứt kỳ quái chắc sẽ không đuổi tới đây.

Hoắc Dịch Hoài hiện lên suy nghĩ này, kế tiếp liền nghe được tiếng “đùng” khiến người ê răng . Rất nhiều cây như bị thứ gì đó nổ tung từ bên trong, chớp mắt bị xoá sổ.

Hai người trên cây căn bản không có thời gian chạy thoát, bị cảm giác không trọng lượng thổi quét, rơi vào một cái động tối đen không thấy đáy.

Tất cả xảy ra quá liên tục, người bên kia sao lại thành ra thế này. Tiết Phàm chỉ nghe được Thư Sâm Nhuyễn “nhỏ giọng” hô lên, sau đó thì thấy Hoắc Dịch Hoài xách theo cô chạy.

“Có người hét lên!”

“Có chuyện gì? Làm sao vậy?”

“Thư Sâm Nhuyễn đâu? Hoắc Dịch Hoài đâu rồi?”

Lúc bọn Tiết Phàm chạy tới, mặt đất bằng phẳng như cũ. Không thấy vết nứt, đại thụ cũng không còn, hai người cũng mất tích.

Người của tiểu đội đặc huấn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng người trên phi hành khí đã chứng kiến toàn bộ sự việc thông qua màn hình giám sát. Bao gồm vết nứt đuổi theo người chạy, còn có đại thụ ầm ầm nổ tung. Trong mắt bọn họ, Hoắc Dịch Hoài và Thư Sâm Nhuyễn giống như bị thổ địa “ăn” mất.

“Như thế nào? Người có an toàn không?”

“Không xong rồi đội trưởng, đồ tác chiến giống như bị chặn, không thấy được số liệu của bọn họ!” Âm thanh phát ra từ thiết bị liên lạc, giọng nam vững vàng xưa nay có chút hoảng loạn hiếm thấy.

Có thể tham gia đặc huấn đều là người có triển vọng nhất học viện, đồ tác chiến bảo hộ họ là xuất phẩm của quân đội, bất kể tay nghề hay kỹ thuật đều là hàng đầu. Ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống mất liên lạc với học sinh.

Nghe thấy báo cáo này, đội trưởng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tìm, lập tức đi tìm người!”

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng, bảo đảm an toàn của họ là trên hết!” Đội trưởng ra lệnh nói.

Dù là Thư Sâm Nhuyễn hay Hoắc Dịch Hoài, ai cũng không thể xảy ra chuyện. Một người là hòn ngọc quý trên tay Thư gia, một người được nhà trường đặt kỳ vọng cao, ai cũng không được xảy ra chuyện.

Trong biệt thự ở A thành, bình thường giờ này vợ chồng Thư gia đã ngủ, nhưng hôm nay lại khác.

Thư Điềm bướng bỉnh đòi đi Rừng Độc, Thư phụ cuối cùng vẫn chiều theo, dùng mối quan hệ để sắp xếp cho cô ta đến đó. Bọn họ trao đổi xong với người phụ trách, ngày mai sẽ có người tới đón Thư Điềm.

Nhận thấy chồng mình trằn trọc khó ngủ, mẹ Thư nói: “Anh làm sao vậy?”

“Anh cứ cảm thấy, đứa nhỏ Điềm Điềm này……”

Đứa nhỏ này, sợ là tâm tính có chút vặn vẹo. Ba Thư nhớ tới lúc cô nhắc về Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt vừa ghen ghét vừa oán hận kia, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Ông không đành lòng nói nửa câu sau, dùng lời như vậy đánh giá con của mình.

Làm vợ chồng nhiều năm, dù ông không nói, mẹ Thư cũng có thể hiểu hết ý của ông.

Bà thở dài, nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm không lớn lên bên chúng ta, lại chịu quá nhiều ủy khuất, đây là lỗi của chúng ta.”

“Con bé còn nhỏ, tính tình vẫn có thể thay đổi.”

“Em nói rất đúng, về sau chúng ta cần quan tâm đến việc giáo dục Điềm Điềm hơn.”

Hai vợ chồng nhẹ giọng nói chuyện, không tránh khỏi nhớ tới đứa con gái còn lại.

“Anh nói xem bây giờ Nhuyễn Nhuyễn thế nào? Cũng không biết có tự chăm sóc tốt bản thân không nữa.”

“Nhất định là không chăm sóc tốt rồi.” Ba Thư buột miệng thốt ra, điều kiện trong Rừng Độc, con gái ông yêu quý như châu báu, con bé đã bao giờ chịu loại khổ này đâu?

Mẹ Thư không nói, kỳ thật bà cũng cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn không có biện pháp nào tự chăm sóc tốt, cho nên ngay từ đầu bà không muốn để cô đi. Nói thật, bà còn chờ mong con gái mới vừa vào Rừng Độc đã bị đưa về nữa.

“Anh nói xem một đứa rồi hai đứa, chúng nó tại sao cứ thích chạy đến chỗ đó làm gì?”

Đứa kia còn chưa về, đứa khác cũng tranh đi, không đồng ý còn ở nhà cáu kỉnh với bọn họ. Mẹ Thư hoàn toàn không hiểu, vì sao cô gái nhỏ lại muốn đi chịu tội?

Ba Thư mẹ Thư thảo luận chuyện Rừng Độc, cảm thấy hai đứa con gái nhất định là muốn chịu tội ở nơi đó, hoàn toàn không đoán được Thư Sâm Nhuyễn đã mất liên lạc.

Sau khi cành cây dưới chân gãy, vẫn luôn liên tục ở trạng thái không trọng lượng. Gió thổi cọ qua gò má, vừa lạnh vừa đau.

Cái cây anh đứng chắc phải cao mấy tầng lầu nhỉ? Thư Sâm Nhuyễn sợ tới mức không dám mở to mắt, muốn nói chuyện, mở miệng liền hớp một ngụm khí lạnh.

“Nín thở đi.”

Đỉnh đầu vang giọng lên Hoắc Dịch Hoài, cô ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là đường cong hàm dưới của thiếu niên.

Không cần Thư Sâm Nhuyễn hỏi tại sao, giây tiếp theo cô đã biết đáp án. Hai người cùng rơi vào trong nước, mặt sông bắn lên rất nhiều bọt nước.

Nước sông lạnh buốt xộc vào mũi miệng cô, Thư Sâm Nhuyễn bị sặc gần như hôn mê, ý chí sống khiến cô nắm chặt vật trong tay.

Dưới nước, cặp chân mày Hoắc Dịch Hoài nhíu lại với nhau. Thư Sâm Nhuyễn chui vào trong lòng ngực hắn, bám vào hắn giống như rơm rạ cứu mạng, hắn muốn bơi lên cũng không được.

Hai người càng chìm sâu hơn, tay Hoắc Dịch Hoài dùng sức, không màng cô giãy giụa đẩy tay cô ra.

“Đừng bỏ em lại, anh……” Thư Sâm Nhuyễn mở miệng, nước lập tức tràn vào khoang miệng, cô sợ tới mức lập tức khép miệng lại.

Sức cô so với Hoắc Dịch Hoài không là cái gì, Thư Sâm Nhuyễn tuyệt vọng phát hiện mình bị đẩy ra. Sớm biết vậy cô đã đi học bơi, chẳng lẽ hôm nay cô phải bỏ mạng trong nước……

Cánh tay cuối cùng cũng được tự do, Hoắc Dịch Hoài đẩy Thư Sâm Nhuyễn ra một chút. Hắn bơi ra phía sau Thư Sâm Nhuyễn, ôm lấy vòng eo cô bơi lên bờ.

Nước rất sâu, may mắn Hoắc Dịch Hoài đủ khoẻ, mới bình an mang theo một người nữa lên bờ.

Đặt thiếu nữ hôn mê trên mặt đất, Hoắc Dịch Hoài nhìn quanh bốn phía một chút.

Nơi này hơi giống sơn động, bốn phía trống trải, rất khó để biết lối ra ở nơi nào. Vách đá trên đầu có một lỗ hổng, bọn họ hẳn là rơi xuống từ nơi đó.

Hắn nhìn người trên đất, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, tóc đen nhánh ướt dầm dề xoã trên mặt đất, có một sợi rất đáng thương dính trên mặt. Hoắc Dịch Hoài dừng một chút, kiểm tra đơn giản xong liền bắt đầu cứu người.

Ấn ngực vài cái nhưng người vẫn không có động tĩnh, Hoắc Dịch Hoài cúi xuống hô hấp nhân tạo cho cô.

Rơi vào hiểm cảnh, người sống vẫn tốt hơn nhiều so với một cái thi thể. Ôm ý niệm này, Hoắc Dịch Hoài cẩn thận thổi khí cho người nằm.

Lông mi mảnh dài run rẩy, Thư Sâm Nhuyễn mở to mắt, lọt vào trong mắt tựa như một dải ngân hà màu xám bạc.

Trên cánh môi là cảm xúc mềm mại ấm áp, qua ba giây cô mới phản ứng lại tình huống trước mắt.

Nhận thấy Thư Sâm Nhuyễn đã tỉnh, Hoắc Dịch Hoài nhanh đứng dậy duy trì khoảng cách. Nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng, cô gái ủy khuất nhăn cái mũi lại, con ngươi mờ mịt hiện lên một tầng hơi nước.

Hắn không định nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người ta, hắn chỉ muốn cứu người thôi.

Thiếu niên còn chưa suy xét xem có nên mở miệng giải thích hay không, đã bị người trên mặt đất ngồi dậy ôm chặt.

Cánh tay cô mềm mại mạng mẽ quấn lấy hắn, khóc lớn: “Em còn tưởng rằng anh muốn bỏ em ở dưới nước…… Em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp ba mẹ nữa……”

Một loạt kinh tâm động phách, bây giờ cô vẫn còn sống, Thư Sâm Nhuyễn vạn phần may mắn. Kích động rất nhiều, cô liền không sợ khối băng Hoắc Dịch Hoài nữa.

“……”

Tóm lại cũng may không phải như hắn nghĩ, nếu nữ sinh khóc sướt mướt trách hắn chiếm tiện nghi, Hoắc Dịch Hoài biết đâu sẽ quăng cô về chỗ cũ thật.

Hoắc Dịch Hoài không quen thân mật với người khác như vậy, hắn lột người ra khỏi người hắn, động tác vẫn tính mềm nhẹ, chỉ là ngữ khí nghe rất không giống đang an ủi: “Không chết được.”

Nghe được lời này Thư Sâm Nhuyễn lại cười, cô gật gật đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói: “Cảm ơn anh, đã cứu em hai lần.”

Trường hợp vừa rồi Thư Sâm Nhuyễn đã hiểu, hắn muốn cứu mình. Tuy rằng cách thức làm người ta ngại, nhưng cô biết tốt xấu.

“Ừ.” Hoắc Dịch Hoài giữ chữ như vàng, nói xong thì đứng lên.

Thấy hắn đi, Thư Sâm Nhuyễn vội vàng theo sau, “Anh đi đâu?”

Hoắc Dịch Hoài nói: “Tìm lối ra.”

Thư Sâm Nhuyễn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ánh sáng mỏng manh từ cái lỗ trên đầu chiếu xuống, phải trái đều là màu đen mơ hồ, có mỗi mặt sông sóng nước lóng lánh.

Cô vội vàng đi gần Hoắc Dịch Hoài hơn một chút, hỏi: “Có thể ra ngoài từ phía trên không?”

Hoắc Dịch Hoài không nói, hắn đi đến trước một chỗ của vách đá, dùng tay sờ sờ.

“Quá trơn, không thể đi lên.” Trên vách đá đều là rong rêu, huống hồ còn rất dốc, hầu như cố gắng cũng không được, khả năng ra ngoài từ phía trên rất nhỏ.

“Như vậy à……”

Thư Sâm Nhuyễn phát hiện hắn xoay người lại muốn đi tới hướng tối không xác định, cô hơi sốt ruột nói: “Lỡ như ở đó có nguy hiểm thì sao, chúng ta ở đây chờ đợi cứu viện đi.”

Hai người đều không biết bọn họ đã mất liên lạc, Hoắc Dịch Hoài nhẫn nại giải thích cho cô: “Người đóng quân sẽ không ra tay, gặp nguy hiểm thật sự, thiết bị thoát thân sẽ đưa cô đi.”

“Tôi muốn đi tìm lối ra, cô có đi theo không?” Hoắc Dịch Hoài nhìn cô, trên mặt tuấn mỹ không có biểu cảm dư thừa.

Thư Sâm Nhuyễn sợ hắn không kiên nhẫn mà bỏ đi, nhanh chóng nói: “Em đi cùng với anh!”

Để cô một mình ở lại đây, Thư Sâm Nhuyễn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sau khi đạt được sự nhất trí, Hoắc Dịch Hoài quan sát một chút hướng nước sông chảy, lại lẳng lặng nghe tiếng gió trong chốc lát, cuối cùng xác định một hướng.

Hắn đi đến nới đó, kế bên còn có một cái đuôi nhỏ luôn theo sát.

Đi một hồi, mắt cá chân Thư Sâm Nhuyễn càng ngày càng đau. Cô cảm thấy chân có có lẽ đã bị bong gân, nhưng cô không dám lên tiếng, sợ chậm trễ hai người đi đường.

Không đau, không đau.

Thư Sâm Nhuyễn mạnh mẽ bỏ qua mắt cá chân đau đớn, chân nông chân sâu đi theo Hoắc Dịch Hoài.

Tác giả có lời muốn nói: Về nụ hôn đầu tiên……??

Thư Sâm Nhuyễn: Vâng…… Đại khái chính là, một cái máy móc cứu người không có cảm xúc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro