Chương 23. Không nói lý lẽ (2)
Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
-------------------------------------------
Trừ bỏ túi to bọn họ đem xuống lần đầu, trên mặt đất thêm bốn năm túi to khác, Trần Thanh Phong nhanh chóng sắp xếp một lượt, hắn đặt tất cả túi cùng một chỗ, hai người cẩn thận xem xét.
Hai túi to đựng hạt ngô, một túi to đựng bột ngô, trừ ba túi này ra, còn có một túi gạo nhỏ cùng một túi nhỏ đựng bột mì. Rất khó tưởng tượng, ở Khương gia lại có nhiều lương thực đến thế.
Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hai mắt nhìn nhau, đều thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Khương Điềm Điềm đột nhiên đứng lên. Một phen giữ cổ Trần Thanh Phong lắc lắc: "Không được nói ra ngoài, có biết không?"
Trần Thanh Phong bật cười cam đoan: "Không nói, không nói."
Khương Điềm Điềm ngồi trên kháng, nhìn vào đống "Bảo bối", thấp giọng nói: "Có phải em đang nằm mơ không? Thật mơ hồ."
Trần Thanh Phong: "Không có việc gì đâu, em đem đồ giấu thật kỹ, từ từ ăn."
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, Trần Thanh Phong hỏi: "Nhìn anh cái gì?"
Khương Điềm Điềm nhức đầu, nói: "Sao anh lại không nói, đem mớ lương thực này đến nhà anh?"
Trần Thanh Phong mở to hai mắt nhìn, nói: "Em nhìn anh, nhìn kỹ anh xem. Em cảm thấy anh là đồ đại ngốc à? Anh điên rồi mới nói em làm thế. Anh làm gì muốn đem đống lương thực này mang về nhà! Nhà anh cũng không phải có mỗi mình anh ở, mà tận bốn năm phần, anh không nuôi họ được!"
Hắn dùng sức xoa nhẹ đầu Khương Điềm Điềm, nói: "Tất cả lương thực ở đây là đồ của em! Là cha em để lại cho em, nếu anh chiếm tiện nghi này, anh còn là con người sao? Lại nói, em để lại nơi này, tiện cho anh sau này đến ăn vụng ah."
Khương Điềm Điềm: ". . ."
Trần Thanh Phong: "Hắc hắc."
Khương Điềm Điềm hỏi: "Đồ hôm nay em đưa cho mẹ anh, có thể ăn trong bao lâu nhỉ?"
Kỳ thật, cô không biết tính những cái này.
Trần Thanh Phong: "Hơn một tháng đi."
Khương Điềm Điềm chỉ chỉ hai túi ngô dưới đất, nói: "Còn thêm cái này thì sao?."
Trần Thanh Phong: "Có thể đến mùa thu đi, chắc là đến vụ thu hoạch mùa thu, không có vấn đề đi."
Khương Điềm Điềm quyết đoán: "Như vậy liền đem hai túi ngô này đem qua, bột ngô, bột mì cùng túi gạo đem giấu."
Trần Thanh Phong giật mình nhìn sâu vào Khương Điềm Điềm, nói: "Em thật sự tin tưởng nhà anh, tin tưởng anh đến thế sao?"
Khương Điềm Điềm: "Không sợ!"
Cô hất đầu lên quyết đoán nói: "Chỉ cần đại nương muốn có căn nhà này, thì không có gì phải sợ."
Lương thực này so với phòng ở đương nhiên không đáng giá bằng rồi. Chỉ cần người có chút đầu óc liền biết thế nào là bỏ nhỏ chọn lớn.
Cô tủm tỉm cười: "Trong lòng em biết hết người nào đối xử với em ra sao, hơn nữa em cũng không định hôm nay đưa. Vừa rồi em đã nói với đại nương là nhà không có lương thực rồi, đột nhiên lấy ra hai túi to, chẳng phải để cho người khác sinh nghi ngờ sao? Để mẹ anh nghĩ như thế nào? Trước cứ đặt đây, đợi một vài hôm nữa, anh giúp em đem qua nha, nói với đại nương là lương thực này em bỏ tiền ra mua."
Trần Thanh Phong gật đầu: "Như vậy cũng tốt."
Khương Điềm Điềm bật cười duyên dáng.
Cô nuốt ngụm nước miếng, nói: "Thật tốt quá, không nghĩ tới, nhà của em còn lương thực."
Trần Thanh Phong cũng cảm khái từ đáy lòng: "Cha em thật đúng là lợi hại."
Khương Điềm Điềm gật đầu, nói: "Còn không phải sao."
Cô cúi đầu cân nhắc, rồi đứng lên, cha của thân thể này không nhắc về lương thực trong thư tín, nghĩ đến chắc "cô" cũng biết đến lương thực được giấu ở đâu. Chẳng qua khi cô xuyên qua đây không có trí nhớ thế nên mới không biết.
Khương Điềm Điềm thở dài một hơi.Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Trần Thanh Phong thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Khương Điềm Điềm cũng không nói rõ được chính mình bị làm sao, chỉ là, trong lòng cảm thấy có chút hâm mộ. "Khương Điềm Điềm", thật hạnh phúc nga!
Cha mẹ của "cô" đều rất yêu thương "cô" vì "cô" mà trù tính hết thảy chỉ mong đem đến điều tốt nhất cho "cô", chẳng qua "Khương Điềm Điềm" gây sức ép lên bản thân tự tìm đường chết. Bất quá, trong lòng cô cũng có thể lý giải vì sao "Khương Điềm Điềm" quyết định như vậy.
Nguyên chủ mới mười bảy tuổi, cha mẹ không còn, một người thân cũng không có.
Thậm chí, ngay cả mẹ kế cũng đã bỏ đi rồi, làm sao "cô" có thể không sợ và tuyệt vọng cho được?
Bởi vì khi còn sống "Khương Điềm Điềm" được người thân yêu thương và bảo bọc, nên khi người thân ra đi mới có những suy nghĩ tiêu cực đến cuối cùng tự mình đánh mất ý chí sống. Cho dù là Khương ba ba giấu nhiều lương thực và trừu tính nhiều như vậy. Nguyên chủ vẫn không có bản lĩnh sống độc lập tự mình nuôi sống bản thân đi.
Sống trong sự bảo bọc đã quen, mới càng không có dũng khí sống một mình.
Mà cô từ nhỏ đã không có người nào đối xử chân tình với cô, chính vì thế mà cô có thể kiên cường sống đến ngày hôm nay.
Thậm chí đối với cô, xuyên qua là một chuyện tốt, mặc dù chỉ có một mình, mặc dù là không có đồ ăn thật ngon để ăn, cũng không nhà tốt để ở, nhưng lại có cảm giác tự do tự tại, không bao giờ ... phải quan tâm đến cảm xúc của những người đó nữa.
Làm cho cô phá lệ thoải mái.
"Điềm Điềm?"
Trần Thanh Phong nhìn cô vẫn ngẩn người, thấp giọng hỏi: "Có phải em đang nghĩ đến Khương ba ba không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Ân."Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Cô nhẹ giọng nói: "Thật đáng tiếc, ông ấy đã mất."
Trần Thanh Phong xoa xoa đầu cô nhẹ nhàng an ủi, nói: "Không có việc gì, về sau em có anh!"
Hắn nở nụ cười thật tươi, nói: "Tuy rằng anh không có lợi hại được như cha em, chuẩn bị cho em nhiều đồ ngon như vậy. Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để lo cho em."
Khương Điềm Điềm giương mắt nhìn hắn: "Nga."
Trần Thanh Phong: "Thật sự, anh sẽ cố gắng!"
Đôi mắt to của hắn sáng ngời, Khương Điềm Điềm cảm thấy trong đôi mắt ấy ngập nước, cô nhẹ nhàng xoa mặt, lau đi cho hắn, nói: "Anh phải cam đoan nga."
Trần Thanh Phong cầm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, khẳng định: "Được!"
Khương Điềm Điềm rất nhanh vược lại tinh thần, nói: "Như vậy, hiện tại anh giúp em dọn dẹp một chút nha."
Vui vẻ xuất phát từ nội tâm, cô nói: "Gạo cùng bột mì lấy một chút đặt ở bên ngoài, sáng mai em nấu cháo ăn."
Nghĩ đến đây là thấy vui cả ngày rồi.
Cô nói: "Sáng mai anh cũng đến nha."
Trần Thanh Phong thấy cô đã không còn bộ dạng từ chối người vạn dặm, nói: "Điềm bé con, sao em lại đơn thuần như vậy !"Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Khương Điềm Điềm: "Em mới không phải bé con! ! !"
Cô lắc lư người Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong bật cười, nói: "Đây là cha để lại cho em, anh không thể ăn được! Bằng không, cha em báo mộng tìm anh gây phiền toái thì sao đây."
Khương Điềm Điềm: "Anh nghĩ cũng thật hay ha."
Trần Thanh Phong nghiêm trang nói: "Em nghĩ thử xem, đêm hôm khuya khoắt, cha em nhảy nhảy nhảy, nhảy đến trước mặt anh, nắm cổ anh lắc lắc, hỏi, Trần Thanh Phong, cậu sao có thể để nữ nhân nuôi mình. Cậu là cái thá gì mà ăn lương thực của Điềm Điềm nhà ta, cậu đáng chết đáng chết đáng chết. . ."
Khương Điềm Điềm phốc xích bật cười, cả người ghé vào kháng, bả vai run rẩy: "Anh cũng buồn cười quá thôi?"
Trần Thanh Phong: "Cho nên anh không thể ăn đồ của em được! Em chờ, chờ anh buôn bán có lời, sẽ mua đồ ngon cho em!"
Khương Điềm Điềm mới không tin đâu, cô than thở: "Anh như vậy, như thế nào kiếm tiền?"
Trần Thanh Phong ưỡn ngực, càng thêm chắc nịnh đáp.
"Em đừng coi thường anh, sao anh có thể không kiếm ra tiền chứ ? Anh chẳng qua là lười kiếm tiền, chứ không phải không biết kiếm tiền."
Khương Điềm Điềm thật dài NGA một tiếng, làm bộ nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười hì hì: "Vậy anh nói, anh làm gì nha? Anh sẽ không phải nói là đi kiếm tiền ở chợ đen đi nha?"
Vừa nói như vậy, Khương Điềm Điềm lập tức khẩn trương đứng lên, nói: "Anh đừng đi cái đo, nguy hiểm lắm."Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Tiểu Phong Ca Ca nhà bọn họ cũng không phải nữ chính, làm sao có hào quang nhân vật chính được.
Dù sao tạm thời cũng không lo ăn uống, cần gì phải mạo hiểm như vậy.
Cô chính là không có gan làm đâu!
Không chỉ có không gan, còn muốn kéo chân sau (cản trở) Trần Thanh Phong.
Dù sao, trăm người trăm dạng, không phải ai ai cũng có gan làm giàu trong nguy hiểm.
"Anh phải cân nhắc thật kỹ nha!"
Trần Thanh Phong: "Anh mới không đi chợ đen, em cho là anh ngốc à! Anh đi lên núi."
Khương Điềm Điềm: "Nhìn không ra nga, tay chân của anh thế này, còn có thể săn thú!"
Trần Thanh Phong: ". . . Anh không."
Khương Điềm Điềm: "Nga nga nga."
Trần Thanh Phong giải thích: "Anh đi hái thuốc, sau đó bán trạm thu mua. Tuy nói không có nhiều, nhưng sẽ có một ít."
Khương Điềm Điềm trừng lớn mắt: "U, anh còn biết nhận thức thảo dược ư?"
Thật không ngờ nga.
Trần Thanh Phong: "Thời điểm anh học trung học, vợ lão sư của anh chính là thầy thuốc trung y. Anh thường xuyên đi nhà ông ấy, cho nên biết nhiều một người. Trị bệnh cứu người anh không làm được, nhưng nhận biết thảo dược thì anh làm được."
Khương Điềm Điềm: "Giỏi a Tiểu ca ca, anh thật giỏi."
Trần Thanh Phong: "Không phải em cũng lười làm sao? Không quan trọng, sau này anh lấy em về sẽ nuôi em. Tóm lại, không để em bị đói nha."
Khương Điềm Điềm bật cười sáng lạn, một tay ôm cổ hắn: "Anh thật tốt."
Lỗ tai Trần Thanh Phong nháy mắt hồng lên một cách kỳ cục. Hắn ho khan một tiếng, nói: "Buông ra đi, anh giúp em dọn lương thực."
Nói là nói như vậy, mặt lại càng hồng lợi hại hơn.
Khương Điềm Điềm: "Nga nga nga."Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Trần Thanh Phong lập tức đem đồ vật này nọ một lần giấu thật kỹ, bất quá túi ngô thì không đem giấu mà cất kỹ ở ngăn tủ chỗ phòng bếp.
"Gà đẻ trứng, em liền giữ trứng đó để sáng ăn. Mặt khác, nấm của mấy đứa nhỏ hái đưa em, em cứ thu theo lẽ thường. Ngày thường em đến nhà anh ăn nhưng thật ra thức ăn nhà ăn cũng chỉ có vậy, mẹ anh là người khá tiết kiệm, không nấu nhiều đồ ngon đâu. Em giữ những thứ này còn cải thiện bữa ăn. Nói sau, về sau chúng ta kết hôn, em không thể nhận đồ của tụi nhỏ nữa, bây giờ cứ như vậy trước đi. Về sau chúng ta trộm ăn mảnh."
Trần Thanh Phong chu toàn mọi chuyện.
Khương Điềm Điềm cảm khái từ đáy lòng: "Về sau, nếu sinh con, em phải sinh con gái."
Trần Thanh Phong nhướng mày.
Khương Điềm Điềm nói: "Sinh con trai mà giống như anh, sao mà biết phấn đấu ah, em nhất định phải sinh tiểu khuê nữ." (Mị vẫn khum hỉu câu này lắm, có nàng nào sáng kiến chỉ mị dới )
Trần Thanh Phong khóe miệng lên, chậm rãi nói: "Nguyên lai, em đã muốn sinh đứa nhỏ cho anh."
Khương Điềm Điềm liếc hắn một cái, ánh mắt bắt đầu đảo loạn: "Mới, mới không, em chỉ tùy tiện nói."
Trần Thanh Phong vui vẻ: "Với sự thông minh sắc sảo, tài sắc vẹn toàn như chúng ta thật ra anh cũng muốn sinh con gái ah."
Khương Điềm Điềm: "Di?"
Năm này, mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, mười người thì hết chín trọng nam khinh nữ. Trần Thanh Phong thế nhưng không phải?
Khương Điềm Điềm buồn bực nhìn hắn.
Trần Thanh Phong: "Em nói xem, nếu là con trai, sau này có vợ liền quên mẹ, hai chúng ta còn có thể dựa vào ai a! Em xem cha mẹ anh chính là ví dụ điển hình ah! Những gia đình nhỏ của anh trai, luôn có những tính toán riêng, cho dù là người thành thật nhất, giống như Nhị ca anh đây, là con trưởng nhưng anh ấy sẽ có những trù tính riêng cho con cái và cho chính anh ấy. Nhưng đại tỷ của anh thì không giống. Em nhìn xem, những thứ ngon và tốt nhất mà cha mẹ anh có cái nào không phải từ Đại tỷ đâu? Không có Đại tỷ thì cha mẹ anh làm gì được ăn những thứ tốt chứ? Cho nên nói, sinh con rất quan trọng. Chúng ta sinh con gái, hảo hảo bồi dưỡng. Em thử ngẫm xem, bộ dạng của chúng ta tốt như vậy, sinh con há có thể xấu? Chúng ta gian như vậy, con gái sao có thể ngu ngốc được? Đến lúc tiểu khuê nữ vừa xinh đẹp, thông minh sắc sảo, tương lai sao có thể không tốt? Con đắc đạo thành tiên, chúng ta liền gà chó bám theo lên trời :)) . Xu hướng bây giờ, chả phải nữ nhân dễ hóa phượng hoàng hơn nam nhân hay sao."
Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Khương Điềm Điềm dùng sức gõ đầu Trần Thanh Phong: "Anh nói ai là gà chó a! Anh nói ai!"
Trần Thanh Phong: "Anh anh anh, đều là anh."
Khương Điềm Điềm: "Này còn không phải sao!"
Trần Thanh Phong: "Hắc hắc."
Hai người tựa vào nhau, trăm miệng một lời: "Cuộc sống dựa vào người khác, thật khoái đạt hạnh phúc nha!"
Hai người lại trăm miệng một lời: "Sinh con gái!"
Trần Thanh Phong là hạ quyết tâm, hơi chút "Cố gắng" một chút, vì vợ vì tương lai sau này. Bọn họ kiên trì vài năm, sau này có thể dựa vào đứa nhỏ. (1s mặc niệm cho thiên thần nhỏ, chưa sinh mà tương lai bị bame ăn vạ mất rùi :)) )
Chính là hắn không nghĩ đến, bên này hắn trù bị tương lai, Ngũ tẩu hắn thế kia đã được sự đồng ý của bậc phụ huynh, chuẩn bị bắt tay vào việc kinh doanh nhỏ của cô.
Trần Thanh Phong biết được tin tức này, thế nhưng có điểm không thể tin.
Phải biết rằng, mặc kệ là cha mẹ hắn hay là Ngũ tẩu, thoạt nhìn cũng không phải là người dám mạo hiểm. Càng không thể ngờ đó là, bọn họ thật sự dám!
Tô Tiểu Mạch đương nhiên dám, ở trong lòng cô, biết rõ có làm được hay không. Cô biết rõ tương lai nên chế độ kinh tế - xã hội bây giờ, mười năm nữa thôi, hoàn toàn bị loại bỏ. Cho nên hắn không biết không có gì sai. Hơn nữa, nếu mười năm sau mới có thể buôn bán. Như vậy khi cô có con, con cô làm sao bây giờ!
Cô không hy vọng chính mình đích đứa nhỏ quá khổ ngày, chính là cô cũng không tưởng tượng trong thôn đích nữ nhân như vậy, sinh đứa nhỏ đích mưu thiên còn muốn làm việc nhân, có thậm chí chính là sinh ở tại hai đầu bờ ruộng nhân. Tô Tiểu Mạch không nghĩ.
Cô đời trước mất đi đứa nhỏ, đời này sẽ không để chuyện đó xảy ra, con đối với cô quan trọng như tính mạng vậy. Cô không dám nghĩ đến, nếu quỹ đạo như đời trước, cô sẽ ra sao. Cho nên, cô phải sớm chuẩn bị.
Cho dù lương thực bị giảm bớt, con cô vẫn quan trọng hơn.
Muốn thay đổi cuộc sống, phải tự mình cố gắng .
---------------------------------------------
Nóng hỏi vừa thở vừa đọc đây các tềnh êu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro