Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22. Hiện trường trực tiếp dạy nịnh nọt (3)

Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)

---------------------------------------------

Tô Tiểu Mạch đúng là điển hình ngoài mềm trong cứng, so với người khác sống lâu hơn hai mươi năm, rốt cuộc thì điều đó sẽ để lại dấu vết trong tính cách của cô ấy, hơn nữa, năm đó cô phụ giúp quán cơm nhỏ, hầu hết những người có thể làm đến mức độ đó, đều là những người có "khả năng".

Nhiều kiến thức hơn, tự nhiên con người sẽ chậm rãi tốt hơn.

Tô Tiểu Mạch ăn bánh bao Khương Điềm Điềm đưa, càng chắc chắn rằng nếu mình tự làm thì phải tốt hơn. Cô hiện tại liền cân nhắc, hay cô bắt đầu kinh doanh nhỏ càng sớm càng tốt nhỉ? Theo lý thuyết, cô nên ở quan sát một đoạn thời gian. Nhưng là Tô Tiểu Mạch lại biết, cô cần phải nhanh chóng đứng lên.

Tất cả mọi người có thể không gấp gáp, cô thì không.

Bởi vì, người khác cũng không biết, mùa bội thu năm nay bởi vì một trận mưa to mà thất thu, cuối cùng thu hoạch lương thực, chỉ còn hai phần ba. Làm cho người ta thập phần thương tâm. Đương nhiên, trận mưa lớn năm nay chỉ mới bắt đầu, năm sau sẽ còn tồi tệ hơn. Kiếp trước, năm cô rời khỏi Phong Thu Đại Đội đến chỗ Trần Thanh Bắc. Nhưng cô biết mối liên hệ của Trần Thanh Bắc với gia đình và cô cũng biết rằng năm tới sẽ là hạn hán, sẽ là một năm rất tồi tệ.

Tuy nói không có nghe thấy nhà ai chết đói, nhưng luận về mức độ gian nan cũng không thua kém nạn đói năm đó. Nhưng vẫn khó, cuộc sống còn nhiều khó khăn. Nông dân trông cậy vào trời mà có cái ăn, nếu trời không tốt sẽ giết người.

Gia cảnh Trần gia đã như vậy, lại càng không nói đến vấn đề khác.

Tô Tiểu Mạch trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, chủ động tiến đến bên người Trần đại nương, hôm nay là ngày vui sướng của Trần đại nương, cả người đều lộ ra ý cười. Tràn đầy khoái hoạt.

Sáng sớm bà đã được ngậm đường, tâm hồn đã muốn thả bay từ bắc ra nam, trôi lại từ nam vào bắc.

Hiện tại cả Phong Thu Đại Đội đều biết, con dâu bé nhỏ chưa qua cửa của bà nhu thuận đến nhường nào. Này thật sự là ghen tị tại sao thằng con nhà mình không hốt được cô con dâu như vậy chứ.

Tuy rằng viên đường thật sự quý giá, nhưng mọi người đều cảm thấy, kỳ thật Trần đại nương nói đúng.

Một viên đường, quý nhất cũng chỉ có một phân tiền.

Trừ phi là quá khắt khe, loại mẹ chồng ác độc khắt khe với con dâu, còn không thì có ít điểm tâm, luôn có thể để dành được. Mùa mưa hàng năm là thời điểm nấm mọc rất nhiều, nếu mà đi hái nấm và đem đến công xã bán ít nhất cũng được 8 phân hay 1 mao tiền gì đó.

Cho nên, các bà bà rất căm tức.

Mà Trần đại nương sau một hồi thu hoạch cả bầu trời ghen tị, cảm thấy bản thân hôm nay làm việc so với mọi người còn năng suất hơn nhiều

Tâm tình lúc này đây, chỉ đúng một từ ―― thích.

Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)

Tô Tiểu Mạch, từ sau bước đến, Trần đại nương nhìn thấy cô, hỏi: "Con đem trùng qua đó chưa?"

Trần đại nương cùng chồng bà không giống nhau, lão gia tử toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Nhưng đôi khi bà cảm thấy, tiểu nhi tử nói có điểm đạo lý. Tuy là, làm người nhàn rỗi thật sự không tốt lắm. Nhưng mà đôi khi hẹp hòi chỉ làm việc cho bản thân mình cũng không sai.

Rốt cuộc, cũng không cần phải dồn hết tâm sức vào việc này, đúng không?

Dù sao ngươi không trộm làm biếng, thì cũng người khác nhàn hạ.

Mấy đứa con ngốc lại học theo lão cha hắn, thành thật làm việc. Thật sự là sầu chết người, mấy đứa con của bà ah, chỉ mỗi cô con gái giống bà, có đầu óc lại thông minh. Còn lại mấy đứa con, TẤM TẮC, hoặc là rất thành thật, hoặc là liền rất tinh ranh.

Thật sự là sầu!

"Mẹ, con có chuyện này, muốn nói với người." Tô Tiểu Mạch đè thấp thanh âm nói.

Trần đại nương quét mắt liếc cô một cái, còn chưa kịp đáp, chợt nghe tiếng vang từ tạm gác, đã đến giờ cơm trưa rồi. Tô Tiểu Mạch cùng Trần đại nương cùng nhau đi về nhà. Hôm trước trời mới mưa, hai ngày nay đúng là thời điểm tốt để hái nấm.

Ba người chị dâu của cô đều xin nghỉ, đi trên núi hái nấm .

Đương nhiên, cũng không phải mỗi gia đình họ làm vậy, những gia đình trong thôn chỉ cần nhà nào có nhiều nhân khẩu, thì đều làm như vậy. Bất quá cũng may mắn ba người chị dâu không có mặt, thuận tiện cho việc Tô Tiểu Mạch cô nói chuyện với Trần đại nương.

Tô Tiểu Mạch: "Mẹ, con nghĩ, muốn vào công xã bán bánh bao."

Trần đại nương lập tức hét lên: "Gì! ! !"

Bà thật sự bị vấn đề Tô Tiểu Mạch nói thẳng làm sững sờ. Không thể tin mà nhìn chằm Tô Tiểu Mạch.

Mà những người khác nhìn thấy Trần đại nương như vậy, trao đổi ánh mắt cho nhau, dựng cái lỗ tai lên.

Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)

Bất quá Trần đại nương cũng không cho người khác cơ hội nghe lén, lập tức lôi kéo Tô Tiểu Mạch, đi nhanh vài bước, bà thấp giọng mắng: "Con nói cái gì đó! Đang êm đẹp lại nói bậy bạ cái gì, muốn bị phạt ngồi xổm hàng rào sao? Ta xem con là điên rồi!"

Tô Tiểu Mạch: "Mẹ, con là muốn nhà mình tốt hơn. Con chỉ có một thân một mình, ngay cả đứa nhỏ cũng không có, có thể ăn được bao nhiêu? Cho dù thật sự bán được tiền, cũng không phải chỉ mình con được lợi. Con nghĩ muốn bán đồ này nọ, chính là muốn giúp nhà mình."

Cô nhẹ giọng nói bên tai bà: "Con chỉ nghĩ rằng nếu chúng ta trồng lương thực và tích góp chúng thì sau này chúng ta sẽ ra sao! Tương lai con sẽ có đứa nhỏ vs Thanh Bắc, và sau này đứa nhỏ lớn lên và lập gia đình, ngày càng nhiều miệng ăn. Cuộc sống khổ cực đến đâu thì cũng không thể không có con, có cháu đúng không? Dù bây giờ chưa có con nhưng trước sau gì cũng có. Nếu mà con có thai thì nhà mình sẽ thiếu mất đi một lao động chẳng phải càng cực hơn sao? Hơn nữa đến lúc đó các chị dâu sẽ nghĩ sao đây? Thanh Bắc lần này cũng phải đến Tết mới về được, con sẽ cố gắng mang thai, thế nên bây giờ tranh thủ nửa năm dành dụm thêm ít tiền, chúng ta đổi đồ quan trọng và giấu ở nhà. Đến đó con không thể làm được, mẹ cũng có thể tự làm chủ."

Tô Tiểu Mạch nói ra những lời này cũng không phải lừa dối Trần đại nương mà cô thật sự nghĩ như vậy.

Tuy nói, không phải chỉ có nhiêu đây, nhưng là cô hiểu được thái độ làm người của bà bà như thế nào, biết nói ra sao mới có thể dễ dàng khuyên bảo Trần đại nương.

"Mẹ, con biết con không thể so sánh cùng các chị dâu, đúng là bởi vì không thể so với, con mới muốn làm tốt hơn nữa, con biết người sợ chuyện này sẽ làm liên lụy tới cha hay Thanh Bắc. Nhưng là người cẩn thận nghĩ lại chuyện Dương Liễu đại đội bên cạnh mà xem. Chỉ cần thành phần tốt, bọn họ không thấy tang vật, sẽ không tố cáo chúng ta là đầu cơ trục lợi được. Mà con bán cái gì ah? Là bánh bao! Nếu thật sự vạn bất đắc dĩ, con trực tiếp ăn, bọn họ đi chỗ nào mà tìm tang vật chứ! Chứng cớ đều không có, bằng chứng đâu nói con đầu cơ trục lợi? Người nói có đúng không?"

Sự tình đương nhiên không phải như vậy, nhưng Tô Tiểu Mạch không ngại nói vậy để thuyết phục bà.

Trần đại nương trầm mặc, gần nửa ngày, bà nói: "Chuyện này, chờ ta thương lượng cùng với cha con xem sao."

Không có trực tiếp cự tuyệt, chính là có hi vọng.

Không thể không nói, lời nói của Tô Tiểu Mạch đã chạm đến lòng của Trần đại nương .

Tô Tiểu Mạch không ngừng cố gắng: "Nếu xác định làm cái này, con thiết nghĩ chúng ta nên đào một cái hầm. Chúng ta buôn bán có tiền lời, trực tiếp đổi thành lương thực, đem giấu hết trong hầm. Không có gì quý hơn so với lương thực."

Trần đại nương gật đầu, liếc mắt cô một cái: "Con gả qua đây hai năm, ăn nói ngày càng có đạo lý."

Tô Tiểu Mạch: ". . ."

Cô thật ra vẫn e sợ bà bà, cảm thấy bà bà độc ác. Tuy nói cô sống lại, cũng biết bà bà không phải người xấu, nhưng lại không dám thân thiết. Vẫn có chút ngăn cách với mẹ chồng. Chỉ là nghe theo lời Khương Điềm Điềm, cô đột nhiên phát hiện, thì ra bà bà không phải khó ở chung đến vậy.

Thậm chí có thể nói, có chút dễ dỗ.

Thật đúng là không nghĩ tới, thật đúng là. . . Như vậy!

Nghĩ đến chính mình kiếp trước sống không yên, trong lúc nhất thời, cô thật không biết nói gì.

Giống như là chính mình thật ngu ngốc vậy!

Cô thật lòng nói: "Mẹ, hôm nay các chị dâu không về ăn cơm, con sẽ bộc lộ tài năng, cho người thưởng thức tay nghề của con, nhìn xem có thể kiếm ra tiền không."

Trần đại nương nói chuyện có chút không được tự nhiên: "Chuyện này còn chưa có quyết định, ta phải về thương lượng với cha con."

Tô Tiểu Mạch: "Con hiểu được."

Trần đại nương: "Gọi em dâu con đến nhà cùng ăn."

Tô Tiểu Mạch: "Ai!"

Dừng một chút, cô nói: "Mẹ, con cảm thấy ... Nếu không chúng ta nói em ấy ăn cùng chúng ta?"

Tô Tiểu Mạch cũng hiểu được sự quan trọng của lương thực, cô nói: "Chúng ta hỏi một chút, nếu em ấy tình nguyện mang lương thực lại đây, như vậy em ấy đỡ phải bận rộn, cũng không cần kiếm nhiều củi lửa. Nếu em ấy không muốn, thì coi như không có gì, mẹ thấy sao?"

Trần đại nương nhếch miệng, có điểm rối rắm.

"Con cảm thấy được, em ấy một người ăn cũng không nhiều, còn phải làm ngày ba bữa cơm, thật sự là rất phiền toái. Thật sự là không quá cần thiết. Lại nói chúng ta cũng không có chiếm tiện nghi của em dâu. Một cô nương ăn không nhiều, chúng ta cũng chả lấy bao nhiêu lương thực của cô."

Tô Tiểu Mạch trong lòng hiểu được, Khương Điềm Điềm là nhất định nguyện ý.

Cô nhìn ra được, tiểu cô nương lười biếng này không biết nấu cơm!

Hiện tại phải thuyết phục bà bà trước đã.

Thế nhưng không nghĩ tới, Trần đại nương thế nhưng không do dự lâu lắm, bà gật đầu: "Được đi, con đi hỏi em dâu một tiếng."

Tô Tiểu Mạch: "Ai."

Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm đương nhiên là cực kỳ nguyện ý nha.

Cô không chịu, chính là đầu đất! Khương Điềm Điềm ăn đủ khoai lang rồi, cô không muốn ngày nào cũng ăn khoai lang, cô muốn ăn cơm! Cô muốn ăn đồ ăn nóng hầm hập!

Khương Điềm Điềm: "Ngũ tẩu, người thật tốt! Tôi biết mà, chị chính là đại mỹ nhân có thiện tâm."

Tầm mắt thấy Trần đại nương đi tới cửa cô lập tức thay đổi biểu tình, tiếp tục nói: "Ngũ tẩu, tôi tuyên bố, chị chính là Đệ Nhị mỹ nhân của Phong Thu đại đội!"

Tô Tiểu Mạch đang ở nấu cơm, cô phản xạ có điều kiện hỏi, nói: "Đệ nhị? Thế đệ nhất đâu? Cô đừng nói là chính mình nhé?"

Cô trêu chọc một câu.

Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)

Khương Điềm Điềm lập tức dõng dạc nói: "Đương nhiên không phải, tôi xếp đệ tam! Thứ nhất phải là người đáng yêu nhất, ôn nhu nhất, thiện lương nhất, thông minh nhất, đẹp nhất chính là Đại nương nga."

Tô Tiểu Mạch: ". . ."

Trần đại nương sửng sốt, sau đó cười tươi như đóa hoa cúc.

Khương Điềm Điềm: "Đại nương chính là người tốt nhất ở Phong Thu Đại Đội, đại thúc thật sự là quá may mắn, có thể tìm được đại nương người đẹp như vậy, tính cách lại tốt. Tuy rằng không có gặp qua vẻ đẹp thời trẻ của đại nương, nhưng là tôi biết, bà thời trẻ nhất định là một bông hoa của công xã!"

Tô Tiểu Mạch: ". . ."

Khương Điềm Điềm: "Tôi đã tìm ra được lý do chính đáng cho việc này, theo tôi thấy, Trần đại thúc bộ dạng cũng phổ bình thường thông nha. Nhưng chị nhìn tiểu Phong Ca Ca xem, bộ dạng của hắn rất tốt! Trong đại đội chúng ta, không ai có thể đẹp trai hơn hắn! Tôi thấy, cho dù là toàn bộ công xã, toàn bộ huyện, hắn cũng có thể xếp thứ nhất! Hơn nữa, đại tỷ cùng mấy ca ca cũng không kém a! Khẳng định bọn họ nhất định là giống đại nương! Khẳng định đúng vậy!"

Tô Tiểu Mạch: ". . ."

Khương Điềm Điềm: "Lại nói, Đại tỷ cùng tiểu Phong Ca Ca đọc sách đều tốt như vậy, đâu thể hoàn toàn dựa vào sự chăm chỉ đúng không? Tôi thấy tiểu Phong ca ca đúng thật là không chăm chỉ. Nhất định là di truyền! Là đại nương thông minh, di truyền cho Tiểu ca ca."

Tô Tiểu Mạch: ". . ."

Khương Điềm Điềm thấy nữ chính thật đúng là nói quá ít. Vuốt mông ngựa cũng không nồng nhiệt gì cả!

Nếu như vậy, cô liền hỗ trợ.

"Ngũ tẩu, Ngũ Ca là người như thế nào nga! Có phải hay không đặc biệt anh dũng uy vũ? Tôi nghĩ những người tham gia quân ngũ đều như vậy. Đại thúc vẻ ngoài nho nhã chắc là không giống đại thúc rồi, theo tôi thấy, giỏi giang quyết đoán, anh dũng uy vũ này chắc là phẩm chất tốt đẹp của đại nương rồi."

Tô Tiểu Mạch: ". . ."

Khương Điềm Điềm đang cầm cằm, nói: "Đại thúc như thế nào như vậy may mắn a! Có thể lấy được công xã một chi hoa."

Tô Tiểu Mạch rốt cục dừng động tác trên tay lại, cô nhìn Khương Điềm Điềm thật sâu, rốt cục hiểu được chính mình cùng Khương Điềm Điềm chênh lệch chỗ nào rồi, cô nghĩ đến bản thân mình khi nãy cũng vuốt mông ngựa.

Nhưng mà... Đúng thật là gặp sư phụ rồi.

Bất quá, nịnh nọt lộ liễu như vậy, thật sự ổn không?

"Ai nha, cho nên mới nói lão thiên gia thật không công bằng, cho vài người khuôn mặt xinh đẹp, cho cô đầu óc thông minh, phẩm chất vĩ đại, gia đình hạnh phúc, con cháu hiếu thuận. Có người, chính là phổ thông bình thường ah."

Cô vuốt vuốt mũi mình, nói: "Tôi chỉ là tốt bình thường."

Tô Tiểu Mạch: ". . ."

Không, cô tuyệt không bình thường!

Cô yên lặng liếc mắt nhìn bà bà, chỉ thấy bà bà cười toe tóe , hé ra mặt xuân tươi sáng lạn! Ánh mắt nhìn Khương Điềm Điềm tràn đầy trìu mến, như thể nhìn thấy con gái ruột của mình vậy!

Tô Tiểu Mạch: ". . ."

Nga, thì ra nịnh nọt phải như vậy.

--------------------------------------------------------

Here, i gooooooo. Come on bae

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro