Chương 74.2: Đại Hoa bị bán
Người mù họ Trần thấy mẹ bị người ta mắng cũng hoàn hồn lại, nắm tay vung ra. Đường Ninh Ninh liếc mắt thấy, vội vàng đem Lạc quả phụ lôi kéo lui về phía sau, hắn đánh tới cả giận nói, “Muốn bạc mà không đưa người, đúng là tưởng bở, Chu Đại Hoa chạy không thoát ta đâu.”
“Cẩu Thặng, ngươi yên tâm, nàng chạy không được, khẳng định là về nhà rồi” Thừa dịp người không chú ý, thế nhưng từ cửa sổ chuồn êm, con ả ch·ết dầm kia.
Lạc quả phụ giận run hết cả người, nhìn đến Trương Tú, nàng ước gì không có người tẩu tử này.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì, cữu cữu như cha. Ngươi lại là một cái quả phụ, hôn sự Đại Hoa khẳng định là Lạc Võ làm chủ.”
“Ngươi…” Lạc Thu Lam muốn cào nát mặt ả ta.
Trương Tú thấy Lạc Thu Lam tức không nói nỗi nên càng thêm đắc ý.
“Chồng ngươi đã chết, chuyện này ngươi không làm chủ được.”
“Lạc Võ!” Lạc Thu Lam hận sắt không thành thép.
Bị Lạc Thu Lam nói tới, Lạc Võ vẫn cúi đầu đứng đó mặc đám người nhà Lạc Thu Lam gây chuyện.
Lạc Thu Lam đã hoàn toàn thất vọng rồi, nước mắt nơi khóe mắt trực trào ra.
Đường Ninh Ninh thấy vậy, đem Lạc quả phụ đẩy ra phía sau mình, nhìn về phía Trương Tú, thanh âm lạnh lùng nói ra: “Chu gia còn có trụ cột, hôn sự của Chu Đại Hoa tới phiên ngươi làm chủ sao?”
“Trụ cột? Trụ cột ở đâu ra thế?” Trương Tú cười nhạo một tiếng.
Đường Ninh Ninh nhìn một vòng đám người xung quanh, nhàn nhạt mở miệng.
“Chu gia tuy rằng nhân khẩu đơn bạc, nhưng vẫn còn trưởng bối. Trong gia tộc Chu gia còn một đường thúc, là em trai ruột của cha Đại Hoa. Dù thế nào cũng không đến phiên ngươi làm chủ hôn sự của Đại Hoa. Lại nói đến, thiếp canh còn chưa trao tay, mẹ ruột còn chưa đồng ý, vậy tính ra cuộc hôn sự này của mấy người là mua bán rồi. Nếu làm lớn chuyện một chút, đưa lên quan trên…”
Nói chỗ này, Đường Ninh Ninh lại nhìn thoáng qua Trần lão nương, “Trần gia cũng không muốn động tới quan trên đúng không?”
Nhắc tới đến quan, Trần lão nương có chút sợ hãi, bà ta thật sự không muốn nháo đến nông nỗi này.
Trần Cẩu Thặng trong lòng chửi má nó, gặp được tấm sắt cứng rồi, mở miệng ra toàn nhắc đến quan, mụ nội nó.
“Chúng tôi chỉ là đón dâu, các ngươi thu tiền liền phải gả nữ nhi.” Trần lão nương bực mình.
Đường Ninh Ninh cười: “Đương nhiên rồi. Bất quá, ai thu tiền thì người đó gả con gái, bà nói đạo lý này có đúng không?”
“Lạc gia hình như có một đứa con gái.”
Lạc gia trọng nam khinh nữ, Lạc Hương Đông nhỏ tuổi hơn Lạc Trung Khánh nhưng lại bị bắt làm công cho Cao gia ở trấn trên. Tuổi nhỏ chịu qua không ít khổ cực, bất quá Đường Ninh Ninh nhớ tới một đoạn tình tiết trong nguyên tác.
Lạc Hương Đông này cũng không phải là đèn cạn dầu.
“Ngươi đừng mơ tưởng, Hương Đông phải gả đến Cao gia nhà cao cửa rộng, không phải gia đình rách nát như các ngươi có thể cưới?” Trương Tú giận dữ.
Trận này thật sự rất khôi hài, Đường Ninh Ninh thấy được có mấy trưởng bối Trần gia xì xầm to nhỏ cùng nhau, lát saulại kéo Trần Cẩu Thặng đến một góc nói gì đó.
Cũng không hiểu là nói gì, nhưng nói rất lâu.
Bất quá có vẻ sau khi thương lượng xong, Trần Cẩu Thặng liền đi tới trước mặt Trương Tú thịnh nộ hung tợn nói: “ Hoặc là trả tiền, hoặc là đưa người tới.”
Trần Cẩu Thặng này rất có tính uy hiếp, Trương Tú có chút sợ.
Ả ta quay đầu lại nhìn Lạc Võ, người này sớm đã không thấy bóng dáng đâu, nam nhân hèn nhát như vậy thì chết cho xong.
“Còn phải bồi thường tổn thất cho ta.”
“Ngươi ăn cướp à!” Trương Tú nào bỏ ra được tiền, bây giờ còn muốn cho thêm, sắc mặt lại tệ thêm mấy phần.
Trần Cẩu Thặng vừa nghe xong lập tức vung tay lên hướng tới Trương Tú.
Một quyền nện xuống, suýt nữa chết người.
Trương Tú bị dọa cho ngơ ngác, khóe mắt bắt đầu chuyển thành màu xanh tím.
“Lạc Thu Lam, Trung Khánh không quan trọng bằng nữ nhi của ngươi sao? Ngươi gả Đại Hoa đi, Trung Khánh có tiền đi học có tiền cưới vợ, sau này thành tài không phải ngươi cũng có phần hay sao!” Trương Tú nhìn Lạc quả phụ, bắt đầu khóc lớn, trong mắt còn ẩn giấu hận ý.
Đường Ninh Ninh quả thật không hiểu nổi con người này.
“Lạc Trung Khánh có đi học có cưới vợ hay không, liên quan gì đến con gái của ta? Con đàn bà tâm địa độc ác như ngươi phải bị trời đánh.” Nói xong Lạc quả phụ liền đi ra ngoài.
Đường Ninh Ninh quay đầu lại nhìn mấy lần, Trần Cẩu Thặng kia thế mà lại chiếm tiện nghi của Trương Tú. Thừa dịp người không chú ý sờ sờ mông, niết một chút ngực, tát vài cái tát. Quang minh chính đại chiếm tiện nghi sẵn tiện đánh người.
Mấy hành động đó làm cay mắt nàng vô cùng nên vội vàng quay đầu chạy đi.
Về đến nhà.
Khang lão thái nhìn thấy Đại Hoa không về nhà, liền thở dài thườn thượt, nằm ở trên giường đất không khỏi rơi nước mắt.
“Đại Hoa buổi tối hẳn là sẽ trộm trở về, cứ chờ đi.”
Vừa ra khỏi thôn Thanh Trang, Lạc quả phụ liền một hai phải đi tìm người, nhưng chỗ này rộng lớn như vậy biết tìm người ở đâu. Đường Ninh Ninh chỉ có thể khuyên người về nhà chờ, nhìn người ngồi ở trên giường đất khóc lóc khổ tâm, nàng cũng chỉ an ủi chứ chẳng biết làm gì.
“Nương.”
Trong viện, truyền đến tiếng của Cố Yên, Đường Ninh Ninh nhìn thấy người qua cửa sổ, vội vàng đi ra.
“Ngươi đừng nhắc đến Đại Hoa, thím Lạc của ngươi đang thương tâm”
Thấp giọng thông báo cho Cố Yên một phen, lại nghĩ tới người còn chưa ăn cơm, liền nói: “Đi thôi, ngươi cùng nương đi nấu cơm, đúng rồi đệ đệ ngươi đâu?”
Cố Yên ngước mắt nhìn vào trong phòng, nghe được Đường Ninh Ninh nói cũng không trả lời, lại truy vấn hỏi lại, “Nương, Đại Hoa tỷ thật sự chạy rồi sao, tỷ ấy đến nơi nào rồi?”
“Một nữ nhi, trốn không được xa đâu, tranh thủ lúc người ta không chú ý thì ban đêm lại chạy về nhà thôi.”
Đường Ninh Ninh nhíu mày, thở dài vào phòng bếp.
Cố Yên chắp tay trước ngực, cầu nguyện nói:“Đại Hoa tỷ nhất định sẽ trở về.”
Lại chạy theo sau Đường Ninh Ninh phụ giúp nấu cơm, lúc này nhớ gì đó đó lập tức xốc nồi lên.
“Nương, đây là cơm thím Vượng nấu, thím thấy các ngươi vội vã đi liền nhiều làm cơm một chút cất ở trong nồi.
Một đĩa đồ hấp, một bát to cà tím xào, còn có nửa con cá cùng một nồi cơm to.
Vượng tẩu cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội luôn tiết kiệm cho nàng.
Bất quá như vậy cũng tốt, nàng cũng lười đến nấu cơm. Trải qua một buổi đầy chuyện như vậy, nàng cũng không còn tâm tư nào nấu ăn, đến cả chuyện của Cố Phong Thác thiếu chút nữa là nàng cũng quên luôn.
“Nương, cơm múc xong rồi.” Cố Yên thấy Đường Ninh Ninh thất thần, tiếp nhận cái muỗng bắt đầu múc cơm.
Đường Ninh Ninh thuận tay đưa qua, hỏi, “Chu nhi đâu?”
Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Vừa mới nhắc xong, từ ngoài cửa thấy hai đứa nhỏ khuôn mặt sưng đỏ bước vào, buồn bả lướt qua muốn đi đến phòng ngủ lại bị Đường Ninh Ninh bắt lại.
“Bị ai đánh?”
Cố Chu còn tốt, đặc biệt là Chu Thiện Du, hai con mắt đều sưng lên.
Khuôn mặt mảng đen mảng tím.
Nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc Đường Ninh Ninh, Cố Chu lập tức lấy lòng cười ra tiếng, nhào vào trong lòng ngực nàng, “Nương, ngươi về rồi sao?”
Tiểu tử thúi.
Lại đi gây hoạ.
“Nói, cùng ai đánh nhau?”
Cố Chu lắc đầu, Chu Thiện Du cũng lắc đầu, thề thốt phủ nhận không có đánh nhau.
Nhóc con này thứ tốt không học, lại học nối dối.
Lúc này, Cố Yên cũng bưng cơm đi ra, nhìn thấy Cố Chu bị thương, tức khắc nổi trận lôi đình:“Có phải lại là Thiết Trụ cùng Mặt Rỗ, thật là quá đáng.”
Cố Yên tính tình cuồng bạo, buông chén đũa đi tìm người tính sổ, Đường Ninh Ninh vội vàng ngăn lại.
Mấy đứa nhỏ trong thôn đánh nahu, người lớn không nên nhúng tay vào, hơn nữa kia mấy đứa nhỏ kia lớn lên to khỏe, cũng không có ý xấu, chỉ sợ sau lưng có người xúi giục.
HẾT CHƯƠNG 74
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro