Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Tương ớt

Truyện chỉ có tại W.a.t.t.p.a.d @NhungNguyn115. Hãy đọc ở trang chính chủ để tôn trọng mồ hôi công sức của người edit.

Ghế lô tầng hai tửu lâu Vân Khê.

Mấy người vừa đi tới, liền nhìn thấy xung quanh ghế lô toàn là những cậu ấm con nhà quyền quý, cùng nhau tụ hợp, ăn mặc áo bào tơ lụa, uống chính là uống rượu quý Ngọc Phách, ăn chính là ăn trân quý mỹ vị.

"Nương." Cố Yên mặt đỏ, nhìn thấy nhiều người như vậy, có chút không được tự nhiên.

Đường Ninh Ninh cũng không nghĩ tới, trong phòng thế nhưng lại có nhiều người như vậy.

"Tới tới tới, lần trước ở tịch yến, ngươi không từ mà biệt làm hại ta ngóng trông ngươi rất lâu..."

Văn Kỳ Lân rõ ràng uống say, mặt đỏ một mảnh, trong tay còn loạng choạng cầm một chén rượu.

Xem dáng vẻ này của hắn, còn lại đây lôi lôi kéo kéo, Đường Ninh Ninh giận sôi máu.

"Tiểu nương tử a."

"Lớn lên thật đẹp, nhìn viên lệ chí nơi khóe mắt kìa, thật là kiều diễm ướt át a."

Nam nhân này rõ ràng đã uống say, diễn bộ dáng công tử phóng đãng.

Cố Hàn sắc mặt giận dữ, tiến lên hung hăng đem Văn Kỳ Lân cùng mấy cái cậu ấm kia đẩy ngã trên mặt đất.

Cố Chu cùng Cố Ca cũng đuổi theo, bò trên người mấy người này, bắt đầu nắm tóc và quần áo.

Một mảnh hỗn độn.

Ghế lô bắt đầu làm ầm ĩ lên.

Đường Ninh Ninh nhìn Văn Kỳ Lân say ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, quay đầu muốn đi.

Mấy người nô bộc chặn lại ở cửa.

Còn có gã sai vặt đi kéo bốn cái hài tử.

Đường Ninh Ninh vội vàng đem hài tử kéo ra sau lưng mình.

Những cái đó gã sai vặt biết Đường Ninh Ninh là khách nhân, không dám làm càn, liền lui ra ngoài.

"Nếu đã tới thì cùng uống một chén đi."

Trên mặt đất, mấy cái đại nam nhân ôm nhau ngủ, thật khó coi.

Đột nhiên, một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, Đường Ninh Ninh xoay người, lúc này mới chú ý tới nam nhân vẫn luôn ngồi sau bức bình phong.

Là Tề Quyết.

Một thân áo đen, áo bào thêu hoa mạn đà đỏ rực, đường viền áo bào là lông chồn thượng hạng, ung dung hoa quý.

Hắn không chút để ý đứng dậy, đi ra, nhìn về phía nàng, đôi mắt sâu như có lực hút.

Đường Ninh Ninh tâm rung một cái.

Quả nhiên là đệ nhất mỹ nam của nguyên tác.

Từ khuê tú của kinh thành, đến thôn nữ nơi man di, đều bị dung mạo của hắn làm cho ngây ngốc.

Thậm chí đã nhiều năm trước, hắn vẫn luôn mang một cái mặt nạ hình hồ ly trên mặt.

"Đem biểu công tử mang về, những người khác đưa đến Ám Nguyệt phường."

Thanh âm lạnh nhạt vang lên.

Đường Ninh Ninh nhìn từng người bị khiêng đi, đem ánh mắt chuyển hướng về phía nam nhân.

"Tề công tử, làm phiền rồi." Đường Ninh Ninh tính toán rời khỏi.

Tề quyết không nhìn nàng, một phen đi thẳng về phía cửa, nhàn nhạt nói, "Ngươi ở đây đi."

Thẳng đến khi người đã đi rồi.

Đường Ninh Ninh cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Không phải nói sát phạt quyết đoán, bất cận nhân tình sao?

Không phải nói tàn nhẫn độc ác, giết hại trung thần sao?

Người này, người này có thật là Tề Quyết trong nguyên tác không?

Đường Ninh Ninh vỗ vỗ mặt chính mình, có chút hoảng hốt.

"Tiểu Ninh tỷ." Chu Thiện Du kéo kéo ống tay áo nàng.

"Ai nha, Cố Chu, lại ăn nữa sẽ thành heo mất." Thanh âm nôn nóng của Cố Yên truyền đến, Đường Ninh Ninh rốt cuộc cũng hồi thần, liền thấy được mấy cái hài tử vây quanh ở bàn nhỏ, ăn những điểm tâm tinh xảo trên đó.

Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến vài tiếng động của pháo hoa pháo trúc, hoa mỹ nở rộ ở không trung.

Đẹp đến lạ lùng.

Bọn họ đều nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn ngân hà xán lạn, không hẹn mà cùng lộ ra gương mặt tươi cười.

Đường Ninh Ninh nhìn mấy cái đầu củ cải, có chút nhớ tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lớn lên dần dần có bộ dáng của sói, nên đi đâu cũng không dám mang theo.

Lúc này, ngoài cửa.

Tề Quyết đang đứng ở cửa, một đôi mắt hổ phách nghiền ngẫm, không biết có thâm ý gì.

"Công tử."

Đột nhiên, có hắc y nhân từ trên trời giáng xuống.

Tề Quyết bắt đầu đi ra ngoài, "Có tin tức sao?"

"Đã hồi triều, nghe thám tử tới báo, tra được một chuyện của Khương gia năm đó."

Nghe vậy, Tề Quyết lạnh lùng cười.

Tết Nguyên Tiêu qua đi, trong thôn khua chiêng gõ trống mấy ngày, dần dần khôi phục bình tĩnh.

Ngày 25 này.

Đại Nhạc thôn nghênh đón hỉ sự đầu tiên sau tết.

Cố Hạo Thư phải đón dâu!

Nga, không, chuẩn xác mà nói.

Là đến ở rể Cao gia trấn trên.

"Hôn sự không làm ở thôn, mà trực tiếp tổ chức ở trấn trên, Cố lão thái suýt chút nữa tức chết, nhưng lão tam khăng khăng ở rể, nói là chỉ cần lão nhân kia vừa chết, thì tài sản Cao gia đều sẽ là của hắn."

Đường Ninh Ninh đang khuấy tương ớt trong nồi, nghe thanh âm Lạc quả phụ cười trộm, hỏi, "Lão gia tử cũng đồng ý?"

Lạc quả phụ dựa vào cây cột, tay khoang trước ngực cười nói "Cao gia kia chỉ có một nữ nhi bảo bối, lão gia tử tuổi tác đã cao, lão tam ở rể, về sau tài sản còn không phải đều là của bọn họ, há có đạo lý không chấp nhận." Nói xong, Lạc quả phụ lại tặc lưỡi nói, "Này xem như là nam nhân đầu tiên trong thôn ở rể, thật là làm mất mặt mũi tổ tông, bất quá, lão tam cũng không giống đám người chân đất chúng ta, có thể đi học đọc sách, vạn nhất hắn thi đậu, cũng là có phúc phần."

Với đầu óc của Cố Hạo Thư kia, sợ là không trông cậy được.

Nhiều năm như vậy, chỉ bước mới bước nửa chân vào tú tài.

Trông cậy vào hắn quang tông diệu tổ, là không có khả năng.

"Ngươi như thế nào không đi xem náo nhiệt?" Đường Ninh Ninh đem tương ớt đã làm xong múc ra chậu.

Ớt trong không gian đều đã chín, nên nàng đã làm một chút tương ớt.

Lạc quả phụ khinh thường nói, "Ném mặt mũi Đại Nhạc thôn, không có bao nhiêu người tới xem, gia nhân Cao gia buổi sáng đã cho xe ngựa tới rước người đi rồi, muốn tổ chức ở trấn trên, ta thấy hai vợ chồng già nhà Cố gia cũng đi trấn trên từ sớm."

Nghe vậy.

Đường Ninh Ninh nhìn trời, vừa lúc là buổi trưa.

"Cơm trưa đem mấy cái hài tử đều kêu tới cùng nhau ăn, ta làm xong tương ớt, vừa vặn cho bọn họ nếm thử."

Không chỉ có tương ớt, còn có thịt khô xào, trộn với cơm ăn, hay kẹp màn thầu đều là số một.

"Ninh Ninh, không thể không nói, tay nghề của ngươi quả thật quá tuyệt." Lạc quả phụ tấm tắc vài tiếng, lại nói, "Ta nghe Yên nhi nói, ngươi muốn đi trấn trên mở tiệm cơm, tìm được địa phương tốt chưa?"

"Ngày lành còn chưa chọn, nhà còn chưa xây. Đợi xây nhà xong ta mới tính tiếp."

Thời tiết dần dần ấm lại, có thể khởi công xây nhà.

Lạc quả phụ tiếp nhận màn thầu của Đường Ninh Ninh đưa, cười nói, "Cái nhà này của ngươi xác thực cần phải xây lại."

Vừa mới nói xong, cắn một ngụm, nàng lập tức cảm thấy có một cổ hương vị xa lạ bức người, giống như một ngọn lửa, đi thẳng tới yết hầu, kích thích vị giác ở lưỡi.

Mùi hương cay nồng lan tỏa trong khoang miệng.

Lúc đầu ăn vào có chút ngọt, cuối cùng chậm rãi biến thành cay, càng ăn càng có vị, càng ăn càng muốn ăn.

Đường Ninh Ninh xem bộ dáng này của nàng ta, biết là đã thành công.

Người ở niên đại này chưa ăn qua ớt bao giờ, nên nàng không dám làm đến quá cay, nhưng so với trái ớt thì cay hơn một chút.

"Nước nước nước."

Không bao lâu, Lạc quả phụ liền cay chịu không nổi, mặt đỏ bừng, nhịn không được muốn ăn thêm mấy miếng nữa.

*******

Tôi- người edit xin tuyên bố.

Dù nam chính của truyện này là ai đi nữa. Tôi vẫn là thuyền trưởng của anh Quyết- chị Ninh.

Nhớ vote á nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro