Chương 11
Trà Cúc Dưa Leo
Vẻ mặt của Liễu Tri Khanh rất kỳ lạ.
Kỳ Dụ không hiểu được biểu tình đó, nghe như có vẻ cự tuyệt và không tin, cuối cùng y hít một hơi thật sâu, dường như chấp nhận sự thật thanh kiếm yêu quý của mình đã trở thành người.
"Trương Giản Lan!" Liễu Tri Khanh bỗng nhiên tức giận mắng Trương Giản Lan: "Xem ngươi đã làm tổn hại gì đến kiếm của ta!!"
Tiếng gầm khiến Kỳ Dụ dở khóc dở cười: "Ta thành cái dạng gì?"
Đầu tiên, ta không đắc tội bất luận kẻ nào trong các ngươi.
Tiếp theo, ta mẹ nó thật uất ức......
Chuyện gì xảy ra với bọn trai thẳng các ngươi vậy? Là do hình dáng con người của ta không đủ đẹp hay là các ngươi mù quáng chọn lọc, không yêu cái đẹp mà chỉ yêu kiếm??
Trương Giản Lan không nói gì, vươn bàn tay to lớn kéo Kỳ Dụ từ bên người hắn lại, kéo về phía mình, kéo Kỳ Dụ choáng váng, không đứng lại, không dừng lại mà dựa vào người mình một chút.
Bàn tay của Trương Giản Lan vô tình ôm lấy thắt lưng của y, nó rất mỏng và mềm, dường như nếu hắn véo mạnh thì nó sẽ gãy, đầu ngón tay chạm vào khiến hắn có cảm giác có chút kỳ lạ.
Rất nhanh, cảm giác mềm mại rời khỏi tay hắn, Kỳ Dụ tránh né hắn như thần bệnh dịch: "Ta không cố ý." Như thể hắn là một mãnh thú ăn thịt người.
Trương Giản Lan giật mình, buông tay xuống, giấu ngón tay vào ống tay áo, nôn nóng xoa xoa.
Ngọc Hành kiếm một lần nữa trở lại bên người Trương Giản Lan, Liễu Tri Khanh tức giận rút kiếm ra: "Trương Giản Lan xin hãy hiểu rõ! Đó là kiếm của ta!"
Trương Giản Lan thuộc loại người không nói nhiều, cũng thuộc loại nghiêm túc hơn, hắn vẫn luôn đợi Liễu Tri Khanh rút kiếm, ở Thục Sơn bọn họ có một quy tắc là rút kiếm cho người khác đảng tương đương với việc bắt đầu một cuộc chiến tranh.
Liễu Tri Khanh vừa rút kiếm ra, Trương Giản Lan lập tức hóa thành một trận ánh sáng biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt đã đến phía sau Liễu Tri Khanh bắt đầu chiến đấu với hắn.
Hai vị đều là nhân vật cấp bậc tông sư của Thục Sơn.
Nhưng sức chiến đấu của Liễu Tri Khanh yếu hơn Trương Giản Lan rất nhiều, nhưng Trương Giản Lan lại không có kiếm nên không thể thu được lợi ích gì từ hắn. Kỳ Dụ không rõ Trương Giản Lan vì sao không cần dùng kiếm lại tự tin như vậy, hay là muốn chứng tỏ bản thân trước mặt Ngọc Hành?
......
Cuối cùng, Kỳ Dụ khuyên giải thất bại.
Chồng trước cùng chồng hiện tại chiến đấu quyết liệt trên trời vì thanh kiếm của mình, ở trên trời đánh túi bụi, vong tình quên mình, trời đất u ám, trời tối đất tối, chiến đấu suốt một buổi chiều không chạm đất.
Y kéo Sở Mặc Ly sang một bên nấu lẩu.
"Nào, nào, đi lấy một ít lông bụng đi."
"Thêm một chút rượu nữa thôi, chậc, an nhàn."
Kỳ Dụ không ngừng bỏ rau vào trong chén Sở Mặc Ly. Lần đầu tiên Sở Mặc Ly nhìn thấy lẩu, trên mặt lộ ra vẻ mới lạ, giống như một đứa bé tò mò hỏi han.
"Cái này... dạ dày bò này ăn được không?"
Thục Sơn là một hòn đảo lớn được bao bọc bởi biển, bình thường ăn hải sản tương đối nhiều, cơ bản không ai ăn thịt bò, vì bò dùng để cày ruộng và phải làm việc.
Chỉ cần nó có thể đi, bay và nhảy thì không có gì là không cho vào nồi nóng. Theo ta về phần nước cốt này, ta nói cho ngươi biết, đế giày* tiếp theo sẽ ngon lắm."
(鞋底Chỗ này tui tra trên mạng cũng là đế giày có ai biết không?)
"Nhưng con bò ngươi trộm là của chưởng môn. Đừng nói là ta không nói cho ngươi biết, tính tình hắn rất không tốt đó."
Sở Mặc Ly lịch sự văn nhã ăn thử, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào Kỳ Dụ, trên mặt như có hoa nở.
Kỳ Dụ bị hắn nhìn chằm chằm đến đột nhiên mất đi cảm giác thèm ăn, y gần như quên mất rằng tên nhóc này chính là bản thanh xuân Trương Giản Lan Plus, hắn có chút biến thái, cảnh hắn dùng lưỡi liếm kiếm vẫn còn nguyên vẹn trong đầu Kỳ Dụ đến bây giờ đều ký ức hãy còn mới mẻ.
Chính vì tính cách bất cẩn của mình mà y suýt quên mất chuyện này. Nghĩ tới đây, miếng lòng đang nhai dở chợt mất đi hương vị.
Chỉ vì tên biến thái nhỏ này trông quá bình thường.
Hắn không biến thái giống Trương Giản Lan hay anh chồng trước thì cũng không thể kém hơn, từ ánh mắt tham lam trong mắt kia, Kỳ Dụ thấy thế nào đều cảm thấy đối phương có ý tứ với chính mình.
Bởi vì Tiểu Ái chỉ đánh giá giá trị của Trương Giản Lan nên Kỳ Dụ không nhìn ra được thiện cảm của người khác đối với mình... nên có chút bối rối.
Để đảm bảo an toàn, y đặt đũa xuống và đổi chủ đề: "Ta đi xem hai người bọn họ có quyết định được người thắng cuộc hay không, ngươi...... Ngươi từ từ ăn, đồ ăn còn nhiều, đừng khách khí, đều ăn đi."
Kỳ Dụ đứng dậy muốn chạy.
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy góc áo của y, ánh mắt của tiểu biến thái càng ngày càng khó che giấu, lấp lánh pha lẫn một chút điên cuồng: "Ngọc Hành, ngươi, ta cảm thấy ngươi...... Thật sự thật xinh đẹp, giống ánh trăng vậy."
"......" Kỳ Dụ cười gượng hai tiếng: "Cảm ơn a......"
Bàn tay không buông y ra, Sở Mặc Ly mỉm cười, nụ cười vô hại, nhưng lời nói lại cực kỳ ác độc: "Đừng nhìn, để hai người bọn họ đánh nhau... Tốt nhất là đánh nhau đến chết, lưỡng bại câu thương, biến thành phế nhân, vĩnh viễn không đứng dậy nổi...... Chờ bọn họ đều đã chết, ta chính là chủ nhân thứ ba của ngươi."
Nhìn đôi mắt bệnh hoạn và nụ cười quái đản đó, Kỳ Dụ không khỏi rùng mình, nghĩ rằng nhân vật này thật sự rất khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Nghĩ tới đây, thiếu niên đột nhiên ôm lấy Kỳ Dụ từ phía sau, ôm thật chặt, tay không ngừng làm chuyện xấu, trong lúc này, hắn dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Ngọc Hành...... Ngươi có thể làm kiếm của ta được không?"
Kỳ Dụ có chút chán ghét hành động ăn đậu phụ của hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện tên này cứng rắn, căn bản không đẩy được hắn.
Không cách nào, y bất đắc dĩ trả lời: "Đệ đệ, đừng gây chuyện nữa, ngươi cho dù có la liếm gì thì chúng ta cũng sẽ không có kết quả đâu. Ca ca ta thích người có cơ bắp cường tráng như Trương Giản Lan, không thích thằng nhóc ốm như cây tre như ngươi đâu."
Độ hảo cảm của Trương Giản Lan +1
Một bàn tay to vươn ra nắm lấy cổ tay Sở Mặc Ly, Trương Giản Lan tquả quyết tát xuống, Sở Mặc Ly bay ra xa mấy chục mét, đập vào tường, nôn ra máu không đứng dậy được.
Trương Giản Lan khoanh tay đứng bên cạnh Kỳ Dụ, lạnh lùng nhìn thiếu niên đáng ghét trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì sư phụ của ngươi chỉ có ngươi làm đệ tử. Nếu ngươi còn tái phạm, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
Sở Mặc Ly: "......"
Trương Giản Lan xoay người nhìn về phía Kỳ Dụ, tuy không nói lời nào nhưng Kỳ Dụ lại cảm thấy một loại cảm giác áp bức chưa từng có, hiển nhiên là đang tức giận với chồng cũ.
Trên tay và trên mặt anh ấy bây giờ đều có máu, nhưng trông không giống máu của hắn, nghĩ đến chồng cũ của y có lẽ đã gặp nạn, không biết có bị đánh chết hay không.
Trương Giản Lan chậm rãi giơ tay lên, động tác này Kỳ Dụ rất quen thuộc, hắn muốn biến mình thành một thanh kiếm, nhưng lần này cảm giác không tốt lắm, một chưởng này, liệu đầu y có bị nổ tung không?
Kỳ Dụ nghĩ bỗng nhiên giật mình một cái, biến thành một kiếm, không dừng lại, "vù" một tiếng đi vào phòng, trốn dưới gầm bàn.
Một lúc lâu sau, cửa phòng được mở ra.
Một đôi ủng trắng tinh xảo từ ngoài cửa bước vào, sau khi tìm kiếm khắp phòng, hắn thoáng thấy ánh kiếm của Kỳ Dụ, liền chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn.
"Ta không giết hắn." Hắn nói, giọng điệu có chút thất vọng: "Ta không hiểu tại sao ngươi vẫn không chịu thừa nhận ta là chủ nhân của ngươi mặc dù đã ở bên ta nhiều năm."
Kỳ Dụ không phản ứng.
Giọng hắn trở nên dịu dàng hơn: "Ra ngoài được không?"
Kỳ Dụ vẫn là không phản ứng.
Y không muốn ra ngoài, Trương Giản Lan trông thật đáng sợ.
Trong phòng yên lặng một lúc, Trương Giản Lan không có thanh âm, Kỳ Dụ lúc này mới dám nhìn vào chuôi kiếm. Chuôi kiếm của y được khảm một viên hạt châu màu xanh ngọc phong phú linh khí, đó là đôi mắt của y để nhìn thế giới xung quanh.
Tầm nhìn của y giống như con mèo, với tầm nhìn góc rộng cho phép y nhìn thoáng qua toàn bộ căn phòng. Trương Giản Lan không ở trong phòng, không biết đi đâu.
Kỳ Dụ lặng lẽ bay ra ngoài, bay tới cửa sổ, cạy một góc cửa sổ trốn thoát. Lúc này, một bàn tay to đột nhiên đưa tay tới, đóng cửa sổ lại.
Kỳ Dụ khiếp sợ.
Giọng nói trầm thấp của Trương Giản Lan rơi xuống đầu y: "Vợ ơi... em chống cự ta như thế này... khiến ta rất khó chịu."
Trương Giản Lan đưa tay ôm lấy y, nhìn kỹ hơn, lưỡi kiếm yêu quý của y trắng như tuyết, hơi trong suốt.
Bởi vì thân kiếm đủ trắng.
Làn da của Kỳ Dụ cũng như vậy, trắng nõn trong suốt, khi ngượng ngùng hay mệt mỏi có thể toàn thân đỏ như máu, rất kỳ diệu.
Trương Giản Lan muốn làm sạch thanh kiếm của Kỳ Dụ nên đã nhặt miếng vải ướt tới gần Kỳ Dụ. Vì độ nhạy của thanh kiếm, Kỳ Dụ không đợi hắn tới gần, liền run rẩy.
Trương Giản Lan nhìn chằm chằm thanh kiếm đang run rẩy, không biết vì sao, trong đầu chợt hiện lên một vòng eo thon thả nào đó, tay hắn bỗng nhiên cứng đờ hơn.
Kỳ Dụ nhân cơ hội nắm lấy cửa, muốn bay đi.
Trương Giản Lan đến tận cửa cố bắt lại, nhưng cánh cửa lại tự mở ra.
Một nhóm mỹ nhân mặc trang phục màu xanh lam trong suốt thanh nhã đứng ở cửa, mỉm cười nhìn bọn họ.
Người đẹp mặc rất ít, bên ngoài chỉ mặc áo khoác sa mỏng màu xanh, bên trong váy dài gợi cảm lộ liễu, bộ ngực tuyết trắng cao thẳng ở dưới lớp sa mỏng như ẩn như hiện.
Đúng là Hứa Ngưng Mi đã lâu không gặp.
Kỳ Dụ lao tới quá nhanh, không kịp phanh, suýt chút nữa đâm trúng tim nàng ta, may mắn là nàng ta nhanh chóng chạy thoát, nhưng trọng tâm không ổn định, ngã xuống đất.
Người đẹp " Shh" vì đau đớn.
Trương Giản Lan bắt được Kỳ Dụ, đem y thu vào vỏ kiếm, sau đó cau mày nhìn về phía Hứa Ngưng Mi trên mặt đất, nói: "Ngươi tới làm cái gì?"
Cái này còn có thể làm cái gì? Không phải rất rõ ràng sao? Kỳ Dụ có thể nhìn ra, đây không phải điển hình là một con cừu nhỏ xinh đẹp bị đưa đến cửa chuẩn bị làm thịt sao?
Đã lâu không gặp, thiện cảm của Hứa Ngưng Mi đối với Trương Giản Lan vẫn không hề cải thiện. Trong lòng nàng ta vẫn rất ghét Trương Giản Lan, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc lấy lòng người đàn ông đầu gỗ này.
Nàng rốt cuộc là bị ai ép vậy?
Kỳ Dụ càng ngày càng tò mò.
"Nghe nói Kiếm Tôn đã nhiều ngày vẫn luôn đang tìm kiếm châu báu quý hiếm, ở đây ta có hai viên muốn cho huynh xem, ta nghĩ Kiếm Tôn nhất định thích."
Vừa nghe châu báu quý hiếm, Trương Giản Lan có chút hứng thú, dù sao hiện tại hắn đang chế tạo một bao kiếm, đang lo lắng tìm kiếm phụ kiện thích hợp để trang trí.
"Lấy cho ta nhìn xem." Hắn nói.
Hứa Ngưng Mi có chút ngượng ngùng cúi đầu, cởi nút thắt trước ngực ngay trước mặt hắn, đem sa y bong ra từng màng xuống: "Bảo bối này giấu rất sâu... cần Kiếm Tôn......" Những lời nàng ta nói sau đó có chút khó nói, nàng cắn chặt môi, phải rất lâu mới nói: "Yêu cầu Kiếm Tôn tự mình khám phá." Nói xong, tựa như như sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ, nhắm mắt lại.
Thật là một người phụ nữ xinh đẹp, thật quyến rũ, làm người phải yêu thương.
Kỳ Dụ là một xử nam ngây thơ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy khiến mặt cô đỏ bừng. Y nhìn về phía Trương Giản Lan, muốn nhìn một chút phản ứng của nam chính là cái gì, phát hiện Trương Giản Lan vẫn vẻ mặt nghiêm nghị, như thể thứ hắn nhìn thấy trước mắt không phải mỹ nhân mà chỉ là một miếng thịt sống.
Trương Giản Lan mặc dù là thẳng nam, nhưng cũng biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân này, liền chắp tay nói: "Ngươi trở về đi, ta còn có việc phải làm, không tiện tiễn khách."
Vừa nghe được mình sắp bị đuổi đi, Hứa Ngưng Mi liền nhanh chóng lấy hộp bảo bối ra, ngoan ngoãn đưa qua: "Thực xin lỗi, Kiếm Tôn, là đệ tử thất lễ, đệ tử cũng không dám nữa."
Trương Giản Lan không trả lời, đi ngang qua nàng, muốn đi Rèn Kiếm Các tiếp tục chế tạo bao kiếm.
Hứa Ngưng Mi lần này có trách nhiệm nặng nề, nếu đêm nay nàng không thể ở lại, ngày hôm sau nàng sẽ bị trừng phạt, không còn cách nào khác là phải đuổi theo.
"Kiếm Tôn!" Nàng nắm lấy tay áo Trương Giản Lan, Trương Giản Lan không thích tiếp xúc với người khác, trong mắt hiện lên một tia không vui.
Nàng có chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm để nói: "Kỳ thật ta...... Ta đến đây vì một số vấn đề về kiếm thuật, đã làm phiền ta nhiều ngày nay. Ta hy vọng Kiếm Tôn có thể giải quyết vấn đề của ta."
Nghe vậy, Trương Giản Lan liếc nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên eo nàng, giống như eo của Kỳ Dụ, như thể bị véo một cái liền gãy, thật kỳ lạ.
Ánh mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Hứa Ngưng Mi, nghĩ đến cuối cùng hắn cũng hiểu ý của nàng, hưng phấn vội vàng kéo góc áo ra hiệu: "Kiếm Tôn không bằng cùng ta đi vào trong phòng? Chỉ dạy ta thật tốt?"
"Không cần."
Trương Giản Lan đáp lại bằng hai chữ.
Nói xong, đi vào trong phòng, tìm chiếc thắt lưng thường dùng để rèn luyện cơ eo, thắt chặt cho nàng, thứ đó nặng ít nhất mười cân, nặng đến mức Hứa Ngưng Mi gần như quỳ xuống tại chỗ.
"Khi vung kiếm, eo của ngươi dùng rất nhiều lực, cần phải luyện tập eo nhiều hơn, eo thon như vậy làm sao có thể luyện kiếm?" Trương Giản Lan chỉ vào quảng trường trước Trường Sinh lâu: " " Trước tiên hãy dùng nó chạy vòng quanh Trường Sinh Lâu mười vòng, ta tin sau khi chạy xong, không cần ta dạy cũng có thể tự mình hiểu được."
Hứa Ngưng Mi: "......"
Kỳ Dụ: ".................."
Trương Giản Lan là một nhân vật cấp bậc cao thủ, bất kỳ đệ tử nào ở Thục Sơn đều phải nghe theo chỉ dẫn của hắn, bao gồm Hứa Ngưng Mi, nếu như không tôn tông sư, sự trừng phạt ở Thục Sơn sẽ rất nghiêm trọng, hơn nữa nàng còn có một nhiệm vụ.
"Là......"
Hứa Ngưng Mi không còn cách nào khác đành cắn răng chạy.
Chạy với một cục nặng như vậy, chạy trốn thở hồng hộc, bộ trang phục xinh đẹp vốn có của nàng bây giờ trở nên lộn xộn, khó chịu đến mức Kỳ Dụ cũng nhìn không được nữa.
Bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói ngươi chạm vào ai không tốt? Thế nào cũng phải chạm vào khối cục sắt Trương Giản Lan này, này không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?"
Vừa dứt lời, phần eo ytrầm xuống.
Kỳ Dụ bối rối cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên hông mình có một hòn đá tập nặng mười lăm cân, cùng lúc đó, giọng nói của Trương Giản Lan vang lên trên đầu: "Ngươi cũng đi đi."
Kỳ Dụ: "......"
Trà Cúc Dưa Leo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro